Dục Vọng Vô Miên (Dục Vọng Không Ngủ)

Chương 13:




Chu Chính Đức một khi khỏi hẳn liền bị đưa đi trại tạm giam, kế tiếp là chờ phiên tòa.
Lăng đại đã thu hồi tất cả danh hiệu của Chu Chính Đức, đuổi học Tống Thư.
Theo báo cáo của một phóng viên, dọc đường đi Chu Chính Đức bị cả thành phố mắng mỏ, có người cực đoan hơn còn chọi thứ gì đó vào ông ta. Chu Chính Đức sợ hãi rụt rè nấp phía sau quản giáo, vào trại tạm giam mới thở phào một hơi.
Nhà họ Hà tôn trọng di nguyện cuối cùng của Hà Thanh Miên, rắc tro cốt của cô xuống biển xung quanh thành phố Lăng Âm.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp hiếm hoi ở Lăng Âm, một ngày tốt lành hiếm có.
Phó Diễm cùng những người khác cũng đến lễ truy điệu của cô gái sinh ra như bông hoa mùa hạ.
Bên ngoài linh đường, Phó Diễm bắt gặp Tống Thư đang lẻn vào.
"Hừ! Tiểu tử mày căn bản không có bị bệnh tâm thần gì đúng không!" Áp tử tiến lên không chút khách khí cho hắn một đấm. Tống Thư cũng không giận, lại bắt đầu ngây ngô cười: "Hì hì... đẹp... đẹp..."
Hắn chỉ vào Phó Diễm nói "Đẹp", nhưng Phó Diễm lại tức giận.
Nếu không phải nhiều người như vậy, hắn nhất định tìm chỗ nào đánh cho nó mặt mũi bầm dập, đến mẹ nó cũng không nhận ra!
Áp tử còn muốn tiếp tục nhưng Phó Diễm ngăn cậu lại, từng câu từng chữ hữu lực mà nói: "Tống Thư cậu nghe cho rõ, tôi biết cậu có thể nghe hiểu tôi nói. Tôi tin tưởng luật pháp tuy thưa khó lọt, cũng tin tưởng người có tội sẽ không được tha thứ. Trái tim của họ giống như bị đặt trong một cái lò, bị lửa thiêu đốt mỗi ngày, vĩnh viễn không kết thúc. Cậu để tay lên ngực tự hỏi, cậu thật sự có thể quên được tiếng kêu đau đớn đầy thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của Hà Thanh Miên ngày hôm đó không? Vào ban đêm, cô ấy thường rơi vào giấc mơ của cậu, hỏi cậu tại sao thấy chết mà không cứu?"
"Cậu sẽ không được sống vui vẻ, lương tâm cắn rứt cả đời, sám hối đi!"
Phó Diễm nói xong, xoay người rời đi, không muốn nhìn thứ rác rưỡi ghê tởm này nữa.
Tống Thư như bị hút mất hồn phách, đột nhiên quỳ trên mặt đất, sau đó hô lên: "Tôi chỉ là một người bình thường! Những việc đã xảy ra không cách nào xoay chuyển tôi phải giúp sao? Tôi không phải thượng đế có thể cứu vớt tất cả mọi người!"
Phó Diễm đứng tại chỗ chế nhạo khinh thường: "Nhưng cậu đã từng có lựa chọn, không phải là tên biến thái đáng khinh thích đi hưởng thụ nhìn người khác bị sỉ nhục. Không ai có thể giúp giải quyết nỗi khổ, nhưng có thể giúp chính mình, giúp bản thân không trở thành tiểu nhân đê tiện."
Tống Thư sau đó đã quỳ ở vị trí đó rất lâu cho đến khi gia đình đến đón đi.
Trên đường trở về, Vạn Vân ngồi trên ghế phụ nói: "Qua nhiều vụ án, có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu bình tĩnh như vậy. Không giống tác phong trước giờ của cậu?"
Phó Diễm nhướng mày, dường như rất không đồng ý: "Tại sao trước giờ tôi không bình tĩnh? Toàn bộ thành phố Lăng Âm ai cũng biết rằng, Phó Diễm, nổi tiếng tốt tính!"
Cá phi lê với Áp tử ngồi phía sau che miệng cười tới thở không nổi.
Phó Diễm hắn mà bình tĩnh?
Cái này không phải tương đương với việc heo nái vội vàng leo lên cây sao!
Trời ơi! Ai đó làm ơn đưa cho Phó đội thân yêu của bọn họ cái gương đem theo bên mình đi. Đợi chừng nào núi lửa phun trao lập tức cho hắn coi, nhìn xem chỗ nào có bộ dáng tốt tính vậy!
Phó Diễm phanh gấp chờ đèn đỏ, hai người ngồi ghế sau va vào ghế trước.
"A... tôi mới qua nước kim chi bên cạnh để làm mũi đó! Phó đội, anh bồi thường đi!" Cá phi lê sờ lên cái mũi của mình, ủy khuất mà khóc lóc kể lể.
Phó Diễm quay đầu tàn nhẫn nhìn họ: "Hai cậu không nói không ai nói hai cậu là đồ câm đâu."
Mặt khác, Lâm Linh Linh ở ghế sau im lặng đến lạ thường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như có tâm sự.
Trên đường di động Phó Diễm vang lên, Vạn Vân trực tiếp mở bluetooth cho hắn.
Không nghĩ tới đối diện cư nhiên là mẫu thân đại nhân của Phó Diễm: "Tiểu tử thúi, tôi đã nói với con rằng cô gái nhỏ mà dì Vương nhắc đến lần trước sẽ đi vào ngày mốt..."
Mẹ Phó chưa kịp nói xong, Phó Diễm đã đưa ngón tay qua, cúp điện thoại.
Một xe toàn người, làm sao hắn có thể để đám nhãi ranh này nhìn thấy mấy hành động ngu ngốc của mình!
Đối với mẫu thân thân yêu của hắn, hắn tự mình trở về chịu đòn nhận tội.
Buổi chiều, Lâm Linh Linh nhận được cuộc gọi từ trại tạm giam.
Cha mẹ Thẩm Nam sau khi biết con gái mình phạm tội, thậm chí còn không cho cô cơ hội để giải thích, càng không muốn thấy cái người đã ruồng bỏ gia đình, vì thế mà từ bỏ cơ hội thăm nuôi duy nhất trong năm.
Thẩm Nam đề nghị gặp Lâm Linh Linh.
Lâm Linh Linh qua báo với Phó Diễm một tiếng rồi rời đi.
Thẩm Nam nhìn thấy cô tới, cầm lấy điện thoại: "Cảm ơn cô đã tới, cảnh sát Lâm."
Kỳ thực Lâm Linh Linh cũng không liên quan gì đến cô, không hiểu tại sao lại muốn gặp cô, nên cũng không biết phải nói gì.
"Tôi... hay là để tôi đi nói chuyện với mấy người trong trại tạm giam, cho bố mẹ cô một cơ hội nữa?"
Thẩm Nam lắc đầu: "Không cần, tôi không giống với tiểu Miên, bọn họ hận tôi. Hiện tại đã có Hy Hy, cuộc sống của họ sẽ rất tốt, để Hy Hy biết có chị là tội phạm, em ấy sẽ không thể ngóc đầu lên được."
"Cảnh sát Lâm, cô có biết tại sao tên tôi được lấy từ khó không?"
Lâm Linh Linh mím môi lắc đầu.
"Gia đình tôi vón dĩ đã khó khăn, sau khi sinh tôi ra còn khó hơn, tiếc là tôi cũng chẳng phải con trai, dứt khoát gọi là khó, lại cùng âm với "nam", hy vọng có thể sinh ra con trai."
Tên của một người thường được cha mẹ đặc biệt trao cho sự kỳ vọng và tình yêu.
Nhưng Thẩm Nam lại không có được tình yêu này.
Cô tiếp tục nói: "Tôi thích từ "nam" mà tiểu Miên chọn, nó giống như sự tái sinh vậy."
Mặc dù Lâm Linh Linh đã từng trải qua như Hà Thanh Miên, nhưng may mắn thay cô có một gia đình hạnh phúc. Khi còn nhỏ, cô bị một người tự xưng là người thân xâm hại tình dục, cha mẹ cô đã hết sức ủng hộ cô, dẫn cô đi báo án, dạy cô phải mạnh mẽ, dạy cô không cần quan tâm những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau khi cô vào cục cảnh sát, vụ án đầu tiên cô gặp phải là một vụ cưỡng hiếp, và hung thủ chính là kẻ đã quấy rối cô lúc nhỏ!
Cô liều lĩnh nộp đơn tham gia vào chiến dịch truy bắt này, ngay lúc tự tay cô còng tay người đàn ông đó, nút thắt trong lòng cô nhiều năm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Nhưng Hà Thanh Miên lại không thể thấy được cái ngày mà Chu Chính Đức bị đưa ra xét xử.
Lâm Linh Linh khẽ thở dài, cô nhớ tới cái ngày đếm nhà họ Thẩm, em trai Hy Hy vẫn luôn chỉ vào viên kẹo gọi "chị", cô nói: "Có phải cô hay về gặp Hy Hy không, còn thường xuyên mua kẹo cho nó?"
Thẩm Nam cười với Lâm Linh Linh: "Làm sao có thể? Cảnh sát Lâm, đừng đoán mò, hồi nhỏ tôi không được ăn kẹo, bây giờ lớn lên có thể kiếm tiền rồi, tôi sẽ không mua kẹo cho em trai ăn đâu- người mà gánh vác niềm hy vọng của cả nhà họ Thẩm."
Khóe môi của Lâm Linh Linh khẽ nhếch lên, nói dối như vậy cũng quá quật cường.
"Hết giờ rồi!" Cảnh ngục phía sau lạnh nhạt nhắc nhở.
Cuối cùng, trước khi cúp máy, Thẩm Nam nói: "Cảm ơn mọi người vì cuối cũng đã bắt Chu Chính Đức ra trước công lý."
Lâm Linh Linh nhìn cô rời đi, khẩu hình miệng nói: Đó là việc chúng tôi nên làm!
Sau khi trở về đội, Lâm Linh Linh đứng ngồi không yên.
Cuối cùng cô đưa ra quyết định, cô đã viết đơn xin chuyển từ vị trí hiện tại sang làm việc ở bộ phận hậu cần.
Đợi các thành viên còn lại đi hết, cô gõ cửa văn phòng của Phó Diễm.
Đặt ở trên bàn, cô nói với hắn một tiếng, đơn xin chính thức sẽ được nộp vô hệ thống vào ngày mai.
Phó Diễm không nói gì, chỉ cau mày.
Lâm Linh Linh đang căng thẳng hít thở bầu không khí, đột nhiện phát hiện phòng làm việc của Phó Diễm không nhiễm một hạt bụi!
Ôi má ơi! Tổ tông này thay đổi tính tình hả?
Cô chưa kịp ngạc nhiên trước diện mạo mới của văn phòng, Phó Diễm đã trực tiếp cho lá đơn vào máy nghiền giấy, nhẹ nhàng nói: "Không biết ba năm trước là ai đi tìm Trương lão đầu một khóc ai nháo ba thắt cổ, một hai phải vào đội cảnh sát hình sự tham gia lần truy bắt đó cho bằng được! Lúc đó vẻ mặt bị tra tấn của lão Trương đúng là có một không hai trên đời này! Bây giờ nghĩ lại thật tiếc, biết vậy lúc đó tôi nên chụp lại để làm biểu tượng cảm xúc."
"Phó đội, nhưng anh biết lúc ấy tôi... tôi..."
"Tôi biết cô đồng cảm với Hà Thanh Miên, cho nên lần này mất lý trí, dung túng cô ấy đâm Chu Chính Đức. Đừng lo lắng, Phó đội của mấy người lo cho, lão Trương không biết đâu!"
"Phó đội, anh biết tôi không có ý này...."
Phó Diễm làm ra vẻ lưu manh vô lại: "Con gái mấy người thật phiền phức, đã nói không có việc gì còn ở đây dong dong dài dài. Con người không phải thánh nhân, ai mà không phạm sai lầm. Cô muốn khai thiên lập địa làm Linh Linh tử hả, viết so với "tả truyện" còn trâu bò hơn hả?"
- KHAI THIÊN TỊCH ĐỊA: từ xưa đến nay; từ lúc khai thiên lập địa (thần thoại cổ kể lại rằng, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa thì mới có thế giới, do đó dùng từ "开天辟地" nghĩa là:từ xưa đến nay)【開天闢地】
(Tả truyện tiếng Trung Quốc: 左傳; bính âm: Zuo Zhuan; Wade-Giles: Tso Chuan), Xuân Thu Tả thị truyện (tiếng Trung: 春秋左氏傳), hay Tả thị Xuân Thu (tiếng Trung: 左氏春秋), là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.)
Nói xong vội vàng đẩy cô ra ngoài.
Sàn nhà này là hắn liều cái mạng già, còng lưng lau cả buổi chiều.
Lâm Linh Linh giặt sạch giày chưa? Sao lại dẫm lên sàn nhà có thể dùng để soi gương này thế!
Trong lúc bị Phó Diễm đẩy ra, Lâm Linh Linh thoáng nhìn thấy Vạn Vân đang ngồi trên sô pha nhàn nhã uống trà đọc sách!
Đây thật sự là cột băng đó!
Hồi nào làm gì có động tĩnh nào!
Quá khứ của tui, không lẽ pháp y Vạn nghe hết rồi....
Lâm Linh Linh lo lắng, Phó Diễm mở miệng đánh tan ý niệm của cô: "Phóng 120 cái tâm, tôi và anh ấy mời dịch vụ dọn phòng, cái gì cũng không biết.
Rốt cuộc cũng đẩy người phụ nữ này ra ngoài, đóng cửa lại.
Cuối cùng lỗ tai của Phó Diễm cũng được thanh tĩnh!
Ai mà nghĩ tới cô còn giết thêm cái hồi mã thương!
hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch), hay còn gọi là hồi mã thế, là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa.
Lâm Linh Linh đột ngột đẩy cửa ra, chui đầu vào ân cần cười với Vạn Vân rồi nói: "Pháp y Vạn thích ăn cái gì, tối nay tôi mời nha!"
Phó Diễm đẩy đầu cô ra ngoài, hét vào cửa: "Nói với cô, đây là người của tôi, đặt tim vào dạ dày, còn hốt hoảng lo sợ!"
Vạn Vân nghe xong, đặt sách xuống, híp mắt lại: "Người của cậu?"
Phó Diễm nhếch miệng: "Nói sai rồi, phải là người của Lão Trương mới đúng, ở trong đội còn lâu hơn tôi. Chuyện của ai mà ngài không biết hả? Giống y như cái máy theo dõi của Lão Trương!"
Vạn Vân nghe cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của hắn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một vòng cung lớn, ngay cả mày và mắt đều là ý cười.
Nhưng Phó Diễm nhìn tới ngây người!
Chỉ biết anh ta là một cột băng, lúc tĩnh lặng đã rất ưa nhìn, ai mà ngờ lúc anh ta cười rộ lên, giống như nam hồ yêu câu hồn đoạt phách trong Liêu trai.
Phó Diễm không kìm được nuốt nước bọt.
Vạn Vân thấy mình có hơi thất thố, cộng thêm xấu hổ vì bị người ta nhìn chằm chằm, lỗ tai anh lặng lẽ bị nhiễm một mù ửng đỏ.
"Cái đó... tôi cũng đã giúp cậu dọn dẹp văn phòng rồi... tôi về trước đây...."
Nói xong anh liền sải bước đi ra ngoài.
Phó Diễm mặc áo khoác, hộp thuốc còn đúng một điếu, hắn trực tiếp lấy ra nhét sau tai rồi đuổi theo.
"Vạn Vân! Từ Từ đã! Tôi đưa anh về!"
Không khác gì tên du côn đầu đường xó chợ đi đùa giỡn con gái nhà lành.
Lâm Linh Linh tắt máy tính thu dọn đồ đạc, nhìn thấy hai người một trước một sau nôn nóng đi ra khỏi văn phòng, đặc biệt là pháp y Vạn, sao mặt anh có chút đỏ nhờ?
Chắc chắn là Phó đội lại mất bình tĩnh!
Làm cái người luôn dĩ hòa vi quý nhất đội nổi giận tới nỗi đỏ cả mặt!
Lâm Linh Linh cũng không biết nên dỗ cột băng như nào.
Có lẽ, có thể, chăc chắn, khá khó khăn.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện thần linh phù hộ cho sếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.