Dục Vọng Vô Miên (Dục Vọng Không Ngủ)

Chương 2:




Thành phố Lăng Âm đúng như tên gọi của nó, ba mặt được bao bọc bởi biển, quanh năm ít có ngày nắng, đặc biệt là vào mùa mưa, mưa liên tục, tất giặt cả tuần không khô, vận khí tốt còn có thể thấy cả nấm móc trên tất.
Dư Phiên chủ động giúp Phó Diễm viết báo cáo từ tối hôm qua tới tận hai giờ sáng, đang nằm trên bàn ngủ ngon lành.
Một chiếc tất có mùi thuốc lá và rượu bay ra từ đâu đó, đập chính xác vào mặt cậu, cái mùi này đặc biệt ấn tượng, Dư Phiên bị mùi thối hun đến tỉnh giấc.
"Ai? Ai ném tới!"
Dư Phiên cầm chiếc tất nhìn một vòng, tìm kiếm nghi phạm, mới vừa tình ngủ mắt còn sưng, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Mông đột nhiên bị đá, Dư Phiên bất giác nằm trở lại bàn làm việc.
"Thằng nhãi con, mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn ngủ?" Sau lưng vang lên một giọng nói liều lĩnh: "Lão tử ném đấy!"
Dư Phiên quay đầu lại nhìn, thì ra là Phó Diễm.
Cậu có chút khóc không ra nước mắt.
Dư Phiên đường đường chính chính là sinh viên khoa điều tra hình sự của trường cao đẳng cảnh sát hình sự, trong lúc đi học, thành tích của cậu rất xuất sắc, lãnh đạo nhà trường rất coi trọng hạt gióng này. Trong kì thực tập, cậu nghe nói Phó Diễm của đại đội cảnh sát hình sự tuy còn trẻ nhưng có cách xử lý vụ án riêng, giải quyết được nhiều vụ án lớn, nên chủ động xin đi theo Phó Diễm.
Phó Diễm khó chịu nhất là loại học sinh tiểu học gà mờ này, bản lĩnh thì ít mà xem náo nhiệt thì nhiều, làm giảm hiệu suất phá án của hắn, nhưng hắn không chịu nổi mấy cái lý do thoái thác của lãnh đạo, đành miễn cưỡng nhận.
Hôm nay vừa lúc hết thời gian thực tập của Dư Phiên, mấy ngày hôm trước cậu đã nộp đơn xin chuyển chính thức, cậu vẫn không biết mình có thể ở lại đội cảnh sát hình sự thành phố hay không. Tuy rằng trong lúc thực tập luôn bị Phó Diễm ghét bỏ vì toàn kéo chân sau, nhưng cũng may là cậu siêng năng và chủ động làm công việc viết báo cáo mà Phó Diễm ghét nhất, vậy mới có thể ở lại cả một năm trời với cái tính tình cáu kỉnh của Phó Diễm.
Một năm nay Dư Phiên cũng không lười học, cậu cười hì hì nói: "Phó đội, hôm qua tôi giúp ngài viết báo cáo tới tận hai giờ sáng, nên ngủ nhiều thêm một chút thôi."
(Phó đội: đội trưởng Phó)
Phó Diễm có thể nhìn thấu bản chất con người, nhìn thoáng qua là biết thằng nhóc này đang kể công.
"Được đó nhóc, mới một năm mà có bản lĩnh rồi ha." Phó Diễm vừa nói vừa vỗ vào đầu cậu.
Đội cảnh sát hình sự che miệng nín cười, thực tập sinh này có thể khiến Phó Diễm ăn mệt, chính là giúp bọn họ "báo thù rửa hận".
Hiếm có vụ án lớn được khép lại, tâm tình Phó Diễm cũng cao hứng, nguyện ý cùng tiểu tử này làm ầm ĩ một trận.
Hắn khẽ cười một tiếng, quơ quơ hồ sơ trong tay: "Sáng nay tôi đến đây gặp phải Trương cục, Trương cục nói có người mới đến đội chúng ta, ông ấy đưa tôi xem hồ sơ, để tôi coi coi rốt cuộc con bò nào không biết tự lượng sức mình muốn đi theo tôi, Dư Phiên?"
(Trương cục: cục trưởng Trương)
Nói đến đây, Phó Diễm mở hồ sơ nghiêm túc đọc lại: "Đồng chí Dư Phiên, trước thành tích xuất sắc của cậu trong thời gian thực tập, đội cảnh sát hình sự thành phố Lăng Âm chính thức kết nạp cậu trở thành đội viên của đội cảnh sát hình sự, hãy báo cáo ngay trong ngày. Hở? Cá phi lê này là ai vậy? Mọi người có biết không?"
Tất cả mọi người đều không nhịn được nữa, cười phá lên.
Dư Phiên cực kì bi thương mà nhắm mắt lại, xong đời rồi, vận mệnh của Dư Phiên như bị lãnh đạo bóp nghẹt.
"Phó đội, em sai rồi, em khóng dám như vậy nữa!"
Phó Diễm liếc mắt nhìn người mới đến, rồi nhìn xuống chiếc tất bị vứt dưới đất. Dư Phiên hiểu ý, lanh lẹ nhặt nó lên, đưa bằng hai tay, cười nịnh nọt: "Phó đội, tất của ngài."
Phó Diễm nhận lấy, một cỗ mùi nồng đậm phả vào mặt, hắn mất tự nhiên mà ho một cái, cái mùi vị này thật sự... hơi quá đáng chút...
Hắn nhanh chóng mang vào, vội nhét chân vô đôi giày da bóng loáng, ném hồ sơ cho Dư Phiên, khẽ ngâm nga một bài hát đi về văn phòng.
Nói đến văn phòng của Phó Diễm, không ai dám tùy tiện vào, không phải hắn có yêu cầu cao về sự riêng tư, mà là văn phòng như cái bãi rác, không ai muốn vào.
Hắn quả thật chuyển nguyên cái nhà mình vào văn phòng, tất thì treo trên cửa sổ, cá trong bể ngoài ban công đều bị hun chết, trợn mắt nhìn trời, chết không nhắm mắt!
Trên ghế sofa còn có mền gối, Phó Diễm lười về nhà ngủ, tạm qua đêm trong văn phòng.
Bàn làm việc còn bừa bộn hơn, máy tính phủ một lớp bụi- có người lao động viết báo cáo miễn phí thì về cơ bản chiếc máy tính này cũng chỉ là vật trang trí. Tất cả giấy A4 được vo tròn vứt bừa bãi, và những cây bút gel không bao giờ có nắp nằm lăn lóc trên bàn.
Mấy cái này cũng không tính là gì, tính khí của người đàn ông này y như tên của anh ta- ba ngọn lửa, tính tình nóng nảy, núi lửa phun trào là chuyện bình thường.
(火: lửa, 傅焱 (Phó Diễm): chữ Diễm có ba chữ lửa)
Vì vậy mà trong lúc thực tập Dư Phiên bị phê bình không ít, nghĩ lại quả là một đoạn lịch sử đầy cay đắng và đau khổ.
Sếp tính tình táo bạo này còn có một sở thích- đặt biệt danh.
Không phải vì hắn không tôn trọng mọi người, theo như hắn nói thì hắn căn bản không thể nhớ nổi mấy cái tên không có quy luật, thay đổi một chút từ ngữ không chỉ có thể nhớ rõ mà còn tăng thêm tình đồng nghiệp thắm thiết, tại sao lại không làm?
"Cá phi lê" đây là cách chuyển đổi từ bộ não của Phó Diễm ra.
Chu Á Thần vào đội cùng lúc với cậu còn thảm hại hơn, Phó Diễm thường xuyên kêu sai, sau lại dứt khoát kêu "áp tử", bớt việc dễ nhớ.
(Áp tử: con vịt á mà đoạn sau cứ kêu vịt vịt nghe kì lắm nên mình để áp tử. Tên của 2 ông này phát âm tựa tựa cá phi lê với vịt)
Ai bảo Phó Diễm là lãnh đạo chứ?
Thôi bỏ đi, tức giận hại thân.
Dư Phiên tự trấn an chính mình.
Chưa đến trưa, mưa đã bắt đầu rơi tí tách.
Âm thanh tí tách có quy luật là thứ dễ thôi miên nhất, người của đại đội hình cảnh đều ghé vào bàn máy tính trước mặt, dần dần ngủ gật.
Sự phấn khích của Dư Phiên sau khi nhận được thông báo được chuyển vào chính thức đã trôi qua từ lâu, ngay khi cậu định chạm vào bán phím, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nháy mắt tất cả mọi người đều lên tinh thần, Dư Phiên nghe xong điện thoại, cậu khẩn trương nói: "Có người tìm thấy một thi thể nữ trong hồ tình nhân ở Lăng đại."
(Lăng đại: đại học Lăng)
"Còn thất thần làm cái gì!" Phó Diễm không biết khi nào từ trong văn phòng hấp tấp đi ra, khoác áo khoác da rồi cùng đội cảnh sát hình sự lên đường.
Đội pháp y đến trước đã đem thi thể nữ vớt lên.
Đang mùa mưa nên bên hồ rất là lầy lội, Phó Diễm chỉ một lòng nhớ thương thi thể nữ, không chú ý tình huống dưới mặt đất, chân giẫm lên.
"Đệt" Phó Diễm rút cái chân dính đầy đất ra, nhìn đôi giày da mình vất vả đánh bóng loáng, một ngọn lửa từ lòng ngực bùng lên.
Thấy tình hình không ổn, Dư Phiên chuồn trước, đi lấy lời khai của nhân chứng.
Vạn Vân của đội pháp y nâng dây cảnh giới lên, tháo khẩu trang bước tới chỗ Phó Diễm, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Sắp tới cậu sẽ bận lắm đấy."
"Tình hình phức tạp lắm hả?"
Vạn Vân quen thuộc lấy ra bao thuốc lá trong túi Phó Diễm, mặt hiện lên sự mệt mỏi sau một hồi bận rộn: "Cậu đi xem thi thể đi."
Đây là lần đầu Phó Diễm thấy Vạn Vân có biểu cảm thở dài như vậy, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể- người chết được che bởi một lớp liệm trắng tinh, bộ phận lộ ra nhìn thấy ghê người, đầy vết thương, mới cũ chồng chéo.
Phó Diễm xốc tấm vải lên, nhìn thấy diện mạo người chết- thanh thuần sạch sẽ. Ánh mắt thuận thế mà nhìn xuống, làn da trắng nõn đầy vết sẹo cũ, vết sẹo quanh co khúc khuỷu, giống từng con rết vặn vẹo, có thể nói trên cơ thể không có một chỗ nào lành lặn. Mặc dù đã nhiều lần nhìn thấy thi thể còn đáng sợ hơn thế, nhưng hắn vẫn không thể không nắm chặt tay.
Phó Diễm đứng dậy, đi qua vỗ vỗ vai Vạn Vân, nặng nề nói: "Mang về còn phải vất vả cho anh rồi."
Vạn Vân gật gật đầu, dập tắt điếu thuốc, mang theo tổ pháp y thu đội.
Phó Diễm nhìn khung cảnh xung quanh, thật yên tĩnh đẹp đẽ, đúng là một nơi thích hợp để hẹn hò, ai mà ngờ bây giờ lại thành hiện trường án mạng.
Hắn nhìn xuống đôi giày da dính đầy bùn, trong lòng có tính toán.
"Cá phi lê!" Phó Diễm dùng sức cọ bùn lên mặt đất kêu Dư Phiên, cái người vừa chính thức chuyển đến.
"Tới đây tới đây!" Dư Phiên nhảy qua khối bùn đất, chạy tới: "Phó đội, có chuyện gì?"
"Phái thêm vài người cẩn thận tìm kiếm dọc theo bãi bùn bên cạnh hồ, đặc biệt là dấu chân, không thể bỏ sót!"
Dư Phiên nhận lệnh, vội vàng đi làm.
Phó Diễm liếc nhìn nhân chứng còn đang ở hiện trường, một nam một nữ ôm nhau sợ hãi. Nam dáng người không cao, vóc dáng béo, nữ nhỏ nhắn dễ thương. Sao hai người đó có thể làm một cặp được? Thế mà họ lại là một cặp tình nhân trẻ.
Hắn sải bước về phía họ, vẻ mặt âm trầm, hỏi thẳng: "Làm sao hai người tìm được thi thể?"
Cô gái đã bị thi thể dọa sợ tới mức phát ngốc, một chữ cũng không nói nên lời, cô run rẩy túm góc áo của chàng trai, ý bảo cậu trả lời.
Chàng trai chưa từng thấy tình huống này, nhưng để thể hiện tinh thần dũng sĩ trước mặt bạn gái mình, ánh mắt lấp lánh mà mở miệng nói: "Chúng tôi... chúng tôi... đến đây để giải khuây... tôi nhìn thấy thứ gì đó nổi trên mặt hồ... tôi mới tò mò đến lại gần để xem... là thi thể..."
Chàng trai khi trả lời, cậu vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Diễm, sợ đến mức cứ cúi đầu xuống.
Đôi mắt Phó Diễm sắc bén đảo qua cậu, ngay lập tức nhìn ra có vấn đề.
Hắn đập tay vào vai chàng trai, hung ác nham hiểm mà gắt gao nhìn thẳng cậu, đáng sợ như diêm vương đang thẩm tra quỷ hồn: "Tiểu tử, nói thật."
Chàng trai khóe mắt liếc qua thi thể, không tự chủ nhắm mặt lại: "Tôi... tôi..."
Cô gái không chịu nổi bầu không khí bị tra hỏi này, khóc sướt mướt nói: "Chúng tôi... chúng tôi không phải đến để tản bộ..."
Phó Diễm không khỏi nhướng mày sau khi nghe, sau đó buông vai chàng trai ra.
Chàng trai thở pháo nhẹ nhõm.
Cô gái tiếp tục nói, mặt bắt đầu ửng hồng: "Chúng tôi... chúng tôi muốn lợi dụng ngày mưa không có người đến hồ Tình nhân... đến để... để dã..."
"Được rồi, không cần nói nữa!" Phó Diễm nào có nghĩ tới hỏi nửa ngày lại hỏi tới cái này.
Hiện tại sinh viên đều cuồng dã như vậy hả?!
Cô gái gục đầu xuống đất! Cô bí mật nhéo cánh tay của chàng trai, phàn nàn việc cậu để cô nói.
"Được rồi, được rồi! Mốt lát nữa sẽ có người tới ghi chép lời khai, xong rồi thì nhanh lăn đi!"
"Vâng vâng vâng!" Chàng trai nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Phó Diễm xoay người rời đi.
Chàng trai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cậu liếc nhìn cái xác bị gió thổi tung tấm vải.
Người chết nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt, hai mắt trợn tròn, tựa hồ giây tiếp theo sẽ "kẽo kẹt kẽo kẹt" xoay đầu nở nụ cười quỷ dị chất vấn hắn tại sao thấy chết không cứu!
"Đừng có đứng đó phát ngốc nữa, đi nhanh đi!" Cô gái quơ quơ cánh tay cậu, cậu mời từ sợ hãi mà khôi phục lại.
Cậu định rời khỏi nơi u ám này, Phó Diễm đột nhiên gọi cậu lại.
Chàng trai theo bản năng đứng yên tại chỗ, không dám xoay người quay đầu lại.
Phó Diễm vỗ nhẹ vào bả vai cậu, cậu nhát như thỏ đế, nhảy lên ngay tại chỗ.
Phó Diễm không ngờ tiểu tử này lại phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn chỉ tùy ý hỏi: "Làm chuyện gì trái với lương tâm nên mới bị dọa thành như vậy?"
"Không... không... chỉ là bị thi thể dọa sợ..."
Cô gái rõ ràng đã kinh qua sợ hãi, ghét bỏ nhìn thoáng qua chàng trai, cười nhạo một tiếng.
Phó Diễm không để ý hành động của cô gái, hỏi chàng trai: "Cậu tên gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.