Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 18: Trong lúc sống chết ngộ được chân tình




Nửa đêm, Nguyên Tĩnh Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở phòng Giản vương phi, giật mình, lập tức nhảy xuống giường.
Giản vương phi nhìn bộ dạng như muốn trốn ôn dịch của hắn, tâm bị níu chặt, vừa buồn vừa đau. Nàng cười tự giễu, nàng là chính thê thì đã sao? Kể từ khi có Dịch Doanh Doanh, hắn chưa từng nhìn nàng thêm một lần nào?
Hay cho một Dịch Doanh Doanh! Dịch Minh Thần đưa nữ nhi vào vương phủ đến tột cùng mục đích là gì? Nữ nhân nguy hiểm như vậy sao có thể ở cạnh vương gia?
Vừa hay nửa đêm, Nguyên Tĩnh Vũ ra khỏi phòng vương phi, nhưng không biết nên đến nơi nào. Nhờ lời nói vừa nãy của Khinh Nhan, biết nàng để ý chuyện hài tử của Dương Như Nguyệt, trong bụng tàn nhẫn, lập tức quyết định! Nữ nhân nào cũng có thể sinh hài tử, nhưng Khinh Nhan lại là duy nhất …
Suy nghĩ một chút, hắn trở về thư phòng ở U Lan thủy tạ lấy đi hai vật, lần đầu tiến vào tiểu viện của Dương Như Nguyệt, lại rón rén như kẻ trộm. Dương Như Nguyệt đã ngủ, nhưng khóe mắt vẫn còn nước mắt. Nguyên Tĩnh Vũ điểm huyệt nàng, để cho nàng ngủ mê man đi, sau hắn chậm rãi đến bên mép giường, giữ cằm nàng, cho nàng nuốt ba viên dược hoàn.
Rồi sau đó, hắn lặng yên không tiếng động rời đi. Đi chỗ nào đây? Cũng thật đáng thương, hắn là chủ nhân vương phủ, vậy mà lại không có chỗ để đi …
Cuối cùng, hắn thẳng hướng đi đến Hương viện, ngồi ở ngoài phòng Khinh Nhan ngủ một đêm.
Khinh Nhan biết hắn đang ở bên ngoài, lại cố tình như không biết. Vết thương trong lòng nàng cũng chồng chất, làm sao lo được cho người khác?
Sáng sớm, Nguyên Tĩnh Vũ không ngồi nữa, lặng lẽ đi vào, ở mép giường nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi: “Khinh Nhan …”
Khinh Nhan bất đắc dĩ mở mắt, nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi không quan tâm hắn nữa. Bọn họ đều là người tu luyện nội công, nàng biết hắn ở bên ngoài, hắn cũng biết nàng vẫn luôn không ngủ.
“Khinh Nhan, tha thứ cho ta lần này được không? Lần này đi Lương Châu thật rất nguy hiểm, Hà Tây vương vượt quá dự liệu của ta rất nhiều, dẫn nàng ta trở lại thật sự là bất đắc dĩ, chuyện như vậy sau này không bao giờ có nữa, ta đảm bảo …”
Khinh Nhan vẫn không nói lời nào.
Nguyên Tĩnh Vũ hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt thậm chí có một tia điên cuồng, được ăn cả ngã về không, hắn nhẹ giọng nói: “Khinh Nhan, ta hiểu rõ nàng không thích hài tử kia, ta đã xử lý rồi, từ nay về sau, chỉ có nàng mới có thể sinh hài tử cho ta được không? Ta sau này cũng không chạm qua nữ nhân khác …”
Khinh Nhan lòng khiếp sợ: “Xử lý … là ý gì?”
“Ta cho nàng ta uống dược phá thai …” Kia thật ra cũng không hẳn là thuốc phá thai, chỉ là dược cường gân hoạt huyết, nhưng bên trong có chứa hoa hồng, đối với phụ nữ mang thai, thì đó cũng chẳng khác gì thuốc phá thai.
Khinh Nhan hít một hơi thật sâu. Nam nhân như vậy, sao nàng lại có thể đau lòng cho hắn đây? Đáng giá sao? Ngay cả máu mủ của mình cũng có thể xuống tay được, huống chi là nữ nhân không có bất kỳ quan hệ gì?
“Ngươi thật đủ vô tình …” Khinh Nhan chợt cười, “Ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi? Làm sao mong đợi ngươi?”
Nguyên Tĩnh Vũ không nghĩ tới hy sinh của hắn đổi lại làm nàng càng thêm thất vọng. Nhưng hắn cũng không hối hận, nếu hài tử kia chào đời, Yến vương hẳn sẽ phải thích khách đến cửa …
“Ta chỉ không muốn có bất kỳ trở ngại nào cho chuyện của chúng ta. Khinh Nhan, trong lòng ta, ai cũng không quan trong bằng nàng …Huống chi, hài tử kia không thể giữ được, nàng cũng hiểu mà …”
“… Ngươi về nghỉ ngơi đi!” Trầm mặc một hồi, Khinh Nhan rốt cuộc mở miệng, “Ta cũng phải nghỉ ngơi rồi …”
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy rời đi. Ở Miên Nguyệt lâu, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi, dù sao trên người hắn cũng có thương tích, huống chi hôm qua cũng trả qua một hồi mệt mỏi. Hắn chỉ là muốn ngủ một giấc thôi, chẳng lẽ trời đất lại dễ dàng thay đổi?
———————————-
Giản vương phi nghe được tin Dương Như Nguyệt bị hư thai, lập tức nghi ngờ Dịch Khinh Nhan. Dịch phu nhân tinh thông y dược, cả vương phủ đều biết. Phái người thông báo cho Vương gia, mới biết Vương gia phát sốt hôn mê.
Thấy ánh mắt Dương Như Nguyệt trống rỗng vô hồn, Giản vương phi rất đau lòng. Nàng cũng vài lần mất đi hài tử của mình, nàng có thể cảm nhận được cảm giác của Dương Như Nguyệt. Chỉ là, không biết tâm Dương Như Nguyệt đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Tất cả đều hoài nghi Dịch phu nhân, cũng có Dương Như Nguyệt là rõ ràng, là Vương gia, Vương gia không cần hài tử của bọn họ. Đêm qua nàng thật tình có ngủ thiếp đi, nhưng thị nữ thân cận vẫn ẩn trong bóng tối bảo vệ nàng. Bởi vì thấy Vương gia, cho nên mới lui xuống. Không ngờ … Vương gia cho đến nay không có con nối dõi, nhưng vẫn nhẫn tâm bỏ hải từ trong bụng nàng. Nàng hiểu, sau này nếu nàng muốn có hài tử, chỉ sợ không dễ dàng. Cuối cùng lại là một cuộc âm mưu sao? Nàng lại tự cho là đã chạm được đến tình yêu thật sự …
Giản vương phi an ủi nàng mấy câu, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, liền chạy đi xem Nguyên Tĩnh Vũ.
Ngự y vương phủ xem qua rồi viết mấy phương thuốc, nói chủ yếu là tâm bệnh, nhưng dĩ nhiên, bị lạnh đêm qua là nguyên nhân trực tiếp.
Giản vương phi cũng biết Nguyên Tĩnh Vũ ở bên ngoài cửa phòng Khinh Nhan một đêm, nên mới phát bệnh. Trong lòng nàng vừa ghen tị vừa bực tức. Nữ nhân kia có cái gì tốt? Nhưng là, muốn trừ nàng ta đi cũng không dễ a! Nói gì nói, thân phận của nàng ta cũng không nhỏ, Dịch tướng quân cùng Dịch thống lĩnh kia đều là tâm phúc của Vương gia …
Đang khó nghĩ, thị nữ thân cận nhẹ giọng bẩm báo: “Khởi bẩm vương phi, Dụ thống lĩnh, Dịch thống lĩnh đến thăm Vương gia …”
Giản vương phi được hai thị nữ đỡ chậm rãi đứng dây, từ từ ra phòng ngoài ngồi ở ghế chủ vị, trầm giọng nói: “Cho bọn họ vào đi!”
Nàng thật không dám chắc chắn, những chuyện như thế sẽ không xảy ra lần nữa.
“Vương gia vẫn khỏe chứ? Cớ sao tự nhiên lại cảm lạnh?” Dịch Duẫn Tiệp quan tâm hỏi.
“Nghe nói, đêm qua Vương gia ngồi ở ngoài phòng Dịch phu nhân ngủ một đêm …” Giản vương phi nhẹ thở dài, nhàn nhạt liếc nhìn Dịch Duẫn Tiệp.
Trong lòng Dịch Duẫn Tiệp căng thẳng, muội muội của hắn lá gan cũng quá lớn đi! Dám không cho Vương gia vào phòng? Vương gia hôm nay bị bệnh, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu …
Giản vương phi chợt đứng lên, chán nản nói: “Vương gia tuy bị đả thương tâm mạch, vẫn có thể từ từ điều dưỡng được, chỉ tiếc … ai…”
“Chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?” Dụ Dương nghi ngờ hỏi.
Giản vương phi đưa lưng về phía họ, thở dài nói: “Hôm qua Dương phu nhân vừa mới hay tin có thai, sáng hôm nay lại hay tin xảy thai rồi…”
“Tại sao lại như vây?” Dịch Duẫn Tiệp lặng lẽ nắm tay thành đấm. Không phải là muội muội chú? Nếu thật là nàng, hắn cũng nghĩ cách bảo vệ nàng đến cùng… Con cháu vương gia vốn thưa thớt, kiêng kỵ nhất là mưu hại con cháu. Đừng nói nàng là trắc phi, có là chính phi thì vương phủ không tha cho nàng a …
Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp để nàng rời đi …
Giản vương phi quay đầu lại nhìn, nhìn Dịch Duẫn Tiệp có chút hốt hoảng, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói đêm qua có người lẻn vào phòng Dương phu nhân, cho nàng uống dược có chứa hao hồng …”
Lời nàng nói đến đây, ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng.
Dịch Duẫn Tiệp chợt nóng giận nói: “Không phải là nữ nhân Dịch Doanh Doanh kia làm chứ? Hôm qua nàng có nói không thích hài tử trong bụng Dương phu nhân. Nữ nhân này ở trong Vương phủ thật quá nguy hiểm, Dụ Dương, chuyến đi Giang Nam lần này thuận lợi chứ? Nàng không cần dùng nữa rồi! Thừa lúc Vương gia còn chưa tỉnh, chúng ta nhanh chóng xử lú nàng đi thôi!”
“Dịch thống lĩnh, Khinh Nhan là muội muội ruột của ngươi!” Giản vương phi nhắc nhở, nhưng cũng không có ý phản đối.
“Hạ thần không có muội muội như vậy! Vương phi yên tâm, lòng của phụ thân cùng hạ thần là giống nhau. Nữ nhân này thật sự quá ghê tởm, làm gì có nửa phần nữ tử hiền lương thục đức? Làm sao có thể làm thê làm thiếp? Chỉ biết cậy vào một thân võ công hữu dụng cho Vương gia luôn tự cho mình là đúng! Nàng là cái thứ gì? Dám chỉ trích vương gia nạp phi? …” Dịch Duẫn Tiệp nhắc tới Dịch Doanh Doanh liền nổi trận lôi đình, tức giận mắng to.
“Võ công nàng như rất lợi hại, ngươi có nắm chắc thắng được không? Cũng đừng đả thương nàng …” Vương phi tỉnh táo nói.
“Ta là ca ca của nàng, nàng sẽ không phòng bị ta, đến lúc đó Dụ Dương, Tần Cảnh, Thu Hổ, Dương Tấn cùng đánh lén, ta không tin không bắt được nàng.”» bộ mặt Dịch Duẫn Tiệp đầy phẫn hận.
Vương phi vừa nghe xong, lòng không nhịn được lo lắng. Nghe như ý tứ của Dịch Duẫn Tiệp, võ công của Dịch Doanh Doanh rất cao cường, cần phải dùng nhiều người vậy, lại phải đánh lén? Cũng khó trách Vương gia coi trọng nàng, ngộ nhỡ lần này không thành công …
“Không! Ta không đồng ý! Các người không thể làm vậy!” Dụ Dương tức giận đứng dậy, “Vương phi, Dịch thống lĩnh, các người đều không hiểu nàng, nàng là nữ nhân thông minh nhất, lương thiện nhất, tốt đẹp vĩ đại nhất, khí độ cùng mưu trí của nàng thắng được vô số nam nhi to cao bảy thước. Dương phu nhân xảy thai, nhất định không liên quan đến nàng! Các ngươi không biết mấy ngày bôn ba đông tây nàng có biết bao nhiêu khổ? Nhiều lúc ngay cả ta cùng đoàn quân lữ thân là nam nhi cũng không chịu nổi, nhưng nàng chưa một lần kêu khổ, than mệt mỏi. Nàng vì Vương gia bỏ ra rất nhiều, cho nên hoàn toàn có tư cách chỉ trách Vương gia bất trung … Khi lúc nàng bôn ba vì Vương gia ở Giang Nam, Vương gia lại lấy nữ nhân khác, nàng thương tâm khổ sở, chẳng qua lời nói có lạnh lùng chút thôi, nàng có lỗi gì? …” Dụ Dương càng nói càng kích động, mắt trước sau chỉ hướng nhìn Vương gia.
“Dụ Dương, ngươi nói cái quỷ gì? Chuyện này sao có thể trách vương gia? Ngươi không biết chung ta đi Lương Châu có biết bao nguy hiểm, nếu không phải Vương gia nhanh chóng quyết định diễn trò cùng Hà Tây vương dẫn dụ Quận chúa Ngọc Nhan bỏ trốn, chúng ta cũng không thể bảo toàn mà trở lại. Hơn nữa, Vương gia là Vương gia, tam cung lục viện cũng rất bình thường, huống chi đây cũng chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi …” Dịch Duẫn Tiệp tức giận đẩy Dụ Dương một cái, nổi trận lôi đình. Dụ Dương trước đây vốn một lòng một dạ với Vương gia, thật không ngờ lại bảo vệ cho muội muội, thật khiến Dịch Duẫn Tiệp bất ngờ.
Giản vương phi thấy hai người vẻ như muốn đánh nhau, vội khuyên nhủ: “Các ngươi nói nhỏ thôi, không cần đánh thức Vương gia.” Ma lực Dịch Doanh Doanh thật không nhỏ, mới không bao lâu, đã thu được lòng của Dụ Dương. Đúng rồi, hắn nói Dịch Doanh Doanh giúp Vương gia làm nghiệp lớn nên bôn ba ở Giang Nam? Không phải nàng ta về thủ mộ mẫu thân ở Nam An Thành sao?
“Hừ! Ngươi không muốn đảm nhiệm thì thôi, Dương Tấn, ngươi lựa mười mấy người đi Hành Hương uyển!” Dịch Duẫn Tiệp hừ lạnh một tiếng, bất ngờ điểm huyệt đạo của Dụ Dương.
Thân thể Dụ Dương không cách nào nhúc nhích, nhưng đầu óc hắn thanh tỉnh, đáng hận là ngay cả á huyệt cũng bị điểm, nói không được, chỉ có thể trợn cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Dịch Duẫn Tiệp, sau đó như cầu cứu nhìn Ngụy Thu Hổ.
Ngụy Thu Hổ xoay đầu nhìn phía khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Dụ Dương.
Dụ Dương trong lòng vừa vội vừa giận, nếu không có phu nhân, khác nào chặt đứt một cánh tay của Vương gia. Dịch thống lĩnh sao lại hồ đồ như thế!
Dụ Dương xoay sang nhìn vương phi, trước kia hắn tôn trọng nàng, cho nàng là hiền thê của Vương gia, giờ mới phát hiện nữ nhân này căn bản không hiểu lòng của Vương gia, quả thật không xứng với Vương gia. Vương gia không phải tự dưng quyết định như thế, nếu trơ mắt buông tha Dịch phu nhân mới là ngu ngốc! Vương gia làm sao có thể để nữ nhi của Yến vương sinh hạ hài tử? Đó không phải tự tìm đường chết sao? Chỉ cần khiến phu nhân hồi tâm chuyển ý, coi như có giết Quận chúa cũng đáng! Dù sao bọn họ cũng muốn sớm ngả bài với Yến vương …
Dịch phu nhân......
Dụ Dương không ngừng an ủi bản thân, võ công Dịch phu nhân cao như vậy, dù thế nào cũng sẽ không nguy hiểm, Dịch thống lĩnh cũng là huynh trưởng ruột thịt của nàng …
Sauk hi Dịch Duẫn Tiệp dẫn người rời đi, Giản vương phi vẫn lẳng lặng ngồi như trước, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, anh mắt không có tiêu cự, cũng không biết nàng đang nghĩ gì.
—————————————————–
Lúc Nguyên Tĩnh Vũ tỉnh lại cũng đã là sáng hôm sau, ý thức còn chút mơ hồ, không biết hiện tại mình ra sao.
“Vương gia, ngài đã tỉnh rồi? Có nơi nào không thoải mái không? Đói bụng không? Nô tì hầu hạ ngài rửa mặt …” Giản Vương phi vẫn canh giữ bên giường, thấy Nguyên Tĩnh Vũ tỉnh lại, mặt nàng lộ vẻ vui mừng.
Nguyên Tĩnh Vũ rất nhanh nhớ lại, Khinh Nhan muốn rời khỏi hắn, cho nên hắn bỏ hài tử trong bụng Dương Như Nguyệt … “Ta ngủ đã bao lâu? Trong vương phủ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giản vương phi khóc thút thít nói: “Thật có lỗi với Vương gia, sáng sớm hôm qua, hài tử trong bụng Như Nguyệt muội muội … sinh non rồi …”
Nguyên Tĩnh Vũ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Sao có thể trách nàng? Cũng là nàng ta không có phúc khí! Chỉ là … nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của Yến vương, ngộ nhỡ như sinh hạ được con trai, với Dụ Dương cũng không có lợi …”
Giản vương phi không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ sẽ nói như vậy. Nhưng nàng lại lý giải là Vương gia đang muốn giúp Dịch Doanh Doanh giải vây!
“Dương Như Nguyệt có lẽ rất tổn thương, nàng cố gắng an ủi nàng ta mấy câu.” Nguyên Tĩnh Vũ phân phó một câu lại hỏi, “Đúng rồi, Dịch phu nhân vẫn ổn chứ?”
Giản vương phi nghe hắn nhắc tới Dịch Doanh Doanh, thân thể cứng lại, sau nhẹ nhàng buôn lỏng lại nói: “Nàng ta, nghe như Dịch thống lĩnh nói là đã rời đi rồi …”
Nguyên Tĩnh Vũ lập tức níu lấy Giản vương phi, cáu kỉnh hỏi: “Cái gì? Sao lại đi? Nàng ấy đi ngươi cũng không ngăn lại? Khinh Nhan đi khi nào? Có nói gì không?”
“Không phải, nô tì không biết …” Giản vương phi ấp úng, lo lắng, nhất thời không thuận khí được, chỉ cảm thất tức ngực, hôn mê bất tỉnh.
Nguyên Tĩnh Vũ thả nàng lên giường, sau đó gọi người vào hầu hạ, chính hắn vội vàng hướng Hành Hương uyển chạy đi.
Chương thứ mười tám : Trong lúc sống chết ngộ được chân tình( hạ)
Trong Hành Hương uyển, bọn thị nữ vẫn đang quét dọn, tuy nhiên xung quanh lại không thấy tung tích chủ tử đâu.
“Phu nhân đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ tiện tay nắm một thị nữ hỏi.
Tiểu nha hoàn sợ hết hồn, hốt hoảng nói: “Phu nhân đã rời đi …”
“Rời đi? Nàng đi đâu? Nàng sao lại tuyệt tình như vậy, một chút cơ hội cũng không chịu cho ta sao?” Nguyên Tĩnh Vũ lẩm bẩm, tay chậm rãi buông ra, chỉ cảm giác lòng trở nên trống trải, mờ mịt cùng luống cuống.
Nàng thật sự đi sao? Chẳng lẽ nàng một chút cũng không cảm nhận được lòng của hắn? Bọn họ đã từng thân mật đến vậy, một chút cũng không đáng để lưu luyến sao? Nàng cứ như vậy mà quyết liệt bỏ đi, hắn lại nên làm gì bây giờ? Đem nàng tìm trở về sao? Nhưng là nơi nào? Hẹn ước giữa bọn họ không lẽ thành rác rưởi, kết minh giữa Dụ Dương và nghĩa quân sẽ không thay đổi chứ? Thông qua nghĩa quân, bọn họ còn có thể gặp nhau không?
Tiểu nha hoàn kia nhìn vẻ mặt mất mác của vương gia, nghĩ tới phu nhân bình thường lạnh nhưu băng, nhưng chưa từng đánh chửi người làm, ngược lại là một chủ tử tốt hiếm có. Do dự một chút, nàng chợt quỳ gối trước mặt Nguyên Tĩnh Vũ khẩn cầu nói: “Xin vương gia hãy cứu phu nhân!”
“Ngươi nói gì? Cứu nàng? Nàng thế nào? Không phải nàng rời đi sao?” Nguyên Tĩnh Vũ lập tức bắt lấy nàng, lòng không biết sợ hãi đến độ nào. Nàng phải ở dạng tình huống nào mới cần hắn “cứu”? Nếu cần người đến cứu thì tình cảnh lúc này của nàng …
“Phu nhân, không phải là phu nhân rời đi, phu nhân bị mấy người Dịch thống lĩnh mang đi …” Tim tiểu nha hoàn đập lợi hại, ánh mắt của Vương gia thật đáng sợ.
“Làm sao có thể? Võ công Dịch Duẫn Tiệp sao có thể đem nàng đi?Ngươi nói cho rõ ràng, phu nhân là tự mình theo bọn họ, hay bị Dịch thống lĩnh bắt đi?” Lòng Nguyên Tĩnh Vũ càng lúc càng trầm xuống, giống như rơi vào vực sâu, khoảng thời gian hắn hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Duẫn Tiệp là ca ca của nàng, không có lý gì lại tổn thương nàng?
Tiểu nha hoàn đứt quãng kể chuyện vừa xảy ra: “Sáng hôm qua, không thấy phu nhân tỉnh dậy rửa mặt, nô tỳ đi vào xem, mới phát hiện phu nhân như ngã bệnh, đầu có chút nóng. Nhưng phu nhân không để cho chúng nô tì gọi đại phu, nói người đã uống thuốc rồi. Chảng được bao lâu thì mấy người Dịch thống lĩnh đến, phu nhân cố gắng đứng dậy rửa mặt, đi ra ngoài. Ai biết vừa ra đến cửa, Dịch thống lĩnh liền chưởng phu nhân một chưởng … Phu nhân thổ huyết, máu rơi xuống đất, cười khẽ một tiếng rồi ngất đi … Nô tỳ sợ hãi, muốn đỡ phu nhân, Dịch thống lĩnh lại đẩy nô tì ra, lệnh rất nhiều người đem phu nhân đi. Trước đó Dịch thống lĩnh có cảnh cáo tất cả thị nữ không được nói việc này cho Vương gia…”
Nguyên Tĩnh Vũ có nến khiệp sợ cùng đau lòng, run rẩy buông tay tiểu nha hoàn trung thành, lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Dịch Duẫn Tiệp… Dịch Duẫn Tiệp… Dương Tấn … Dương Tấn …”
Máu giận trong đầu như muốn nổ tung, Nguyên Tĩnh Vũ tưởng chừng muốn hôn mê luôn. Hắn hiểu rõ là do nội thương chưa lành, lại bị đả kích như vậy, tâm thần cực độ tổn thương nên mới bị như vậy. Nhưng giờ phút này hắn tuyệt đối không thể té xỉu được, Khinh Nhan vẫn còn chờ hắn đến cứu. Nhưng tâm hắn rất đau, chưa từng đau như thế này, không bằng một phần vạn lần khi nàng lạnh lùng cự tuyệt đến mức ngất xỉu ngày hôm qua …
Hắn giờ mới thấy hối hận, bắt đầu oán hận bản thân, hắn không nên dùng tâm kế với nàng. Mà nếu mỗi ngày hắn uống thuốc đúng hạn, nội thương đã sớm phục hồi, hôm qua cũng sẽ không hôn mê, cũng không có ai dám đả thương nàng. Nếu như … nếu như trong thâm tâm thật tình muốn dò xét ranh giới cuối cùng của nàng, thời điểm ở Lương Châu đó không phải là không có biện pháp, hắn hoàn toàn có thể phá vỡ kế hoạch của Hà tây vương, nhưng là hắn lại bỏ qua … Việc hắn hứa toàn tâm toàn ý ở bên nàng, trong lòng không một khắc nào quên, bởi vì nàng đáng để hắn yêu. Hắn chỉ không cam tâm bản thân đường đường là Vương gia hùng tâm tráng chí một phương, lại bị tình cảm của một nữ tử giang hồ trói chặt, hắn muốn chứng minh là mặc dù hắn yêu nàng, cũng sẽ không đánh mất bản thân, hắn vẫn là Dụ Dương vương cao phong như thế. Nhưng hắn sai lầm rồi! Hắn đánh giá mình quá cao …
Thì ra một nữ nhân có thể làm hắn đau lòng đến vậy! Trước kia chưa bảo giờ, chỉ là yêu không đủ sâu đi! Nàng khi nào đã hoàn toàn dung nhập vào tâm hắn? Để cho hắn làm chuyện tình điên cuồng đến thế này, để cho hắn hoàn toàn bị phụ thuộc vào tâm tình của nàng, để cho hắn cảm thấy vô tận hối hận cùng thống khổ, giờ khắc này hắn mới cảm thụ được rõ ràng nỗi đau của nàng …
Nàng vì hắn bôn ba cực khổ ở Giang Nam, bị trọng thương cũng không điều dưỡng tốt, chỉ là muốn sớm cùng hắn đoàn tụ, nhưng khi nàng ngập tràn hoan hỉ trở về, thì phát hiện hắn có hài tử với nữ nhân khác …
Mà hắn … hắn hôm qua còn trách nàng không chịu hiểu cho hắn, nhưng lại không biết bản thân đã gây thương tổn cho nàng đến mức nào …
Nguyên Tĩnh Vũ bi thống mà tức giận chạy ra Hành Hương Uyển, Dịch Duẫn Tiệp liền chạy lại.
“Vương gia, có chuyện gì?”
“Chát …” Nguyên Tĩnh Vũ nặng nề cho hắn một bạt tai, níu cổ áo hắn tức giận hỏi: “Nàng đang ở đâu?”
Miệng Dịch Duẫn Tiệp rỉ ra vết máu, hắn lại cố chấp nghiêng đầu nói: “Vương gia không càn tìm nàng nữa, nàng đã chết rồi!”
“Cài gì? Ngươi nói cái gì? Nàng làm sao? Nàng đang ở đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt bả vai Dịch Duẫn Tiệp, nặng nề lắc lắc hắn. Hắn hoài nghi mình nghe nhầm. Không! Nhất định là hắn nghe nhầm. Duẫn Tiệp vừa nói cái gì?
“Vương gia, nàng đã chết! Nàng chết rồi!” Dịch Duẫn Tiệp chợt hét lớn một tiếng, rồi âm thanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng có chút nghẹn ngào, “Ta không biết trên người nàng có thương, vì nghĩ võ công nàng cao, cho nên một chưởng kia dùng toàn lực …” Hắn cho là nàng có thể tránh, sau đó với võ công của nàng, có thể thuận lợi rời đi vương phủ, không nghĩ tới nàng lại bị thương …
“A…….” Nguyên Tĩnh Vũ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, thê lương, không thể tiếp nhận sự thật này. “Ngươi giết nàng? Ngươi thế nhưng giết nàng! Ta không tin! Ta không tin … Ngươi nói cho ta biết, ngươi đang nói láo, tất cả đều là gạt ta! Ngươi nói! Nói mau đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ điên cuồng đánh Dịch Duẫn Tiệp một quyền ngay cằm. Chỉ cần Duẫn Tiệp thừa nhận là nói láo, chỉ cần cho hắn một chút hy vọng, hắn cái gì cũng sẽ không so đo. Chỉ cần nàng còn sống, nàng có rời đi cũng không sao, hắn sẽ đem nàng tìm trở lại…
Chỉ cần nàng còn sống là được......
Nhưng Dịch Duẫn Tiệp lại không cho hắn như ý. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng đau đớn, thậm chí có chút cầu khẩn của Nguyên Tĩnh Vũ, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, ta giết nàng, nàng đã chết rồi! Chết! Là chết! Vương gia muốn đánh muốn giết ta cũng nhận …” Hắn đã sớm hối hận, nhưng hối hận có tác dụng gì? Chỉ cần lúc này nàng trở lại Lăng Tiêu các, nàng mới có một đường sống, ở lại vương phủ, cho dù có Vương gia che chở, Giản vương phi cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, lũ triều thần cũng không tha cho nàng …
Chết! Chết! ! Chết! ! !
Dịch Duẫn Tiệp một tiếng so với một tiếng càng cao, đánh nát huy vọng cùng ảo tưởng cuối cùng của Nguyên Tĩnh Vũ. Hắn không tự chủ buông lỏng Dịch Duẫn Tiệp ra, đôi tay ôm mình thật chặt, đầu trống rỗng với một ý niệm duy nhất: nàng đã chết …
Nàng thật … đã chết? Chết! Chết rồi … Nàng đã không còn ở đâu? Trở thành thi thể lạnh băng ? Hóa thành một bụi rậm ? (ý nói cỏ mọc xung quanh nấm mộ) Hắn sẽ không còn được gặp lại nàng …
Trong giây phút đó, trời đất mù mịt, hắn cảm giác tâm như tro tàn.
Trời đất rộng lớn như vậy, đã không có nàng rồi. Không có thần thái hoan hỉ của nàng, không có tỉnh táo kiên trì, cũng không có ngượng ngùng tức giận của nàng … Không có nàng cười, không có nàng giận, thậm chí cả lạnh lùng quyết tuyệt cũng không có …
Từ nay về sau, cũng chỉ có một mình hắn cô độc đi về phía trước, hắn thật vất vả mới tìm được tâm linh tri kỷ, hắn trái lo phải nghĩ, cứ như vậy mà tiêu tán sao? Không còn có người nghe hắn bày tỏ, không còn có người cho hắn dựa vào … hắn cũng … không thấy được nàng nữa …
Cũng không cần nhìn nữa rồi......
Trời đất đã không còn nàng......
"A ——" Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng thê lương, phun ra một ngụm máu lớn, phát tiết nỗi hối hận không chịu nổi trong lòng. Rồi sau đó, hắn chậm rãi cúi đầu, rút ra thanh chủy thủ mang bên người, ánh mắt rét đậm nhìn chằm chằm vào Dịch Duẫn Tiệp.
Dịch Duẫn Tiệp chậm rãi nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không giải thích.
Nguyên Tĩnh Vũ từ từ đi tới, đột nhiên giơ tay đem chủy thủ đặt trên cổ hắn.
Dịch Duẫn Tiệp không cầu xin tha thứ, lẳng lặng chờ chủ tử cả đời này sùng kính nhất tự tay kết thúc tính mạng của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.