Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 5: Cuộc chiến khói thuốc súng công tâm




Ngày thứ hai, cuối giờ Thân trút xuống một trận mưa lớn, lúc đầu tiếng sấm vang rền, mây đen giăng đầy, thanh thế to lớn, nhưng mà nửa canh giờ sau đã mây tan mưa tạnh, cầu vồng khẽ cong giắt cuối chân trời, thu hút ánh nhìn của mọi người, khắp nơi cười cười nói nói
Nguyên Tĩnh Vũ phái người muốn mời Dịch phu nhân đến Miên Nguyệt lâu ngắm cảnh, không nghĩ rằng gặp phải cự tuyệt. Mặc dù trong lòng khó chịu, hắn vẫn quyết định buông chính vụ trong tay đi về phía Hành Hương uyển theo nàng trò chuyện, cũng nhân cơ hội nầy thu hẹp khoảng cách của hai người.
Nếu đã nói là ngắm cảnh, Khinh Nhan liền nhàn nhạt nhìn về phía chân trời xa xa, cũng không nói gì. Nguyên Tĩnh Vũ có lòng cùng với nàng thân cận, rồi lại lo lắng bước quá nhanh sẽ làm cho nàng phản cảm, do dự liên tục thật ra thì cũng không nói được mấy câu.
Cầu vồng tản đi, gió đêm nhẹ lướt, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dung nhan như ngọc bên cạnh, trong lòng chợt thấy, giống như vẫn còn trong mộng. cô gái nhỏ tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, cô gái có tâm hồn như tiên tử như thế này thực sự là nhân của hắn sao? Vì sao trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác không thực, rất trống rỗng. Bất tri bất giác, hắn lại nhìn ngây người.
“Vương gia đã xử lý xong chính sự?” Khinh Nhan nhàn nhạt mở miệng.
Nguyên Tĩnh Vũ hiểu, nàng là đang đuổi hắn rời đi. Hắn cười ngượng ngùng, chắp tay ưỡn ngực nhìn ánh tà dương xa xa nơi chân trời, nhẹ nhàng ngâm nga: “Dục quy hoàn tiểu lập, vi ái tịch dương hồng.”
Khinh Nhan liếc hắn một cái, trong lòng buồn cười, xoay người trở về nhà.”Vậy Vương gia từ từ xem đi!”
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Nguyên Tĩnh Vũ đưa tay ra, nhưng cuối cùng lại không gọi nàng lại. Hồi lâu, hắn khe khẽ thở dài, lắc đầu một cái trở về Miên Nguyệt lâu mình đang ở tạm.
Cứ thế này mãi thì không được ah…! Có câu nói lâu ngày sinh tình, đó cũng là chung đụng đã lâu mới có thể sinh ra tình cảm, còn như bọn họ, một ngày thấy hai lần, cũng nói không được mấy câu nói, phải kéo dài tới khi nào? Hắn vốn chỉ muốn lấy tình cảm trước, sau đó sẽ lôi nàng vào quân đội của mình, bàn luận mưu kế, bây giờ nghĩ lại kế hoạch này quá tốn thời gian rồi, hắn cũng không có nhiều thời gian để tiêu phí vào tình yêu như vậy. Cẩn thận suy nghĩ một chút, phương pháp trái ngược có lẽ còn có thể nhận được hiệu quả bất ngờ. Nàng không phải muốn”Phụ tá” trượng phu bình định thiên hạ sao? Vậy hãy để cho hắn xem thử đến tột cùng nàng có bao nhiêu kiến thức đi!
Quyết định xong, ngày thứ hai Nguyên Tĩnh Vũ liền đem hai người mỗi ngày an bài cùng một nơi. Buổi sáng cùng nhau luyện kiếm, rồi sau đó bữa ăn sáng; tiếp theo liền kéo nàng theo cùng nhau xử lý chính vụ, nghe thử cái nhìn cùng đề nghị của nàng; Sau bữa cơm chiều uống hai chén trà đánh ván cờ, cuối cùng trở về phòng của mình nghỉ ngơi,
Dĩ nhiên, thời điểm luyện kiếm cũng thuận tiện để cho nàng chỉ điểm mình hai chiêu. Dịch Khinh Nhan phát hiện nội công của hắn tương đối khá, so với mình cũng chênh lệch không xa, khó trách đêm hôm đó không có phát hiện ra hắn! Chỉ là ở chiêu thức tương đối đơn giản một chút, thật sự làm cho người ta nghi ngờ võ công của hắn được luyện như thế nào. Nàng thưởng thức nhất ở hắn đó chính là lòng dạ khí độ cùng của hắn, hắn là một người cực kỳ cụ thể, không hiểu chính là không hiểu, cũng không chút nào cho là võ công không bằng một nữ nhân lại là chuyện đáng xấu hổ. Chung đụng được càng lâu, hiểu rõ càng them sâu khắc, trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ đối với Dịch Khinh Nhan ái mộ cùng kính trọng cũng càng ngày càng nặng, càng ngày càng sâu, cùng với nàng chung đụng cũng từ từ thu hồi mấy phần tính toán cũng dè chừng lúc ban đầu. Hắn từ đáy lòng nhận đồng nàng là đáng giá mình tôn trọng, mặc dù nàng là nữ tử, lại thắng được vô số nam nhi bảy thước. Ít nhất, Dịch Duẫn Tiệp vốn là người mà mình tôn trọng nhất nhưng khi ở trước mặt nàng lập tức trở nên chán nản thất sắc.
Hắn bắt đầu lấy hoàn toàn nghiêm túc cùng tôn trọng để đợi nàng. Hắn từ từ biết được, nếu muốn đạt được hảo cảm của nàng, thong minh cùng những mưu kế vặt vãnh mặc dù không nhưng ít, nhưng quan trọng hơn đó chính là của khí chất cùng năng lực của chính bản than hắn. Vì vậy mặc dù nàng thủy chung không đồng ý để cho hắn ngủ lại, hắn đương nhiên là kính trọng mười phần kéo nàng cùng nhau thảo luận chính vụ quân vụ. Chẳng biết tại sao, hắn rất muốn hiểu rõ nàng đến tột cùng còn có thể cho hắn bao nhiêu vui mừng.
Nhưng mỗi khi lắng xuống, hắn lại cảm thấy bất an. Hắn cảm giác lực ảnh hưởng của nàng đối với mình càng lúc càng lớn, đây cũng không phải là hiện tượng tốt! Tình thâm không thọ, vô dục mới bền! Muốn trở thành một người mạnh mẽ, phải không nên đầu nhập tình cảm như vậy, nếu không điều này sẽ trở thành nhược điểm của hắn! Nhưng là, sao hắn có thể buông nàng ra? Một Khinh Nhan độc nhất vô nhị như vậy, xuống ngựa là tri kỷ, bọn họ có thể tâm tình về quốc gia đại sự, lý tưởng, thiên hạ; lên ngựa là lương tướng, có thể giúp hắn chinh phạt thiên hạ; trở lại trong phòng còn có thể trở thành người thân mật nhất tin cậy nhất của hắn......
Một nữ nhân như vậy, người nam nhân nào gặp được lại có thể không khuynh tâm? Nhưng hắn không phải nam nhân bình thường, hắn nên lấy thiên hạ nghiệp lớn làm trọng, tại sao có thể để cho một nữ nhân ảnh hưởng đến mình...... Vốn là muốn thắng được tình cảm của nàng, từ đó hoàn toàn nắm nàng trong tay, không nghĩ tới thế nhưng mình lại động chân tình......
Nhưng cho dù như thế nào, cũng may mục đích của bọn họ là nhất trí, cho nên, hắn đối với nàng động mấy phần chân tình đi nữa, cũng không cần lo lắng? Huống chi thông minh như nàng, nếu không phải hắn lấy chính chân tâm mình tới trao đổi, làm sao có thể mong nàng thật lòng? Nếu không phải có thể được nàng thật lòng tương trợ, làm sao có thể được thiên hạ?
Cho nên, coi như hắn thật yêu nàng cũng không cần quá lo lắng? Hắn không ngừng trấn an mình.
Trong khoảng thời gian này, Dịch Khinh Nhan cũng nhìn thấy một Nguyên Tĩnh Vũ hoàn toàn bất đồng, chững chạc, cơ trí, ý tâm tư minh mẫn, ánh mắt sắc bén, rất biết lắng nghe ý kiến thuộc hạ để bù vào thiếu sót của bản thân. Hơn nữa khi dung người lại cực kì quyết đoán gan dạ, sáng suốt, không quan tâm đến xuất thân, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người. Làm một vương gia, hắn coi như là rất tốt, chỉ là nếu muốn làm trượng phu của nàng, còn có cần nghiên cứu thêm.
Sư phụ đã dạy qua, đối với nam nhân mà nói, không có được mới là tốt nhất. Coi như nàng là từ tính toán đi tới bên cạnh hắn, cũng không muốn tùy tùy tiện tiện liền đem mình hoàn toàn giao cho hắn. Thân thể dung hợp phải là lưỡng tình tương duyệt, cho dù tình cảm của hắn có thể giữ vững bao lâu, ít nhất thời điểm bọn họ đi chung với nhau trong lòng của hắn chỉ có thể có một mình nàng!
Đầu tháng bảy, thôn trại Miêu tộc đóng quân ở tây bộ biên cảnh Dụ Dương có xảy ra xung đột, người Miêu am hiểu dụng độc, lại định cư trong rừng rậm có rất nhiều chướng khí độc vật, quân lính đóng ở Tây bộ thương vong cực lớn, khoái mã nhanh chóng báo về cho Dụ Dương vương Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ khi thấy phần cấp báo này lập tức nghĩ tới Dịch Khinh Nhan, trước cũng có thể nói là lý luận suông, lần này có lẽ có thể nhìn thấy được bản lãnh thực sự của vị thủ lĩnh nghĩ a quân này. Chỉ là, muốn rời khỏi nàng thật là có chút không nỡ. Nếu không, hắn cùng đi với? Ngộ nhỡ nàng phải xử lý không tốt, mình cũng kịp thời giúp đỡ.
Nguyên Tĩnh Vũ đi tới Hành Hương uyển, đem cấp báo đưa cho Khinh Nhan xem qua.
Khinh Nhan nhận lấy xem xong, cẩn thận hỏi thăm tình huống cặn kẽ địa phương đóng quân cùng với thái độ lập trường của Dụ Dương đối với Miêu tộc, rồi sau đó thận trọng đứng dậy, nói: “Vương gia, nếu như tin Khinh Nhan, hãy để cho Khinh Nhan đi một chuyến đến Miêu Cương đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nụ cười tự tin trên mặt nàng, cảm thấy chưa bao giờ diễm lệ chói mắt đến như vậy, trong lúc nhất thời đã sửng sốt một chút.
Khinh Nhan chau chau mày: “Thế nào, Vương gia không tin được Khinh Nhan?”
Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tự nhiên mà cười nói: “Khinh Nhan, Nguyên Tĩnh Vũ ta kiếp này có thể được nàng làm bạn, phu quan như ta còn đòi hỏi gì hơn? Khinh Nhan, ta nhất định sẽ quý trọng nàng, mến yêu nàng cả đời......”
Khinh Nhan không dám nhìn thẳng vào tình ý dạt dào trong mắt hắn, nghiêng đầu đi, mang theo vài phần tức giận nói: “Được rồi, được rồi, những lời nói nhảm này cũng không cần thêm nữa, ngài nhanh chóng viết quân lệnh đi, ta đi chuẩn bị một chút, gần tối sẽ xuất phát!” Nói xong, nàng liền đi vào thu thập hành trang của mình.
“Vội vã như vậy?” Nguyên Tĩnh Vũ thật ra thì cũng biết chuyện khẩn cấp, đặc biệt là rất nhiều binh lính cũng trúng độc. Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Khinh Nhan, trong lòng hắn là thật tâm kính nể. Cõi đời này cũng chỉ có nàng khi đang đối mặt với chuyện trọng đại như thế thì mới sẽ thần thái sáng láng tràn đầy tự tin như thế? Một cô gái như vậy, có thể gặp mà không thể cầu a!
“Đúng rồi, nàng lấy thân phận gì đến đó ứ?”
Khinh Nhan trong phòng đáp: “Ta mặc nam trang, coi như là mưu sĩ ngài mới chiêu mộ là được!” “Lấy tên gì đây?”
“Gọi là...... Gọi là Lưu Ngạn Phi đi!” Khinh Nhan nhớ tới mẫu thân của mình họ Lưu, nàng dùng tên giả, vậy thì dùng họ của mẫu thân đi.
“Được rồi, vậy là Lưu Ngạn Phi. Có muốn phái người khác đi chung với nàng hay không?”
“Không cần! Nếu như thủ lệnh của ngươi hữu dụng.” Khinh Nhan đáp rất kiên quyết.
“Vậy cũng tốt, tự nàng hãy cẩn thận một chút. Ta biết nàng tinh thông y dược, nhưng Miêu Cương dù sao không giống với Giang Nam hay Trung nguyên......” Nguyên Tĩnh Vũ viết xong thủ lệnh, ấn con dấu của mình lên, trong lòng suy nghĩ sẽ phải cùng nàng tách ra mấy ngày, thật là có chút không nỡ.
Lúc này, Khinh Nhan ra cửa, giao cho hắn danh sách dược liệu, bảo hắn sau đó phái binh vận chuyển đến Miêu Cương. Nàng nói địa phương đó chắc cũng có những dược liệu này, nhưng đoán chừng số lượng không nhiều lắm, mà binh sĩ trúng độc quá nhiều, cho nên Dụ Dương phải tiếp tế thêm.
Nguyên Tĩnh Vũ biết nàng tinh thông y dược, biết những thứ này có thể đều là dược liệu giải độc, lập tức để cho người đi chuẩn bị.
Gần tối, Khinh Nhan ở trong vương phủ dùng qua cơm tối mới rời đi. Nguyên Tĩnh Vũ đổi y phục bình thường tiễn nàng đến khi ra khỏi thành mới trở về vương phủ. Chuyện này, hắn không hề cùng mọi người đề cập tới, ngay cả Dịch Duẫn Tiệp cũng không biết. Dù sao mình phạm vào sai lầm lớn như vậy, thiếu chút nữa mất đi nàng thật sự không phải là chuyện vẻ vang gì.
Khinh Nhan đến Miêu Cương, rất nhanh chóng giúp binh sĩ giải độc, sau đó tự mình đến thôn trại Miêu tộc tìm hiểu nguyên nhân xung đột, thương lượng biện pháp giải quyết
Nguyên nhân gây ra là thanh niên Viêm Tộc cùng cô gái Miêu tộc mến nhau, nam tử đó lúc đến Miêu tộc vô ý bị côn trùng độc cắn, gây thương tích mà chết, phụ than của nam tử ở biên cảnh hơi có chút thế lực, liền cổ động quân coi giữ biên cảnh tấn công Miêu tộc sơn trại báo thù cho con. Vì vậy, chuyện càng náo càng lớn, đến cuối cùng bộc phát thành tranh đấu đại quy mô, người Miêu vũ khí không tinh, chính diện giao phong không địch lại, vì vậy phóng độc, rồi sau đó trốn vào rừng núi.
Khinh Nhan lấy thân phận đặc sứ của Dụ Dương chính thức bái kiến tộc trưởng.
Tộc trưởng Miêu tộc thấy nàng trẻ tuổi, vốn là không đặt nàng ở trong mắt, vậy mà, Khinh Nhan đầu tiên liền đại biểu cho Dụ Dương vương nói xin lỗi vơi Miêu tộc, rồi sau đó phân tích xung đột trải qua lần này, đem tất cả trách nhiệm đều đặt ở bên Viêm Tộc. Cơn giận của người Miêu lập tức hạ nhiệt. Kế tiếp, Khinh Nhan chân thành mà nói về hạnh phúc yên bình của người Miêu, mỗi câu nói cũng đều đề cao lợi ích Miêu tộc lên trên, khiến mỗi một người trong Miêu tộc nghe được rất thoải mái, bất tri bất giác đã tiếp thu ý tứ ẩn chứa trong lời nói của nàng—— chỉ có cùng Dụ Dương giữ vững hòa bình, mới có thể lấy được lợi ích lớn nhất.
Rồi sau đó trải qua bàn bạc cặn kẽ, hai bên uống máu kết minh, vĩnh viễn kết thành huynh đệ tốt, Miêu tộc trên danh nghĩa quy thuận Dụ Dương, mỗi đời tộc trưởng của Miêu tộc đều do họ tự chọn lựa, sau đó báo lên cho Dụ Dương vương, ban thuởng kim sách là được. Miêu tộc hàng năm dùng dược liệu cùng một số vật phẩm cần thiết trao đổi từ Viêm Tộc, cùng Viêm Tộc ở chân núi hòa bình lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau.
Trước khi đi, tộc trưởng còn đem theo quà tặng gửi Khinh Nhan cho Dụ Dương vương. Khinh Nhan cũng muốn mời tộc trưởng đến Két Dương, nói Vương gia chắc chắn sẽ dùng đại lễ đón đợi. Tộc trưởng cười một tiếng rồi cho qua, hiển nhiên trong lòng cũng không hoàn toàn tin tưởng người Viêm Tộc. Khinh Nhan cũng không cưỡng cầu, cái gọi là đường dài biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người, Dụ Dương vương là hạng người gì, nàng hiện tại cũng không thể bảo đảm, huống gì người Miêu tộc?
Trở lại vương phủ Dụ Dương, Nguyên Tĩnh Vũ hưng phấn muốn ôm nàng xoay hai vòng, dĩ nhiên chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Nhưng Khinh Nhan có thể ở trong ngắn ngủn mười ngày đã có thể xử lý tốt chuyện này, thật sự ra ngoài dự liệu, cũng không biết nàng đã làm như thế nào để láy được sự tin tưởng của những người Miêu đó. Chuyện này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, khiến Nguyên Tĩnh Vũ không tưởng được chính là, nàng có thể xử lý được tốt như vậy, nhanh như vậy. Như thế có thể thấy được, năng lực của Khinh Nhan quả thật không giống bình thường, ít nhất không thể kém hơn so với mưu sĩ mình coi trọng nhất.
Sau lần đó, Nguyên Tĩnh Vũ đối với Khinh Nhan càng thêm kính trọng, càng thêm nhất định phải được.
Chương thứ năm :Cuộc chiến khói thuốc súng công tâm ( Hạ) Cuối tháng bảy, mưa bão thường xuyên, là tháng có lượng nước mưa cao nhất trong năm.
Mấy ngày nay, Dịch Khinh Nhan ở Hành Hương Uyển loay hoay làm thuốc, chưa thể cùng hắn đi U Lan Thủy thương thảo việc quân. Nàng phát hiện trong Vương phủ có rất nhiều thảo được tốt, không dùng thật lãng phí. Thay vì để chúng khô héo trong kho, chi bằng để nàng chế thuốc cứu người.
Mưa dông một ngày lại một ngày, tiếng sấm lúc sẩm tối rền đinh tai nhức óc, làm đám tiểu nha đầu trong sân sợ tới mức không dám ra khỏi cửa. Rối đến một trận mưa xả như trút nước, xen lẫn gió lớn, trong hành lang, dưới mái hiên, lối đi nhỏ đều dạt không ít nước mưa.
Hương viện bên trong hoa viên vốn là cỏ cây sum xuê, thấm nước rất tốt, nhưng mưa quá lớn, làm tích nhiều vũng nước đọng. Hai hòn non bộ đầy đá xanh rất nhanh tràn nước, không ngừng tràn ra bên ngoài, mấy con cá đuôi vàng bên trong muốn trốn, nhưng đáng tiếc nhảy ra mới phát hiện bên ngoài không phải là vùng trời của mình. Bởi vì mấy con cá này là Vương gia cố ý nuôi, một đám thị nữ muốn đội mưa chạy lại, Khinh Nhan chỉ cười cười, nói mọi người không cần lo, đợi mưa tạnh rồi đi, chỉ là mấy con cá mà thôi.
Nguyên Tĩnh Vũ đến trong lúc mưa bão như thế. Hắn khoác áo tơi, cầm ô nhưng vẫn làm ướt áo bào, cũng may khí trời tháng bảy cũng không lạnh.
Khinh Nhan tưởng rằng hôm nay hắn sẽ không đến, không nghĩ tới người này quả thật mặc gió mặc mưa, cũng không sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi. Nhìn thấy tóc hắn còn dính nước, Khinh Nhan cho người đưa hắn cái khăn lông khô. Cũng muốn để cho hắn thay bộ quần áo khác, nhưng đáng tiếc nơi này nàng không có.
Nguyên Tĩnh Vũ mang theo chút uất ức cầm khăn lông khô, lại thấy Khinh Nhan liếc mắt một cái. Chẳng lẽ hắn còn muốn nàng hầu hạ nữa sao? Nằm mơ! “Có muốn Ám Hương giúp ngươi?” Nàng lười biếng hỏi.
Nguyên Tĩnh Vũ liên tiếp khoát tay: “Không cần, Bổn Vương tự mình tốt rồi!”, vừa nói vừa xoa tóc ướt. Trên áo bào cũng có chút nước, nên hắn lại xoa xoa y phục, sau đó lại lôi lôi kéo kéo lộ ra lồng ngực. Khinh Nhan vốn không quan tâm, trong đội quân, nàng từng thấy nhiều nam tử cởi trần. Nhưng nhìn ánh mắt nhiều ý vị của Nguyên Tinh Vũ, nàng không dám nhìn thẳng, trên mặt còn có chút nóng lên.
Sửa sang lại một chút, Nguyên Tĩnh Vũ liền đem tất cả thị nữ đuổi ra ngoài, sau đó cẩn thận lấy ra thiệp mời từ ống tay áo đưa cho nàng.
Khinh Nhan nghi ngờ nhận lấy, mở ra, nguyên lai là thiệp mời kết minh Hà Tây Vương gửi tới.
“Ngươi thấy thế nào?” Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
Khinh Nhan khẽ cau mày suy nghĩ một chút mới nói: “Bên trong mặc dù viết nhiều và rõ ràng như vậy, nhưng mấu chốt lại không nói gì, chỉ sợ không muốn có người biết ở bên trong nói gì đó chứ?”
Nguyên Tĩnh Vũ tán thưởng cười cười, lại hỏi: “Vậy Khinh Nhan cho là có cái gì bên trong không muốn người biết?”
Khinh Nhan rõ ràng hắn đang dò xét nàng, trong lòng có chút không vui. Hai người bọn họ trong khoảng thời gian này đem quân vụ chánh sự dò xét lẫn nhau, hiểu càng nhiều, càng muốn biết đối phương còn có thể đem lại cho mình bao nhiêu kinh hỷ nữa.
Nghĩ đến những điều này, nàng liếc hắn một cái, rồi hời hợt đáp: “Hà Tây sao lại muốn kết minh? Lại còn muốn mời Yến Vương? Yến Vương với Hà Tây giữa đó còn cách một Hà Gian!”
Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười gật đầu một cái, tiếp đó lại hỏi: “Khinh Nhan cho là ta có nên đi hay không đi?”
“Vương gia không phải đã có quyết định rồi sao?” Nàng nhẹ nhàng nâng chung trà lên uống một hớp, cười như không cười nhìn hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ lẳng lặng nhìn nàng một hồi, cũng nhẹ nhàng cười lên. Mỗi lần cùng nàng nói quân vụ cũng rất dễ dàng, hai người giống như tâm ý liên thông một chút liền hiểu. Nhưng mỗi lần nói đến tình cảm lại có chút hao tâm tổn sức, hắn luôn cẩn thận, không dám quá gấp cũng chả dám buông lơi, đủ chừng mực không dễ dàng nắm lấy. Tựa hồ với nàng mà nói, chuyện tình cảm cùng chính sự tách bách hẳn hoi, nhưng đối với hắn, hai chuyện là cùng mục đích. Hắn kích động muốn có được nàng, lấy được quân đội của nàng, lấy được tình cảm của nàng, lấy trí tuệ cùng tài cán của nàng, lấy được thân thể, được tất cả của nàng.
“Khinh Nhan không có ý kiến?”
“Ngài không cảm thấy đây có thể là bẫy sao?” Nàng nghiêm nghị hỏi ngược lại.
Hắn gật đầu một cái, tỏ ý mình đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng không cho là đúng nói: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?”
Khinh Nhan trầm mặc một chút nói: “Đi xem một chút cũng tốt!” Nếu hắn muốn thiên hạ, đi hiểu rõ đối thủ tương lai cũng tốt.
Nguyên Tĩnh Vũ quan sát thần sắc Khinh Nhan, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, hồi lâu mở miệng chuyển đề tài: “Khinh Nhan cảm thấy … Dự Dương nên tấn công theo hướng nào?”
Khinh Nhan ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn ra được hắn rất nghiêm túc, vấn đề này đoán chừng hắn đã sớm muốn hỏi rồi.
“Vương gia cảm thấy thế nào?” Khinh Nhan hỏi ngược lại. Nàng biết hắn có chút giận. Hắn biết quan hệ của nàng với nghĩa quân Giang Nam, nàng lại cố tình không nói đến. Lần này hắn muốn cùng nghĩa quân hợp tác khẩn cấp, nên không thể không hỏi. Cho dù giao dịch hay hợp tác, quả nhiên người nào giữ được bình tĩnh người đó nắm giữ quyền chủ động a.
“Dĩ nhiên là phương Bắc.” Hắn nói, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào nàng.
“Cho nên lần này Vương gia vừa muốn đi dò xét tình hình địch, đồng thời làm tê liệt Hà Tây Vương sao?” Khinh Nhan khẽ cau mày, không nghĩ tới hắn vội vã bức nàng như vậy. Nếu Dụ Dương chinh phạt Hà Tây đầu tiên, với trí tuệ của hắn, nghĩa quân sẽ kéo sang Nam Vương, không thể nghi ngờ gì nữa, là nghĩa quân tự diệt. Bọn họ cũng không có cơ sở hợp tác rồi.
Nhìn nàng cau mày, hắn lập tức thay đổi thần sắc, dịu dàng mà chân thành nói: “Khinh Nhan, chúng ta đừng đoán tới đoán lui nữa được không? Sao không thẳng thắn một chút, cùng nhau nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, chỉ cần hợp lực hai ta, thiên hạ này sớm muộn là của chúng ta!”
Khinh Nhan trừng mắt liếc hắn một cái, hắn là cố ý! Hắn muốn khích tướng nàng sao?
Thôi, nếu đã thành tâm hợp tác, thì thẳng thắn một chút đi.
“Vương gia không phải sớm biết rồi sao?”
“Chỉ là suy đoán, cho tới giờ nàng cũng chưa nói gì.” Hắn nhẹ nhàng cười, trong mắt có vài phần đắc ý.
Khinh Nhan nhẹ thở dài, phân tích: “Dụ Dương nếu tấn công phía bắc, Hà Tây tuy yếu nhưng sợ trong thời gian ngắn cũng không thắng được. Mà Nam Vương cùng Yến Vương cũng không ngồi đó nhìn ngươi, Nam Vương không thể nghi ngờ sẽ động binh, Yến Vương sẽ thâu tóm Hà Gian, sau đó trực tiếp đối địch với Dụ Dương. Như thế, Dụ Dương cùng Trung Châu cùng bị cường địch vây quanh, mất đi khả năng tấn công, Vương gia sẽ không chưa nghĩ qua chứ?”
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng mang theo và phần lo lắng cùng khẩn trương trước thế cục phân tích tỉ mỉ, trong đáy mắt mỉm cười, càng cảm thấy cùng nàng tâm ý liên thông, cái nhìn của bọn họ quả nhiên ăn ý.
Hắn cười không đáp, hỏi ngược lai: “Vậy Khinh Nhan nghĩ sao?”

Áo tơi là một loại áo khoác dùng để che mưa che nắng, thường được làm bằng lá cây, thường là lá cọ, khâu chồng thành lớp gối lên nhau dày hàng đốt tay, như kiểu lợp ngói, đánh thành tấm, phía trên có dây rút để đeo vào cổ giữ áo cố định trên lưng.
“Dĩ nhiên là đi về phía nam.”Nàng nhìn cạnh môi hắn khẽ nhếch, cảm thấy ghê tởm lại không khỏi nảy sinh lòng bội phục. Người đàn ông này luôn dễ dàng xoay chuyển thế cục như thế.
Nhìn hắn không nói lời nào, một bộ dạng rửa tai lắng nghe, nàng đành phải nói tiếp: “Nếu tấn công hướng nam, chưa nói Trung Châu có thể xuất binh tương trợ, chí ít Hà Tây cùng Hà Gian thế yếu, chưa dám vọng động; Yến Vương lòng dạ cầm thú, chắc chắn cũng muốn nhân cơ hội dụng binh; Giang Việt Vương con rùa rút đầu sớm nhịn đến tức cành hông, đương nhiên cũng muốn đục nước béo cò. Nam Vương tác chiến nhiều mặt, chỉ có diệt vong. Về phần thắng cuối cùng thuộc về ai, là do bản lãnh của người đó!”
Nguyên Tĩnh Vũ bất tri bất giác giương khóe miệng. Tại sao bọn họ luôn nghĩ cùng một hướng chứ? Xinh đẹp có, võ nghệ có, kiến thức có, chỉ không biết nàng ở trên chiến trường sẽ thế nào? Nghĩa quân Giang Nam cùng quân Nam Vương giao tranh trực tiếp cực ít, không biết đến tột cùng nàng còn giữ trong mình bao nhiêu sách lược.
Khi nàng nhàn nhã nói, cặp mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng cơ trí, khiến cho người trông thấy tràn đầy anh khí, trí khôn cùng năng lượng, cứ như vậy hút lấy nhân tâm. Hắn kìm lòng không được bị nàng hấp dẫn, trong lòng không ngừng muốn chiếm lấy toàn bộ ý nghĩ của nàng.
“Khinh Nhan, nàng biết ta là người có dã tâm, mà Dụ Dương của ta đất đai có hạn, binh lực có mạnh nhưng số lượng có hạn, nghĩa quân Giang Nam đúng là cơ sở để ta bình định thiên hạ, cho nên nếu nàng hoàn toàn tin tưởng ta, ta sẽ đối đãi thật tốt.” Hắn thẳng thắn nhìn nàng nói, nóng lòng mong đợi đáp án của nàng.
Khinh Nhan trầm mặc một hồi mới thở dài nói: “Nếu không tin ngươi, ta đã sớm rời đi.”
“Vậy …” Hắn cố ý kéo dài một chữ, khóe miệng giương nhẹ, nhàn nhạt mỉm cười, ý vị không cần nói cũng biết.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu. thần sắc xấu hổ trừng ắt liếc hắn: “Công sự là công sự, tình cảm là tình cảm.”
Vẫn là còn sớm, nếu không có được chân tình của hắn, kế hoạch giấu trong đáy lòng kia cũng tuyệt đối không thành công. Mặc dù không tin tưởng người đàn ông này sẽ yêu mình cả đời, nhưng lấy tài mạo ra để mê hoặc hắn một hai năm cũng không thành vấn đề… Chỉ là, mỗi lần nghĩ đến kế hoạch kia, tâm vì sao lại chua xót như vậy?
Nguyên Tĩnh Vũ cười khổ, thật sự là tự gây nghiệt không thể sống a! Nếu ban đầu hắn kiên nhẫn hơn một chút, nói không chừng giờ này mỹ nhân đã ở trong ngực rồi. “Vậy chúng ta tiếp tục nói công sự đi!”
Rồi sau đó hai người thương thảo chuyện kết minh, nói ra ý kiến của mình, bổ sung lẫn nhau, đem kết minh của Hà Tây Vương lần này ra suy đoán, đồng thời liệu trước đối sách đối phó với phản ứng của Yến Vương. Ngươi một câu ta một câu, lúc tương đồng lúc phản bác, bất tri bất giác nói đến nửa đêm.
Chuyện nói cũng đã xong, cũng nên nghỉ ngơi. Nguyên Tĩnh Vũ vừa mới ló đầu ra chuẩn bị về lại bị ông trời dập trở lại.
Lúc hắn mới đến mưa còn xối xả như trút nước, khi bàn chuyện với nàng không chú ý mưa đã sớm ngừng, không nghĩ đến vừa bước ra, sấm chớp chợt lóe trong nháy mắt.
Hắn mang theo vài phần sắc mặt đáng thương nhìn Khinh Nhan, có lẽ nàng thương tình sắc trời đã tối cho hắn ở lại, lại bị nàng hờ hững. Lặng lẽ thở dài, hắn là cứ ngoan ngoãn trở về Miên Nguyệt lâu đi.
Đối với hạ nhân trong Vương phủ mà nói, vương phủ trong khoảng thời gian này gió thay mây đổi rất nhiều, đàm tiếu cũng rất nhiều. Đầu tiên là Vương gia độc sủng Thôi phu nhân, không có đi qua viện các phu nhân khác. Sau đó Thôi phu nhân chợt thất sủng, Vương gia lại cưng chiều Dịch phu nhân, ở Hành Hương Uyển như không từng rời đi, nhưng lại cố tình ở Miên Nguyệt Lâu, không có ở quá phòng ngủ của Dịch phu nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Người làm Vương phủ to nhỏ nói một chút cũng không vấn đề, nhưng Dịch phu nhân dẫn đến mọi người đều oán trách mới chính là vấn đề lớn.
Ngày trước Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù không quá đam mê nữ sắc, nhưng trong một tháng cũng đi hậu viện vương phủ mấy lần, mấy vị trắc phi cùng thị thiếp cũng nhận được chút mưa móc, lâu lâu có thể gặp một lần. Nhưng kể từ khi hai vị kia vào cửa, cũng hơn ba tháng rồi, bóng dáng Vương gia ở đâu chẳng thể thấy, há có thể không oán hận sao?
Cũng không biết người nào nhắc đến, mấy ngày nay ở chỗ Giản Vương phi hầu như mỗi ngày nghe được oán trách, tất cả đều vì nàng mà bất bình. Dù sao nàng là chính thê, Vương gia thế nào cũng không nên lạnh nhạt.
Mỗi khi nghe thấy bất bình cùng oán trách này, Giản Vương phi đức độ hiền thục đều chỉ an ủi khuyên giải mấy tỷ muội, không biết nói bao nhiêu lần mình không tin vào mấy chuyện hoang đường như vậy. Cái gì Vương gia bận rộn công vụ? Cái gì người mới nên cần nhiều an ủi? Cái gì trắc phi mới thân phận cao quý nên cần trấn an? Thật ra thì người nào lại không biết nguyên nhân chính là lòng Vương gia đã cho nữ nhân kia? Nàng ngoài vờ như độ lượng còn có thể làm cái gì?
Mấy lần cầu kiến đều bị cự tuyệt, Giản vương phi không nghĩ Vương gia sẽ chủ động triệu kiến mình.
Đi tới thư phòng trong U Lan thủy tạ, hạ nhân thông báo một tiếng, Nguyên Tĩnh Vũ đang xem sách.
“Vương gia.”
Nguyên Tĩnh Vũ đứng dậy bước tới, phất tay một cái để hạ nhân ra ngoài, rồi mới lôi kéo nàng đi vào mật thất.
Vương phi biết gian mật thất này, nhưng cũng chỉ do trước đây có một lần tò mò bước vào, cách đây cũng nhiều năm rồi. Trong mật thất bố trí bài biện không có nhiều thay đổi, Nguyên Tĩnh Vũ vốn hoài niệm cảnh xưa người cũ, chuyện này nàng đã sớm biết.
“Thời gian này uất ức cho nàng rồi.” Nguyên Tĩnh vũ mở miệng, giọng nói rốt cục trở nên dịu dàng.
“Nô tì … Nô tì …” Vương phi rất muốn nói mình không uất ức, nhưng nước mắt không nghe lời cứ tuôn ra.
Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ vỗ lưng bày tỏ an ủi nàng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Thục Ninh, ta thực xin lỗi.”
Vương phi ôm hắn thật chặt, nhận được những lời này của hắn, cảm thấy uất ức chính mình đều được đền đáp.
“Nhưng mà, lần này ta không cách nào buông tay.” Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, nhìn vào đôi mắt sương mù đẫm lệ, “Ta thật sự không nghĩ được biện pháp nào khác, không cách nào buông tha, cho nên ta chỉ có thể uất ức nàng.”
Vương phi nhìn hắn, có chút không rõ.
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ thở dài, nàng không phải là không hiểu, chỉ là không muốn tin thôi.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, với ta mà nói, nàng không chỉ là thê tử của ta, mà còn là thân nhân của ta, điểm này vĩnh viễn không thay đổi. Ta không biết mười năm nay có khi nào đối với nàng không phải, nhưng từ nay về sau đành phải uất ức nàng rồi. Ta sẽ đem toàn bộ tinh lực đặt ở đại nghiệp thiên hạ, chuyện trong nhà giao hết cho nàng.”
Vương phi cảm động nhìn vào mắt của Nguyên Tĩnh Vũ, vẫn là không thể hiểu hết được.
“Nàng giúp ta chiếu cố tốt những nữ nhân cùng hài tử ở hậu viện Vương phủ, ta sẽ không phải lo những chuyện này.” Hắn nói rõ một chút.
Vương phi gật đầu một cái. Nhưng là, những chuyện này không phải nàng vẫn đang làm sao?
“Dịch Doanh Doanh không chỉ là con gái của Dịch lão tướng quân, nàng đối với đại nghiệp thiên hạ sẽ trợ giúp rất nhiều. Lúc này ta không cách nào nói cho nàng hiểu, nhưng nàng ngàn vạn lần không được để những nữ nhân trong hậu viện tìm nàng phiền toái lại phiền đến ta.” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng một lúc, tuy có chỗ kiêng dè, nhưng việc giao phó cũng nên nói rõ. Trong khoảng thời gian này, đám nữ nhân hậu viện kia oán trách hắn cũng không hẳn là không tốt.
Vương phi nhẹ nhàng gật đầu, hiểu ý tứ Nguyên Tĩnh Vũ. Mặc dù còn có vài điểm không hiểu, nhưng đã nắm được điểm mấu chốt. Vương gia không phải là bị nữ nhân kia mê hoặc, mà là muốn cầu cạnh Dịch Doanh Doanh. Nhưng, uất ức như thế còn phải kéo dài bao lâu đây? Nàng cũng không phải không biết kiên nhẫn, nhưng nghĩ lại những nữ nhân càu nhàu ở hậu viện kia, họ chính là tương lai của mình sao? Họ còn có thể tìm nàng để oán trách, còn nàng có thể tìm ai oán trách đây? Chợt nàng nhớ đến chuyện mấy ngày nay muốn tìm hắn để nói: “Vương gia, Thụy Ngọc muội muội có tin vui, ngài biết không?”
Nguyên Tĩnh Vũ trên mặt không thấy chút sắc mặt vui mừng, chỉ lãnh đạm gật đầu một cái: “Hôm nay tìm nàng chủ yếu là vì việc này.” Vốn là chuyện vui, đáng tiếc tới không phải lúc.
“Vương gia yên tâm, nô tì sẽ chăm sóc thật tốt Thụy Ngọc muội muội, Vương gia nếu rãnh rỗi cũng đến Quỳnh Hoa uyển xem muội muội một chút đi!” Vương phi từ lúc vào cửa tới giờ mới lộ ra nụ cười. Chỉ cần Vương gia có con, phận làm vợ như nàng đã có thể khai báo cho tổ tiên Nguyên gia. Từ nay về sau không cần chọn phi cho hắn nữa.
Thôi Thụy Ngọc mang thai đúng lúc, danh tiếng Dịch phu nhân quá lớn, cũng nên làm cho người ta phân chú ý đi vài phần mới phải.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn Giản vương phi tính toán, nhẹ lắc đầu một cái.
Vương phi giật mình. Ý của Vương gia là gì? Nàng vài lần muốn hỏi nhưng trước sau không cách nào nói ra lời.
“Nàng ta chỉ có thể sinh nữ nhi.” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Vương phi không khỏi há to miệng. Tại sao? Vương gia không phải đang cần một vị thế tử ổn định nhân tâm sao?
Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt cười, nhưng không có giải thích.
“Nhưng nếu là … Con trai thì sao?”
“Vậy còn không đơn giản sao?” Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày, hời hợt nói, “Đổi lại!”
“Vì … sao? Mọi người đều mong đợi thế tử hạ sinh a …”
Nguyên Tĩnh Vũ chợt cười nhạt một tiếng: “Nàng xác định là tất cả sao? Vậy sao hài tử của chúng ta lại chết?”
Vương phi trợn to mắt, lại không nói gì. Trước kia nàng còn hoài nghi, còn cùng Vương gia nhiều lần sửa lại vương phủ, đổi hết thị vệ cùng thị nữ, nhưng vẫn không có hiệu quả.
“Chuyện này cứ giao cho nàng. Cẩn thận một chút, nhất định phải chú ý giữ bí mật. Trừ nàng với ta, người nào biết chuyện tốt nhất đều xử lý cho tốt.” Hắn nhẹ nhàng đỡ vai nàng. “Kiên cường một chút, cái gì cũng đừng sợ,có ta đứng ở sau bảo hộ cho nàng. Nàng vĩnh viễn là thê tử của ta, thân nhân của ta, điểm này ta có thể đảm bảo với nàng.”
Vương phi gật đầu một cái đáp ứng. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng cười cười tán thưởng, cầm tay nàng nói: “Tốt lắm, trở về thôi, sau này ta không có nhiều thời gian ở cùng nàng, nàng phải chăm sóc mình và hài tử thật tốt.”
Vương phi thần sắc như thường trờ lại hậu viện vương phủ, cho dù ai đến hỏi đều chỉ nói Vương gia giao phó mình chăm sóc tốt Thôi phu nhân, còn chuyện Vương gia chuyên sủng Dịch phu nhân một chữ cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.