Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 6: Kết minh mới lộ tài năng




Đêm đầu tháng tám, không khí cuối thu dễ chịu, ánh trăng non ảm đạm còn ánh sao lại rực rỡ.
Nguyên Tĩnh Vũ triệu tập văn thần võ tướng cùng những mưu sĩ vào giờ Tuất thượng nghị chuyện quan trọng tại phòng nghị sự ở U Lan thủy tạ. Dịch Khinh Nhan lần đầu tiên tham gia hội nghị như vậy, để bớt đi một ít phiền não không cần thiết, nàng giả dạng thành một nam tử, đồng thời còn chuẩn bị một thân phận mới.
Một mỹ nhân tuyệt sắc cho dù mặc nam trang vào cũng vẫn là mỹ nhân, cho nên Dịch Khinh Nhan bôi da hơi đen đi, lại thêm tô lông mày rậm, dán lên một cái yết hầu giả, phối lên dáng người cao gầy của nàng, thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên tuấn tú mà thôi.
Nguyên Tĩnh Vũ giới thiệu nói: “Vị này chính là cận vệ kiêm mưu sĩ bổn vương mới chiêu mộ gần đây – công tử Lưu Ngạn Phi. Ngạn Phi tuy tuổi trẻ, nhưng kiến thức bất phàm, võ nghệ siêu tuyệt, hôm nay đặc biệt giới thiệu cùng chư vị cho quen biết. Ngạn Phi, mau mau tham kiến các vị đại nhân!”
Dịch Khinh Nhan lập tức tiến lên ôm quyền nói: ‘Vãn bối Lưu Ngạn Phi, tham kiến các vị đại nhân!”
Không đợi những người khác đưa ra dị nghị, Nguyên Tĩnh Vũ lại nói tiếp: “Sau này Ngạn Phi sẽ cùng chư vị đồng tâm hiệp lực vì Dụ Dương phát triển lớn mạnh, hiến trí hiến lực vì đại nghiệp bình định thiên hạ của bổn Vương, mong mọi người chớ vì Ngạn Phi trẻ tuổi mà khinh thường hắn. Tới đây, Ngạn Phi, bổn Vương giải thiệu các vị đồng liêu cho ngươi một chút…”
Nguyên Tĩnh Vũ bắt đầu giới thiệu từ người đầu tiên: ‘Vị này chính là Dịch Minh Thân – Dịch Nguyên Soái, tổng lĩnh binh mã Dụ Dương, dụng binh như thần, là phụ tá đắc lực của bổn Vương, trước mắt phụ trách phòng ngự Vân Châu với Tương Châu, sau này ngươi phải học tập ông ấy …”
“Vãn bối Lưu Ngạn Phi tham kiếm Dịch Nguyên soái! Sau này còn thỉnh Dịch Nguyên soái chỉ giáo nhiều hơn!”Dịch Khinh Nhan ôm quyền khom lưng, làm đúng lễ nghi vãn bối. Thân hình Dịch Minh Thân cao lớn uy mãnh, ánh mắt sáng ngời có thần, mặc dù gần năm mươi tuổi, thân hình vẫn cường tráng rắn rởi như lúc tráng niên. Xem thần tình khí độ, nhuệ khí vẫn ngẩng cao như người trẻ tuổi, ung dung mà khoáng đạt.
Bất luận là Nguyên Tĩnh Vũ giới thiệu hay là Dịch Khinh Nhan cung kính, cũng làm cho Dịch Minh Thân cảm thấy sự coi trọng không cần nghi ngờ đối với chính mình, tâm trạng không khỏi vui mừng. Đáng tiếc ông ở chiến trừơng thì ánh mắt sắc bén, hiện giờ nữ nhi thân sinh gần ngay trước mắt lại không nhìn ra. Thần sắc Dịch Khinh Nhan không đổi, nhưng đáy lòng lại khó tránh có chút mất mát.
Nguyên Tĩnh Vũ tiếp tục giới thiệu: “Vị này chính là nội tướng Dụ Dương – Phùng Văn Tuyên, Phùng đại nhân, chủ quản dân chính kinh tế, đồng thời phụ trạch gom góp lương thảo binh khí, là một nhân tài đối nội hiếm có.”
Phùng Văn Tuyên ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, vóc người bậc trung, mặt có nét đẹp, ánh mắt thông minh lạnh lợi lại bao hàm ý cười, làm cho người ta vừa thấy liền không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
Nhưng ý nệm đầu tiên nổi lên trong đầu Dịch Khinh Nhan lại nhắc nhở chính mình: Người này chính là cậu của Thôi phu nhân. Chỉ đơn thuần nhìn Thôi Thụy Dao thôi là có thể biết, chỉ sợ người này không hiền hòa thân thiết vô dục vô cầu giống như hắn biểu hiện ra ngoài.
Thần sắc Dịch Khinh Nhan như thường, ngữ khí cũng rất cung kính: “Vãn bối tham kiến Phùng đại nhân! Vương gia thường nói, Dụ Dương có thể có ngày phồn vinh cường đại hôm nay, không thể không nói tới Phùng đại nhân cúc cung tận tụy tận tâm tận lực đã mười năm. Mong rằng Phùng đại nhân sau này dạy dỗ nhiều hơn!”
Phùng Văn Tuyên ha ha cười, vỗ bả vai Dịch Khinh Nhan, nói: “Chàng trai thực biết nói chuyện! Lão phu thích! Sau này có cần gì cứ việc tới tìm ta!”
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ nhíu mày, Phùng Văn Tuyên người này chỉ sợ chưa chắc đã yên lòng với vị trí trước mắt đâu! Khinh Nhan tương lai nếu có chuyện gì cần kỳ kẻ nào hiệp trợ cũng phải làm, không cần xum xoe tên đại thần nội chính này? Hắn lại còn thân mật chạm vào vai Khinh Nhan như thế …
Nguyên Tĩnh Vũ mang theo một tia lãnh ý nhanh chóng quét mắt nhìn tay Phùng Văn Tuyên, lập tức tự nhiên kéo Dịch Khinh Nhan tiến lên vài bước, nét tránh tay Phùng Văn Tuyên, tiếp tục giới thiệu: “Vị này chính là đệ nhất mưu sĩ của bổn vương – Chu Trọng Nguyên, Chu tiên sinh! Trước mắt đảm nhận chức vị quan ngoại giao của Dụ Dương!”Quan ngoại giao chủ yếu đều hiệp trợ Dự Dương Vương xử lý quân vụ cùng công việc ngoại giao.
Bình thường nói đến mưu sĩ chắc chắn sẽ không trao tặng chức vị chính thức, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ nhất thời chưa tìm được người thích hợp làm quan ngoại giao, bởi vậy do Chu Trọng Nguyên tạm thay mặt nhậm chức. Trên thực tế quân sự Dụ Dương và chính trị luôn chặt chẽ nắm giữ ở trong tay Nguyên Tĩnh Vũ.
“Đại danh của Chu tiên sinh Ngạn Phi sớm có nghe thấy, hôm nay gặp mặt thật sự là tam sinh hữu hạnh! Sau này còn phải thỉnh tiên sinh vui lòng chỉ giáo!”Dịch Khinh Nhan đã gặp qua Chu Trọng Nguyên, nhưng hôm nay thân phận của nàng không nói với bất kỳ ai, cho nên nàng cố ý thử xem vị đệ nhất mưu sĩ này có thật sự mắt sáng như đuốc hay không.
Hai mắt Chu Trọng Nguyên hiện lên một tia sáng, khẽ mỉm cười nói: “Không dám, không dám. Vương gia có Ngạn Phi huynh đệ tương trợ đó là như hổ thêm cánh, hạ quan biết một Ngạn Phi còn hơn cả mười vạn hùng binh, sau này còn phải dựa vào Ngạn Phi huynh đệ ra sức nhiều hơn!”
“Chu tiên sinh nói đùa! Ngạn Phi thẹn không dám nhận! Ngạn Phi tài sơ học thiển, sau này còn phải nhờ ngài nhiều hơn mới đúng.”Dịch Khinh Nhan cười khiêm tốn với Chu Trọng Nguyên, trong mắt có phần tán thưởng. Quả nhiên là lão hồ ly! Bản thân sau này chỉ sợ còn phải cẩn thận chút mới được ….
Lời Chu Trọng Nguyên khiến người khác cảm thấy vô cùng khiếp sợ, chẳng qua chỉ là một hậu sinh tuổi còn trẻ, vì sao Chu Trọng Nguyên lại khiên cung hữu lễ tôn sùng hắn như vậy? Thậm chí còn nói xằng một mình Lưu Ngạn Phi còn hơn mười vạn hùng binh! Lời này đặt trên người Dịch Minh Thân có lẽ còn có chút hợp lý, chứ Lưu Ngạn Phi thì tính cái gì? Nhưng đồng thời, mọi người lại đều rất bội phục mưu kế cùng thuật xem tướng của Chu Trọng Nguyên, nếu hắn nói như vậy nhất định có đạo lý của hắn. Cho nên những người khác đối với Lưu Ngạn Phi cũng bắt đầu tò mò. Tất cả mọi người đều suy đoán, rốt cuộc là Vương gia tìm đâu ra một người như thế, không biết hắn có bản lãnh gì?
Nguyên Tĩnh Vũ cao hứng, hắn hiểu Chu Trọng Nguyên nhất định đã nhận ra Dịch Khinh Nhan, mà lời của hắn đối với Dịch Khinh Nhan rất có trợ giúp dựng lên uy tín ở đây. Vì thế hắn cũng cười theo một câu: “Chu tiên sinh quá khen, Ngạn Phi còn trẻ, sau này vẫn nên thỉnh giáo ngươi mới đúng.”
Trong lời nói của Nguyên Tĩnh Vũ che dấu sự đắc ý nhưng trong ngôn ngữ thần thái lại để lộ ra tán thưởng đối với Lưu Ngạn Phi, riêng cái cử chỉ thân mật kia cũng khiến cho người ta nghi đoán. Lời này hắn nói chủ yếu có thể xem như đồng ý với đánh giá của Chu Trọng Nguyên, lại không biết hành động lần này lại khơi ra sự không phục cùng ghen tị của những người khác.
“Vương gia, tại hạ muốn hướng Ngạn Phi huynh đệ lãnh giáo một chút, xin người ân chuẩn!”Người thứ nhất đứng ra không phải người khác, chính là huynh trưởng của Dịch Khinh Nhan – Dịch Duẫn Tiệp.
Dịch Duẫn Tiệp là thống lĩnh đội thận vệ của Nguyên Tĩnh Vũ, trước kia luôn là hắn chọn phá ra nhân thủ tính cả hắn đi bên cạnh bảo hộ Nguyên Tĩnh Vũ, không ngờ đột nhiên chui đâu ra một Lưu Ngạn Phi, lại không thông qua mình mà lập tức trở thành cận vệ của Vương gia, trong lòng hắn đã không thoải mái từ sớm. Thời gian trước chưa đụng mặt, thì ra là một tên tiểu bạch kiểm. Hiện giờ Vương gia cùng Chu đại nhân đều đối với người trẻ tuổi này tôn sùng vô cùng, khiến cho hắn trong lòng càng không cảm thụ. Đặc biệt một câu Lưu Ngạn Phi còn hơn mười vạn hùng binh khiến trong tâm hắn không thoải mái, cách nhìn giống như những người khác, hắn cũng cho rằng câu khen ngợi này chỉ có dùng trên người cha mình mới thích hợp.
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Dịch Khinh Nhan: “Ngạn Phi nghĩ sao?”
Dịch Khinh Nhan hờ hững quét mắt nhìn Nguyên Tĩnh Vũ một cái, rồi sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Dịch Duẫn Tiệp: “Hôm nay không phải thương lượng đại sự sao? Nếu Dịch thống lĩnh có hứng thú này, ta cũng không ngại đợi lát nữa sau khi luận bàn xong rồi đi ra ngoài.”
Nguyên Tĩnh Vũ đương nhiên sẽ không bác bỏ thể diện của Dịch Khinh Nhan, lập tức gật đầu nói: “Như thế rất tốt! Trước tiên là nói về chính sự, sau đó mọi người cùng nhau mở rộng tầm mắt, xem tuyệt thế võ công của Ngạn Phi!”
Dịch Duẫn Tiệp nghe ý trong lời nói của Nguyên Tĩnh Vũ như thể chính hắn chắn chắn không địch lại Lưu Ngạn Phi, trong lòng lập tức bốc lên một đốm lửa. Hắn phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Lưu Ngạn Phi một cái, nhưng lúc này không tiện nhiều lời, đành phải hậm hực ngồi xuống, trong lòng tự an ủi nói: Để cho tên tiểu bạch kiểm họ Lưu này kiêu ngạo một lát đi!
Chuyện thương lượng ngày hôn nay vốn là Nguyên Tĩnh Vũ nhận được thiệp mời của Hà Tây Vương Mạnh Kỳ Thụy đưa tới, nói là trao đổi chuyện kết minh của mấy nhà phiên vương Tây Bắc Bộ. Hà Tây lấy tây Tần Châu, là một trong hàng xóm của Nguyên Tĩnh Vũ. Vị hàng xóm này thực lực kém hơn Nguyên Tĩnh Vũ một chút, nhưng số hạt cai quản lớn hơn một chút so với Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng khí hậu tồi tệ, dân cư rất thưa thớt, đất đai nhiều vùng hoang vu. Lần này gọi là kết mình trừ hai nhà bọn họ ra, Hà Tây vương còn mời Đông Bắc Yến vương cùng Hà Gian Vương giáp giới Bắc phương Dụ Dương.
Khi nói chuyện, Nguyên Tĩnh Vũ đã đi đầu đưa ánh mắt nhìn vào tấm bản đồ thật lớn.
Từ hơn bảy mươi năm trước Xích Viêm vương triều soán vị Trung Châu Tiêu thị tới nay, toàn bộ thiên hạ là một mảnh hỗn loạn, hơn mười thế lực lớn nhỏ lần lượt xưng vương, trải qua nhiều năm chinh chiến, trước mắt còn thừa lại bảy phiên vương có thế lực mạnh mẽ tự làm theo ý mình. Bảy phiên vương này mười mấy năm qua chủ yếu đều tận sức phát triển thực lực bản thân, không ngừng từng bước xâm chiếm những lãnh địa xung quanh, xung đột nhỏ không ngừng, nhưng chiến tranh lớn thì rất ít, thiên hạ tương đối yên ổn.
Trong bảy đại phiên Vương, lãnh địa từ lớn đến nhỏ theo thứ tự: Nam Vương, Yến Vương, Trung Châu Nghi An vương ( tên gọi tắt Trung Châu ), Hà Tây Vương, Dụ Dương vương, Giang Việt Vương, Hà Gian Vương; thực lực mạnh yếu theo thứ tự: Yến Vương cùng Nam Vương; Dụ Dương Vương, Trung Châu, Giang Việt Vương, Hà Tây Vương, Hà Gian Vương.
Trong bản đồ bắt mắt nhất chính là lãnh địa của Nghi An Vương Trung Châu, các thành trì lớn đều vô cùng chắc chắn, phòng thủ hoàn mỹ, đáng tiếc chính là gặp địch mạnh xung quanh, không gian không phát triển còn phải lo lắng cả ngày đề phòng mấy người hàng xóm làm thịt lãnh thổ của mình. Đông Bắc Trung Châu có Yến Vương, phía nam có Nam Vương, giống như hai mãnh hổ, từ xưa tới nay luôn luôn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Trung Châu giàu có. Chỉ có Bắc phương Hà Gian Vương thực lực yếu kém, phụ thuộc vào phía Đông Yến Vương, chọn cách thủ thế với Trung Châu.
Lãnh địa Dụ Dương nằm ở phía Tây Trung Châu, thông hôn nhiều năm với Trung Châu, cũng là thực lực đồng minh mạnh mẽ tương đối Trung Châu có. Phía Bắc Dụ Dương là Hà Gian cùng Hà Tây, hai thế lực này hơi yếu hơn Dụ Dương, nhưng Hà Gian có Yến Vương hậu thuẫn, Hà Tây lãnh địa rộng lớn, nếu Dụ Dương muốn phát triển về phía bắc cũng không dễ dàng. Dụ Dương vương tiền nhiệm tám năm trước (Cũng chính là huynh trưởng của Nguyên Tĩnh Vũ) đột ngột qua đời khi Hà Gian cùng Hà Tây mượn gió bẻ măng, kết quả đả bại Dụ Dương vương vội vàng kế vị, ngược lại còn thừa cơ chiếm lĩnh bộ phận lãnh địa của bọn họ, nhập vào Vân Châu cùng Tần Châu hiện nay, sau đó ba nhà luôn áp dụng thủ thế, ở ngoài thoạt nhìn như sống yên ổn với nhau.
Nam Vương nằm ở Dụ Dương, Trung Châu lấy nam, lấy sông Hoàng Hà làm ranh giới, cùng Đông Bắc Yến vương có một số lãnh đại giáp giới, là diện tích lớn nhất trước mắt, là một phiên vương thực lực cực mạnh. Giang Việt Vương nằm ở hạt phía đông nam Nam Vương, một mặt gần biển, ba phương còn lại bị Nam Vương vây quanh. Diện tích của Giang Việt Vương tuy rằng không phải rất lớn, nhưng biên cảnh núi non trùng điệp, dễ thủ khó công, hệ thống sông dày đặc, sản vật phong phú, thực lực quân sự có chút cường đại.Nhiều năm qua Nam Vương luôn muốn ăn hạ lưu sông Trường giang để tăng cường thực lực nhưng vẫn không thể thành công.
Khi Dụ Dương Vương nhắc tới thiệp mời kết minh của Hà Tây Vương, nội tướng Phùng Văn uyên lập tức tỏ vẻ phản đối. Bởi vì ba châu Duyễn Vân Tần của Dụ Dương Vương nằm ở Tây Năm. cùng ngoảnh về thế lực lớn nhất là Nam Vương, trước mắt Yến Vương cùng Nam Vương tranh đấu đã đặt ở ngoài sáng, nếu tham gia kết minh của Yến Vương, không phải rõ ràng là đứng về phía Yến Vương hay sao? Đến lúc đó Nam Vương gây khó dễ, Dụ Dương Vương đứng mũi chịu sào, mà Hà Tây Vương, Hà Gian Vương cùng Nam Vương cũng không giáp giới, bản thân ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi.
Phùng Văn Tuyên nói xong, lập tức có người xét lại, rồi sau đó Dịch Minh Thân tỏ thái độ, tỏ vẻ ủng hộ kết minh. Tuy rằng Yến Vương không gần đất với bọn họ, nhưng nếu Hà Tây Vương cùng Hà Gian được Yến Vương ủng hộ, hoàn toàn có năng lực khai chiến với Dụ Dương, đến lúc đó nếu Nam Vương đến sáp một cước, ba mặt Dụ Dương bị vây, vô cùng có khả năng bị chia cắt.
Hai khả năng này Dụ Dương Vương đều đã nghĩ đến, cho nên mới phải triệu tập văn thần võ tương mưu sĩ đến thương nghị.
Có đi hay là không? Muốn kết minh hay không? Hai phương án đều có người ủng hộ, hơn nữa nói có chứng, phân tích thấu đáo. Chỉ có hai người trước mắt là không tỏ thái độ, một người là mưu sĩ của Dụ Dương Vương – Chu Trọng Nguyên, người kia là Lưu Ngạn Phi lần đầu tiên tham gia hội nghị.
Chương thứ sáu : Kết minh mới lộ tài năng (hạ) Phụ tử Dịch Minh Thân cho là, thà rằng đắc tội một nhà, không thể đồng thời đắc tội ba nhà, hơn nữa bọn họ dù sao cũng cách Nam Vương một con sông, tương đối mà nói an toàn một ít. Dịch Minh Thân rất có lòng tin đối với lực lượng phòng thủ của mình ở Vân Châu, ý nói cũng không sợ Nam Vương phát binh xâm phạm.
Phùng Văn Tuyên lại cho rằng không liên kết là tốt. Bởi vì Nam Vương thế lớn, còn thế lực của Hà Tây Vương và Hà Gian Vương không đủ để đối kháng với Dụ Dương Vương, chỉ cần giao hảo cùng Nam Vương, đến lúc đó nếu Yến Vương sai khiến Hà Tây cùng Hà Gian vong động, Nam Vương vì không cho Yến Vương phát triển lớn mạnh, cũng không thể để mặc không quản.
Dịch Minh Thân ngay lập tức phản bác, nói nếu Yến Vương âm thầm ủng hộ Hà Tây cùng Hà Gian đồng thời khai chiến với Dụ Dương, Nam Vương tuyệt đối sẽ thó chân vào, xía vào đục nước béo cò, đến lúc đó hai mặt nam bắc đồng thời khai chiến, Dụ Dương nguy rồi.
Trong lúc nhất thời tranh cái kịch liệt, mùi thuốc súng tràn ngập.
Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng mặc dù đã có tính toán, nhưng lúc này không tiện nói rõ, trước mắt nhất định phải giữ bí mật thân phận của Khinh Nhan. Hắn gọi tất cả văn võ chúng thần triệu tập thương nghị thảo luận, nhân cơ hội này giới thiệu Khinh Nhan cho mọi người, để mọi người biết một chút về kiến thức với năng lực của nàng, rồi sau đó thuận lợi đưa ra chuyện liên kết cùng nghĩa quân. Mấy ngày nay hắn cùng Khinh Nhan nhiều lần thảo luận qua, phân tích việc lợi hại kết minh hay không kết minh, đạt thành nhất trí cơ bản.
Nếu là trước kia, hắn nhất định phải triệu tập vài mưu sĩ thương nghị thảo luận, nhưng hiện giờ bên cạnh hắn có Dịch Khinh Nhan, hai người cùng thảo luận đã phân tích sự tình thấu đáo. Trong lòng hắn kinh hỉ vô hạn, một Khinh Nhan liền có thể thay thế mấy mưu sĩ của mình. Nhưng nếu liên quan đến ngoại giao, tự nhiên phải hỏi Chu Trong Nguyên một chút : ‘Chu tiên sinh nghĩ sao ?”
Chu Trọng Nguyên liếc mắt về phía Dịch Khinh Nhan, cười nói : “Hôm nay Ngạn Phi huynh đệ ở đây, Trọng Nguyên cũng đành kém cỏi. Thấy Ngạn Phi huynh đệ thần sắc định liệu kỹ lưỡng, có lẽ trong lòng đã có đối sách rồi.”
Nguyên Tĩnh Vũ nghe vậy quay đầu nhìn Dịch Khinh Nhan, khóe miệng lại cười nói : ‘Ngạn Phi đã có đối sách ? Còn không mau nói cho mọi người nghe một chút.”
“Chu tiên sinh đây là đang kiểm tra Ngạn Phi mà !” Dịch Khinh Nhan đứng dậy, ảm đạm cười, “Tại hạ đang suy nghĩ có nên kết minh trước hay không, Hà Tây Vương muốn kết minh có phải có mục đích hay không, sau đó lại lo lắng muốn tham gia hay không ?”
Chu Trọng Nguyên mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp : “Như vậy theo Ngạn Phi huynh đệ thấy, Hà Tây Vương lần này kết minh có mục đích gì ?”
Khinh Nhan không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ là ý của Nguyên Tĩnh Vũ ? Đến cùng là hắn muốn làm gì ? Trong lòng cân nhắc, tâm không khỏi nổi lên sóng lớn, trên mặt nàng lại khiêm tốn cười cười : ‘Ngạn Phi tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, sẽ không ở trước mặt chư vị đại nhân múa rìu qua mắt thợ, vẫn là nghe cao kiến của chư vị tiền bối đi !”
Lập tức có mấy ánh mắt không quá hữu hảo chú ý đến Lưu Ngạn Phi, có xem thường, có cười mỉa, có khinh miệt, có đùa cợt, cũng có nghi hoặc khó hiểu.
Nguyên Tĩnh Vũ khẽ nhíu mày, đây không phải mục đích hôm nay hắn giới thiệu Khinh Nhan tiến vào vòng tròn trung tâm này, hắn vốn muốn mượn cơ hội này để cho mọi người thấy được hiểu biết chính trị trời cho của nàng. Trải qua những ngày ở chung này, chỉ có lòng hắn hiểu nàng cách nhìn của nàng đối với mỗi người mỗi chuyện có bao nhiêu độc đáo. Vì thế hắn nhíu mày nhẹ nhàng ho một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người nhìn Khinh Nhan. Chờ tất cả mọi người thu ánh mắt của mình yên tĩnh trở lại, hắn mới ôn hòa cười nói : “Ngạn Phi không cần quá mức khiêm tốn, bổn vương cũng rất muốn nghe quan điểm của Ngạn Phi xem!”
Khinh Nhan hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn thẳng hắn, trong lòng hiểu hắn nguyên là muốn tốt cho mình, vì thế hút sâu một hơi, từ từ đứng dậy, nhìn tấm bản đồ thật lớn, nói : “Nếu Vương gia muốn nghe thiển ý của Ngạn Phi, vậy Ngạn Phi liền cống hiến. Tại hạ nghĩ, kết minh lần này nếu quả thật chính là do Hà Tây Vương khởi xướng, vậy mực đích của hắn hẳn là tự bảo vệ mình, dù sao hiện giờ thực lực của chúng ta càng ngày càng mạnh, nếu chúng ta muốn khuếch trương lãnh thổ, không hề nghi ngờ Hà Tây Vương chính là lực chọn đầu tiên. Hắn cảm thấy uy hiếp, cho nên liên hiệp với Hà Gian Vương cũng chịu uy hiếp như vậy liên minh cùng chúng ta, lôi kéo Yến Vương chính là vì đe dọa chúng ta …”
Mọi người âm thầm gật đầu, tuy rằng thiếu niên này trông tuổi trẻ nhưng vẫn còn có vài phần kiến thức.
“Nếu lần này kết minh không phải do Hà Tây Vương khởi xướng, mà do Yến Vương âm thầm điều khiến, chỉ sợ mực đích của hắn nhất định không thể đơn giản, rất có thể chính là muốn động thụ với Dụ Dương. Hoặc là trên đường đi thậm chí ngay tại nơi kết minh ám sát Vương gia, hoặc là chính bọn họ mượn danh nghĩa ba nhà kết minh làm chúng ta mất cảnh giác, còn trên thực tế ba nhà bọn chúng lại thương lượng nào thế nào để liên hợp xuất binh chia cắt dụ dương …”
“Nói như vậy, lần này Vương gia đi không phải rất nguy hiểm sao ? Cựu thần nghĩ Vương gia vẫn là không nên đi, phái các đại thần đi là được.” Phùng Văn Tuyên nói, sắc mặt cũng trở nên ngưng đọng.
“Nhưng kết minh như vậy từ trước đến nay đều là các Vương gia đích thân đến thương lượng thảo luận, nếu phái các đại thần đi chỉ sợ người ta nói chúng ta không có thành ý.” Mưu sĩ Mạnh Thiên Hạo nói.
“Kỳ thật còn có một khả năng …” Khinh Nhan bổ sung nói “Cũng có thể Hà Tây Vương thật sự có thành ý muốn kết minh với chúng ta, mà mục đích kết minh chính là vì phòng ngự Yến Vương. Hiện giờ trừ Nam Vương, những nhà khác thực lực đều không đủ chống cự Yến Vương, Hà Gian tuy rằng đầu phục Yến Vương, nhưng tròng lòng chưa hẳn đã cam tâm chịu phục. Đối với uy hiếp của Dụ Dương cho bọn họ, uy hiếp của Yến Vương lớn hơn nữa. Cho nên Hà Tây Vương cùng Hà Gian Vương liên hợp chúng ta cùng với Trung Châu cùng phòng ngự Yến Vương cũng là rất có thể.”
“Vậy tại sao trên thiệp mời kết minh là Yến Vương không có Trung Châu chứ?” Dịch Duẫn Tiệp hỏi. Những người khác cũng đều yên lặng nhìn Lưu Ngạn Phi, ngừng thần nghe một loại khả năng cuối cùng này.
Khinh Nhan cười nhạt, nói : “Ngạn Phi cũng đã đoán, bởi vì quan hệ của Yến Vương với Trung Châu quá mức căng thẳng, cho nên bọn họ không dám công khai mời Trung Châu kết minh, bằng quan hệ của chúng ta với Trung Châu, mời chúng ta cũng biểu lộ ý đồ lấy lòng Trung Châu. Đương nhiên, nếu mục đích của Hà Tây Vương là vậy, thì càng phải mời Yến Vương rồi, chư vị nghĩ sao ?”
Mọi người gật đầu, Nguyên Tĩnh Vũ chăm chú nhìn Lưu Ngạn Phi chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng sự ái mộ đến mình cũng không nhận thấy … Giờ phút này Khinh Nhan tuy rằng đổi nam trang, làm màu da đậm thêm, nhưng lại càng làm hai mắt thêm sáng, tư thế oai hùng nổi bật hơn người khác, giống như ngôi sao rực rỡ nhất tỏa sáng trong trời đêm, rực rỡ lóa mắt.
Một nữ tử có thể trở thành trợ lực hùng hậu cho hắn …
Một nữ tử có thể thực sự sóng vai đi về phía trước cùng hắn …
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Tĩnh Vũ không khỏi dâng lên từng dòng nhiệt lưu, loại cảm giác mãn nguyện cùng thỏa mãn này thực sự không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt sáng kia, không chú định đưa chén trà bên cạnh tới, tự nhiên giống như khoảng thời gian bọn họ ở chung một mình. Khinh Nhan cũng không khách khí, nhận lấy liền uống một ngụm, đợi nàng đặt trở lại bàn mới phát hiện đó là trà Nguyên Tĩnh Vũ đã uống qua. Nàng vừa thẹn vừa giận, cũng không biết Nguyên Tĩnh Vũ là không phải cố ý, nhưng hiểu rõ giờ phút này không phải lúc phát tác. Còn mọi người phần lớn đều đang suy tư câu nói của Ngạn Phi, không chú ý đến chi tiết nhỏ đó, nhưng, Chung Trọng Nguyên cùng Dụ Dương thì lại phát hiện.
Mọi người trầm mặc một lúc, đều suy xét nội tình bên trong việc kết minh mà Lưu Ngạn Phi phân tích, mọi người cân nhắc lợi hại, tỉ mỉ suy nghĩ, Vương gia đến cùng là đi hay không đây ? Thấy bộ dạng Nguyên Tĩnh Vũ như đi vào cõi thần tiên, hiển nhiên là đang tự hỏi vấn đề khó khăn này, bởi vậy tiếng mọi người thảo luận đều vô cùng nhỏ, nhưng trước sau vẫn không có kết quả nhất trí.
Lại đợi thời gian qua nửa nén hương, Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng cũng thu hồi lại tâm tư từ trên người Khinh Nhan, không khỏi có chút buồn bực. Hắn sao có thể phân tâm trong thời điểm quan trọng như vậy chứ ? Trong lòng không hỏi có chút bất mãn với chính mình. Hắn nhanh chóng sửa sang lại tinh thần của mình, hở hững hỏi : “Ngạn Phi, ngươi thấy thế nào ?”
Khinh Nhan bất đắc dĩ ở trong lòng lắc đầu, hắn làm như vậy khiến nàng thật sự có chút không quen. Nhưng, vì đạt được mục đích, ngay cả thân thể cùng tình cảm của mình nàng cũng có thể hy sinh, cần gì phải cố sống cố chết kiên trì ? Huống chi là hắn mở miệng, nàng cũng không thể xem thường mặt mũi của hắn.
Vì thế, Khinh Nhan lắc lắc đầu nói : “Nếu không thể khẳng định, như vậy ba loại tình huống đều có thể, nhưng khả năng của loại thứ hai tương đối nhỏ. Dù sao kết minh là ở trên lãnh địa Hà Tây Vương, nếu Vương gia xảy ra chuyện gì trong biên giới Hà Tây, Dụ Dương cùng Trung Châu làm sao có thể chịu để yên ? Ta thấy Hà Tây Vương cũng chưa chắc có can đảm này.”
Ý của nàng vẫn là tán thành Nguyên Tĩnh Vũ mạo hiểm đi một chuyến này.
“Vừa rồi Ngạn Phi huynh đệ hình như chỉ nói đến phản ứng của Yến Vương, không nói tới Nam Vương ! Chẳng lẽ ở trong mắt Ngạn Phi huynh đệ, Nam Vương có ít uy hiếp ?” Chu Trọng Nguyên vuốt râu, vẻ mặt có chút nghi hoặc khó hiểu, trong ánh mắt lại có vài phần ý cười.
Đối với việc nghĩa quân, nàng đã cùng Nguyên Tĩnh Vũ có chung nhận thức rồi , thận phận của nàng trước mắt nhất định phải giữ bí mật, nếu không chắc chắn sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho nghĩa quân còn chưa thành thục. Nàng tưởng rằng Nguyên Tĩnh Vũ còn chưa nói cùng nhóm mưu sĩ của hắn, nhưng thấy Chu Trọng Nguyên đối với lần này có rõ ràng làm tâm không khỏi có chút kinh ngạc.
Khinh Nhan tĩnh hạ tâm thần, không nhanh không chậm nói : “Dựa vào tình hình hiện nay, Nam Vương đúng là chưa hình thành uy hiếp. Không nói đến cách Trường Giang nguy hiểm. Dịch Nguyên soái phòng ngự ở Vân Châu cũng tương đối đầy đủ. Huống chi bản thân Nam Vương cũng không chắc chắn, vượt qua Trường Giang chẳng khác gì tuốt kiếm treo ở ngực, mà nghĩa quân ở hai bờ sông Trường Giang lại như khối u ác tính trong cơ thể, đang tìm kiếm cơ hội muốn lật đổ sự thống trị của hắn ! Không dối gạt chư vị, kỳ thật Ngạn Phi chính là đến từ Giang Nam nghĩa quân, lần này đến đây chính là tìm kiếm minh chủ kết minh cùng nghĩa quân.”
Đột nhiên nghe thấy Giang Nam nghĩa quân, mọi người hầu như đều thất kinh. Đầu óc xoay chuyển rất nhanh liền kịp phản ứng, vừa rồi câu nói “Một Ngạn Phi còn hơn mười vạn hùng binh” kia của Chu Trọng Nguyên nguyên lai là có ý này. Nhưng Giang Nam nghĩa quân cách xa Trường Giang, hai bên sông Trường Giang giờ phút này cần viện trợ vũ khí là thật, ai có thể đảm bảo bọn họ là thiệt tình đầu nhập Dụ Dương ? Vạn nhất bọn họ lại gặp “tiểu nhân” qua sông đoạn cầu, Dụ Dương chẳng phải là tiền mất tật mang sao ?
Ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ đảo qua, dĩ nhiên hiểu được băn khoăn của mọi người, vì thế cất cao giọng nói : ‘Chư vị không cần hoài nghi thân phận cùng thành ý của Ngạn Phi, điểm này bổn vương hiểu rõ trong lòng. Nhưng trước mắt lai lịch cùng thân phận của Ngạn Phi không nên truyền ra ngoài, thỉnh các vị nhất định nhớ trong lòng, không được nhắc tới trước bất kỳ ai. Ngạn Phi đối với người ngoài thân phận chính là cẩn vệ của bổn vương, không hơn.”
Mọi người gật đầu, hiểu được thân phận của Ngạn Phi ở trong nghĩa quân không phải đơn giản, nếu để Nam Vương biết Giang Nam nghĩa quân đầu nhập Dụ Dương Vương, tính nhẫn nạn của Nam Vương đối với Nghĩa quân cũng sẽ chấm dứt, hơn nữa phía nam rất có thể chiến sự đã phát triển. Vì thế, mọi người hiểu ngầm không hề đàm luận về chuyện Lưu Ngạn Phi, bắt đầu quay lại lo lắng chuyện kết minh, cuối cùng trên cơ bản đạt tới chung nhận thức, đồng ý Dự Dương Vương đi tới Lương Châu tham dự lần kết minh này.
Còn lại chính là việc chọn người đi đến Lương Châu cùng Giang Nam để kết minh. Kết minh ở Lương Châu Nguyên Tĩnh Vũ là Vương gia tất nhiên phải đi, trước mắt bàn bác chính là đi mang người nào đi. Còn kết minh cùng Giang Nam nghĩa quân cần Lưu Ngạn Phi, ngoài ra còn cần một người thân tín với Dụ Dương vương đi mới được.
Cuối cùng Nguyên Tĩnh Vũ quyết định ba ngày sau khởi hành đi Lương Châu trước. Dương Tấn chỉ huy tám trăm hộ vệ gióng trống khua chiêng đi, chính hắn mang theo Chu Trọng Nguyên, Dịch Duẫn Tiệp cùng ba mươi hộ vệ giả dạng thành tiêu đội đi trước đại đội. Đồng thời, Lưu Ngạn Phi cùng Dụ Dương bí mật đi trước kết minh cùng Giang Nam nghĩa quân để kiềm chế Nam Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.