Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 1: Hồn mộng cũng không thể đến biên thùy




Từ buổi lễ tế trời trở về, Dịch Khinh Nhan càng cảm thấy Nguyên Tĩnh Vũ có chút dấu hiệu không khống chế được mình, vì vậy đuổi hắn đi thư phòng ngủ, nhưng hắn thế nào cũng không chịu, tình nguyện buổi tối mỗi ngày chịu hành hạ, cũng không chịu buông tha chút ngon ngọt nào đó.
Khinh Nhan cũng cảm thấy mình trong khoảng thời gian này có chút tâm phiền ý loạn, rất nhiều lần cũng thiếu chút nữa không cầm giữ được mình. Nghĩ đến đại hội võ lâm cử hành ở Trung Châu vào tháng ba năm nay, nàng quyết tâm luyện công phu của mình thật giỏi, tranh thủ ở trước đại hội hoàn toàn khôi phục võ công.
Ngọc công Giang Thúc Thuỷ của Lăng Tiêu các tổng cộng mười hai tầng, nhưng đệ tử phổ thông đều chỉ có thể học được tầng thứ tám. Nếu không phải làm Các chủ, Dịch Khinh Nhan cũng không biết thì ra là ngọc công còn có bốn tầng võ học cao thâm. Nhưng rất đáng tiếc chính là, các sư tổ của Lăng Tiêu các là từ Thánh nữ Thiên Nhất Giáo Phương Bắc trốn chạy đến đây. Lúc ấy vị Thánh nữ có võ công cao nhất một cũng chỉ trộm được ngọc công Giang Thúc Thủy tầng thứ mười mà thôi, hai tầng võ công cuối cùng của tâm pháp phía sau vẫn nắm giữ ở trong tay giáo chủ Thiên Nhất Giáo. Lăng Tiêu các sau này cắm rễ ở Giang Nam vẫn xử sự khiêm tốn, chính là không hy vọng trêu chọc đến khắc tinh Thiên Nhất Giáo này.
Lại nói, Thiên Nhất Giáo cùng Lăng Tiêu các thật ra thì có cùng nguồn gốc. Nhiều năm trước một vị giáo chủ kinh tài tuyệt diễm Thiên Nhất Giáo căn cứ nội công tâm pháp tự mình cải tạo ra công pháp ngọc công Giang Thúc Thủy, hắn đem truyền cho thê tử của mình, sau lại phát hiện lúc hai người giao hợp, tất cả công lực của thê tử đều truyền cho mình. Vì thế, hắn tiến hành sửa đổi lần nữa đối với ngọc công Giang Thúc Thủy, cuối cùng trở thành công pháp tu luyện của Thánh nữ Thiên Nhất Giáo.
Nếu nói Thánh nữ Thiên Nhất Giáo, là thê thiếp đặc biệt bồi dưỡng dành cho giáo chủ, cho nên toàn bộ chọn lựa ấu nữ có tư chất cùng tướng mạo cực kì tốt, đợi đến công lực đủ thành liền hiến thân cho giáo chủ, trợ giúp giáo chủ luyện công. Sau lại có sáu vị Thánh nữ không cam lòng tiếp nhận số mạng như vậy, che giấu võ công của mình, thừa dịp lúc giáo chủ đi ra ngoài chạy ra khỏi Thiên Nhất Giáo đi tới Giang Nam, mai danh ẩn tích nhiều năm sau thành lập Lăng Tiêu các.
Khinh Nhan cũng là sau khi lên làm giáo chủ thấy thủ bút của sư tổ mới hiểu được đoạn quá khứ này, đồng thời cũng lấy được tầng chín và mười của nội công tâm pháp. Đem tất cả sự vụ của sư môn cũng giao cho sư phụ của mình, đồng thời cũng đem hai tầng nội công tâm pháp kia nói cho sư phụ.
Sư phụ từ trước đến giờ say mê võ học, lần này nàng bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn nếu sư phụ không phải đang bế quan ở bên trong, chỉ sợ sớm đã chạy tới Dụ Dương rồi. Dù sao nàng mới là Các chủ Lăng Tiêu các, nàng cũng phải cố gắng nhiều mới được!
Lúc Khinh Nhan nói với Nguyên Tĩnh Vũ muốn bế quan luyện võ, sắc mặt của Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng khó coi, có chút tức giận, có chút không cam lòng, còn có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là không có biện pháp nào để giữ nàng.
Vào cuối tháng, Lăng Tiêu các phái hai cô gái đi tới vương phủ, trở thành thị nữ cận thân của Dịch vương phi. Bởi vì Dịch Khinh Nhan đang bế quan, cho nên để cho hai người các nàng tạm thời ở lại Phong Khinh Uyển chăm sóc ăn uống cuộc sống thường ngày của Nguyên Tĩnh Vũ.
Hai thị nữ này một người tên là Ngụy Tử Yên, mười bảy tuổi, một người khác tên là Khâu Tử Y, mười lăm tuổi. Hai nữ tử đều là thiếu nữ xinh đẹp cực kỳ xuất sắc, lại thông minh lanh lợi. Đặc biệt là Khâu Tử Y, bởi vì trẻ tuổi, còn mang theo nét ngây thơ xinh đẹp của thiếu nữ, hay cười nhẹ nhàng, giọng nói thanh thúy, phàm là thị vệ gặp qua nàng, không có một người nào không thích nàng, ngay cả Nguyên Tĩnh Vũ có lúc cũng không nhịn được mỉm cười nhìn nàng.
Những ngày Khinh Nhan bế quan, đó cũng là những ngày mà Nguyên Tĩnh Vũ sống không tốt chút nào.
Ban ngày thời điểm bận rộn thì còn đỡ, nhưng mỗi khi đêm về lại gian nan không thôi. Trong đầu luôn lóe lên bóng dáng của nàng, có dịu dàng, lạnh lùng còn có nụ cười vui vẻ, tức giận, động lòng người nhất là những lúc nàng động tình. Đôi mắt mờ sương, vẻ mặt kiều mỵ, trên mặt hiện đỏ ửng, bên môi lại không ngừng thốt lên những tiếng rên rỉ động lòng người mà ngay cả chính nàng ấy cũng không biết..... Oh, thật là nhớ nàng mà! Dù là để cho hắn ôm một cái, hôn nàng một cái thôi, để giải nỗi khổ tương tư cũng được! Nhưng đang không chịu gặp hắn, nói hắn sẽ quấy rầy nàng luyện công. Rõ ràng là nàng hại hắn không ngủ được có được hay không?
Đầu xuân tháng hai, băng tuyết bắt đầu tan, khí trời ngày từng ngày trở nên ấm áp, Nguyên Tĩnh Vũ đến thị sát binh doanh ở ngoại ô, sau đó lưu lại mấy ngày. Hắn chẳng những thị sát huấn luyện Thành Vệ Quân, còn cùng tướng sĩ trong doanh tỷ thí võ nghệ, tài bắn cung cùng thuật cỡi ngựa, mỗi ngày thời gian cũng sắp xếp tràn đầy, mệt mỏi đau lưng kiệt sức. Hắn thích cuộc sống như thế, để cho hắn nằm ở trên giường sẽ ngủ rất nhanh.
Buổi tối trước khi quay trở về, thống lĩnh Hình vệ Thành Vệ Quân bày một tiệc rượu gọi là tiễn biệt đoàn người Vương gia cùng Tần Thống lĩnh.
Chỉ là hai canh giờ lộ trình là có thể trở lại vương phủ, làm gì cần tiễn biệt chứ? Rõ ràng là một tiệc rượu Hình vệ mượn cơ hội lấy lòng chủ tử. Trong lòng mọi người đều biết rõ, vừa đúng lúc mượn cơ hội thả lỏng người, Nguyên Tĩnh Vũ cũng không phản đối.
Nghĩ đến khi về nhà vẫn chưa thấy được Khinh Nhan, hắn liền không nhịn được mượn rượu tiêu sầu. Những ngày này thật gian nan mà, ba tháng ơi ba tháng, mau mau đến đi nào! Đúng rồi, Phượng Khinh Trần đến phủ Yến Vương lâu như vậy, cho dù có kế hoạch gì, cho dù có thành công hay không, cũng đều nên có tin tức truyền về chứ! Hắn thế nhưng một chút tin tức cũng không có nhận được. Hỏi Tử Ngọc, cũng nói không có tin tức của Phượng sư thúc.
Bất tri bất giác uống hơi nhiều, khi Nguyên Tĩnh Vũ trở lại trong phòng liền ngủ mất rồi.
Nửa đêm miệng khô, muốn uống ly trà, nhưng không nghĩ sờ tới bên cạnh có một thân thể ấm áp mềm mại, nhất thời đem say rượu của hắn làm tỉnh lại một nửa, không nhịn được trên đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Trong phòng hắn tại sao lại xuất hiện nữ nhân?
"Người đâu!" Hắn tức giận đem nữ nhân kia đá xuống giường, kêu lớn. Rốt cuộc ai muốn hại chết hắn?
Lâm Khinh Vân cùng Tần Cánh đồng thời gần như chạy như bay đi vào, nhìn cô gái ở dưới giường ríu rít khóc thầm, hai người sửng sốt, không rõ chân tướng nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ chỉ vào nữ nhân dưới giường nói: "Đây là xảy ra chuyện gì? Tần Cánh! Hộ vệ thống lĩnh là làm như thế đấy sao? Nếu người đến là thích khách, Bổn vương làm sao còn mạng để sống?"
"Thuộc hạ thất trách! Tội đáng chết vạn lần!" Tần Cánh cũng là không hiểu ra sao, hắn đương nhiên hiểu Vương gia chắc chắn sẽ không tùy tiện tìm nữ nhân, huống chi tối hôm qua say đến bí tỉ như vậy. Nhưng, nữ nhân này rột cuộc vào đây bằng cách nào? Bọn họ lại đang ở sát vách thế mà chẳng hề hay biết!
Nguyên Tĩnh Vũ tức giận trợn mắt nhìn Tần Cánh, lại nhìn Lâm Khinh Vân quỳ gối bên cạnh hắn nói: "Lập tức hạ chức thống lĩnh của Tần Cánh làm phó thống lĩnh, chức Thống Lĩnh do Lâm Khinh Vân tiếp nhận!"
Nói xong, hắn rút ra bảo kiếm bên giường, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Cánh cùng Lâm Khinh Vân trực tiếp vung về hướng cô nương kia,, mắt thấy mũi kiếm đó đến cổ cô gái, lại đột nhiên cất cao, sau đó hắn thu kiếm vào vỏ.
Kèm theo tiếng kêu sợ hãi của cô gái, một lọn tóc đen từ từ rơi xuống đất.
Nguyên Tĩnh Vũ bảo Tần Cánh đi ra ngoài, rồi sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Vân một hồi lâu mới nói: "Vốn nên là một kiếm giết nàng ta, nhưng vì danh dự của bản vương mà suy nghĩ, vẫn là nên giao cho Lâm Thống lĩnh xử trí đi! Tin tưởng Lâm Thống lĩnh nhất định có thể đem chuyện đêm nay tra ra chân tướng!
"Tuân mệnh!" Khinh Vân khom người lĩnh mệnh, "Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tra rõ chân tướng!"
"Truyền lệnh xuống —— Một khắc sau lên đường trở về vương phủ!"
Trở lại vương phủ sắc trời đã sáng, Giản vương phi nghe nói Vương gia trở về phủ, lập tức chạy tới hồi báo chuyện trong phủ mấy ngày nay, Nguyên Tĩnh Vũ liền để cho nàng lưu lại dùng điểm tâm.
Nhìn Giản vương phi, Nguyên Tĩnh Vũ lại nhớ tới nữ nhân đang bế quan đó. Không biết chuyện tối ngày hôm qua là ý tứ của nàng hay là Lâm Khinh Vân tự chủ trương thử dò xét? Lúc ấy hắn liền hiểu rõ nữ nhân kia nhất định là Lâm Khinh Vân đưa đến trên giường hắn, cho nên mới tức giận như vậy. Khinh Nhan dám không tin hắn!
So sánh với những nữ nhân khác ở hậu viên vương phủ mà nói, Giản vương phi coi như là tương đối may mắn. Mặc dù Nguyên Tĩnh Vũ không hề vào phòng của nàng nữa, nhưng nàng xử lý chuyện chính trong vương phủ, luôn có chút chuyện cần hướng Vương gia hồi báo, cho nên luôn có thể gặp mặt một lần. Nếu như chọn được thời cơ tốt, còn có thể cùng hắn cùng nhau ăn một bữa cơm, hoặc là tản bộ gì đó. Dĩ nhiên, biện pháp tốt nhất chính là mang theo mấy hài tử cùng đến, thứ nhất để cho bọn chúng thỉnh an phụ vương, thứ hai chính nàng cũng có thể mượn thêm nhiều cơ hội ở bên cạnh Nguyên Tĩnh Vũ lâu thêm một chút.
Nguyên Tĩnh Vũ mặc dù cùng hai nữ nhi không quá gần gũi, nhưng cũng là cốt nhục của mình, mỗi lần nhìn thấy đều hỏi thăm kĩ lưỡng cuộc sống thường ngày của bọn họ, thỉnh thoảng cũng phải hỏi tình huống mẫu thân các nàng.
Vốn định trở lại tìm Khinh Nhan hỏi cho rõ ràng, ai biết Giản vương phi động tác lại nhanh như vậy. Nguyên Tĩnh Vũ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, là hắn quá quan tâm nàng sao? Hắn đều đưa tôn nghiêm của mình thả vào dưới chân mặc nàng đạp, nàng còn muốn hắn phải làm như thế nào nữa đây? Càng nghĩ càng giận, hắn đến tột cùng ăn không trôi, ném đũa, đổ chén dĩa, một câu cũng không nói, đi thẳng về hướng căn nhà gỗ trong rừng mà Khinh Nhan bế quan.
Giản vương phi bị hắn làm sợ hết hồn, nhưng không dám đuổi theo. Nhìn bóng lưng cao ngất của Nguyên Tĩnh Vũ, bên môi nàng ta hơi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nguyên Tĩnh Vũ đi tới căn nhà gỗ trong rừng, chỉ thấy Chu Tử Ngọc cùng Tiểu Hà đang thu dọn đồ đạc, nhưng không thấy bóng dáng của Dịch Khinh Nhan.
"Vương phi đâu?" Nguyên Tĩnh Vũ chợt có một loại dự cảm xấu, Khinh Nhan rời khỏi hắn rồi sao?
"Hồi bẩm Vương gia, đêm qua Vương phi nhận được bồ câu đưa tin, sau đó lưu lại một phong thư liền đi." Chu Tử Ngọc không kiêu ngạo không tự ti trả lời, đồng thời đưa lên một phong thư.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm lấy lá thư này nhìn qua một lần, giận đến mức muốn đem căn nhà gỗ nhỏ trước mắt này một đuốc đốt thành tro bụi, lại muốn đem người trước mắt xé thành mảnh nhỏ. Trước đây hắn có thể làm bộ như không biết Chu Tử Ngọc là người của Khinh Nhan, nhưng từ khi Ngụy Tử Yên cùng Khâu Tử Y đến tất cả cũng không còn là bí mật nữa. Nghĩ tới Khinh Nhan đối với hắn lừa gạt cùng thử dò xét, hắn tức giận chạy vào trong nhà gỗ, rút ra bảo kiếm tùy thân quơ múa lung tung, thời gian không tới một chén trà, một căn nhà nhà gỗ nhỏ mới tinh liền bị hủy đi thành mảnh vụn!
Nhìn trước mắt một mảnh bừa bãi, lòng của Nguyên Tĩnh Vũ từ từ bình tĩnh lại. Cho tới giờ khắc này hắn mới phát hiện một sự thật: Khinh Nhan mặc dù là nữ nhân, cũng tuyệt đối không giống với cô gái bình thường, hắn muốn khống chế hoàn toàn tư tưởng của nàng vĩnh viễn đều chỉ có thể là nằm mơ mà thôi! Mà càng thêm đáng sợ chính là, tâm tình của mình thế nhưng hoàn toàn bị nàng làm xáo động, vì nàng vui mà vui mừng, vì nàng lo mà gấp, vì nàng không tin tưởng mà tức giận, vì nàng rời đi mà mất mác luống cuống......
Nàng thế nhưng lưu lại một phong thư rồi rời khỏi hắn!
Chu Tử Ngọc nhìn cơn giận của Nguyên Tĩnh Vũ, khóe miệng lộ ra một nụ cười cao thâm, nàng thật là càng ngày càng bội phục Các chủ rồi !
Trở lại Trích Tinh lâu, Nguyên Tĩnh Vũ lần nữa lấy ra lá thử mà Khinh Nhan để lại xem kỹ một lần, tỉ mỉ tìm hiểu ý tứ của nàng trong thư, có gấp, có áy náy, chỉ không biết là thật hay giả? Cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ, ở trước mặt hắn Dịch Khinh Nhan cũng có thể có giấu giếm có thể có lừa gạt, là bởi vì hắn đã từng phụ bạc nàng? Hay là muốn lấy được một chân tâm của một người lại khó khăn đến như vậy? Hắn cũng đã làm đến mức này rồi, nàng còn muốn hắn phải như thế nào nữa đây?
Cũng may hôm nay đã là mùng chín tháng hai rồi, cách đại hội võ lâm mười lăm tháng ba còn có hơn một tháng, chỉ mong nàng giữ lời, sau đại hội võ lâm lập tức trở về, nếu không...... Hắn cũng không thể bảo đảm mình còn có thể nuông chiều nàng như thường ngày nữa không.....
Buổi tối hôm đó, lúc Khâu Tử Y dâng trà cho Nguyên Tĩnh Vũ không cẩn thận dẫm lên váy của mình, ly trà trên tay bay ra ngoài, vẩy lên người Nguyên Tĩnh Vũ một thân nước trà. Nguyên Tĩnh Vũ tức giận nhìn chằm chằm nàng ta, lại thấy dáng vẻ nàng ta tay chân luống cuống lã chã chực khóc đáng thương, vừa vội vàng hấp tấp nói xin lỗi cầu xin tha thứ, vừa dùng ống tay áo của mình giúp hắn dọn dẹp lá trà trên ngực.
Ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ biến đổi, một chưởng ném nàng ta ngã đến trên đất, nhìn dáng vẻ vô tội kia càng thêm giận dữ. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Nể mặt Các chủ của ngươi, lần này tạm tha ngươi một mạng! Đừng cậy vào chính mình có mấy phần thùy mị liền khắp nơi trêu đùa thủ đoạn,mấy thủ đoạn nhỏ của ngươi, chớ nói chi so sánh với với nàng, ngươi ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng!"
Chu Tử Ngọc nghe được tiếng vang vén rèm lên đi vào, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu. Nhìn Khâu Tử Y uất ức trên đất, rồi nhìn lại Nguyên Tĩnh Vũ lạnh lùng uy nghiêm, nàng đột nhiên cảm thấy hắn cũng không đến nỗi chán ghét như vậy nữa. Tâm tư của Khâu Tử Y nàng đã thấy từ lâu, cũng cùng Các chủ đề cập tới, nhưng Các chủ chỉ là cười cười, nói không cần phải lo lắng, Vương gia sẽ không có ý gì với Tử Y. Lúc ấy nàng không tin lắm, cho là Các chủ quá tự tin rồi, Tử Y mặc dù tư thái chưa thành thục, nhưng trời sanh kiều mỵ, ngày thường lại xinh đẹp dáng vẻ khả ái, nếu nàng ta có lòng câu dẫn, là nam nhân liền khó tránh khỏi động lòng. Không nghĩ đến Các chủ lại đoán được chính xác như vậy...... Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt quét Chu Tử Ngọc một cái nói: "Về sau Bổn vương không muốn gặp lại nàng ta, Chu cô nương mang nàng ta trở về Lăng Tiêu các, đi ngay!"
"Dạ! Vương gia!" Chu Tử Ngọc lạnh lùng nhìn Khâu Tử Y một cái, xoay người liền đi ra ngoài. Khâu Tử Y cắn thật chặt môi của mình, lặng yên không một tiếng động đứng dậy đi theo ra ngoài.
Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tại sao người bên cạnh đều muốn tính toán với hắn? Đồng thời, hắn cũng vì Khinh Nhan cảm thấy thật đáng buồn, Khâu Tử Y này là sư phụ nàng chọn lựa ra đến hầu hạ nàng, nhưng không nghĩ nữ nhân này thế nhưng vắt óc tìm mưu kế muốn dẫn dụ trượng phu của nàng......
Không biết Khinh Nhan bây giờ đang ở đâu? Nàng có nhớ hắn như hắn đang nhớ nàng không?
Ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ liền nhận được Trung Châu cấp báo, nói Nghệ An vương Tiêu Dật Phi bệnh nặng, xin hắn lập tức nhanh đến Trung Châu.
Lại bệnh nặng rồi sao?
Nguyên Tĩnh Vũ cười khổ. Cơ hồ đầu mùa xuân hàng năm Dật Phi cũng sẽ "Bệnh nặng" một lần, sau đó để cho hắn đi một chuyến, tựa hồ chỉ muốn gặp hắn một chút sau khi gặp mặt, bệnh của Dật Phi sẽ chuyển biến tốt, hắn thế nhưng thành thuốc tốt chữa bệnh cho Dật Phi rồi ! Năm ngoái Dật Phi trên căn bản cũng bệnh vào là lúc này, hắn đến Trung Châu ở nửa tháng, sau đó thuận đường đi đất phong của Nam Vương điều tra quân tình dân sanh, trên đường trở về bị mật thám của Nam Vương phát hiện, suýt nữa mất mạng, làm phiền Khinh Nhan đi ngang qua cứu giúp......
Khinh Nhan...... Ai, tại sao lại nhớ tới nàng nữa rồi? Đúng rồi! Đại hội võ lâm cũng cử hành ở Trung Châu, hắn có thể ở Trung Châu lâu mấy ngày, đợi nàng làm xong chuyện sẽ cùng nhau trở về! Nói không chừng bây giờ nàng đang đến Trung Châu, cho nên bọn họ không nhất định phải đợi đến sau đại hội võ lâm mới có thể gặp nhau!
Nghĩ tới đây, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức truyền lệnh thu dọn đồ đạc lập tức đi Trung Châu.
Bởi vì hàng năm đều có một lần như vậy, thần tử cũng đã thành thói quen, Lâm Khinh Vân dưới sự giúp đỡ của Tần Cánh rất nhanh liền chọn lựa thị vệ đi theo, mười hai tháng hai liền xuất phát hướng về châu thủ phủ Vinh Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.