Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 9: Mây mờ trăng tỏ




Khinh Nhan vén màn vải lên đi vào phòng ngủ của Nguyên Tĩnh Vũ, nhịn không được tim đập nhanh hơn, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, thậm chí cả lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi. Nàng biết đây chính là kết quả vừa nãy mình vận công ức chế dược tính, giờ phút này lại bạo phát ra, nhiều hơn lúc trước, cuối cùng không thể ngăn cản.
Nguyên Tĩnh Vũ vốn ngủ không được sâu, bởi vì buổi chiều đã ngủ mấy canh giờ, buổi tối hai nữ nhân được đưa tới kia khiến cho Nguyên Tĩnh Vũ phát hoả, nghĩ đến việc Dịch Khinh Nhan thất tin, làm thế nào ngủ được ? Thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người đến gần, hắn lập tức mở to mắt nhìn về phía người ngoài màn, chỉ thấy một thân ảnh nữ tử đang từ từ đi tới giường mình.
Tại sao lại là nữ nhân ? Nguyên Tĩnh Vũ đang tức giận, nhưng đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, nhanh chóng xoay người, nhanh chóng vén màn lên
_____
“Khinh Nhan?” Hắn chần chờ kêu lên một tiếng, “ Thật là nàng sao ? Hay là ta đang nằm mơ?”
Khinh Nhan chậm rãi đi tới, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ lại lập tức bổ nhào tới, một tay ôm sát eo nàng, một tay ôm mặt nàng cẩn thận nhìn : “Thật là nàng ! Nàng thật sự đã trở lại!”
Khinh Nhan thuận thế ôm hông áp vào lồng ngực của hắn, nhỏ giọng nói : “Đúng là ta, ta đã trở về ! Thực xin lỗi, muộn như vậy mới…”
Nguyên Tĩnh Vũ không đợi nàng nói hết lời liền ôm chặt lấy nàng, sau khi xác nhận thanh âm và hơi thở của nàng, cúi đầu liền hung hăng hôn nàng.
Hằn triền miên mút lấy đôi môi hồng nhuận của nàng, lại đưa lưỡi tham tiến vào trong miệng nàng, khiêu khích đầu lưỡi của nàng …
Khinh Nhan nhiệt tình đáp lại hắn, trong đầu vẫn cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng, thực sự rất vất vả.
Thật không dễ gì Nguyên Tĩnh Vũ buông đôi môi của nàng ra, theo má nàng hôn đến vành tai rồi xuống cổ, sau đó đến xương quai xanh tinh xảo. Hắn một tay nắm chặt eo nàng không cho nàng rời đi, một tay kéo vạt áo của nàng, hôn lên vai thơm.
“Cảnh Hãn, chàng hãy nghe ta nói …” Khinh Nhan không biết mình có thể duy trì lý trí được bao lâu, bây giờ không nói có thể sẽ không có cơ hội.
“Nàng hối hận ?” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng thật chặt, phẫn nộ ngẩng đầu, khí thế này cũng đã nói cho nàng biết, lần này không có thương lượng. Đã đến nước này, nếu hắn còn có thể nhịn xuống được hắn chẳng phải là nam nhân.
“Ta đâu có nói không muốn. Nếu không muốn ta sẽ không trở lại …” Khinh Nhan không nhịn cười được, đưa hai tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn.
Nghe thấy Khinh Nhan chính miệng nói hai chữ nguyện ý, toàn bộ tức giận của Nguyên Tĩnh Vũ đều tiêu tan hết, lại cúi đầu hôn nàng. Hắn hôn lên trán, hôn ánh mắt của nàng, cái mũi, khuôn mặt, cổ, để lại miệng để nàng nói hết.
“Trước kia ta đã từng nói với chàng, hiện tại chỉ nhắc chàng, chờ sau khi công lực của ta truyền cho chàng, chàng đừng mê muội sắc dục, phải nhanh chóng tu luyện nội công ít nhất hai lần … Này, có nghe hay không ? A…” Khinh Nhan còn chưa nói xong nhưng cũng không nói ra được.
Nguyên Tĩnh Vũ đã thuận lợi lột áo khoác cùng áo của nàng, hiện giờ trên thân nàng chỉ còn lại chiếc áo lót. Hắn nhanh chóng đáp lại một tiếng “Đã biết.” liền đem tay đặt lên bờ ngực đẫy đà của nàng. Tuy rằng còn cách một lớp vải, nhưng xúc cảm mềm mại co dãn này khiến cho hắn thầm tán thưởng không thôi.
Khinh Nhan vôn đã bị dược tính của Hợp hoan tán bức đến điên rồi, sao có thể chịu được nụ hôn nóng bỏng và cái vuốt ve của hắn, trong chốc lát lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thân thể nóng rực cảm thụ sự âu yếm thân mật mà hắn mang đến.
Nàng chưa từng khát vọng nụ hôn cùng những cái vuốt ve của hắn giống như giờ phút này, nàng cũng chưa bao giờ chủ động ôm hắn như thế, vuốt ve hắn, thậm chí giúp hắn cởi lớp áo ngủ duy nhất trên người…
Nguyên Tĩnh Vũ không thể kìm được, hơi xoay người ôm ngang nàng, hai người đi đến bên giường, lập tức lăn lên trên. Hắn nhanh chóng cởi số quần áo còn lại trên cơ thể hai người, rồi bỗng dừng lại, gần hơn, ánh mắt sùng bái nhìn toàn thân trên dưới nàng một lần, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trước ngực nàng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.