Đừng Có Học Hư

Chương 10: Tham ban thần tượng thôi nào




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
nào
ID gì đây là ID gì đây tôi hỏi cậu đấy?
Giới thì tạm chưa lui được, phim thì vẫn phải quay.
Sáng hôm sau có cảnh quay trong nhà, 5 giờ Lộ Thức Thanh đã bị gọi dậy hóa trang, buồn ngủ muốn xỉu luôn, chỉ có thể cố chống chọi, uống hai ly cà phê mới tỉnh táo được.
Châu Phó ngồi cạnh nói chuyện với Lộ Thức Thanh, thấy cậu ủ rũ, mắt dại ra thì hỏi: “Không cần học thoại à?”
Lộ Thức Thanh phản ứng chậm mấy nhịp mới đưa kịch bản phần lời thoại hôm nay cho anh ta xem.
Châu Phó thò đầu qua nhìn.
Ồ, cả ngày cũng chỉ có một từ.
Kiếm linh trong phim bị phong ấn đã rất nhiều năm, ngay cả đi bộ còn không biết huống hồ là nói chuyện. Dù rằng cả ngày hôm nay đều có phần diễn của Lộ Thức Thanh, nhưng đa số thời gian cậu đều làm phông nền cho nữ chính.
Châu Phó thầm oán.
Tạ tổng cũng thật là, diễn xuất của Lộ Thức Thanh tốt như vậy lại chỉ để cậu nhận vai nam tuyến 18, còn không phải là phí của trời sao?
Lộ Thức Thanh hóa trang xong thì lên xe tới phim trường.
Nhân viên công tác dậy còn sớm hơn, đã dựng bối cảnh cảnh quay trong phòng mới xong. Đạo diễn Triệu đang chửi ầm trời cho người cho máy quay vào đúng chỗ, liếc thấy Lộ Thức Thanh đi với thì thu cái vẻ nóng nảy lại ngay, cười nói với cậu: “Tiểu Lộ tới rồi.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Cậu chẳng ư hử gì, tư thái rất đỗi kiêu ngạo, chắc đạo diễn Triệu đã nắm rõ tính cách cậu nên cũng không giận. Ông ta gọi Giang Vọng Chi sang, thái độ ôn hòa như mưa xuân tưới tắm vạn vật.
“Tiểu Lộ nè, cảnh hôm nay cháu cứ đi theo Vọng Chi là được.”
Phân cảnh đơn hôm nay toàn nữ chính bận tới bận lui, kiếm linh như cái đuôi nhỏ theo nàng chạy khắp chốn, cái chính là không có cảnh quan trọng, đến cả cảnh quay đặc tả cũng không có, chỉ góp cho có mặt. Lộ Thức Thanh nhìn kịch bản cả ngày trời rồi nghiêm túc gật đầu.
Ngoài mặt Giang Vọng Chi nở nụ cười thản nhiên, chuẩn tư thái tiền bối, lòng lại nện thịch một tiếng.
Không xong, đóa hoa trên núi cao thật sự có chút thật thà lại dễ thương.
“Cửu Trùng truyện” là phim huyền huyễn sảng kịch đại nữ chủ, các nhân vật đều có nét đặc sắc riêng, diễn viên non nửa giới giải trí đều đến sắm một vai.
Cảnh đầu tiên đã bố trí xong, là cảnh nữ chính dưỡng thương, tiếp đón bạn bè mình ở phòng khách trong sân viện.
Giang Vọng Chi hóa trang thành vẻ yếu ớt bệnh tật, khoác quần áo rộng rãi nhẹ nhàng ngồi trên ghế dựa.
Mấy nam phụ ngồi quanh đấy, cùng nhau thương lượng việc nữ chính Tần Sơ bị người vu hại và chuyện trong ma tộc có kẻ nội ứng ngoại hợp.
Ngay sau tiếng dập bảng của thư ký trường quay, Giang Vọng Chi vào trạng thái, yếu ớt ho mấy tiếng: “... Ma tu ở chỗ lịch luyện muội từng gặp chỉ có một, nửa câu còn chẳng nói cùng huống chi là đàm phán?”
Chỉ là vừa nói xong câu đầu tiên, nam phụ phía đối diện còn chưa kịp tiếp lời thì chợt cảm giác được Giang Vọng Chi đột ngột mở to hai mắt.
Đạo diễn Triệu: “Dừng dừng dừng! Giang Vọng Chi, cô thấy ma hả?”
Giang Vọng Chi có miệng cũng khó mà giải bày, chỉ lắp bắp nhìn Lộ Thức Thanh đang ngồi bên chân mình: “Không, không phải, cậu ấy… cậu ấy…”
Cậu ấy lại chọc vào tay cháu!
Kịch bản không có đoạn này mà!
Lộ Thức Thanh nghi hoặc nhìn cô.
Kiếm linh vẫn mặc y phục trắng, vết máu đã được gột rửa, mái tóc dài kéo xuống sàn phủ trên từng lớp quần áo, tựa như đóa dạ quỳnh xinh đẹp đương nở rộ.

Hắn như chú mèo ngoan ngoãn ngồi dưới đất, bàn tay lạnh căm cứ tò mò mà chọc vào ngón tay Giang Vọng Chi rũ xuống bên cạnh.
Giang Vọng Chi hắng giọng, ra dấu với đạo diễn Triệu.
Thư ký trường quay dập bảng lần hai.
Kiếm linh là một thanh kiếm, hiếu kỳ nhất là bàn tay vẫn luôn nắm lấy thân kiếm.
Giang Vọng Chi đang thương lượng chuyện ma tộc nằm vùng, Lộ Thức Thanh ngồi không ra dáng ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, cả người như không xương, dựa vào chân Tần Sơ.
Hắn nghe cũng có hiểu gì đâu, nói cũng chẳng nói được, chỉ có thể lười biếng đùa nghịch bàn tay của Giang Vọng Chi.
Giang Vọng Chi đã nói hết mấy câu thoại, khi nam phụ phía đối diện đang nói, cô lười nhác liếc nhìn xuống dưới chân, bàn tay bị chọc suốt đổi khách thành chủ, tùy ý gãi nhẹ dưới cằm Lộ Thức Thanh như trêu một chú mèo vậy.
Hai mắt Lộ Thức Thanh lấp lánh nhìn cô, híp mắt ngửa chiếc cổ thon dài lên, để mặc Giang Vọng Chi vuốt lông cho mình.
Suýt nữa đạo diễn Triệu đã sặc nước.
“Khụ khụ khụ!”
Phó đạo diễn còn tưởng là ông ta không hài lòng, định hô cắt hộ.
Cơ mà đạo diễn Triệu lại kéo ông ta lại, hai mắt sáng rỡ.
Giang Vọng Chi không hổ là tiểu hoa lưu lượng tuyến 1 có diễn xuất tốt nhất, tương tác qua lại giữa cô với Lộ Thức Thanh tự nhiên tới mức làm người ta phải vỗ bàn khen hay.
Phó đạo diễn nhìn hình ảnh trên màn giám sát hình quay phim: “Quay đặc tả cảnh tương tác của hai người không?”
Đạo diễn Triệu lắc đầu: “Đặc tả thì cố ý quá.”
Kiểu tương tác tự nhiên như vậy vốn không cần phải chiếm dụng cảnh riêng, camera đều quay cảnh vai chính thương thảo đại sự, không thể làm loãng chủ đề.
Khán giả không thích món ăn dâng tận miệng, tự mình đào bới ra được mới có ý nghĩa.
Đạo diễn Triệu nhìn cảnh hai người khẽ khàng tương tác với nhau, vẻ kích động trên gương mặt ngày một nhiều.
Quả thật Lộ Thức Thanh đã phân tích, diễn ra hết toàn bộ từ hình tượng, tính cách đến động cơ của nhân vật kiếm linh, lại thêm vào kiến giải độc đáo của riêng mình. Ngay cả đạo diễn Triệu lão luyện đã quay ra được không ít phim bạo cũng vỗ bàn khen hay.
Ông ta có dự cảm, rằng Lộ Thức Thanh có thể thổi hồn vào kiếm linh mà đến tác giả mẹ ruột còn chẳng tốn bao nhiêu bút mực miêu tả, giúp nhân vật này hot lên.
Giang Vọng Chi thử thêm vào chút tương tác nhỏ, ban đầu cô còn có cảm giác đường đột, không ngờ sau khi cảnh 1 qua, đạo diễn Triệu còn khen cô thêm.
Là sinh viên top đầu của học viện điện ảnh, cô lập tức hiểu ngay.
Đến cảnh sau, khi Lộ Thức Thanh lại ngậm tay áo cô lần nữa, cắn vào hình thêu hoa trên đấy, cô đã có thể vừa đọc thoại vừa cầm miếng bánh trên bàn nhét vào miệng cậu.
Cả quá trình Lộ Thức Thanh đều không hề thoát vai, cứ như cả người đều đã biến thành kiếm linh meo meo, dẫu chỉ có vài từ “a” “ừm” song vẫn bận bịu cả ngày.
Đạo diễn Triệu nhìn thành quả quay chụp, cười không khép được mồm.
Vai diễn của Lộ Thức Thanh từ đầu tới cuối đều đi theo nữ chính, xem kịch bản thì chắc tuần sau mới có cảnh quay cá nhân cậu, nhưng Lộ Thức Thanh vẫn rất vui vẻ.
Trong phim có cảnh lúc nữ chính trêu kiếm linh nhà mình, nam phụ bên cạnh bỗng dưng tò mò muốn giơ tay sang vuốt ve, chắc muốn ké khung hình.
Chỉ là vừa thò tay sang, Lộ Thức Thanh vẫn luôn mặc Giang Vọng Chi nhào nắn chợt lóe ánh mắt hung hăng, “grừ grừ” cắn vào tay người nọ.
Nam phụ: “???"
May mà nam phụ né kịp, bằng không hẳn đã bị cắn trúng tay.
Giang Vọng Chi liếc thấy, song cô phản ứng rất nhanh, ngoảnh đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Lộ Thức Thanh lập tức tỏ vẻ ấm ức, bĩu môi chạy về sau lưng Giang Vọng Chi, ôm lấy cánh tay cô không hó hé gì, ánh mắt lại đang trừng ác nhân toan sờ mó mình.
Nam phụ: “...”
Đạo diễn Triệu vui gần chết.
Mấy cảnh cho đủ số của Lộ Thức Thanh đã quay khoảng 4 ngày, thứ bảy ngày đó trời đổ cơn mưa, cậu tạm nghỉ ngơi một ngày nhưng cũng chẳng đi đâu cả, làm ổ trên sô pha gõ chữ cộc cộc.
Ting một tiếng.
"Tiểu tỷ tỷ" quản lý hội hậu viện của Dung Tự gửi sang mười mấy tấm hình, khóc chút chít với cậu: [Từ lão sư! Từ lão sư tớ thấy Dung Tự người thật rồi!
Hụ hụ hụ ở đây xem cảnh quay, diễn xuất đỉnh quá trời ơi.]
Lộ Thức Thanh bấm vào ảnh xem.
Bộ dân quốc này đã tung tạo hình từ vài tháng trước. Trong phim, Dung Tự sắm vai gián điệp hai mang, bảo gia vệ quốc.
Tiểu tỷ tỷ quản lý chụp hình bằng điện thoại nhưng bắt góc rất khéo.
Dung Tự mặc kiểu áo khoác dài màu đen đứng trên con phố vắng vẻ ngập trong khói thuốc súng, phát hiện ra có ống kính nên vịn mũ, khẽ nghiêng người nhìn sang. Mắt kính gọng vàng làm toát lên khí chất cặn bã lại dịu dàng, nhưng trong đôi mắt hắn lại là sự nghiêm túc pha lẫn nét bi thương.
Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã biết, đây chắc chắn là một nhân vật rất có tính công kích.
Lộ Thức Thanh bấm cạch cạch, lưu hình lại bằng vẻ mặt thờ ơ.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: A a a Từ lão sư! Dung Tự ra tới kìa, để xem lần này tớ có cơ hội xin chữ ký kèm lời nhắn cho cậu không nhé!]
[Từ lão sư: Không cần phiền thế đâu.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ấu ấu ấu!]
Khóc thét chút chít rồi.
Lần này fan Dung Tự tới đoàn phim tham ban, tặng không ít đồ ăn vặt, bánh ngọt với cà phê, có vài loại là của nhà hàng cao cấp trong Yến Thành, phải đặt trước mấy ngày mới có, vừa nhìn là biết có fan thổ hào vung tiền như rác.
Tiểu tỷ tỷ quản lý hớn hở quá trời, đợi ở chỗ phòng làm việc sắp xếp, chờ Dung Tự đi ra.
Không bao lâu sau, Dung Tự còn chưa kịp thay bộ quần áo mặc trong phim khi nãy đã bước ra.
Mười mấy fan hâm mộ có mặt ở đây vui vẻ vẫy lá cờ nhỏ, kêu gào tên Dung Tự.
Dung Tự hớn hở nở nụ cười như tham gia hoạt động tại chỗ.
Tiểu tỷ tỷ quản lý vẫn luôn cầm điện thoại gõ cạch cạch, thấy Dung Tự đứng đấy trò chuyện ấm áp với các fan của mình thì ho khan một tiếng, lấy tập ký tên ra, chuẩn bị xin chữ ký kèm “Gửi” cho Từ lão sư.
Dung Tự trông khá thoải mái, vừa ký tên vừa chuyện trò với mọi người:
“Đi xa như vậy tới đây, cực khổ rồi, phải về sớm, chú ý an toàn đấy.”
“Ừm, cuối tháng đóng máy rồi.”
“Lần này lãng phí quá, lần sau đừng vậy nữa.”
Tiểu tỷ tỷ quản lý vội tiếp lời: “Lần này có một fan phú hào hỗ trợ… khụ, lần này cậu ấy có việc bận không tới được, Dung lão sư, em có thể xin giúp cậu ấy chữ ký kèm “Gửi” không?”
Ở đây tiểu tỷ tỷ quản lý dùng 他, tức là biết Từ lão sư là nam, nhưng mà Dung Tự nghe thì sẽ không phân biệt được 他 - nam hay 她 - nữ
Dung Tự nhướng mày: “Fan phú hào?”
Mấy fan hâm mộ khác cũng gật đầu: “Ừa ừa, Từ lão sư rất giàu, sinh nhật nửa đầu năm cũng là cậu ấy chạy tiếp ứng màn hình LED khắp cao ốc ở Yến Thành, bố trí quảng cáo trên toàn bộ tàu điện ngầm tuyến 1 nữa đó.”
“Được thôi.” Dung Tự nhận tập ký tên của tiểu tỷ tỷ quản lý, viết một chữ “Gửi” như phượng múa rồng bay, “Gửi ID nào? Cứ viết “Từ lão sư” thế à?”
Vừa hỏi câu ấy ra, fan hâm mộ còn đang ồn ào đồng loạt im bặt.
Một nhóm các cô gái nhìn nhau, vẻ mặt khó tả, viết đầy chữ “cậu không nói chứ gì, vậy tớ cũng không nói” lên mặt.
Ngòi bút của Dung Tự khựng lại, không nghe được ID, hắn ngỡ các cô không nghe thấy nên ngước lên, ngờ vực cất tiếng “hửm”.
Tiểu tỷ tỷ quản lý cất tiếng ho khan, xấu hổ nói: “Gửi…”
Mấy fan hâm mộ khác, người dồn dập nhìn lên trời cao, người moi đất bằng ngón chân, không muốn đối mặt.
“Gửi… “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự”.”
Dung Tự: “...”
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Thức Thanh: Ách chì, ai đang nói xấu sau lưng ta đấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.