*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đừng có giơ tay qua lúc người ta chưa thoát diễn chứ.
Lộ Thức Thanh hắc xì mấy cái liên tục.
Châu Phó cau mày: “Cảm rồi à?”
Thời tiết ngày một lạnh, nhân vật của Lộ Thức Thanh lạnh ăn mặc áo trắng mỏng manh, cả ngày bay tới bay lui, nhìn thôi đã thấy lạnh.
Lộ Thức Thanh lắc đầu, nhìn cáp treo cách đó không xa, bàn tay đột ngột siết chặt tay áo của Châu Phó, bờ môi mím chặt.
Kiếm linh làm nền góp mặt cho đủ số 8 9 ngày, cuối cùng cũng có cảnh quay cá nhân.
Nữ chính bị vu khống cấu kết ma tộc, làm hại chính đạo, bị người bao vây diệt trừ, bị thương nhẹ trong cơn hỗn loạn. Kiếm linh vẫn luôn ngoan ngoãn không nói gì chợt động thủ, chớp mắt đã giết mấy chục người.
Cảnh quay hôm nay là kiếm linh phi thân xuống từ trên nóc nhà, đại sát tứ phương.
Diễn viên bình thường sẽ được huấn luyện cho quen với dây cáp, nhưng Lộ Thức Thanh là nửa đường vào đoàn phim, hơn nữa chỉ có một cảnh bay xuống. Nhân viên đảm bảo an toàn giảng mấy chuyện cần chuyện cần chú ý với Lộ Thức Thanh, định để cậu bay thử trước xem ra sao.
Châu Phó nhạy bén nhận ra vấn đề, thấy Lộ Thức Thanh tái mặt thì ngập ngừng hỏi: “Cậu sợ độ cao à?”
Lộ Thức Thanh siết chặt hơn: “Không, có. Là lần đầu bay…”
“Đừng sợ.” Châu Phó an ủi cậu, “Thiết bị cáp treo rất an toàn, cậu xem bên đó kiểm tra rất nhiều lần rồi, sẽ không có gì đâu.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Nói thì là vậy, nhưng đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc cũng biết sẽ không xảy ra chuyện gì đấy thôi, thế mà cái nên sợ thì vẫn cứ phải sợ.
Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh đã treo lên dây cáp, đứng trên bệ ẩn trên nóc nhà, tầm mắt vội vàng liếc nhìn độ cao 4 5 mét phía dưới. Suýt nữa cậu đã nhắm mắt lăn xuống.
Giới, giới giải trí chơi ứ vui, bé vẫn muốn lui giới.
Treo lên dây cáp thật sự khó mà giữ cho cơ thể cân bằng, đứng ở chỗ cao lơ lửng lại càng loạn. Có phim tiên hiệp phục trang hóa trang đạo cụ góc quay đều không tệ, nhưng bại là bại ở chỗ vai chính tay chân rã rời lộn xộn, ngũ quan tán loạn bay tới bay lui.
Nhân viên an toàn ra dấu với phía dưới.
Lộ Thức Thanh duy trì vẻ lạnh lùng, đạp chân lên mái hiên nhảy xuống…
Cú nhảy không thành.
Cậu trượt chân, suýt nữa quỳ xuống mái ngói, may có nhân viên an toàn nắm tay cậu lại mới không xảy ra cảnh quay mòng mòng trên không.
Đạo diễn Triệu: “…”
Hai chân Lộ Thức Thanh mềm nhũn, trời lạnh tới vậy mà thái dương đã thấm ướt mồ hôi.
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ giây lát rồi phớt lờ cẳng chân đang run rẩy của mình, vất vả đứng dậy, muốn thử lần nữa.
Đạo diễn Triệu thấy cậu sợ như vậy thì nhíu chặt mày, đã bắt đầu nghĩ xem có nên đổi bối cảnh nóc nhà đi không. Nghe tin Lộ Thức Thanh muốn thử lần nữa, đạo diễn Triệu chỉ đành dặn dò câu chú ý an toàn.
Kiếm linh không sợ độ cao.
Lộ Thức Thanh nhắm mắt, thầm ám thị với mình như vậy vài lần, lần nữa khi mở mắt ra, nỗi sợ nơi đáy mắt đã chẳng còn nữa.
Trái với lần đầu suýt ngã sấp mặt, cậu gần như không chút do dự buông mình xuống khỏi bệ, thân hình như làn gió, áo trắng từng lớp tung bay. Duy trì trạng thái cân bằng khi treo dây cáp, nhẹ nhàng đáp xuống vị trí đã đánh dấu sẵn dưới đất trước đó.
Con ngươi của đạo diễn Triệu mở to ra.
Bệnh sợ độ cao dễ khắc phục tới vậy à?!
Ông ta có hơi nghi ban nãy là Lộ Thức Thanh xỏ mình.
Thấy Lộ Thức Thanh tiếp đất vững vàng, đạo diễn Triệu vội chạy tới: “Được không được không? Có bị thương ở đâu không?”
Lộ Thức Thanh kiềm chế lắc đầu.
Suýt bị hù chết, tạm thời chỉ có con tim bị tổn thương.
“Thử lần nữa nhé?” Đạo diễn Triệu hỏi, “Hay quay luôn?”
Lộ Thức Thanh không muốn thử nữa, con tim có hơi không chịu nổi rồi, chi bằng quay một hơi cho xong đi.
Đạo diễn Triệu xác nhận thêm mấy lần nữa mới thông báo tổ quay phim bắt đầu.
Lộ Thức Thanh lại bị treo lên mái nhà, cậu nhẩm 180 lần rằng “Kiếm linh không sợ độ cao”, cuối cùng duy trì vẻ mặt không cảm xúc và giữ cơ thể thăng bằng, một lần là qua.
Đạo diễn Triệu nhìn hiệu quả trong màn hình giám sát quay phim thì hài lòng gật đầu.
Thấy Lộ Thức Thanh định ra hiệu cho nhân viên an toàn tháo dây cáp, ông vội kêu: “Khoan đi, lát nữa còn mấy cảnh đánh nhau, quay xong rồi hẵng tháo ra.”
Cảnh phim đánh nhau quay dưới đất cần vài chỗ bay bổng tiêu sái, chỉ đạo võ thuật đã đi qua dạy Lộ Thức Thanh.
Thường diễn viên mang tiền vào đoàn đã diễn kém còn hay lắm yêu sách, Lộ Thức Thanh thì lại chịu khổ chăm chỉ, dù không muốn cũng sẽ không chủ động từ chối, đạo diễn Triệu thỏa mãn nhìn cảnh quay khi nãy, chỉ cảm thấy mình thật sự nhặt được báu vật.
“Cửu Trùng truyện” chắc chắn có thể bay lên trời.
Đang vui vẻ thì một chiếc xe tham quan thong thả lượn tới con đường vừa giải tán bên cạnh.
Đạo diễn Triệu cau mày, còn chưa nổi nóng thì đã thấy có người nhô ra khỏi xe, vẫy tay với mình: “Cho đi nhờ.”
Là Dung Tự.
Mỗi đoàn phim sẽ bao vài chiếc xe tham quan phim trường, mình Dung Tự ngồi trên chiếc xe nhỏ có mái che xanh lá, hắn kêu tài xế đỗ lại bên đường, cười hí mắt: “Còn đang quay à.”
Đạo diễn Triệu không hiểu.
Phim trường không lớn, thường có minh tinh đến ngồi chơi, Dung Tự lại thuộc kiểu vừa vào đoàn phim là đặt hết tâm tư vào đó, rất hiếm khi tới đoàn phim khác ngồi lại.
Lần này thì hay rồi, nửa tháng ghé 2 lần.
Thấy bó hoa bên cạnh ghế ngồi của Dung Tự, đạo diễn Triệu hỏi: “Cậu đóng máy rồi à?”
“Ừm.” Dung Tự lười nhác ghé người vào lan can xe, “Hình như con đường chỗ cửa trước có fans tới tham ban, đi qua cũng không tiện. Đạo diễn Triệu xem có thể giúp cháu, dịch cái xe kia qua cho cháu đi với.”
Hôm nay là ngày cuối tuần, khách du lịch phim trường tương đối đông, lần này lại quay cảnh bên ngoài, cần thanh trường, hai đầu con đường bên cạnh đều đã bị đoàn phim xếp chiếc xe đạo cụ to đùng chặn lại, trong một chốc cũng không đi qua được.
“Phía trước là fans của Giang Vọng Chi, đợi lát nữa là đi rồi.” Đạo diễn Triệu cũng không khách sáo với hắn, “... Chiếc xe này cũng không dễ dời, nếu cậu không bận gì thì đợi chút đi.”
Chắc là Dung Tự vừa đóng máy, tâm tình rất tốt, nghe vậy thì lười nhác ừ một tiếng. Tầm mắt liếc nhìn về phía trường quay thì thấy Lộ Thức Thanh thân người nhẹ nhàng, đang học động tác với chỉ đạo võ thuật.
Ánh mắt khẽ động, hắn thuận miệng hỏi: “Lộ lão sư còn chưa đóng máy à?”
Đạo diễn Triệu: “Chắc ngày mai là xong.”
Vốn dĩ xếp lịch là nửa tháng, nhưng Lộ Thức Thanh diễn xuất tốt, ít gặp cảnh NG, giờ chỉ còn hai đại cảnh nữa là đã có thể đóng máy.
Dù sao cũng rảnh, Dung Tự bước xuống xe tham quan, sải bước qua lan can chặn đường của đoàn phim, cũng không coi mình là người ngoài mà vắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Triệu làm người giám sát.
Đạo diễn Triệu trợn trắng, song cũng mặc kệ hắn.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Thức Thanh học mấy chiêu cũng đã tương đối.
Đoàn phim cũng đã dựng xong bối cảnh, bắt đầu quay chính thức.
Nữ chính Tần Sơ do Giang Vọng Chi diễn bị thương ở mặt, ôm nửa gương mặt nhìn về phía những người từng là đồng môn giờ đây lại căm thù muốn giết nàng.
Nàng đến đất lịch luyện tìm cơ duyên, cửu tử nhất sinh là để bảo vệ sư môn, lẽ nào hết thảy đều là tự mình đa tình sao?
Nếu đã vậy, hà cớ gì…
Đúng vào lúc ấy, một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, kiếm linh lặng lẽ đạp đất, bên bờ vai hãy còn đậu một con bướm.
… Mới nãy hắn trèo lên nóc nhà chính là để ngắm con bướm xinh đẹp nọ.
Ngay cả nguyên tác cũng chẳng nói rõ kiếm linh chủ động giết người, rốt cuộc là vì chủ nhân mình bị thương hay là vì nàng ta đã động sát tâm.
Kiếm linh ngơ ngác nhìn vết máu trên khuôn mặt của Tần Sơ, đôi mắt khẽ mở to, ngay sau đấy, hắn nắm chặt chuôi kiếm treo bên hông, như loài rắn âm u lạnh lẽo lao về các đồng môn đang đứng đông nghịt ở phía trước.
Chỉ đạo võ thuật cho phim tiên hiệp thường chỉ cần đẹp là được.
Y phục tung bay, động tác tay dứt khoát nhanh gọn, nhờ vào cỗ khí chất lạnh căm mà tạo ra sát khí rét run.
Ầm ầm ầm.
Đánh hết 3 4 chiêu, mấy người có mặt ở hiện trường ngã rạp xuống.
Tần Sơn còn chưa kịp phản ứng, kiếm linh đã giết hết bọn họ.
Nam chính tới muộn, thấy thảm trạng này thì hít ngược một hơi lạnh, không dám tin mà hỏi nàng: “Tất cả đều là… hắn làm sao?”
Tần Sơ bừng tỉnh, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.
Bao nhiêu là mạng người, chuyện này e khó mà che đậy được.
“Hắn chính là thanh ma kiếm!” Người đàn ông lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô tội xiết bao của kiếm linh, “Lần này chỉ có để Chấp Pháp Đường bẻ gãy kiếm, muội mới có thể an toàn lui thân!”
Tần Sơ cứng đờ.
Kiếm linh vô tội nhìn nàng.
Rõ ràng gương mặt lúc giết người có bao nhiêu tà ác lạnh lùng, thế mà giờ lại ngoan ngoãn như con thú nhỏ chẳng có chút lực sát thương nào. Cả người đẫm máu ôm lấy chuôi kiếm chủ nhận tặng cho, hắn vui sướng cất bước sang, đưa con bướm đậu trên vai mình cho Tần Sơ nhìn.
Tần Sơ ngơ ngác nhìn hắn.
Kiếm linh ngây người.
Trên khuôn mặt của thứ chẳng phải người kia còn sót lại vết máu không thuộc về hắn, không dưng tỏa ra luồng khí tà ác quỷ dị.
Chắc hắn biết mình đã làm sai, muốn quỳ ngồi xuống đất, dè dặt như ngày thường, chạm bàn tay đẫm máu của mình vào bàn tay đang rũ một bên của Giang Vọng Chi, dụi khuôn mặt của mình vào bàn tay ấy.
… Trước kia, hễ hắn làm động tác này thì chủ nhân sẽ rất vui.
Tần Sơ giật phắt tay ra.
Kiếm linh ngước lên, ngơ ngác nhìn nàng, hắn vẫn giữ y động tác muốn ôm lấy tay nàng, thầm thì nói ra câu đầu tiên trong đời mình.
“Chủ nhân…”
Đạo diễn Triệu: “Qua!”
Giang Vọng Chi sững sờ, lúc này mới giật mình hoàn hồn lại, ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Lộ Thức Thanh đang nhìn mình bằng vẻ mong ngóng.
Lương tâm trời đất ơi, mới nãy cô thật sự chìm đắm vào cảnh phim, biết rõ phần sau kiếm linh chịu phạt bỏ mình, cô không muốn giao kiếm linh ra chút nào hết.
Đáng ghét, mỹ sắc hại người.
Lần này Dung Tự không nhìn màn hình quay phim mà đứng ở ngoài trường quay, thu hết toàn bộ diễn xuất trong suốt quá trình diễn của Lộ Thức Thanh vào đáy mắt, ánh mắt khó hiểu khó bề phân biệt, hắn cứ xoay chiếc nhẫn đuôi bên tay trái mãi.
Sau khi qua cảnh này, Lộ Thức Thanh khoác áo ra khỏi trường quay, uống từng hớp nước.
Dung Tự đứng cách cậu không xa, cứ nhìn với vẻ biếng nhác.
Chỉ là ánh mắt ra hiệu cả ngày trời thế mà Lộ Thức Thanh cứ như thể không trông thấy người sống to đùng là hắn vậy. Từ đầu tới cuối, ánh mắt cậu chỉ xoay quanh Giang Vọng Chi, có lúc sượt qua người Dung Tự cũng chẳng buồn dừng lại.
Dung Tự nheo mắt nhìn.
Lúc này, phó đạo diễn chạy sang: “Dung lão sư, con đường ở cửa trước không còn ai nữa rồi, giờ có thể cho xe qua.”
Dung Tự: “...”
Dung Tự thầm chẹp một tiếng nhưng lại không biểu hiện ra ngoài: “Đợi lát nữa.”
Nói xong, hắn sải bước thẳng tiến tới chiếc ô tránh nắng chỗ Lộ Thức Thanh ngồi nghỉ, bước đi đủ đầy khí thế, lục thân bất nhận.
Lộ Thức Thanh mơ màng còn chưa thoát diễn, hồi lâu sau mới nhìn thấy Dung Tự.
Dung Tự ngồi xuống bên cạnh cậu, nở nụ cười cất tiếng chào hỏi: “Lộ lão sư diễn tốt thật, đạo diễn Triệu triệu thật may mắn, Cửu Trùng truyện phát sóng chắc chắn sẽ bạo ra vòng.”
Lộ Thức Thanh vẫn thành thật nhìn hắn.
Dung Tự cố ý trêu: “Nhìn gì đấy?”
Nếu là Lộ Thức Thanh trước kia thì chắc chắn sẽ ngượng chín dời tầm mắt đi, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ dưới đất chui xuống ngay cho nóng. Cơ mà lần này cậu lại thản nhiên, chẳng có ý tránh né.
Cậu còn chưa thoát diễn.
Thảo nào ban nãy cứ nhìn Giang Vọng Chi suốt.
Dung Tự… Dung Tự đường đường là kẻ giỏi giao thiệp, thế mà lần đầu tiên hắn sinh ra xúc động muốn tránh khỏi ánh mắt nhìn mình thật chăm chú ấy.
“Khụ.” Tầm nhìn khẽ động, Dung Tự liếc thấy chiếc lá rơi trên mái tóc của Lộ Thức Thanh thì nhấc tay lên, muốn nhặt giúp cậu, thuận miệng chuyện trò: “Tôi với đạo diễn Lý hợp tác đầu tư một bộ phim cung đình, không biết Lộ lão sư có hứng… sặc.”
Bàn tay hắn chợt cứng đờ.
***
Fans diễn viên chính “Cửu Trùng truyện” tổ chức tham ban quy mô lớn, hơi không để ý là có fan hâm mộ trà trộn vào trường quay ngay.
Có hai fan hâm mộ trộm đeo thẻ công tác đi vào nhìn, thấy cảnh quay cách đấy không xa đã hoàn thành thì có hơi nhụt chí thở hắt ra.
“Không dễ gì mới kiếm chú mình làm thẻ công tác chuồn vào đây được, xem ra hôm nay không chụp được ảnh của Vọng Chi rồi.”
“Chụp đại người khác cũng được.”
Hai người đứng ở một góc không ai nhìn tới thương lượng với với nhau, bất chợt có một người “a” lên: “Đó không phải là Dung Tự sao?!”
Giơ điện thoại lên ngay.
Phóng to camera điện thoại lên gấp mấy lần, quả nhiên là Dung Tự.
Hai người lập tức hí hửng ấn màn hình chụp tách tách liên tục.
Một người trong đấy đổi sang chế độ quay video, quay hết mấy giây thì đột nhiên hít ngược hơi lạnh.
Trong màn hình, Dung Tự cười mỉm, hắn cúi người giơ tay ra như muốn chạm vào thứ gì đấy, người đang ngồi chỉ thấy được góc nghiêng, người ấy chợt đưa hai tay ra, dịu dàng nắm lấy tay Dung Tự…
Khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần ấy nhẹ dụi vào mu bàn tay của Dung Tự.
Vừa khẽ khàng lại mờ ám.
—
Thanh trường: Giải tán hết toàn bộ người có mặt ở đó, thường chỉ còn lại diễn viên, đạo diễn và một vài nhân viên để quay chụp cảnh phim đặc biệt nào đó, ở đây là giải tán diện rộng, tránh khách du lịch lọt vào máy quay
Ra vòng /Thoát (xuất, khác với thoát - bỏ, rời khỏi) vòng/: Thoát khỏi phạm vi vòng fans, nhiều người biết tới ngoài fan hâm mộ của diễn viên
NG: Cảnh quay không đạt