Đứa nhỏ cứ khóc suốt thì đến khám khoa mắt bệnh viện Yến Thành.
Khán giả trợn tròn mắt ếch.
Không chỉ fans Dung Tự đang chuẩn bị mắng chửi đơ ra, nửa số fans của Lộ Thức Thanh cũng mất đi năng lực ngôn ngữ trong một chốc, nửa còn lại thì bị nhan sắc của Lộ Thức Thanh lúc cậu cúi người, bất chợt nhìn vào ống kính tấn công, nói không nên lời.
Màn hình trống không mấy giây mới có bình luận lục tục bay ngang.
[Chuyện gì thế? Cái đó là nhắc nhở nhịp tim quá cao à?]
[Chuẩn! Giao diện này tui rành lắm, đợt trước cảm cúm sốt cao, đeo đồng hồ này nó cũng nhắc tui bíp bíp nè.]
[Lộ Thức Thanh… bệnh tim à?]
Cơ mà không đúng nha.
Lộ Thức Thanh thong thả đi trên đường, có vận động mạnh gì đâu, không thể nào tự dưng nhịp tim lại nhanh tới vậy, hơn nữa nhìn cậu có vẻ hững hờ, hoàn toàn không giống người chịu khổ vì đau tim.
Khán giả nghĩ mãi cũng không xong.
Nhóm nhỏ khác thì đang liếm nhan, lời lẽ thiếu đứng đắn đủ cả.
[Nhúc nhích rồi! Đóa hoa đại mỹ nhân trên núi cao cử động rồi! A ngộ chít rồi!]
[Rõ ràng cậu ăn mặc dày dụp nhìn như bánh bột nếp í mà sao tui cứ thấy cậu ấy cao quý lạnh lùng đẹp đẽ. Chả có nhẽ thời thượng là nhờ gương mặt gánh cho?]
[Lộ Thức Thanh nhìn vào ống kính rồi. Nhan sắc này tuyệt vời… í, tai cậu í đỏ kìa phải không? Lạnh hả?]
Vô tình phát hiện điểm nhấn, có không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm vào lỗ tai lúc Lộ Thức Thanh gỡ khẩu trang.
Đúng là hơi đỏ thật.
Lộ Thức Thanh vẫn còn đang không hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Dung lão sư đang ghi hình tiết mục à?”
Dung Tự nhướng mày, có vẻ như thấy lạ khi cậu hỏi vấn đề này.
“Ừm, đúng.”
Lộ Thức Thanh còn cho rằng hắn sẽ hiểu lầm, rõ ràng mình là fan mà lại không biết hoạt động của idol mới lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Điện thoại của tôi hỏng rồi.”
Dung Tự khẽ ngẩn người.
Điện thoại hỏng thật à?
Vậy sao không mua cái mới?
“Bíp bíp bíp!”
Đồng hồ lại vang lên.
Suýt nữa Lộ Thức Thanh đã vứt tên phản đồ này đi, cậu hốt hoảng gỡ ra nhét vào túi áo phao: “Dung lão sư làm việc trước đi, lát nữa anh Châu sẽ tới đón tôi.”
Dung Tự thấy cậu sắp tìm cái lỗ nẻ chui xuống tới nơi, hắn cũng biết đang livestream, không tiện để nói chuyện bèn gật đầu: “Ừ, vậy hôm khác ăn bữa cơm với nhau.”
Lộ Thức Thanh cứng đờ.
Dung Tự nhớ tới lần trước liên hoan, Lộ Thức Thanh luống cuống không biết để tay chân vào đâu thì bổ sung một câu: “Ăn riêng, không đưa cậu đi liên hoan đâu.”
Lúc này Lộ Thức Thanh mới thở phào: “Tạm biệt Dung lão sư.”
Dung Tự nhịn cười, nhấn ga đi mất.
Rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng hồ trong túi lại cất tiếng trầm đục.
Vừa rồi mất mặt chỗ Dung Tự quá, Lộ Thức Thanh cau mày móc kẻ phản bội ra mới phát hiện không phải nhắc nhở nhịp tim, là Châu Phó gọi tới.
Mấy phút sau, Lộ Thức Thanh ngồi vào xe của Châu Phó.
“Có chút việc mất thời gian, không đợi lâu đấy chứ?” Châu Phó chờ cậu thắt dây an toàn xong thì từ từ lái xe vào đường cái, thuận miệng hỏi.
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Công ty có việc đột xuất à?”
“Ờ.” Châu Phó nói, “Hôm nay chương trình giải trí hợp tác giữa Tinh Trần với phòng làm việc Dung Tự bắt đầu, anh bận giúp sắp xếp tuyên truyền quảng bá, đợi đưa cậu tái khám xong phải vội về nữa.”
Lộ Thức Thanh sững sờ: “Chương trình giải trí hợp tác với Dung Tự hả?”
“Nó đó. Hồi trước anh có nói với cậu rồi, hôm nay lên sóng.” Châu Phó cau mày, “Đáng ra Tạ tổng chỉ để anh quản lý công việc của cậu là được, nhưng gần đây cậu cũng không có hoạt động nên anh bị kéo đi làm chân chạy việc…”
Lộ Thức Thanh ngỡ ngàng hồi lâu mới bừng tỉnh rồi đột nhiên hít một hơi lạnh.
Livestream chương trình giải trí?!
Vậy quay phim ngồi sau xe Dung Tự không phải đang ghi hình mà là…
Livestream!
Lộ Thức Thanh tối tăm mặt mũi.
Đồng hồ đã đeo lại lên tay lại bắt đầu “bíp bíp bíp” như thể đang cảnh báo nguy hiểm gì đấy, vang vọng bên tai.
Màn bình luận phòng livestream của Dung Tự đã nổ tung hết một đợt nhưng vẫn chưa xác định được là tình huống gì, tận đến khi lên hot search weibo, không ít người có đôi mắt cú vọ đăng bài kèm ảnh.
Ghim đầu quảng trường là acc có cả triệu người theo dõi.
[Ai hít CP được như tui V:
Lộ Thức Thanh không bị bệnh tim, không vận động mạnh, đồng hồ ghi chép nhịp tim lại nhảy ra nhắc nhở. [Ảnh 1] Sau khi phóng to có thể loáng thoáng thấy nhịp tim 120 lần/ phút.
Đầu tiên loại bỏ khả năng nhỏ là đồng hồ bị hỏng, vậy có thể thấy rõ lúc đó Lộ Thức Thanh đang căng thẳng.
[Ảnh 2] Từ ảnh có thể thấy rõ tai cậu đỏ bừng, lúc nói chuyện với Dung Tự dù hững hờ nhưng radar ship CP của tui có thể đo lường ra cảm giác dễ thương khác lạ.
Vậy nên, tui phá án không cần chứng cứ:
Chắc chắn Lộ Thức Thanh thích Dung Tự! Theo tui ship chắc kèo không sai!]
Khu bình luận đủ kiểu.
[Nhìn kiểu gì ra được vậy? Mị dòm gần chết thấy có mỗi lỗ tai đỏ.]
[Tui cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, nhưng mà tự dưng hít trúng…]
[Đóa hoa trên núi cao lại thích trúng “bông hoa giao tế” của giới giải trí, CP này ngược nhau phết.]
[CP của thí chủ có bao trọn bộ không, lỡ đâu quan hệ bất hòa thật thì sao?]
Spam theo thời gian thực tăng vọt, rất nhanh, hashtag #Dung Tự Lộ Thức Thanh# im ắng đã lâu lại bị cày lên no 5 hot search.
[? wow! Hình như tui hít được rồi.]
[Đại mỹ nhân ngày thường lạnh lùng cao quý như ánh trăng nơi chân trời chẳng thể khinh nhờn, ấy thế mà trong cái buổi tiệc sau lễ trao giải nọ, vừa nhìn đã chấm Dung thủy đế cà lơ phất phơ. Nhưng thân là đóa hoa trên núi cao, lòng tự tôn há chịu để cho cậu chủ động, nên là lúc Dung Tự chủ động chào hỏi, cậu mới chẳng buồn nhìn tới, phất tay áo bỏ đi nước một.]
[Thông rồi! Cái gì cũng thông rồi! (Vỗ bàn)]
[Fans CP cọ tay chúng mình lên mặt bàn nói chuyện được rồi hu hu hu khók.]
[Đại mỹ nhân nạnh nùng đi đôi với chó Dung tiếc ghê. Nhan sắc này để đâu chỗ đó thành tranh vẽ, tầm mắt mị không rời đi nổi. Dung Tự thì hay rồi, nhấn ga vọt đi mất.]
[+1+1]
***
Bệnh viện Yến Thành.
Châu Phó vội như lửa sém lông mày nắm cổ tay Lộ Thức Thanh chạy như điên, gấp gáp xông vào văn phòng của bác sĩ, kinh hoàng thất thố nói: “Bác sĩ Bạch bác sĩ Bạch! Mau mau xem cho đứa nhỏ này đi, rõ ràng lúc trước nói không có gì nghiêm trọng mà! Sao giờ tự dưng bắt đầu chảy nước mắt rồi? Chảy không ngừng luôn!”
Lộ Thức Thanh: “...”
Bác sĩ lúc trước khám mắt cho Lộ Thức Thanh là bạn của Tạ Hành Lan, đăng ký online cũng phải chờ cả tháng.
Bác sĩ Bạch trông còn khá trẻ, anh ta mặc áo blouse trắng ngồi đấy nhìn Lộ Thức Thanh, mỉm cười dịu dàng: “Nào, tôi xem thử.”
Gương mặt giàn giụa nước mắt, Lộ Thức Thanh ngượng chín người để Châu Phó đẩy tới ngồi xuống.
Bác sĩ Bạch đỡ cằm Lộ Thức Thanh sang trái sang phải, nhìn vào mắt cậu, lại lấy đèn soi: “Có vẻ không vấn đề gì cả. Làm kiểm tra chưa?”
“Làm rồi làm rồi.” Châu Phó sốt ruột quay mòng mòng, “Làm hết một lượt rồi, nói là không có bệnh gì tôi mới sang làm phiền anh. Mắt cậu ấy đã bị thương, cứ khóc như vậy có khi nào lại tổn hại thần kinh thị giác không?”
Lộ Thức Thanh vừa nghe sẽ tổn thương mắt thì biết, dựa theo tính tình của Châu Phó thì lại càng không mua điện thoại cho mình
Cậu lau vội nước mắt, nói bằng giọng mũi: “Không sao, em khỏe rồi.”
Châu Phó trừng lại: “Khỏe hay không bác sĩ nói mới tính.”
Bác sĩ Bạch buồn cười: “Làm kiểm tra rồi thì không sao, nếu thật sự vẫn thấy lo nữa thì cứ nhỏ thuốc nhỏ mắt thêm mấy ngày nữa.”
Nghe bác sĩ nói thế, Châu Phó mới dần yên tâm.
Đang định hỏi mấy câu nữa, chuông điện thoại lại vang lên như gọi hồn.
Châu Phó chạy ra ngoài nghe máy, nghe phía đối diện bô bô một hồi thì chìm sâu vào lặng im.
Cuối cùng anh ta cũng đã biết sao Lộ Thức Thanh lại “chảy nước mắt không ngừng”.
Hóa là là xấu hổ.
Lộ Thức Thanh cầm khăn giấy khử trùng bác sĩ Bạch đưa cho lau nước mắt, nín thở thầm giục Châu Phó mau mau quay vào.
Cậu không muốn ở riêng với người không thân.
Bác sĩ Bạch biết tính cậu, ôn hòa kể: “Mấy ngày này anh cậu bận việc bên ngoài không về được, một ngày gọi 800 cuộc hỏi tôi tình hình của cậu, hôm qua còn nói trước tết nguyên đán sẽ trở về.”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra một chốc mới ý thức được “anh cậu” là Tạ Hành Lan.
Cậu không muốn nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Tin Lộ Thức Thanh bị thương được Tinh Trần phong tỏa, không được mấy người biết. Bác sĩ Bạch thấy cậu có một tháng ngắn ngủi đã bệnh liên tiếp 2 lần thì bất đắc dĩ thở dài.
Tạ Hành Lan về lại đau lòng chết mất.
Châu Phó nhận điện thoại xong thì liếc nhìn Lộ Thức Thanh, ánh mắt xa xăm. Anh chào bác sĩ Bạch rồi không vội vội vàng vàng như mới nãy nữa mà thong thả quay về nhà.
Nhịp tim tăng vọt khi đứng trước mặt Dung Tự, sự kiện này quá ư là xấu hổ, lại còn là livestream toàn mạng nữa chứ. Theo như Châu Phó nói thì số người online trông thấy lúc đó hẳn là hơn ngàn vạn.
Còn đáng sợ hơn cái lần “cọ tay” trước nữa.
Hễ nghĩ tới phản ứng của khán giả và Dung Tự là Lộ Thức Thanh thiếu điều suy sụp, không quản nổi dòng lệ của mình được nữa.
Lịch sử đen tối bản sắc nét nóng hổi mới ra lò.
Lộ Thức Thanh không muốn vào đoàn “Trường An Ý” nữa luôn rồi.
Châu Phó lái xe rời khỏi bệnh viện, thấy Lộ Thức Thanh dựa ghế lén lút mình mình suy sụp thì nói xa xôi: “Mua điện thoại nữa không?”
Thấy cậu thế này thì chắc không còn ham muốn lên mạng nữa đâu nhỉ.
Quả thật Lộ Thức Thanh đã nhìn thấu hồng trần, ngồi đó nhắm mắt không ư hử gì.
Suýt nữa Châu Phó đã mất hết lương tâm, cười phì.
Điện thoại mới đã mua từ tuần trước rồi, sau khi về đến vịnh Tinh Thần, Châu Phó đưa ngay cho Lộ Thức Thanh. Thấy cậu uể oải vươn tay ra nhận, không biết ai xuôi ai khiến, Châu Phó lại sinh ra thú vui tao nhã là ghẹo gan con nít.
“Điện thoại không cài weibo, cậu tự tải đi nhé?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Hức.
Châu Phó trông thấy biểu cảm đáng thương của cậu thì ra sức nín cười.
Lộ Thức Thanh lười tải weibo… Dù sao khỏi nghĩ cũng biết toàn là bình luận khiến cậu chỉ hận không thể nhảy khỏi lầu.
Cậu mở wechat Châu Phó đã cài sẵn cho mình, đăng nhập vào, sau khi kiểm tra thân phận bằng điện thoại xong thì mới vào giao diện trang chủ.
Nhật ký trò chuyện trước đấy không còn nữa, giao diện khống hoác, chỉ có AAAAA ghim ở đầu.
Lộ Thức Thanh đang ủ rũ thì chợt thấy giao diện lóe lên.
Bên cạnh AAAAA có thêm một tin nhắn chưa đọc, Lộ Thức Thanh khó hiểu bấm vào đấy.
Mấy ngày trước, khi không Dung Tự gửi tin sang: [Lời thoại học không tệ.]
Đầu Lộ Thức Thanh nhảy ra dấu chấm hỏi.
Thoại gì cơ?
Dung Tự gửi nhầm à?
***
Hot search vẫn đương hot tận trời, toàn phân tích xem rốt cuộc Lộ Thức Thanh là thích hay bài xích Dung Tự, song lại có một hot search khác nhanh chóng bay lên bảng.
#Lộ Thức Thanh Bệnh viện Yến Thành#
Trước đấy, lúc Lộ Thức Thanh bị thương mắt thì còn chưa có mấy người nhận ra cậu. Nhưng lần này hot search #Lộ Thức Thanh# đang nằm ì trên top 5, còn buộc kèm Dung Tự nữa.
Bệnh viện người đến kẻ đi, Lộ Thức Thanh có che chắn kín hơn nữa vẫn sẽ có người tinh mắt nhận ra, thầm chụp vài tấm ảnh đăng lên weibo.
[Hóa ra Lộ Thức Thanh ra ngoài đến khoa mắt bệnh viện Yến Thành, thật luôn cậu ấy không ăn ảnh, người thật đẹp hơn ảnh chụp video nhiều, vừa cao vừa gầy, khí chất tuyệt vời, mị len lén nhìn lâu lắm luôn há há há há.]
Vì có kèm tên nên bài đăng nhanh chóng xuất hiện ở quảng trường hot search, bình luận tăng vọt.
[Khám nhãn khoa? Hình như cũng phải, làm gì có ai mùa đông lại đeo kính râm đâu.]
[Cậu ấy bị thương ở mắt à? Lúc livestream hình như lúc nào mắt cũng vô thức cụp xuống.]
[Dò thám nữa báo cáo nữa đê!]
Chủ weibo: [Há há há há dò thám hết được rồi, người đã rời khỏi từ khuya.]
Dung Tự đã tới chỗ gần đây đoàn phim thuê ở Yến Thành để quay bổ sung. Do phải hóa trang, hắn vừa trò chuyện bâng quơ cùng khán giả vừa trích thời gian giải thích đại khái quá trình quay phim.
Nói mệt rồi, Dung Tự đang định uống hớp nước thì điện thoại để cạnh chợt sáng lên.
Hắn tùy ý liếc nhìn, nhìn thấy thông báo đề cử của weibo, đang định tiện tay vuốt đi thì tinh mắt nhìn thấy đề tài.
“Lộ Thức Thanh khám mắt ở bệnh viện Yến Thành.”
Dung Tự khựng tay, bấm thẳng vào xem.
Trong ảnh đúng là Lộ Thức Thanh, quần áo y hệt cậu mặc lúc sáng. Lộ Thức Thanh mang kính râm đeo khẩu trang theo Châu Phó trong đám đông, có ảnh hình như đang cầm khăn giấy lau mắt.
Dung Tự cau mày, cơ thể vẫn luôn ngồi không ra ngồi vô thức thẳng dậy.
Khám mắt?
Trước đấy hắn đã thấy có điều không đúng, làm sao Lộ Thức Thanh lại không mua nổi điện thoại mới kia chứ. Hai tuần liên tiếp không lên mạng, nguyên nhân chỉ có thể là vì cậu thật sự không tiện.
Còn cả lần trước gọi điện thoại nhầm cho hắn nữa…
Năm ngón tay cầm di động của Dung Tự siết mạnh.
Lẽ nào mắt Lộ Thức Thanh… bị thương thật sao?!
—
Lên mặt bàn: Có thể xuất hiện công khai, chính thức, được chú ý đến
Trói/ buộc: Kèm người khác để nâng cao (địa vị/ nhiệt độ) bản thân