*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vòng một ngày mà đội quần đến hai lần âu cũng là một loại tài năng.
Lộ Thức Thanh bị Châu Phó mắng xong, lên wechat lại nghe Tạ Hành Lan mắng.
Cậu rầu rĩ nằm ườn trên sô pha, cầm điện thoại gửi meme cánh cụt bày trò dễ huông, điện thoại chợt bắn ra ô cửa sổ thông báo từ weibo.
[Người bạn theo dõi đặc biệt đăng bài viết.]
Lộ Thức Thanh tiện tay vuốt ra liếc nhìn, bất chợt không cầm chắc, điện thoại đập thằng vào mặt.
“Ối phụt.”
Châu Phó thấy cậu bị đập trúng, chóp mũi đỏ cả lên thì lại bắt đầu lải nhải: “Coi chừng chút đi, anh bảo mời trợ lý cho cậu cứ không chịu, không lẽ còn mong anh theo cậu như hình với bóng chắc, cậu…”
Bất chấp nước mắt ùa ra cùng tiếng tụng kinh của Châu Phó, Lộ Thức Thanh vùng dậy trong cơn hấp hối, khuôn mặt toàn là vẻ không dám tin.
Cái, cái quái gì đây?
Dung Tự… đang đỡ lời cho mình sao?
Đừng bảo Lộ Thức Thanh, ngay cả dân qua đường ăn dưa và fan đều đồng loạt ngớ ra hết.
[Ngay cả tiết sáng mị cũng bùng chỉ để xé Lộ Thức Thanh, rốt cuộc đều là sai lầm!]
Rốt cuộc đều là sai lầm: Câu thoại trong Chân Hoàn truyện, ý chỉ sự thất vọng triệt để, cõi lòng nguội lạnh
[Trời có sập cũng còn cái mồm cứng của you chống đỡ, you có nói tiêu sái hơn nữa cũng không che giấu được cái sự xấu hổ của you đâu, chúng iem hiểu mà.]
Mồm cứng: Cứng miệng, ngoan cố, nói cứng tới độ chống được trời
[Ừm? Là ảo giác của ngộ sao? Sao thấy Dung Tự còn có vẻ vui vui kìa? Bị phớt lờ toàn tập còn ra bảo vệ hả? Sao, nhìn trúng người ta hay gì?]
Ngoài mặt Dung Tự là vẻ vang đẹp đẽ, nhìn cũng giống người lắm, nhưng người quen hắn đều biết tính hắn ác liệt, tranh cường háo thắng lại còn hay thù vặt.
Hắn tuổi trẻ mà kĩ năng diễn xuất đã thành thần, post bài lên weibo cũng không bị phòng làm việc hạn chế, thích gì làm nấy, mắng người kỹ thuật cũng cao siêu. Có khi người khác còn không nhìn rõ, váng não cho rằng hắn đang khen mình nữa cơ.
Vì bài đáp trả này của Dung Tự, cảnh chướng khí mịt mù nhanh chóng xoay chuyển..
[Hội hậu viện toàn vũ trụ của Dung Tự: Dung ảnh đế, tương lai đáng mong chờ.]
[emo rồi: Làm gì có nhà nào trong sạch mà tối ngày cứ gào ảnh đế? Dung thủy đế, quăng cái cup đêm qua chưa? Tức chớt rồi.]
[Dung Tự V: Cúng rồi. [Hình ảnh]]
[Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự: Hòa thật rồi à?]
[Dung Tự V: Núi không còn góc cạnh, trời đất còn không hợp bằng đôi ta.]
Bên dưới phản hồi: [Xã ngưu là đây hả? I nhân ái rồi.]
Xã ngưu: Giỏi giao tiếp, đây là từ tác giả hay dùng để miêu tả Dung Tự, trong bình luận thì mình sẽ dùng xã ngưu.
I nhân: chỉ người hướng nội, sợ giao tiếp xã hội (xã khủng - từ hay dùng để miêu tả Lộ Thức Thanh). Gốc là i人i了 i /ai/ tương tự yêu - ái /ai/
Châu Phó còn đang tính sổ, nói một hồi thì thấy Lộ Thức Thanh cầm điện thoại nhìn đi đâu đấy, mang tai nhanh chóng ửng đỏ bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Châu Phó: “???”
Mới nãy Lộ Thức Thanh còn héo như trái cà muối sương, nằm trên sô pha nước mắt như mưa, giờ thì đầy máu hồi sinh, lại bắt đầu dời non lấp biển, nheo mắt chụp màn hình tách tách, vui tới nỗi đá chân lên lưng ghế.
… Chẳng còn miếng nào dính với đóa hoa trên núi cao khi ở ngoài hết.
Châu Phó đang định truy hỏi thì di động vang lên.
Anh bắt điện thoại, nghe đầu dây bên kia nói gì đó một hồi thì nhảy cẫng lên: “... Không phải mới nãy bảo từ chối rồi à?”
Đối phương lại nói một chặp nữa.
Chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Châu Phó cuối cùng cũng giãn ra. Nói cả buổi trời anh ta mới cúp máy, thở ra một hơi.
“Bên Dung Tự đồng ý giúp quan hệ công chúng rồi.”
Không chịu cũng phải chịu, Dung Tự không thèm chào hỏi đã lên chiến trường, đám blogger xách câu trả lời của hắn đi rêu rao làm to chuyện. Dù Đỗ Lâm có không chịu cũng phải bóp mũi mà phối hợp.
“À.” Nụ cười của Lộ Thức Thanh sắp hết dằn xuống được rồi, “Vậy em share lại ha?”
“Bỏ đi.” Châu Phó gõ di động tạch tạch, “Không dễ gì Dung Tự mới an ủi được nhóm fan đó, cậu đừng có mà nhảy ra làm bia đạn nữa. Ngoan ngoãn đừng gây ra chuyện gì nữa, đợi tuần sau vào đoàn là được.”
Lộ Thức Thanh: “Ồ.”
Được thôi.
Cuối cùng chuyện phiền não cả đêm cũng đã được giải quyết, tảng đá treo cả buổi trong lòng cậu rốt cuộc cũng rơi xuống.
Đến khi Châu Phó trao đổi với đoàn làm phim “Cửu Trùng truyện” xong, ngoái đầu nhìn lại đã thấy Lộ Thức Thanh rúc trên sô pha ngủ thiếp đi.
Lộ Thức Thanh được fan xưng là “đóa hoa trên núi cao”, dường như bất cứ lúc nào cậu cũng mang dáng vẻ xa cách lạnh lùng, mệt mỏi với thế giới này, làm cho người ta không dám tiếp cận. Giờ đây cậu cuộn tròn trên chiếc sô pha mềm mại, đẹp đẽ lại dịu ngoan.
Châu Phó lại thở dài, kéo chăn đắp lên người Lộ Thức Thanh rồi mới nhẹ bước rời đi.
***
Thường thì ngày nào Lộ Thức Thanh cũng lên mạng lướt siêu thoại của Dung Tự bằng acc phụ. Giờ cứ chốc chốc lại lướt trúng bài mắng chửi mình, cậu đổi sang lướt mạng trong nơm nớp lo sợ.
Không quá mấy ngày, hot search hắc đã được ổn định, Lộ Thức Thanh cũng phải vào đoàn phim.
“Cửu Trùng truyện” quay ở phim trường gần Yến Thành. Là nhân vật nam tuyến 18, kịch bản của Lộ Thức Thanh có mấy tờ mỏng tanh, đất diễn chỉ độ nửa tháng.
Yến Thành gần biển, sau khi vào thu thì đổ hai cơn mưa, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt.
Châu Phó lái xe đưa cậu tới khách sạn bên ngoài phim trường.
Phó đạo diễn hay tin đã tới trước để đón người, trông thấy Lộ Thức Thanh thì bước lên mỉm cười chào hỏi.
“Anh Châu, Lộ lão sư đã tới.”
Lộ Thức Thanh đeo kính râm, người khác chẳng thấy cậu sợ tới mức con ngươi cũng chấn động, bọn họ chỉ trông thấy cậu tự phụ gật đầu với mình, làn môi mỏng mím chặt.
Lạnh nhạt lại cao ngạo.
Phó đạo diễn cũng đã ăn dưa, biết đến cả Dung Tự mà “đóa hoa trên núi cao” còn chả nể mặt thì mình là cái thá gì.
Nụ cười của ông ta không giảm bớt: “Chắc Lộ lão sư thấy thông báo rồi nhỉ? Chiều nay 2 giờ có cảnh quay, 12 giờ 30 chúng ta phải đi hóa trang chờ diễn.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Châu Phó xách hành lý của Lộ Thức Thanh: “Anh đăng ký phòng cho cậu, cậu đi hóa trang trước đi.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Ánh mắt dưới kính râm của Lộ Thức Thanh điên cuồng nã vào Châu Phó, “kíu bé” “đừng bỏ bé lại” hóa thành viên đạn bắn vèo vèo.
Châu Phó sừng sững đứng trong “mưa bom bão đạn”, đi tới quầy lễ tân.
Lộ Thức Thanh chỉ còn nước căng da đầu đi theo phó đạo diễn đang tươi cười đến phòng hóa trang.
Lầu 1 khách sạn ở phim trường thống nhất là phòng hóa trang nghỉ ngơi của diễn viên.
Phó đạo diễn dẫn Lộ Thức Thanh thẳng tới đấy, song có vẻ biểu thời gian có sai sót, ông ta vội vàng đi vào nói gì đấy với nhân viên đoàn làm phim, sau đấy nhanh chóng vòng ra, trên mặt đầy vẻ áy náy.
“Xin lỗi Lộ lão sư, hôm nay có cảnh phim quy mô lớn, tạm thời phòng hóa trang không có chỗ, hay thôi cậu sang phòng nghỉ kế bên ngồi chút nhé.”
Đáng lý thì Lộ Thức Thanh chỉ là vai nam tuyến 18, không nên do phó đạo diễn sắp xếp, ngặt nỗi Truyền thông Tinh Trần cho quá nhiều, phó đạo diễn không dám đắc tội, còn xếp cho cậu phòng nghỉ một người nữa.
Lộ Thức Thanh thầm thở phào, gật đầu với ông ta.
Phó đạo diễn xin lỗi hết ba lượt, còn lấy cho cậu ly cà phê nóng.
“Phòng nghỉ ở kế bên phòng hóa trang cuối dãy, tôi đưa…”
Lộ Thức Thanh cầm ly cà phê, cậu lắc đầu, tích chữ như vàng: “Tôi tự đi.”
Phó đạo diễn cũng bận bở hơi, ông ta cười gượng, nói mấy câu khách sáo rồi vội đi mất.
Phòng nghỉ ở cuối hành lang lầu 1, có hai gian phòng cửa nằm đối diện nhau. Lộ Thức Thanh không biết là phòng nào, cậu vừa nhắn tin cho Châu Phó vừa chọn bừa một gian.
[Cyan: Kíu kíu! Kíu kíu! Em ở trong phòng nghỉ lầu 1, mau cứu giá!]
[AAA Châu sư Phó: Thiếu gia cậu chưa cai sữa hả?! Xa anh 10 phút cũng không được hả? Lát nữa anh còn phải về công ty một chuyến, buổi tối mới quay lại được.]
[Cyan: Anh có nghe tiếng gì ngoài kia hông?]
[AAA Châu sư Phó: Tiếng gì?]
[Cyan: Tiếng sét giữa trời quang. Tiếng sét đánh em váng đầu luôn mà anh không nghe thấy sao?]
[AAA Châu sư Phó: …]
Đâu ra lắm lời cợt nhã thế này?
Khách sạn cao cấp ở phim trường, đến phòng nghỉ cũng rộng, có một mùi hương đặc biệt thoang thoảng quẩn quanh. Rèm cửa sổ khép hờ, tối đến độ chỉ có thể trông thấy hình dáng chiếc sô pha.
Lộ Thức Thanh thản nhiên trò chuyện, cậu tiện tay bật đèn lên, bị ánh đèn chói phải nheo mắt lại. Sau khi khôi phục lại tầm mắt, còn chưa kịp nhìn rõ cách bày trí trong phòng thì đã nghe được một giọng nói mất kiên nhẫn.
“... Ai?”
Lộ Thức Thanh sững sờ.
Sô pha trong phòng nghỉ có người nằm, người này bị ánh đèn sáng bất ngờ làm chói mắt, phải gác tay lên trán che lại, để lộ nửa gương mặt toàn là vẻ mất kiên nhẫn vì bị đánh thức.
Lộ Thức Thanh sắp ngừng thở tới nơi, cậu đờ đẫn nhìn người nằm trên sô pha sắp bạo phát cơn gắt ngủ, trong một chốc đầu óc chẳng nghĩ được gì.
Dung Tự thức trắng cả đêm, giữa đôi mày đều là vẻ mệt mỏi, đầu tóc loạn cào cào che khuất nửa con mắt. Hắn nóng nảy chống tay, ngồi dậy trên chiếc sô pha, nheo mắt nhìn thời gian trên di động.
“Không phải đã dặn 12 giờ hãy kêu tôi dậy rồi sao?”
Lộ Thức Thanh sợ run người: “Xin xin xin xin xin lỗi.”
Dung Tự: “?”
Dung Tự mò mẫm trên bàn trà, cầm chiếc kính không gọng đeo lên.
Sau khi tầm nhìn rõ trở lại, hắn mới nhìn thấy người tới không phải Đỗ Lâm.
Người bên cạnh đều biết Dung Tự gắt ngủ rất nghiêm trọng, trong một chốc hắn không nặn hình tượng “bông hoa thân thiện” ra được, buồn ngủ tới độ mắt thành mắt ba mí. Ánh mắt lạnh nhạt lúc nhìn giờ rất là hung dữ.
“Cậu…”
Dung Tự chỉ phát ra có một chữ, Lộ Thức Thanh đã hoảng tới nỗi siết chặt bàn tay, ly cà phê giấy không chịu nổi lực siết này, cà phê nóng trong ly đổ hết ra bàn tay cậu.
“Ối!”
Dung Tự đang nói chuyện thì im bặt.
Cà phê hãy còn nóng thuận theo lòng bàn tay chảy dọc xuống cánh tay Lộ Thức Thanh. Da cậu rất trắng, thấp thoáng trông thấy phía trong cổ tay có vết ửng đỏ. Cà phê nhỏ giọt chảy xuống.
Lộ Thức Thanh luống cuống ném ly cà phê vào thùng rác bên cạnh, nhìn vũng cà phê dưới sàn nhà, cậu xấu hổ tới mức không biết phải làm gì nữa.
Bộ dáng hệt như chú thỏ sợ hãi.
Cơn gắt ngủ của Dung Tự lộn ngược trở vào.
Xưa nay hắn gặp người nói tiếng, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc này chắc có lẽ ngủ đến ngu người rồi, nhất thời lại không biết phải mở lời ra sao, thật lâu sau hắn mới nói: “Xối nước lạnh trước đã.”
Lộ Thức Thanh chỉ hận không tìm ra cái lỗ nẻ nào để chui vào, mặt mày tái nhợt cọ bàn tay. Cậu vội vã gật đầu, đánh tay cùng phía với chân mà nhích tới gần toilet.
Đóng cửa rầm một tiếng.
Con tim đập nhanh chưa từng có, hai chân Lộ Thức Thanh như trên mây, thở hổn hển dằn lại cảm xúc trong lòng.
Không biết có phải cậu sợ đến ngu người rồi sinh ra ảo thính không nữa, sao lại nghe ngoài đó thấp thoáng có tiếng Dung Tự…
Có vẻ là đang cười?
Lộ Thức Thanh vào giới trải trí hơn nửa năm, trước nay chưa từng xuất hiện cùng Dung Tự. Chắc tháng này số hên, không dễ gì mới chạm mặt hai lần, thế mà lần nào cũng ê mặt.
Nước lạnh từ vòi sen đổ xuống, Lộ Thức Thanh để tay dưới dòng nước mát.
Trong gương là ngũ quan phản chiếu, nhưng xối nước một chốc, cậu đột nhiên ngụp mặt vào bồn rửa tay đầy nước, khó khăn dằn lại xúc động xấu hổ muốn gào thét.
… Nếu đột nhiên hôm nay là ngày tận thế thì hay rồi.
Cà phê chẳng nóng bao nhiêu, xối nước một chốc, cơn đau bỏng rát cũng giảm đi rất nhiều, song Lộ Thức Thanh lại không muốn thò đầu ra đối mặt với Dung Tự. Mười hai giờ Dung Tự phải đi quay phim, mình có thể chờ anh ta đi khuất rồi lén chuồn ra…
Đang nghĩ tới đây thì cửa toilet bị người ta gõ mấy cái: “Khá hơn chưa?”
Lộ Thức Thanh gắng gồng ra vẻ lạnh nhạt, bàn tay run run mở cửa toilet ra.
Mái tóc lộn xộn của Dung Tự đã chải gọn lại, áo sơ mi tùy tiện phanh ra để lộ xương quai xanh cũng đã cài kín nút, đoan trang hơn khi nãy không ít.
Cơn gắt ngủ của hắn cũng đã chẳng còn, “hình tượng” giỏi giao thiệp cũng đã khôi phục. Hắn ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn cánh tay phải buông thõng của Lộ Thức Thanh, quen thuộc hỏi han: “Bỏng rồi à? Cần bôi thuốc không?”
… Cám ơn anh, không bị thương, xối nước đã khá hơn nhiều rồi.
Lộ Thức Thanh thanh ấp ủ mấy lời này, ôn luyện mấy lượt nhưng lời đến môi lại cứng nhắc hững hờ: “Không có… Em đi trước đây.”
Dung Tự còn muốn mở miệng nói gì đó: “Đồ của…”
Lần nữa kĩ năng giao tiếp của Lộ Thức Thanh lại tiêu hao cạn, cậu căng da đầu làm bộ như không thấy cái vẻ muốn nói lại thôi của Dung Tự, vội vội vàng vàng cướp cửa ra ngoài.
Lại chạy mất.
Dung Tự đi tới tủ giày ở gần cửa, cầm tờ khăn giấy tùy ý lau vết cà phê trên màn hình.
Cả di động cũng không cầm.
Chả có nhẽ mình ăn cậu ta được chắc?
Đang nghĩ, còn chưa lau sạch, di động đột nhiên bắn ra cửa sổ tin nhắn.
[AAA Châu sư Phó: Người đâu? Phòng nghỉ phó đạo diễn sắp xếp sao không thấy bóng đâu hết vậy? Đừng nói cậu lâm trận bỏ trốn nha?!]
Dung Tự còn chưa kịp nghĩ nhiều, tầm mắt đã trông thấy màn hình khóa của Lộ Thức Thanh.
… Vừa khéo mắt to trừng mắt nhỏ với bản thân mình trong tấm hình.
Bỗng dưng cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ.
Lộ Thức Thanh đi rồi vòng về, đứng ở cửa với dáng vẻ anh dũng xông vào chỗ chết, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu khô khốc: “Em… em quên điện thoại.”
Dung Tự nhìn cậu rũ mái tóc trên đỉnh đầu mình, hắn chợt híp mắt cười, đưa chiếc di động có cái ốp lưng lòe loẹt qua cho.
“Đây.”
Mang tai Lộ Thức Thanh đỏ rần, cậu run rẩy cầm điện thoại, khẽ nói tiếng cám ơn.
Cậu vừa định đi thì Châu Phó lại gửi tin sang, hình nền màn hình khóa hiên ngang hiện ra, “phơi thây giữa đồng”.
Nháy mắt, Lộ Thức Thanh kinh sợ, cậu giấu điện thoại ra sau lưng nhanh như chớp, lúng túng nhìn Dung Tự.
Có vẻ Dung Tự không trông thấy gì, làm như không mà hỏi: “Sao vậy? Điện thoại vô nước à?”
Hễ mà bị kinh sợ là đầu Lộ Thức Thanh lại rỗng tuếch, không biết lá gan ở đâu ra, con ma sau lưng sai khiến: “Anh có thấy…”
Nói ra 3 chữ ấy, cậu lập tức hối hận, thầm mắng mình khùng rồi, nhanh chóng ngậm miệng lại, vội vã lắc đầu.
Dung Tự đứng tựa cửa, trông có vẻ thiếu đứng đắn, chắc thấy bộ dạng hoảng sợ của cậu chơi vui lắm, hắn hơi ngả người sang.
Hai người cách nhau rất gần, bất tri bất giác, Lộ Thức Thanh ngửi được một mùi hương lạ trong phòng nghỉ. Đó là mùi nước hoa trên người Dung Tự, tựa như củi khô cháy rực trong ngày tuyết lớn, nhiệt độ cả người dâng lên, mát lạnh lại nóng bỏng.
“Lộ lão sư định hỏi tôi có trông thấy ảnh nền màn hình khóa của cậu không chứ gì?”
Dưới ánh đèn hành lang, ánh mắt dưới cặp kính không gọng của Dung Tự phản chiếu ánh sáng ấm áp rực rỡ, bởi vì động tác ngả người tới của hắn, mùi nước hoa quyến rũ ấy như muốn phủ kín cả người Lộ Thức Thanh.
Lộ lão sư mịt mờ nhìn hắn, tạm thời chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này, chỉ thấy Dung Tự… hình như gần mình quá.
Dung Tự thấy mang tai cậu ngày một đỏ, trông như ấm trà bốc khói ùng ục thì chậm rãi nở nụ cười.
“Không có, tôi không thấy gì cả.”
Lộ Thức Thanh yên tâm hẳn.
Vậy thì tốt….
Không đúng, khoan đã?!
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Tự: Em hỏi tôi có thấy poster mừng doanh thu phòng vé 3 tỉ đẹp trai chết người của tôi không á, không có, tôi không thấy, yên tâm đi.
Lộ Thức Thanh:?
***
Ăn dưa: Hóng chuyện
Bổ dưa: Khui/ bóc phốt
Chủ dưa: Người tung tin
Hội hậu viện: Tương tự fanpage, đại diện cho cộng đồng fan, hiện tại, hhv của minh tinh nào sẽ do minh tinh đấy “bảo lãnh”.
Xé: Công kích, chiến nhau (fan war), đòi hỏi, ý kiến, mắng mỏ (với phòng làm việc hoặc tổ chức nào đó), trở mặt, bất hòa, công kích đối phương
Tuyến 18: diễn viên nugu, không có tiếng
Vai diễn tuyến/ phiên 18/ 21/ n: Vai siêu phụ
Siêu thoại: Tương tự group fb, đăng nội dung tương ứng, ví dụ siêu thoại của Dung Tự chỉ nhắc đến Dung Tự