Đừng Có Học Hư

Chương 30: Trèo tường ngay trước mặt tôi




Uống nước gì mình ông đi uống đi.
Tạ Hành Lan đang muốn hỏi Lộ Thức Thanh có đói không thì thấy cậu mới nãy còn dụi mắt ngái ngủ giờ đột nhiên bò dậy khỏi sô pha, hoảng loạn chạy về phòng.
Tạ Hành Lan hơi nhướng mày, hắn nhặt chiếc chăn mới nãy Lộ Thức Thanh vùng lên làm rơi xuống sàn, nghe trong phòng lách cách lang cang thì chậm rãi đi tới cửa.
Lộ Thức Thanh đã thay đồ ngủ sang áo trong và quần dài, tiện tay cầm áo len tròng qua đầu.
Tạ Hành Lan đứng tựa khung cửa, lạnh nhạt hỏi: “Ra ngoài à?”
“Ừ ừ.” Lộ Thức Thanh rất vội, suýt nữa đã tròng đầu vào tay áo, “Phải ra ngoài ăn cơm.”
Tạ Hành Lan hỏi: “Đi với Châu Phó à?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
Tạ Hành Lan thuận tay kéo cà vạt ra, hắn bước tới giúp Lộ Thức Thanh mặc áo len, giọng điệu thong dong tùy ý.
“Vậy đi với ai?”
Kể cả lúc còn đi học, Lộ Thức Thanh cũng không có bao nhiêu bạn bè có thể chuyện trò. Hắn chỉ ra ngoài công tác mấy ngày, thế mà có người lại có thể hẹn cậu đi ăn.
Tiến bộ cũng lớn đó.
Lộ Thức Thanh mím môi, không tiện trả lời.
Tạ Hành Lan liếc mắt nhìn, trông thấy bản kí tên ép nhựa dẻo để ở tủ đầu giường quanh năm trống không.
Hắn còn tưởng là cái lần trước, nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra là cái mới.
Tạ Hành Lan rút tay lại: “Đi với Dung Tự à?”
Lộ Thức Thanh gật đầu, sau đó cậu lại vùi đầu vào tủ áo lấy chiếc áo khoác đen ra hòng tạo cho mình vẻ bề ngoài phù hợp với khí chất cao quý lạnh lùng, cứu vớt hình tượng bản thân trong lòng Dung Tự.
Di động ở phòng khách kêu suốt, Tạ Hành Lan để mặc từng tin nhắn nhảy tới, cũng lười để ý đến.
Lộ Thức Thanh lại nghe tới mức ê răng, cậu tò mò hỏi: “Tạ tổng không đi làm việc à?”
Tạ Hành Lan định bảo buổi chiều sẽ ở chơi với cậu, nhưng hắn thấy cậu phấn khởi muốn ra cửa, có chút nhớ không rõ lần cuối đứa em kế này háo hức giao lưu với người khác đã là chuyện từ khi nào.
Lời nói đến bên môi lại thành: “Ừ, đợi lát nữa thì đi.”
Lộ Thức Thanh chạy đi rửa mặt với tốc độ ánh sáng, rồi chộp di động chạy ra cửa: “Tôi ra ngoài đây.”
Tuyết đêm qua đọng thành lớp dày, Lộ Thức Thanh đạp tuyết, bước thấp bước cao ra khỏi sân, lúc đi ra tới cổng còn suýt trượt ngã.
Nắng hôm nay không tệ.
Lộ Thức Thanh chạy tới cổng lớn căn số 1 tòa C, cậu ngập ngừng đi qua đi lại, đạp nhẹp mớ tuyết còn chưa quét nhưng vẫn không dám bấm chuông cửa.
Vào lần hạ quyết tâm bấm chuông thứ 10, chuông cửa chợt vang tới tiếng nói u ám.
“Lộ lão sư, chắc cậu không biết chuông cửa này giống với loại ở khách sạn phim trường Yến Thành, có người đứng lâu ở ngoài sẽ thông báo đâu nhỉ?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh đỏ mặt, co chân chuẩn bị chạy.
Dung Tự lười nhác kêu: “Đừng chạy, vào đi, cơm nước sắp xong rồi.”
Tiếng cửa mở “lách cách”, cánh cửa khép chặt bị mở ra.
Lộ Thức Thanh lo sốt vó, mặt mày đỏ tới sau gáy, lúc bước vào cửa gần như là tay chân đánh cùng bên.
Hôm nay Dung Tự lại đổi món: Cũng không biết hắn học bao nhiêu món nữa, còn chưa vào cửa mùi thức ăn đã xông vào mũi, vừa ngửi đã biết là tay nghề cấp đầu bếp.
Lộ Thức Thanh do dự đi tới cửa bếp, thò đầu vào dè dặt nhìn, hắng giọng chào: “Dung lão sư.”
“Ái chà.” Dung Tự xoay người, cười như không cười với cậu, “Đây không phải là Lộ lão sư đại hộ pháp phái canh sườn sao? Vinh hạnh vinh hạnh.”
Lộ hộ pháp: “...”
“Không có uống canh sườn.” Lộ Thức Thanh cố gắng giải thích cho chính mình, “Tôi ngủ quên, không làm hộ pháp.”
Dung Tự liếc nhìn cậu.
Lộ Thức Thanh nín thở. Hồi đi học, lúc cậu bị kêu lên bục phát biểu cảm nghĩ của học sinh giỏi trước mặt toàn thể học sinh giáo viên trong trường cũng không căng thẳng như lúc này.
Có khi nào Dung Tự sẽ làm như trong wechat… log in tài khoản Dung Đại Ngọc không?
Lâm Đại Ngọc aka em Lâm trong Hồng Lâu Mộng, mơ mộng, lãng mạn nhưng cũng đa sầu đa cảm, mong manh
Còn may Dung Tự không nói gì cả mà chỉ hất cằm: “Trên bàn còn nửa bát cháo ngô bí đỏ vừa hâm nóng, Lộ lão sư cố ăn hết đi thì tôi tin cậu quy thuận phái dưỡng sinh.”
Lộ Thức Thanh ù té chạy đi ăn.
Cháo Dung Tự nấu khác xa món Châu Phó làm, không nhạt nhẽo vô vị, chắc có thêm đường phèn, lại thêm hạt ngô với bí đỏ ngọt ngào, vào miệng mùi vị không tệ chút nào.
Lộ Thức Thanh thức trắng đêm, miệng đắng nghét. Cậu dùng hết bát cháo thì dạ dày dễ chịu hơn hẳn, tay chân bị cóng vì đứng lâu bên ngoài cũng dần ấm lên, cả người thấy ấm áp.
Mấy phút sau, Dung Tự bê thức ăn ra.
Tối qua đã ước chừng được sức ăn của Lộ Thức Thanh, hôm nay hắn không làm bao nhiêu cả, chỉ 4 món 1 canh.
Thấy Lộ Thức Thanh ăn cháo cũng kha khá, Dung Tự hỏi: “Ăn chút nữa không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu nhìn Dung Tự, cậu thấy hơi bất an, hình như là đang nhắm chừng xem hắn có giận hay không.
Dung Tự rất biết cách cho người ta bậc thang đi xuống, hắn cũng không nhắm chuyện làm Lộ Thức Thanh áy náy nữa, vừa ăn vừa tùy tiện nói chuyện.
“Buổi sáng người bên đoàn phim liên lạc nói đặt vé máy bay ngày 4, chúng ta ở gần vậy, hay thôi mua cùng chuyến đi, tới chừng đó tiện đường ra sân bay chung, đỡ cho anh Châu khỏi chạy một chuyến.”
Lộ Thức Thanh suýt nữa đã sặc: “Khụ…”
“Chậm chút, coi chừng sặc.” Dung Tự đưa cho tờ khăn giấy, thấy vẻ mặt cậu hình như không mấy tình nguyện, hắn cũng không làm cậu khó xử, “Vậy vẫn cứ chia ra mua đi.”
Lộ Thức Thanh thảm hại nhận lấy khăn giấy rồi ho mấy tiếng nữa: “Không, không phải, được thì, tôi với Dung lão sư đi chung.”
Nói xong lại thấy ảo não, thiếu điều vùi mặt mình vào bát luôn.
Dung Tự mỉm cười nhìn cậu, hắn cứ có cảm giác lúc nào ở trước mặt mình, cậu cũng sợ sệt nhấp nhổm như chú thỏ vậy, khác hẳn cái vẻ đoá hoa lạnh lùng xa cách khi ở trước mặt người khác.
… Cứ cầm lòng không đặng lại muốn trêu.
Nếu như nói kinh nghiệm xã giao của Lộ Thức Thanh là số 0 tròn trĩnh, vậy thì qua mấy lần ở cùng Dung Tự, cậu cứ cảm thấy trên đầu mình vẫn đang nhảy [Giá trị kinh nghiệm: +1 +1 +1].
Sắp rèn được rồi.
Không bao lâu sau, bên đoàn phim hoàn tất việc đặt khách sạn và vé máy bay.
Lộ Thức Thanh vừa nơm nớp vừa hào hứng ăn chực mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày 4 vào đoàn.
Sắp hết năm âm lịch, Tạ Hành Lan có chút bận rộn, tạm thời vẫn chưa dọn khỏi vịnh Tinh Thần.
Sáng sớm, báo thức kêu ầm, Lộ Thức Thanh thích ngủ nướng bật dậy như cá chép, kéo vali hành lý tối qua đã sắp xếp hết ra phòng khách, hùng hổ rửa mặt thay đồ.
Ánh nắng ngã vào qua huyền quan.
Tạ Hành Lan bận sơ mi đen, cà vạt còn chưa đeo, tư thái tản mạn ngồi trước bàn uống cà phê.
Nghe tiếng chân trần chạy rầm rập của Lộ Thức Thanh, Tạ tổng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi: “Mấy món đồ trước kia của em cần anh dọn về hộ không?”
Lộ Thức Thanh đang đánh răng vội thò đầu ra: “Ừm ừm, không cần, về tôi tự dọn.”
Quay “Trường An Ý” phải mất nửa năm, giữa chừng sẽ nghỉ Tết mấy ngày.
Lộ Thức Thanh hãy còn đang đau đáu nhớ về cái chữ ký “Chối lão sư bận cái quần vào đi bạn ei” để chỗ hốc tường trong phòng ngủ, cậu không muốn người khác thấy lịch sử đội quần của mình thêm lần nữa.
Tạ Hành Lan ừ một tiếng.
Lộ Thức Thanh rửa mặt xong cũng không ăn sáng mà kéo vali hành lý, đổi giày chạy ra ngoài.
Tạ Hành Lan gọi: “Thức Thanh…”
Lộ Thức Thanh đang mang khẩu trang, nghe vậy thì khó hiểu ngoái đầu lại: “Hở?”
Dường như Tạ Hành Lan muốn nói chuyện năm nay về nhà đón Tết, nhưng thấy tâm trạng Lộ Thức Thanh hiếm khi vui vẻ thì lại do dự, sau rốt cũng không nhắc đến: “Chú ý an toàn, có gì thì nói với anh.”
Lộ Thức Thanh gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng Tạ tổng.”
Nói xong thì kéo hành lý chạy đi.
Mình Tạ Hành Lan ngồi trước bàn ăn, nghe tiếng “Tạ tổng” này, thật lâu sau hắn mới lặng lẽ thở hắt ra.
***
Trước cửa căn biệt thự số 1 tòa C có chiếc xe bảo mẫu đỗ lại.
Dung Tự tùy tiện đứng đó dựa xe, động tác lơ đễnh nghịch điện thoại, nghe tiếng bánh xe vali lăn thì lười nhác ngẩng đầu. Dưới ánh nắng, mặt mày ngũ quan hắn càng thêm đẹp.
“Chào buổi sáng nha Lộ lão sư.”
Con tim đu idol của Lộ Thức Thanh ngo ngoe rục rịch, suýt nữa đã bị mê hoặc.
Đỗ Lâm ngồi xong xe bảo mẫu lườm cháy mắt.
Mần cái tạo hình như chụp poster hết cả tiếng, cuối cùng cũng coi như tìm được người để xòe đuôi.
Lộ Thức Thanh cụp mắt không dám nhìn thêm, thấy cốp xe để mở, cậu không muốn phiền tới trợ lý của Dung Tự, định nhấc hành lính bỏ vào trong.
Không biết Dung Tự đã đi tới sau xe từ khi nào, hắn vén tay áo, lười biếng nói: “Để tôi cất vào giúp cho.”
Lộ Thức Thanh lắc đầu: “Không phiền Dung lão sư.”
Hình như Dung Tự đang hát khe khẽ, hắn không nghe thấy lời từ chối của Lộ Thức Thanh, một tay đã giành vali hành lý khỏi tay cậu, động tác nhẹ nhàng khéo léo bỏ vali lên, còn không quên thản nhiên giả ngầu: “Lộ lão sư mang ít đồ nhỉ, nhẹ bẫng, để áo sơ mi trong đó à?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cửa xe bảo mẫu mở ra, Đỗ Lâm nghe vậy thì suýt phỉ nhổ.
Theo như cô hiểu về Dung Tự, sao cứ thấy cái tên này đang thầm khoe khoang sức lực trước mặt Lộ Thức Thanh thế này?
Sắp xếp xong, hai người lên xe.
Sân bay không xa vịnh Tinh Thần bao nhiêu, lái xe 20 phút đã đến nơi.
Có Đỗ Lâm ở đây, Lộ Thức Thanh ngồi ghế sau có hơi bất an, cứ xoắn dây an toàn mãi.
Dung Tự cảm giác được thì ngồi dựa sang trò chuyện phiếm, nói sang đề tài khác với cậu.
“Ăn sáng chưa?”
Ghế sau rộng rãi, nhưng mà Dung Tự ở đâu thì cảm giác tồn tại lại lớn tới đó, Lộ Thức Thanh gần như bị mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn phủ kín.
Cậu khẽ lắc đầu.
“Không đói.”
“Tôi cũng thế.” Dung Tự ngáp một cái, ngồi đó thoải mái bắt chéo hai hai chân, “Đợi tới sân bay rồi ăn đại gì đấy. Đồ ăn Bắc Thành không tệ, hồi trước Lộ lão sư nói học đại học ở đó nhỉ, chắc chắn quen thuộc lắm.”
Lộ Thức Thanh nghẹn lời.
Ừ, học đại học bên đó hai năm, ký túc xá trường học hai điểm một đường thẳng, chỗ khác chưa có đi.
Lộ Thức Thanh không muốn làm Dung Tự thất vọng, chỉ đành ừ ừ a a: “Đúng, đúng vậy.”
“Vậy tốt quá.” Dung Tự nói, “Chờ hôm nào chúng ta không có lịch, Thức Thanh dẫn tôi ra ngoài ngoài chơi nhé.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Hai người chuyện trò tiếng có tiếng không, Đỗ Lâm ngồi bên thấy lạ lắm.
Hai người này… quan hệ thân mật như vậy từ khi nào thế nhở?
Rất nhanh đã tới sân bay.
Không biết bị fans nhận ra hay có người cố ý lộ ra chuyến bay, sau khi Lộ Thức Thanh với Dung Tự đi vào thì tiếng hét vang lên ngay, fan hâm mộ vây kín cả hai.
“Dung Tự!”
“Lộ Thức Thanh!!! Cục cưng!”
Lộ Thức Thanh chưa bao giờ gặp phải cảnh này, lên cơn “say người” ngay tại chỗ.
Trái lại, Dung Tự là chiếu từng trải, lúc nào hắn cũng gặp được fan hâm mộ đưa đón máy bay nên không kinh ngạc. Dung Tự vươn tay nắm lấy cổ tay buông thõng một bên của Lộ Thức Thanh, kéo nhẹ tới trước, khẽ khàng cất giọng: “Đi theo tôi.”
U hồn tí hon Lộ Thức Thanh suýt nôn ra rốt cuộc cũng gian nan trở về đúng chỗ, bất giác kéo tay áo Dung Tự.
Đám đông lại bùng lên một trận hú hét.
Có nhân viên công tác đi theo mở đường, Dung Tự cười híp mắt, vừa đi vừa chào hỏi suốt dọc đường, không biết còn tưởng hắn đang đi thảm đỏ nữa cơ.
“Vất vả rồi, lần tới đừng đón tiễn máy bay nữa, cuối tuần ngủ nướng không thơm à?”
“Ai kêu thủy đế đó? Ló ra đây.”
“Tôi kéo Lộ lão sư làm gì à? Bạn nói xem, cũng đâu thể đẩy đóa hoa cao lãnh về phía các bạn, thế còn không phải một giây là bị ăn sạch không nhả xương luôn à.”
“Đóa hoa giao tế” đến fans hâm mộ mồm năm miệng mười còn có thể trò chuyện phiếm, Lộ Thức Thanh phục lăn.
Có fan chắc là đã chuẩn bị từ trước, giơ cánh tay ra nhét tấm banner sặc sỡ vào tay Lộ Thức Thanh: “Cục cưng! Cục cưng ký tên cho tớ với!”
Lộ Thức Thanh ngơ ngác cầm lấy.
Dung Tự liếc nhìn sang: “Cục cưng phải lên máy bay rồi, không ký được, lần tới đi.”
Đám đông lại “á á á”.
Lộ Thức Thanh không biết các cô đang “á” cái gì, trong tai toàn là tiếng “cục cưng” xen lẫn ý cười của Dung Tự, suýt nữa đã đỏ bừng hết mang tai.
Lúc hai người thuận lợi vào tới phòng chờ khoang hạng nhất, đám đông mới tản đi.
Lộ Thức Thanh nhìn phòng chờ không được mấy mống người, rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Ngón tay kéo tay áo Dung Tự sắp vọp bẻ tới nơi.
Dung Tự đang định tìm chỗ ngồi thì bên cạnh vang lên một giọng nói.
“Cảnh tượng hùng vĩ phết, trăm người đưa tiễn máy bay.”
Dung Tự ngoảnh đầu nhìn.
Đậu Trạc lười nhác ngồi trên sô pha tháo kính râm, quay sang nở nụ cười giả trân với hắn: “Ì xèo tới nỗi trong này tôi còn nghe được, tí nữa tưởng tận thế tới nơi rồi đấy.”
Dung Tự mặc kệ lời y mỉa mai, hắn nói Lộ Thức Thanh: “Kệ tên này đi, cậu ngồi đây một chút, tôi đi rửa tay, sẽ về ngay.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Dung Tự đưa chiếc túi chứa đồ trong tay cho Lộ Thức Thanh rồi sải bước rời đi.
Lộ Thức Thanh bị đám đông ban nãy dọa điếng, cả người lơ mơ không muốn nói chuyện với ai, chỉ lủi thủi tìm một chỗ trong góc. Cậu vừa ngồi xuống, Đậu Trạc đã bước tới cùng với nụ cười ôn hòa.
“Lộ lão sư.”
Lộ lão sư đơ mặt, chú bé tí hon trong lòng mình chạy qua chạy lại hét “Dung Tự kíu mạng”!
Đậu Trạc không nhìn ra vẻ kháng cự của Lộ Thức Thanh: Trong mắt những người chưa tiếp xúc nhiều với cậu, đóa hoa lạnh lùng trên núi cao mang vẻ mặt hững hờ chán đời, trông thì xa cách nhưng dù sao cũng có thể giao lưu dăm ba câu.
Đậu Trạc cười khen: “Phim “Cửu Trùng truyện” của Lộ lão sư tôi xem rồi, diễn xuất thật sự không tệ. Ngoài kia có phân nửa là fans của Lộ lão sư đấy.”
Khen kiểu này có hơi lố.
Lộ Thức Thanh biết y đang khen công nghiệp, cậu đanh mặt lắc đầu, toa rập dọa lùi y bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Đậu Trạc có thể lăn lộn thành đỉnh lưu tuyến 1 của Truyền thông Tinh Trần há lại dễ bị dọa lùi bước chắc.
“Vai Triệu Trầm Tầm có không ít cảnh diễn tay đôi với tôi, đợi vào đoàn, có thời gian thì có thể tập đối diễn với nhau.”
Lộ Thức Thanh tung ra đại chiêu lấp liếm cho qua: Gật đầu, lòng thì sốt ruột muốn chết.
Sao Dung Tự còn chưa quay lại nữa?
Lộ Thức Thanh thầm sợ nơm nớp nghe Đậu Trạc nói, vô thức xoắn tay lại làm banner trong tay kêu sột soạt, bấy giờ cậu mới nhớ ra mình vẫn luôn nắm món đồ này trong tay.
Lộ Thức Thanh cúi đầu nhìn thoáng, tầm mắt dừng lại trên tấm banner fan nhét cho rồi ngây như phỗng tại chỗ.
Đậu Trạc cũng lần theo tầm mắt cậu nhìn đến, lời nói kẹt lại.
Có vẻ fan hâm mộ khi nãy là fan CP “cọ tay”, banner nhét cho cậu không phải ảnh một người mà là ảnh chụp ra từ “video cọ tay” lên hot search lúc đó của Lộ Thức Thanh và Dung Tự.
Hình như ảnh đã được photoshop, hình ảnh sắc nét, kiếm linh có ngũ quan đẹp đẽ tinh tế đang ngửa đầu, trong mắt toàn là vẻ bịn rịn không rời.
Dung Tự lại mang vẻ mặt ôn hòa, cụp mắt mỉm cười.
Khuôn mặt cả hai bị cố ý kéo gần hơn nhiều so với trong video: Thiếu chút nữa là hôn nhau luôn rồi, kế bên còn dùng bộ lọc bong bóng hồng phấn đầy mờ ám.
Bất chợt nhìn tới còn tưởng là ảnh trong bộ phim thần tượng nào đấy.
Lộ Thức Thanh trợn tròn hai mắt.
Cái cái…
Cái gì đây trời?!
Hồi nãy mình cầm cái banner này đi thẳng một đường hả trời?
Muộn màng nhận ra Đậu Trạc đã trông thấy, khuôn mặt Lộ Thức Thanh đổi pha đỏ ké, cậu luống cuống gấp banner lại, vội vội vàng vàng nhét vào trong chiếc túi.
Chết quách cho xong.
Dung Tự ngâm nga bài ca bằng cái chất giọng méo mó bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi được mấy bước thì thấy kế bên có máy bán hàng tự động. Hắn không thích đồ uống phòng chờ cung cấp lắm nên tiện tay mua chai nước.
Mặc dù lúc nào gặp Đậu Trạc cũng chọt nhau nhưng dù sao cũng là bạn tốt đã nhiều năm, Dung Tự miễn cưỡng ấn số 3 trên màn hình số lượng.
Ngay đúng vào cái lúc chuẩn bị thanh toán thì Dung Tự liếc nhìn sang, sau đó là cau mày.
Đậu Trạc với Lộ Thức Thanh ngồi kề vai nhau cách đấy không xa.
Không biết hai người đang nói gì mà Lộ Thức Thanh xưa nay luôn hững hờ trước mặt người khác giờ lại đỏ bừng mặt mũi, cậu xấu hổ không biết nhét tay chân đi đâu cả, lắp bắp nói gì đấy.
Hình như Đậu Trạc đang mỉm cười nhìn cậu.
Bàn tay cầm di động của Dung Tự siết chặt, không hiểu sao hắn bỗng nhớ tới cái câu mà Lộ Thức Thanh nói mấy tháng trước lúc đi thử vai.
“Đúng vậy, tôi thường đổi lắm.”
Dung Tự thu hồi tầm mắt, hắn chọt mạnh ngón tay lên màn hình máy bán hàng tự động.
…. Đổi số lượng thành 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.