*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời ngả ngớn gì thế này tôi hỏi cậu đấy!
Lộ Thức Thanh có dáng người cao gầy, lại thêm nửa cuối năm bệnh hai đợt, giờ còn chưa dưỡng lại được, ôm lên thấy nhẹ tênh.
Bất thình lình bị ôm lên, Lộ Thức Thanh khẽ bàng hoàng.
Do dùng sức, cơ bắp trên cánh tay của Dung Tự hơi săn lại, sức hấp dẫn mang theo hormone nồng đậm ập vào mặt Lộ Thức Thanh, cậu có ảo giác mình sắp bị nuốt mất. Cũng không biết vì sợ hay lý do gì mà con tim cậu đập điên loạn, cứ muốn Dung Tự thả mình xuống theo bản năng.
Dung Tự nhắc nhở: “Ôm chặt, tôi sắp buông tay đấy.”
Lộ Thức Thanh giật bắn, hai tay vội vàng câu chặt vào cổ của Dung Tự.
Dung Tự chê đi tới đi lui phiền phức, sau khi ôm chắc Lộ Thức Thanh xong, hắn buông tay sau lưng thật, chỉ dùng tay giữ chỗ gập nơi đầu gối cậu để giữ thăng bằng, tay kia rảnh rỗi tiện thể dùng sức kéo xe lăn lên bậc tam cấp.
… Thế mà hắn thực hiện động tác ôm một tay thật.
Lưng Lộ Thức Thanh lơ lửng, chỉ có thể bám chặt vào vai Dung Tự nhờ lực cánh tay, chỉ sợ ngã sấp xuống dưới.
May mà trọng tâm phần eo của cậu khỏe, nếu không lại cắm đầu xuống, đã tàn còn thêm tật.
Lên bậc thang rồi Dung Tự cũng không thả người xuống, hắn thuận tay vứt xe lăn đi, bấm mã khóa, cực kỳ tự nhiên bế người đi vào nhà.
Dung Tự vào đoàn phim lâu vậy, trong nhà vẫn giữ nguyên trạng như lần rời đi trước, còn chưa dọn dẹp. Hắn bước tới sô pha, cuối người xuống rồi thuận miệng nói: “Triệu Trầm Tầm không có mấy cảnh lộ chân, để lát nữa tôi nói với đạo diễn Lý một tiếng, cậu không cần lo quá… ồ.”
Thả người xuống chiếc sô pha êm ái, Dung Tự vốn định rời đi, song hình như Lộ Thức Thanh đang thất thần, không ý thức được mình đã ngồi xuống, đôi tay vẫn bám rịt vào cổ của Dung Tự.
Dung Tự hơi sững người.
Hai người chưa bao giờ gần nhau như lúc này, thậm chí ở khoảng cách này còn có thể thấy rõ hàng lông mi rậm của cậu run lên, không biết vì xấu hổ hay sợ hãi nữa, thấy cả vệt nước mắt đã khô hiện lên không mấy rõ trên khuôn mặt cậu.
Quen biết với Lộ Thức Thanh đã hơn nửa năm, theo lý thuyết thì hắn phải quen với dung mạo của người này, không phân xấu đẹp từ lâu rồi mới đúng. Nhưng sức tấn công của khuôn mặt này khi kề gần quá mạnh, bất giác con tim của Dung Tự hẫng một nhịp.
Hệt như lần đầu thấy cậu diễn vậy.
Choáng ngợp đến gần như là rung động theo bản năng.
Ánh mắt Dung Tự tối lại.
Lộ Thức Thanh chậm mấy nhịp mới hoàn hồn lại, cậu lóng ngóng buông ngay bàn tay đang quấn lấy cổ của Dung Tự ra, cậu lại muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào, đỏ mặt xin lỗi.
“Xin, xin lỗi.”
Cảm giác ấm áp nơi cổ chợt biến mất, bỗng chốc hắn thấy thật trống rỗng.
Dung Tự đứng dậy, hắn làm như không có gì mà cầm chiếc gối kế bên sang cho Lộ Thức Thanh gác chân bị thương lên đó, sau đấy hắn rót cho cậu cốc nước, để thuốc giảm đau bác sĩ kê một bên: “Ngồi đây đừng cử động lung tung, nếu thật sự đau không chịu được nữa thì uống nửa viên thuốc giảm đau trước. Điều khiển để đây, muốn xem TV thì bật lên, có gì thì kêu tôi.”
Lộ Thức Thanh gật bừa.
Dung Tự xoay người đi ra huyền quan, cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp làm bữa cơm tất niên.
Trước lúc vào đoàn phim, Lộ Thức Thanh có đến ăn ké mấy ngày nên rất an tâm trước hình thức quen thuộc này. Cậu khẽ thở ra, khi cầm di động lên định tìm Châu Phó thì thấy điện thoại chỉ còn 8% pin.
Bỗng chốc Lộ Thức Thanh rơi vào hai lựa chọn khó khăn: “Phải làm phiền tới Dung Tự” hoặc là “Cố ngồi chờ cho tới lúc Dung Tự đi ra và hỏi hắn lấy sạc điện thoại”. Cậu do dự thật lâu, cuối cùng chọn vế sau.
Cậu đã làm phiền Dung Tự quá nhiều, thật sự không muốn “sai bảo” hắn nữa.
Lộ Thức Thanh ngồi ngây ra đó mà chờ, giữa chừng thấy chân đau âm ỉ, cậu vội cố gắng lấy nước lạnh uống thuốc giảm đau.
Cơ mà Dung Tự chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nấu nướng nửa tiếng đồng hồ cũng không rời khỏi nhà bếp lấy một lần.
Điện thoại chỉ còn 1% pin thôi.
Lộ Thức Thanh khó xử cả hai đầu, cuối cùng không cầm lòng được nữa, cậu bật giao diện điện thoại lên gõ mấy hàng chữ.
[Cyan: Dung lão sư, nếu có thời gian có thể đưa sạc điện thoại cho tôi không? À nếu không có thời gian cũng không sao, tôi cũng không gấp lắm, không nhất định cần bây giờ ngay, anh cứ làm việc của mình đi, đừng để ý tới tôi.]
Không bao lâu sau, Dung Tự mặc tạp dề bước ra khỏi phòng bếp, cất giọng u ám: “Lộ lão sư, cửa kính phòng bếp nhà tôi không có cách âm, cậu kêu một tiếng là tôi nghe được mà, không cần lãng phí pin thế đâu.”
Lộ Thức Thanh đỏ mặt: “Xin lỗi.”
Dung Tự lấy sạc điện thoại trong vali hành lý ra thảy sang, hù dọa cậu: “Nói “xin lỗi” lần nữa tôi sẽ vứt xe lăn của cậu, mai bế cậu ra sân bay.”
Lộ Thức Thanh chỉ sợ hắn làm thế thật nên vội ngậm miệng lại.
Dung Tự vừa vào bếp, Lộ Thức Thanh đã vội vàng lấy sạc đi sạc pin.
Thuận lợi sống tiếp, hình như dược lực của thuốc giảm bắt đầu có tác dụng, vết thương ở mắt cá chân của cậu thoáng nóng lên. Nhưng cũng không rõ có phải thuốc có tác dụng phụ không nữa, Lộ Thức Thanh thấy đầu óc mình bắt đầu có chút trì độn. Cậu choáng váng nghĩ hết cả buổi mới nhớ ra lúc đầu mình định làm gì, chậm rì rì bật wechat gửi tin cho Châu Phó.
[Cyan: QAQ, ngày mốt anh bay về Bắc Thành à?]
Trời đã tối, Châu Phó bận ăn tất niên, hồi lâu sau mới trả lời: [Đúng vậy, sáng sớm tới, sao vậy?]
[Cyan: Đại chiêu bị niêm phong rồi, em què một tháng.]
[Châu sư Phó:??? Có chuyện gì?]
Lộ Thức Thanh kể chuyện mình vô ý ngã nứt xương.
Châu Phó sợ gần chết, anh ta vội vàng gọi tới.
Hiệu lực của thuốc giảm đau hãy còn đó, Lộ Thức Thanh vẫn luôn bài xích cuộc gọi đến ngây ra thật lâu, thế mà lại nghe máy.
Tiếng nói sốt ruột của Châu Phó cùng với tiếng pháo loáng thoáng truyền tới từ điện thoại: “Cụ ơi, rốt cuộc cụ làm động tác khó nhằn gì vậy? Đang yên đang lành sao lại nứt xương cơ chứ?! Anh mới xa cậu có một ngày! Giờ tết nhất khó đổi vé lắm, vé xe lửa cũng bán cả rồi. Cậu đợi đó, chỗ anh cách Bắc Thành mấy trăm cây, giờ lái xe qua nếu không kẹt xe thì 12 giờ đêm anh tới nơi.”
Lộ Thức Thanh sợ anh ta lo mới nói: “Không cần đâu! Giờ em có người chăm sóc rồi.”
Châu Phó vẫn cho rằng cậu đang ở đoàn phim: “Ai thế? Người của đoàn phim à?”
Lộ Thức Thanh chột dạ gật đầu.
Châu Phó vẫn không yên tâm: “Cậu mở video lên, anh coi cậu bị thương thế nào?”
Lộ Thức Thanh vận dụng nhuần nhuyễn nghệ thuật ngôn ngữ: “Uyển chuyển từ chối nha.”
Châu Phó: “...”
“Năm hết tết đến đừng có mà ép anh gửi meme táng lật mặt cậu nhé.” Châu Phó nói, “Bật chút thôi, camera sau, anh nhìn chân cậu thôi.”
Lộ Thức Thanh xấu hổ nửa ngày mới mở camera cho Châu Phó xem thử.
Châu Phó thấy chỉ có nẹp chân, không bó bột thì mới thở phào: “Cậu đó, bao lớn rồi, không có ai bên cạnh cũng có thể bị thương, anh nói kiếm trợ lý cho cậu cậu cứ không chịu.”
Lộ Thức Thanh cúi đầu mặc anh ta trách móc, nhìn thì ngoan ngoãn nghe lời đấy chứ thật ra đang ngơ ngẩn, đầu óc cứ đâu đâu.
Trong lúc Châu Phó bị bà mẹ già ám lên người nói mãi không ngớt, đột nhiên bối cảnh trong camera hơi lắc. Hình như Châu Phó thấy một cánh cửa mở ra, ngay sau đó là một đôi chân dài lọt vào ống kính.
Châu Phó sửng sốt.
Lúc này anh ta mới nhận ra bối cảnh sai sai.
Phòng khách của khách sạn trông như thế này à?
Lộ Thức Thanh còn đang vùi đầu lặng thinh, bỗng nghe Châu Phó ngừng giọng, cậu mới nghi hoặc ngẩng lên nhìn…
Thì trông thấy Dung Tự thoải mái tự nhiên đi tới, mặc dù hắn mặc đồ ở nhà với dép bông cotton nhưng nom hắn cứ như đang đi catwalk vậy, cả người viết đầy chữ con công xòe đuôi.
Hắn cầm xâu dâu tây đường phèn đưa cho Lộ Thức Thanh: “Thử đi.”
Lộ Thức Thanh mờ mịt nhận lấy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Châu Phó đơ người: “Bé ngoan! Cậu đang ở đâu đó?”
Người “chăm sóc” cho cậu sao lại là Dung Tự thế?!
Nghe thấy tiếng “bé ngoan”, Dung Tự nhướng mày, ánh mắt mang theo ý cười: “Gọi video với anh Châu à?”
Lúc này Lộ Thức Thanh mới phản ứng lại, cậu ngại ngùng gật đầu.
“Để tôi nói cho.” Dung Tự nhận điện thoại của Lộ Thức Thanh, dùng tư thế “Lộ Thức Thanh xem vậy là đủ rồi” mà tự nhiên chỉnh sang camera trước, chào hỏi với camera, “Anh Châu, trừ tịch vui vẻ.”
Bất chợt đối diện với khuôn mặt này, suýt nữa Châu Phó không gồng được cơ mặt.
Anh ta lập tức đổi từ ánh mắt người ở nhà thấy quái thú sang trạng thái làm việc, đeo nụ cười giả lả lên hỏi thăm: “Dung lão sư, trừ tịch vui vẻ.”
Dung Tự trả lời vấn đề ban nãy của Châu Phó: “Bé ngoan ở vịnh Tinh Thần Yến Thành, mai chúng tôi sẽ về Bắc Thành. Thức Thanh đã có tôi chăm sóc, anh Châu không phải lo lắng.”
Lộ Thức Thanh bị cách gọi “bé ngoan” làm đỏ cả mặt mũi.
Châu Phó lại bị cách gọi “Thức Thanh” làm xanh lét mặt mày.
Không kịp suy nghĩ xem đang yên đang làm sao Lộ Thức Thanh lại về Yến Thành, Châu Phó cười gượng: “Vậy làm phiền Dung lão sư rồi, đợi tới Bắc Thành tôi mời cậu bữa cơm.”
Dung Tự cười.
Hai tên đàn ông chín chắn nói cười giả lả với nhau, Lộ Thức Thanh ngồi cạnh cầm xâu dâu tây bọc đường phèn cắn, cắn lớp đường kêu “rắc” nghe giòn tan.
Dung Tự quay sang hỏi cậu: “Ngon không?”
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn nho sơn tra nữa, nếu cậu thích tôi lại làm thêm để ăn vặt, dù sao cũng dễ làm lắm.”
“Không không cần đâu.”
“Vậy làm sơn tra bỏ nhiều đường một chút?”
“Ừ… được.”
Châu Phó: “… …”
Hê lô, tui còn sống nè.
Với cả hai người này thân thiết như vậy từ khi nào đấy?!
Châu Phó ngổn ngang trong gió lạnh, thậm chí anh ta còn có cảm giác cải trắng mình nhọc công chăm bón bị ủn mất ở chỗ anh không nhìn thấy, quen ghê nơi.
Dung Tự nói xong thì đưa điện thoại lại cho Lộ Thức Thanh, hắn quay trở vào bếp tiếp tục làm việc.
Lộ Thức Thanh tự biết mình đuối lý, cậu sợ Châu Phó lại tính sổ với mình mới ra tay trước: “Anh đi làm việc đi, chúng ta nhắn tin wechat.”
Nói xong thì chọt ngón tay tắt cuộc gọi video nhanh tới mức sét đánh không kịp bưng tai.
Châu Phó: “...”
Tay nghề nấu nướng của Dung Tự rất tốt, chẳng mấy chốc, mùi thức ăn đã tràn khắp phòng khách. Có cả mùi củ sen nhồi bột nếp hoa quế ngọt ngào nữa, ngửi thôi đã thấy chắc chắn làm theo rất thành công.
Chương trình xuân vãn bắt đầu lúc 8 giờ, 7 giờ 40 phút, cuối cùng Dung Tự cũng nấu xong.
Lộ Thức Thanh định bụng nhảy qua bàn ăn song lại cảm thấy dựa theo tính tình của Dung Tự thì chắc chắn hắn sẽ tức giận, cậu chỉ đành dằn lại xúc động, ngoan ngoãn ngồi đó.
Dung Tự dọn thức ăn xong xuôi cả, hắn vừa cởi tạp đề vừa đi về phía cậu.
Lộ Thức Thanh thấy động tác lơ đễnh cùng cái tạp dề không chút phù hợp với khí chất cả người hắn, cậu như ma xui quỷ khiến nhớ lại lúc Dung Tự livestream chương trình giải lần đầu. Ngày đó lúc hắn nấu cá cải chua, hầu như màn bình luận đều khen hắn.
[Tạp đề mà cũng mặc như sản phẩm thời trang luôn.]
[Đàn ông biết nấu ăn đảm đang lắm, không dám nghĩ trước làm vợ anh là sẽ hạnh phúc cỡ nào.]
[Muốn cởi tạp dề hộ ảnh ghê.]
Dung Tự đi mấy bước tới sô pha, vừa cởi tạp dề vừa chuẩn bị ôm Lộ Thức Thanh qua bàn. Thấy Lộ Thức Thanh mơ màng ngước lên nhìn mình, hình như có hơi mất tập trung, Dung Tự mới thuận miệng hỏi: “Nhìn gì đó?”
Không biết có phải tác dụng của thuốc giảm đau còn chưa hết hay không, đầu óc Lộ Thức Thanh đờ ra đó, cậu buột miệng thốt ra cái bình luận hiện lên trong đầu mình: “Nhìn anh mặc tạp dề, đẹp lắm, muốn cởi ra.”
Dung Tự: “...”
Cả phòng khách chìm vào sự im lặng kỳ dị chết chóc.
Lộ Thức Thanh ngờ vực nhìn hắn rồi muộn màng nhận ra mình nói cái câu gì táo bạo tới vậy thì khuôn mặt đông cứng.
… Sau đó, cậu trông thấy Dung Tự lùi về sau nửa bước, buộc lại cái tạp dề mới cởi ra có phân nửa.