*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không gọi Lộ thiếu gia vậy gọi Cởi lão sư.
Quanh đó lặng ngắt như tờ, chỉ còn sót lại tiếng hơi thở của hai người họ.
Im ắng đến độ gần như phải cho rằng đối phương còn đang ngủ. Lộ Thức Thanh mơ màng tỉnh lại cuối cùng cũng thì thầm gọi: “Dung…”
Dung Tự ra tay trước: “... Không phải bác sĩ đã nói tốt nhất là ngủ phải nằm ngửa sao, cậu nghiêng người làm gì? Ngửa trở lại.”
Lộ Thức Thanh dại ra.
Nói xong câu này, Dung Tự buông bàn tay còn đang gác trên eo cậu ra, thuận thế đẩy Lộ Thức Thanh nghiêng người ngủ, người còn đang lớ mớ nằm về tư thế ngửa lên.
Không hổ là “đóa hoa giao tế” trứ danh của giới giải trí, cảm giác đội quần của Dung thủy đế không tồn tại quá 3 giây hắn đã nhanh chóng tìm ra cách “cứu vãn tôn nghiêm”, giải thích vụ móng vuốt mình “nửa đêm sờ người ta” thành “coi việc giúp người là niềm vui”.
Lộ Thức Thanh “ồ” một tiếng, duỗi thẳng cái chân đang cong lại ra.
Ba giờ sáng, dù đang tỉnh táo cũng sẽ có cái cảm giác đang nằm mơ càng không cần nói tới Lộ Thức Thanh là bị người ta sờ tỉnh giấc.
Dù là bắp chân hay mắt cá chân đều đang đau râm ran thì Lộ Thức Thanh vẫn ngơ ngơ: “Dung Tự chính trực tới vậy sao nửa đêm lại bò lên giường rờ mó mình, ừ, chắc chắn là đang nằm mơ.”
Xấu xa ghê nơi.
Dung Tự đã xấu còn ác không làm khó Lộ Thức Thanh, rút tay về ngay.
Mà còn chưa xong cơ.
Dung Tự không đỏ mặt tim cũng không đập nhanh, thậm chí hắn còn trả đũa: “Đã ba giờ hơn rồi mà còn chưa ngủ nữa, mai đi trễ đạo diễn Lý lại hối, nếu không phải đêm hôm tôi đi kiểm tra thì cậu định thức trắng đêm luôn phải không?”
Lộ Thức Thanh mơ màng mù tịt, lại thêm cậu không rõ giờ là thật hay mơ, thế nhưng sự giáo dưỡng từ trong xương cốt vẫn khiến cậu ngơ ngác nói tiếng cám ơn.
“À, cám ơn Dung lão sư.”
Lương tâm của Dung Tự tạm thời thấy áy náy được dăm ba giây, hắn buông giọng dịu dàng: “Ừ, ngoan, ngủ đi.”
Lộ Thức Thanh nghe lời nhắm mắt lại, cậu duy trì tư thế nằm ngửa mơ màng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Dung Tự thầm thở phào, hắn rón rén tuột xuống giường, rời khỏi phòng ngủ chính như tên trộm vậy.
Nằm xuống chiếc giường ngủ ở phòng bên, cơn buồn ngủ Dung Tự đã ủ xong giờ bay biến sạch. Hắn trở mình tới lui, ngủ không được, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Có phải hệ thống sưởi ở phòng khách bật hơi quá không?
Dung Tự thấy hơi nóng mặt, nhịp tim cứ truyền tới bên tai áp vào gối, thật lâu cũng chưa chịu dừng.
Sáu giờ rời giường, chỉ ngủ thêm được có 3 tiếng nữa thôi.
Ngủ nhanh lên.
Chỉ ngủ thêm được có 2 tiếng nữa thôi.
Chỉ…
Dung Tự không biết mình vào giấc từ lúc nào, hắn chỉ có cảm giác mình vừa mới nhắm mắt là báo thức đã reo.
Hắn là một người rất có kỷ luật, thường thì buổi sáng đều sẽ đi tắm trước nửa giờ, dù có buồn ngủ hơn nữa cũng không bị cái câu “ngủ thêm 10 phút nữa thôi” trong đầu đánh bại, hắn day ấn đường, thức dậy bước xuống giường.
Đêm qua ngủ được có hơn 2 giờ, Dung Tự buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, đánh răng mà hồn vía cứ đâu đâu.
Chỉ là đương đánh răng, trong đầu hắn lại vô cớ nhảy ra một cảnh tượng.
Dưới ánh sáng xanh lờ mờ của ngọn đèn đặt ở đầu giường, cậu thanh niên mặc áo ngủ mỏng manh, năm ngón tay đang nắm mép chăn, sợ hãi lộ ra một đôi mắt thật đẹp.
Hệt như cảnh tượng đêm qua.
Chỉ là hình ảnh sau đó thì không còn giống nữa.
Chăn trong khách sạn vừa cử động đã vang tiếng sột soạt, đôi chân linh hoạt của Lộ Thức Thanh vụng trộm dụi vào bên người hắn, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng nhích đến, ánh sáng tựa đom đóm phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Lộ Thức Thanh ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh trai.”
“Khụ khụ khụ!” Dung Tự suýt phun kem đánh răng lên tấm kính, hắn bị sặc, ho chết đi sống lại.
Giấc mơ vớ vẩn gì thế này?!
Cả người Dung Tự đều không ổn.
Trong chút thời gian đó, Lộ Thức Thanh cũng chậm chạp rời giường. Cậu ăn mặc rất qua loa: dù sao đến trường quay cũng phải đổi sang quần áo trong phim, mặc trực tiếp một chiếc áo đen bên trong lên người làm chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh hiện lên rất rõ.
Lộ Thức Thanh khua xe lăn, vừa ra tới đã thấy Dung Tự rửa mặt bằng vòi nước lạnh.
“Chào buổi sáng Dung lão sư.”
Dung Tự cứng đờ, ậm ờ “ừ” một tiếng, hắn lấy khăn rửa mặt bên cạnh lau vội trên mặt: “Đạo diễn Lý tìm tôi có việc, đi trước đây.”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Vâng.”
Dung Tự xách theo áo khoác, hấp tấp rời đi.
Lộ Thức Thanh chỉ cảm thấy Dung Tự kính nghiệp ghê, sớm vậy đã tới trường quay rồi.
Chống tay đứng đánh răng rửa mặt trong tư thế gà một giò xong thì Châu Phó cũng vừa tới.
“Ngủ ngon không?”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Ngon lắm, không mơ thấy ác mộng…”
Ồ, hình như mơ thấy cái khác, quên rồi.
Châu Phó đỡ cậu ngồi xuống, anh nhìn sắc mặt của cậu, thấy tốt hơn không ít so với cái vẻ giận tái mặt tối qua thì cũng thở phào.
“Hôm nay anh không đi với cậu được, trước phải mua quần áo với đồ dùng hàng ngày của cậu rồi làm việc với khách sạn chuyện tối qua. Mình cậu ổn không đó?”
“Không sao đâu.”
“Vậy thì được.” Châu Phó chua chát nói, “Giờ bé ngoan có con cún khác rồi, anh không còn là con cún duy nhất của cậu nữa.”
Lộ Thức Thanh bị lời cợt nhả này làm đỏ hết mặt mày: “Anh Châu nói, nói gì vậy?”
Cậu thuộc về tuýp người lên wechat nói bậy tung trời nhưng gặp người thì rặn không được cả nửa câu.
Hồi trước Lộ Thức Thanh hay ngủ nướng, Châu Phó bị ép sốt ruột là sẽ đứng ngay đầu giường đọc mấy lời cợt nhả trong wechat của cậu ra, đảm bảo sẽ bật khỏi giường ngay.
Châu Phó cố ý trêu: “Con cún khác còn biết chuyện cậu lên wechat nói bậy bạ, cậu còn giảo biện nữa? Quả nhiên là người bạc tình phụ tình ta.”
Câu “có con cún khác rồi” hồi nãy Châu Phó nói Lộ Thức Thanh còn nghe ra được là Châu Phó nói nhắc tới Dung Tự, nhưng nghe đến cậu này thì lại mù mờ.
“Hở? Anh nói ai cơ?”
“Dung Tự đó.” Châu Phó liếc cậu, “Cậu với Dung Tự mới quen biết được bao lâu mà đã bắt đầu thả rông cái tôi rồi.”
Lộ Thức Thanh nghe vậy thì giật bắn.
Tuy Dung Tự đã biết cậu sợ giao tiếp nhưng không hề biết cậu thích nói lời cợt nhã, bình thường để giao lưu mà thậm chí cậu còn cố ý giấu hết một đống meme dễ thương.
Để chứng minh sự “trong sạch” vốn không hề tồn tại mà Lộ Thức Thanh lộ ra giao diện wechat, gấp rút phản bác: “Em không có mà! Em ngoan rồi mà! Anh, anh ấy không thể nào biết được đâu.”
Châu Phó nheo mắt nhìn.
Đúng là rất ngoan.
Meme cũng toàn là mèo con, cánh cụt dễ thương chứ không phải “bố bị tâm thần đụng là khùng ngay”.
Vậy rốt cuộc câu nói lúc trước của Dung Tự có ý gì đây?
Nhân viên công tác đoàn phim đã giục, Châu Phó sờ đầu cậu: “Đừng nghĩ nữa, nói không chừng Dung Tự thuận miệng thôi… đi, ra trường quay.”
Lộ Thức Thanh ủ rũ gật đầu.
Châu Phó quay lại phòng ngủ chính lấy di động cho Lộ Thức Thanh, chỉ là tủ đầu giường không có gì cả, anh ta chỉ đành xốc chăn. Châu Phó thuận lợi tìm thấy di động nhưng cũng phát hiện một cái bịt mắt ở cạnh giường.
Hoa văn trên đó trông lẳng lơ lắm cơ, chắc chắn không phải đồ của Lộ Thức Thanh.
Dung Tự móc chiếc bịt mắt đi ra: “Thức Thanh, cái này là Dung lão sư cho cậu à?”
Lộ Thức Thanh sửng sốt: “Không phải.”
Châu Phó thấy lạ: “Thế sao lại ở trong chăn cậu?”
Lộ Thức Thanh nghi hoặc.
Đột nhiên, “giấc mơ” mông lung tối qua bị gọi dậy chỉ trong nháy mắt.
Dung Tự, bò lên giường, sờ mình…
Lộ Thức Thanh: “...”
Thì ra không phải là nằm mơ hả?!
***
Hôm nay thời tiết vẫn rất đẹp, sáng sớm hơn trăm người ở đoàn phim lại không phạm phải sai lầm nào.
Đạo diễn Lý là người rất mê tín, cảm thấy đó là dấu hiệu tốt nên tâm tình tốt vô cùng, chắc mẩm hôm nay quay chụp sẽ rất thuận lợi.
Cảnh đầu tiên của buổi sáng là suất diễn của Triệu Trác, Triệu Trầm Tầm, Tuân Hành Chu.
Triệu Trầm Tầm bị kinh hãi trong chuyến săn mùa đông, trở về thì lên cơn sốt cao. Tuân Hành Chu của ti điện tiền lần theo manh mối điều tra vụ ám sát trong chuyến đi săn tới chỗ của Triệu Trầm Tầm, lúc Tuân Hành Chu đến bắt người thì gặp phải Triệu Trác ngăn cản.
Tuân Hành Chu có hình tượng lạnh lùng vô tình, hoàn toàn không để ý tới Triệu Trầm Tầm mặc chiếc áo mỏng tanh bệnh yếu thế nào đã hạ lệnh cho người kéo đi.
Triệu Trác bê thuốc đến muộn.
Y không mang theo gì cả, chỉ mặc trang phục đen ngày thường đứng đó, tầm mắt lạnh nhạt hờ hững quét sang, uy nghiêm vô cùng.
Người của ti điện tiền buông tay ngay lập tức, lúng túng lùi về sau.
“Triệu tướng quân.”
Tuân Hành Chu thản nhiên: “Triệu Trác, chỉ là thẩm vấn theo lệ thôi, sẽ không làm tổn hại tới ngọc thể của tiểu hầu gia.”
Triệu Trác lạnh nhạt nhìn Tuân Hành Chu, y phớt lờ đám người khí thế hung hãn trong phòng, sải chân bước nhẹ tới bên giường, đỡ Triệu Trầm Tầm đang nằm trên đấy lên.
“Uống thuốc nào.”
Triệu Trầm Tầm mơ màng mở mắt ra, hình như hắn sốt phát ngốc rồi, thì thầm gọi Triệu Trác như thuở nhỏ: “Ca.”
Triệu Trác… Dung Tự run tay.
“Ngừng ngừng cắt.” Đạo diễn Lý cau mày, ông ta lại bắt đầu dùng lời lẽ độc địa chuyên dùng để diễn tả “phim thần tượng” làm tổn thương người khác, “Ánh mắt cậu đó tránh cái gì mà tránh?! Hình tượng của Triệu Trác là vậy hả? Kêu cậu diễn sát phạt quyết đoán chứ có kêu cậu e ấp sợ hãi đâu! Triệu Trác cũng có không CP. Nếu khúc sau biên kịch bị giật não nhét CP vào thật thì cậu diễn não yêu đương “e ấp làm dáng làm duyên” cũng chưa muộn.”
Dung Tự: “...”
Đạo diễn Lý chửi um lên, cảm thấy vận may cả ngày hỏng hết rồi.
Mà đã thôi đâu.
Lúc Triệu Trầm Tầm được đỡ lên đút thuốc, không dưng Lộ Thức Thanh cũng bắt đầu thoát diễn.
Miệng đạo diễn Lý định chửi rồi đó, gồng lại được thì cũng ăn nói vài câu quái gở: “Thức Thanh nè, đây là ca ca của cậu, đúng là nguyên tác có độc giả ship CP anh em nhưng mà chúng ta có quay phim tình huynh đệ đâu, cậu chọt bể mấy cái bong bóng hường phấn trong đầu mình hộ cái.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh đỏ mặt chọt tùm lum.
Một phân cảnh bình thường tới không thể nào bình thường hơn được nữa mà cứ phải NG 5 6 lần mới qua.
Hiếm được một lần Dung Tự thoát diễn xong lại không đi tìm Lộ Thức Thanh mà tùy tiện kiếm chỗ quạt sưởi ngồi một bên, cổ họng hắn có vẻ hơi ngứa, cứ khẽ ho khan suốt.
Đậu Trạc ngồi cạnh đưa ly nước ấm sang: “Sao đó, buổi tối lại không ngủ ngon à?”
Bàn tay cầm ly giấy của Dung Tự cứng đờ.
Khóe mắt liếc sang, hình như Lộ Thức Thanh ngồi trên xe lăn cách đó không xa đang trộm mình hắn, vừa bị phát hiện thì vội ngoảnh đi chỗ khác ngay.
Được, tám phần mười là đã nhớ ra chuyện tối qua rồi.
Dung Tự làm như không có gì mà dời tầm mắt: “Tàm tạm. Chắc bị lạnh rồi, uống nước là được.”
Hể có thời gian là hắn đi tập thể hình, thể chất tốt hơn con ma ốm Lộ Thức Thanh nhiều.
“À thì tôi muốn hỏi một chuyện.” Dung Tự với Đậu Trạc quen nhau quá rồi, mình hắn xoắn xuýt không ra được lý do lại không muốn duy trì trạng thái lúng túng này với Lộ Thức Thanh nữa mới nhịn không được kéo Đậu Trạc sang tiếp thu kinh nghiệm.
“Thì là hôm qua tôi lướt video thấy có một câu hỏi, là đề kiểm tra EQ.”
Đậu Trạc thắc mắc: “Còn có vấn đề làm khó được ông à? Nói ra nghe xem.”
Dung Tự ho khan mấy tiếng: “Thì là 2 người bạn cùng giới tính ra ngoài với nhau… đi du lịch đó. Hai người ở cùng một căn phòng khách sạn, trong đó có một người nửa đêm chạy nhầm vào gian phòng của người kia rồi bò lên giường, còn sờ mó người ta như gối ôm cả buổi làm người kia tỉnh luôn. Lúc này nên nói cái gì mới có được thể nghiệm EQ cao, hóa giải xấu hổ?”
Đậu Trạc: “?”
Vấn đề vớ vẩn gì đây?
Đậu Trạc đâu biết nói năng uyển chuyển, y hỏi luôn: “Hai người đó là gay à?”
Dung Tự: “...”
“Nếu mà là gay thì đấy là quấy rối.” Đậu Trạc nói, “Khỏi hóa giải lúng túng, báo cảnh sát ngay đi.”
Dung Tự: “...”
Hắn giãy giụa trong hấp hối: “Vậy nếu không phải gay thì sao?”
Đậu Trạc tùy ý: “Không thể nào, trai thẳng bọn này gặp chuyện như vậy thì làm quái gì mà biết ngại, sờ cũng đã sờ, giải thích xong là được rồi còn gì? Người nào hỏi ra câu này thì là gay cứng 100% luôn, thẳng gì nổi.”
Dung Tự: “...”
Còn chưa đủ ngộp chết mình hay gì.
Là hắn lắm lời.
Rốt cuộc cũng đã quay xong cảnh diễn buổi sáng. Vừa ăn trưa xong thì có chiếc xe đưa thức uống nóng ầm ầm chạy tới, nhân viên công tác phát cho mỗi người một ly đồ uống nóng, nói là phúc lợi mừng năm mới bên Truyền thông Tinh Trần tặng.
Dung Tự nhìn ly sơn trà nướng lê trong tay mình, không cần nghĩ cũng biết là ai tặng.
Sơn trà nướng lê: Làm sạch phổi, giảm ho…
Lộ Thức Thanh vẫn ngồi một bên nhìn lén hắn.
Dung Tự khẽ nhướng mày, đột nhiên hiểu ra.
Đậu Trạc nói chí phải.
Dù sao cũng là hiểu lầm, không phải giải thích là được rồi sao.
Dung Tự làm việc dứt khoát, sau khi hạ quyết tâm thì cầm ly đồ uống nóng cất bước đi tới bên cạnh Lộ Thức Thanh.
Hắn không còn né tránh tầm mắt như trước nữa mà khôi phục lại dáng vẻ tùy hứng, lười nhác nói: “Cám ơn thức uống nóng của Lộ thiếu gia.”
Lộ Thức Thanh lại nóng mặt.
Chuyện đêm qua giờ tạm chỉ có hai người họ biết, không rêu rao làm gì, nhưng vừa kêu câu “Lộ thiếu gia” thì chuyên viên hóa trang bên cạnh đang dặm phấn lại cho cậu tò mò nhìn lại.
Lộ Thức Thanh vào giới giải trí là để đu idol, cậu nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng, đừng gọi như vậy, năn nỉ đó.”
Dung Tự nhướng mi: “Không thích nghe cái này à?”
“Ừa ừa.” Lộ Thức Thanh vội gật đầu, “Trừ cái này ra thì kêu gì cũng được.”
Cái này xấu hổ đội quần mất.
“Được thôi.” Dung Tự rất dễ nói chuyện, hắn nhanh chóng sửa miệng: “Vậy tôi gọi cậu là…”
Mắt phải của Lộ Thức Thanh đột ngột giật mấy cái.
Bất giác cái câu “phải tai trái tài” thoáng qua trong lòng, chưa kịp đợi cảm giác nguy cơ ùa lên thì đã nghe thấy Dung Tự híp mắt gọi.
“... Cởi lão sư nhé.”