Đừng Có Học Hư

Chương 5: Hôm khác mời cậu ăn cơm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi phải trò chuyện với hết cậu 8 tiếng luôn!
Lộ Thức Thanh hãy còn cúi người, chân mềm oặt suýt quỳ rạp xuống đất.
Dung Dung Dung…
Dung Tự!
Giờ đóng cửa còn kịp không?!
Đương nhiên là không rồiiii.
Dung Tự đã đi tới bằng cái tư thế đáng sợ kiểu “khéo ghê, tôi phải trò chuyện với cậu 8 tiếng luôn”, đối với người sợ giao tiếp mà nói thì còn thấy ghê hơn ác ma giáng thế, lệ quỷ khóa hồn.
Con tim Lộ Thức Thanh nện bình bịch, bàn tay sống chết bám vào cửa, bản năng của người sợ giao tiếp vô thức bảo cậu đóng cửa lại tránh đi. Hiềm nỗi Dung Tự đã tới trước mặt rồi cậu còn kịp đóng nữa.
Dung Tự vừa mở miệng đã biết người dày dạn kinh nghiệm giao tế, thái độ tự nhiên giọng điệu nhẹ nhàng: “Lộ lão sư cũng ở tầng này sao, khéo ghê nha, tôi ở 1501 kế bên.”
Lộ Thức Thanh bất an moi tay, ấp ủ lời trong lòng hết mấy lượt mới gượng gạo mở miệng.
“Ừm, khéo thật.”
Dung Tự cụp mắt nhìn phần đồ ăn ngoài đặt dưới chân, hắn giơ tay nhặt lên đưa cho Lộ Thức Thanh, mời mọc tự nhiên lắm.
“Nhà hàng bán thức ngoài này không ngon đâu, đường Cảnh Huy bên cạnh có một tiệm không tệ, cũng khá riêng tư. Tôi đang định thay quần áo ra ngoài ăn cơm, hay Lộ lão sư đi chung nhé?”
Dũng khí “có thể nói vài câu” không dễ gì mới gom đủ nháy mắt bay biến hết, Lộ Thức Thanh lúng búng: “Khỏi, khỏi đi.”
Lộ Thức Thanh cố gắng ghìm lại bàn tay đang run bần bật của mình, khó nhọc nhận đồ ăn ngoài từ tay Dung Tự, bàn chân trần chỉ hận không thể moi cái lỗ trên tấm thảm trải sàn.
Thái độ lạnh lùng như vậy, người bình thường sẽ không có ai nói với cậu đến 3 câu.
Nhưng Dung Tự là phần tử khủng bố xã giao, gặp con chó ven đường cũng có thể kéo lại tâm sự cả nửa giờ, dường như hắn chẳng nhìn ra vẻ lạnh lùng của Lộ Thức Thanh, nhìn cánh tay xách đồ ăn ngoài của cậu thì lại hỏi: “Tay còn đau không?”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu, mặt sắp đỏ luôn tới sau ót.
Cậu mới tắm xong, mái tóc sấy còn ẩm ướt, đồ ngủ mỏng manh khiến cho thân hình gầy gò quá đáng hiện lên rõ ràng hơn. Chắc do đèn hành lang quá đỗi ấm áp chiếu vào, cái vẻ trong trẻo bi quan chán đời tạm thời tan biến, thoạt trông…
Ngoan lắm cơ.
Dung Tự đương định nói thì di động chợt đổ chuông.
Có người gọi điện tới thì ắt hẳn Dung Tự phải về phòng nghe máy.
Thấy mình thoát khỏi một kiếp, Lộ Thức Thanh thở phào trong lòng.
Có vẻ Dung Tự không định về phòng nghe máy, hắn đưa tay ra hiệu Lộ Thức Thanh đợi mình một chút, lách người sang bên nghe điện thoại.
Lộ Thức Thanh: “...”
Dung Tự tựa vào khung cửa, đã qua một ngày, mùi nước hoa quyến rũ ấy tản đi không ít, lúc hắn nhận điện thoại phải gập khuỷu tay lại, làm lộ ra khuỷu tay hãy còn hơi rỉ máu.
Lộ Thức Thanh ngẩn người.
Tư thái tản mạn, giọng điệu lơ đễnh.
“Hử? Đã nói rồi em về trước, chị xong việc rồi hãy tới… Shhh, vết thương nhỏ đó mà còn phải đi bệnh viện á? Lái xe tới bệnh viện vết thương cũng lành rồi… rắc rối. Thẻ phòng? Thẻ phòng gì? … À, chị kêu Tiểu Trần đưa qua đi, em bên 1502 chờ, từ từ tới, không gấp.”
Lộ Thức Thanh còn đang trơ mắt nhìn vết thương trên tay Dung Tự, nghe hắn nói tiếng được tiếng chăng, nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được có gì đấy sai sai.
Đợi đã.
Đợi ở đâu cơ?
1502, không phải số phòng của cậu à?!
Rất nhanh đã nói xong, Dung Tự cúp điện thoại. Nghênh đón ánh mắt hãi hùng của Lộ Thức Thanh, đôi mắt hẹp dài phía dưới chiếc kính không gọng khẽ cong lên, giọng Dung Tự quyến rũ êm tai.
… Song lời nói ra lại như ác ma thì thầm.
“Lộ lão sư, thẻ phòng của tôi bên chỗ trợ lý, lát nữa mới đưa sang, tôi có thể sang phòng cậu chờ một lát được không?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cả người Lộ Thức Thanh viết không không không không không!
Chỉ là tầm mắt sợ hãi của cậu rơi vào vết thương rỉ máu trên cánh tay Dung Tự, ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên một chữ “được” vọt ra.
Chờ đến lúc Lộ Thức Thanh tỉnh táo trở lại, Dung Tự đã vào phòng.
Lộ Thức Thanh: “!!!”
Tầng penthouse sang trọng của khách sạn ở phim trường chỉ có 6 gian, thường chỉ tiếp đãi khách quý, rộng lớn xa xỉ, vào ở cực kỳ thoải mái.
Đương nhiên đoàn phim “Cửu Trọng truyện” không dư tiền cho nam tuyến 18 như Lộ Thức Thanh vào ở phòng sang chảnh như vậy, là Châu Phó dùng tên của Tạ Hành Lan mới đặt được.
Kể từ khi trông thấy Dung Tự, tim Lộ Thức Thanh đã đập trên 120 nhịp/ phút và không có dấu hiệu hạ xuống. Lộ Thức Thanh luống cuống không biết phải nhét tay chân đi đâu, ngơ ngác để đồ ăn lên bàn, tự dưng sinh ra hứng thú tột độ với chai nước khoáng kế bên, cứ đẩy nhẹ vào nó suốt.
Kíu bé kíu bé.
Không phải Châu Phó nói tới ngay sao? Sao còn chưa tới?
Dung Dạn Dĩ không thiếu nhất chính là đề tài nói chuyện, liếc mắt thấy quyển kịch bản bày ra trên bàn thì bắt đầu: “Kịch bản “Cửu Trùng truyện” không tệ, Lộ lão sư diễn nhân vật nào vậy?”
Lộ Thức Thanh nuốt cái ực, lòng lại ủ mầm nửa ngày mới khô khốc cầm kịch bản lên cho hắn xem, khẽ trả lời: “Kiếm linh.”
Kiếm linh trong “Cửu Trùng truyện” tên gọi Bất Hối, đất diễn khoảng 10 cảnh không tới, là bình hoa mặt lạnh đúng chuẩn, không cần biểu cảm gì, rất phù hợp với một Lộ Thức Thanh bi quan chán đời.
Lúc đưa kịch bản đến, Châu Phó cũng cẩn thận đọc thử, không cảm thấy nhân vật này cần phân tích tinh thần nội tâm làm gì, chỉ là công cụ tốt thí nữ chính dùng để dọa, ra sân chỉ cần giết giết giết, đẹp đẹp đẹp.
Sau cùng vì nữ chính mà chết, hồn phi phách tán.
Dung Tự nhận kịch bản, tùy ý lật một chút, có hơi bất ngờ. Trong “Cửu Trùng truyện”, hầu như nhân vật phụ quan trọng nào cũng đều có fanart, fanfic của độc giả, trừ mỗi kiếm linh này.
Quả thật Lộ Thức Thanh chỉ cần trưng bộ mặt không cảm xúc ra là đã có thể diễn vai này, thế nhưng trên kịch bản lại viết phân tích nhân vật bằng thể chữ xinh đẹp, viết chi chít, còn nhiều hơn cả chữ trong kịch bản.
Rất nghiêm túc.
Còn rất đáng yêu nữa cơ.
Dung Tự đang định cất lời thì chuông cửa vang lên. Hắn “chậc” một tiếng rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Trợ lý Tiểu Trần đứng ở bên ngoài, mệt muốn xỉu, tay cầm thẻ phòng giơ lên thở không ra hơi, nói như tranh công giành cán: “Dung, Dung Dung ca, thẻ, thẻ phòng…”
Dung Tự cầm thẻ phòng, nói sâu xa: “Đã kêu cậu đi từ từ, sao nhanh thế?”
Còn chưa được 5 phút, ngồi còn chưa nóng chỗ đây.
Tiểu Trần nở nụ cười chất phác: “Không thể để anh Dung ăn nằm đầu đường xó chợ được, em phải ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến đấy!”
Dung Tự không ư hử gì.
Lộ Thức Thanh nom như trông thấy ánh bình minh, hai mắt ngóng trông nhìn Dung Tự.
Dung Tự xoay người lại, dường như có vẻ còn chưa đã ghiền: “Cám ơn Lộ lão sư cho tôi ở nhờ, hôm khác mời cậu dùng bữa nhé.”
Lộ Thức Thanh vội vã gật đầu.
Cuối cùng cũng tiễn được Dung Tự đi, Lộ Thức Thanh đâm đầu vào gian phòng còn chưa bật đèn, nằm trên giường kêu gào mấy tiếng trong âm thầm, lăn lộn hết mấy vòng mới giải tỏa được hết cảm xúc kinh hoàng và thích thú xen lẫn vào nhau.
Thế mà Dung Tự lại ghé phòng mình kìa!
… Dù rằng thì là mà chỉ nói với hắn có 4 câu, thái độ lại còn lạnh lùng muốn chết.
Nhưng dù gì cũng tốt hơn ngắm trên màn hình rồi!
Tâm tình Lộ Thức Thanh lên voi xuống chó chỉ trong tích tắc, hồi thì vui vẻ duỗi chân, lúc lại ảm đạm mọc nấm trong đầu. Đợi đến khi nhịp tim hoàn toàn khôi phục lại sự ổn định, trước mắt lại hiện ra cảnh vết thương trên khuỷu tay Dung Tự.
Còn đang rỉ máu kìa, nhìn thôi đã thấy đau.
Lộ Thức Thanh đang nghĩ thì cửa phòng vang lên tiếng “tít”, Châu Phó đẩy cửa đi vào.
Lộ Thức Thanh ủ rũ đi ra khỏi phòng: “Sao giờ anh mới đến?”
Trông thì có vẻ tâm tình Châu Phó không được tốt, lạnh lùng nói: “Anh đi tìm nhân viên khác trong đoàn làm phim hỏi thăm tình hình hôm nay.”
Lộ Thức Thanh không hiểu mô tê gì: “Tình hình gì?”
“Cái chuyện cậu bị cố ý làm lơ cả buổi chiều đã đồn khắp đoàn phim rồi, người ta đều đang cô lập cậu đấy!” Châu Phó tức muốn thăng thiên, “Sao cậu không nói cho anh biết cha đạo diễn đó lén chơi xỏ cậu hả?!”
Ban ngày nhắn tin wechat còn vô tri cười hềnh hệch nữa cơ.
Lộ Thức Thanh không tin: “Cố ý làm lơ em đi á?”
Cô lập?
Cái gì vầy nè?
Đầu Châu Phó ong ong: “Minh tinh khác mang tiền vào đoàn làm phim, đạo diễn nào dám làm lơ như vậy? Huống chi sau lưng cậu còn cả một Truyền thông Tinh Trần nữa chứ. Bắt cậu chờ một tiếng đồng hồ thì cậu phải tức lên!”
Châu Phó lăn lộn giới giải trí đã nhiều năm, tất nhiên cũng biết nước ở cái giới này có bao sâu, nhưng anh không ngờ gã đạo diễn này chường mặt ra cầm vốn đầu tư, sau khi vào đoàn lại coi thường Lộ Thức Thanh.
Đúng là chú khi ni mi khi khác.
Chú khi ni mi khi khác: Lúc cần thì đối xử thân thiết, lúc không cần thì tỏ vẻ khinh bỉ
Anh từng dẫn bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, chưa bao giờ bị mất mặt tới vậy.
Lộ Thức Thanh lại thấy chẳng có gì to tát.
Dù sao cậu cũng có hoạt động khác đâu, rảnh thì rảnh vậy thôi.
Thêm nữa, đoàn làm phim cô lập á?
Đó gọi là săn sóc, miễn cho cậu khỏi cơn phiền não mang tên xã giao.
Cả đoàn làm phim toàn người tốt không á.
“Mai anh vô đoàn phim chung cậu.” Châu Phó tựa chiến thần “bao năm chinh chiến, quay về lại thấy con gái mình ở trong cái ổ chó”, hận không thể xách đao ra chém, đại sát tứ phương. Châu Phó lạnh tanh mặt mày nói: “Gã đạo diễn đó mà còn dám lờ cậu nữa là anh không khách sáo đâu.”
Đã nhiều năm không dẫn người mới, còn không ra uy nữa đứa khác nó lại tưởng mình quy y cửa phật, tốt tính tới nỗi nghệ sĩ dưới trướng bị bắt nạt mà còn nhịn được, nuốt cục tức trở vào đấy.
Lộ Thức Thanh “à” một tiếng.
Châu Phó nhìn cái gương mặt phản diện sầu đời nhưng tính vô hại lại còn “ngốc bạch ngọt” của cậu thì đau đầu muốn chết, nhưng anh cũng không cách nào ép cậu cứng rắn được, đành phải tự mình nhọc lòng hơn.
“Ăn tối chưa?”
Bấy giờ Lộ Thức Thanh mới nhớ ra đồ ăn ngoài của mình.
Mở túi ra nhìn, cơm canh bên trong đổ cả ra túi.
Châu Phó thở dài: “Anh ra ngoài mua cho cậu, muốn ăn gì?”
Lộ Thức Thanh kén ăn vô cùng, cái này không ăn cái kia cũng không ăn nhưng lại tốt tính, rất sợ gây thêm phiền hà cho người khác, xưa nay chưa từng chủ động yêu cầu ăn món gì.
Lần này Châu Phó còn cho rằng câu trả lời sẽ là “tùy ý, gì cũng được”, nhưng lại nghe thấy Lộ Thức Thanh nói: “Nghe nói đường Cảnh Huy có nhà hàng đồ ăn cũng không tệ á.”
“Đường Cảnh Huy?” Châu Phó suy nghĩ, “Để lát anh đi xem thử, chỉ ăn của nhà đó thôi à?”
Lộ Thức Thanh: “Ừa ừa!”
Hiếm có dịp Lộ Thức Thanh chủ động nói muốn ăn gì đó, Châu Phó cũng không nghỉ ngơi, chạy vội ra ngoài mua bữa tối cho cậu.
Sau khi Châu Phó rời khỏi, Lộ Thức Thanh do dự hồi lâu mới lấy hộp sơ cứu Tạ Hành Lan nhét vào vali hành lý của mình ra, len lút hé cửa ra.
1501 ở góc chéo phía đối diện.
Lộ Thức Thanh quan sát cả buổi trời mới lén đi tới 1501 như ăn trộm, để hộp sơ cứu nhỏ ở trước cửa.
Nhưng nghĩ lại, mấy món đồ lai lịch bất minh như thế, chắc chắn Dung Tự sẽ không đụng tới, thế là Lộ Thức Thanh vòng về phòng lấy giấy ghi chú ra viết mấy chữ, phần kí tên thì ghi tên “Châu Phó”.
Lộ Thức Thanh ngồi xổm ngoài cửa hết mấy bận.
Trong phòng 1501.
Màn hình camera giám sát chỗ chuông cửa truyền tới lời nhắc “Trước cửa có người dừng lại thời gian dài”, Dung Tự nhìn bóng người lén la lén lút trên màn hình trước mặt, trầm mặc đã lâu.
Khoảng chừng 3 phút sau, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ gấp gáp.
Trên màn hình, Dung Tự trông thấy Lộ Thức Thanh gõ cửa thật nhanh, sau đó tựa như con thỏ bị chó sói đuổi giết, nhảy cao ba thước chạy như tên lửa vọt trở vào phòng mình, “rầm” một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Dung Tự: “...”
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian update chương mới là khoảng 9 giờ mỗi tối, viết xong sẽ up, qua 11 giờ thì sẽ tìm thời gian bổ sung hai chương, cám ơn mọi người đã ủng hộ nha.
Qinghe: Âm Âm mới đổi ảnh bìa, lý do thì bả có nói ở chương bả đổi ảnh, đại loại là cái cũ có bạn kêu nhìn giống "Đừng có học hành", như vậy là không được, chúng ta phải nỗ lực học tập chớ.

Nhưng mà mình mạn phép giữ lại cái bìa ban đầu.:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.