Đúng Đúng

Chương 18: Đoán




Chín giờ tối, nguyên một ngày huấn luyện kết thúc. Mười một giờ tối, doanh địa tắt đèn đi ngủ.
Ánh sáng đọng nơi võng mạc dần dần rút đi, bóng tối tràn tới, nhưng không hoàn toàn tối đen, vẫn còn có một chút ánh trăng mềm mại bên ngoài cửa sổ, tỏa khắp trên dãy núi. Có gió mát thổi, có núi chập trùng, nhắm mắt lại, mệt mỏi và huyên náo của ban ngày hóa thành sóng biển, như xa như gần, tầng tầng lớp lớp, bao khỏa quanh thân lại chậm rãi rút đi, tất cả đều rất tốt…… Nếu không có tiếng động liên tiếp không ngừng trong phòng ngủ, sẽ càng tốt hơn.
Đèn hành lang sáng lên, Hứa Gia Niên cũng đột nhiên đứng dậy từ trên giường, đi đến trước chiếc giường phát ra tiếng trò chuyện, tùy tay bắt lấy một người, đẩy người vào cửa phòng ngủ, ấn xuống!
“Cậu làm…” Bạn học kia đột nhiên giận dữ, vừa lên tiếng, đã thấy Hứa Gia Niên dứt khoát nhanh gọn nằm sấp xuống, thông qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Nhất thời bạn học kia cũng hiếu kì, cùng nhìn thoáng qua, chợt thấy ngoài khe cửa, một đôi giày quân nhân đột nhiên hơi động đậy không kiên nhẫn vì nghe thấy một vài âm thanh nghi hoặc, một tiếng đạp nhẹ nhàng xâm nhập qua khe cửa, xông vào trong lỗ tai bạn học kia.
Đầu lưỡi nó đã bị mèo tha đi.
Nó nơm nớp lo sợ lui ra phía sau một chút, lại nhìn chăm chú ra phía ngoài, thấy từng đôi giày lính đứng ở ngoài cửa, huấn luyện viên đang đợi ở bên ngoài để bắt người!
Nguy hiểm trước khi thực sự bùng phát đã bị Hứa Gia Niên dập tắt. Đợi đến sáng sớm hôm sau, Hứa Gia Niên nháy mắt ra hiệu với các bạn trong lớp, sau khi có được một cộng đồng nhỏ bí mật, quan hệ giữa bọn chúng đột nhiên phát triển mạnh.
Thời gian mười ngày nhoáng cái đã trôi qua hơn nửa, mọi người cũng thích ứng với cường độ của quân huấn, huấn luyện viên cũng bắt đầu ra một vài huấn luyện đa dạng hơn, ví dụ như trước một ngày huấn luyện chấm dứt, tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ.
Trên sân huấn luyện rộng lớn, một đám học sinh ngồi vuông vức. Thời điểm huấn luyện viên tuyên bố mỗi lớp chọn ra một bạn học lên biểu diễn, sân thể dục trong chớp mắt vang lên như sóng triều, các học sinh lớn tiếng kêu to, một loạt những cái tên xuất hiện trong không khí.
Ban mười ba khá đoàn kết, mọi người đều gọi Tịch Thanh Thanh, nhưng Tịch Thanh Thanh mang sự ngại ngùng trời sinh của con gái, trái phải từ chối.
Ban một chia làm hai phe, gọi tên hai người khác biệt.
Còn ban mười lăm…
Thầy chủ nhiệm cầm sổ nhỏ chấm điểm đang lắc đầu chuẩn bị dựa theo danh sách tiến đến khảo sát một đợt, bỗng nhiên vang lên một tiếng hò hét như tiếng sấm, áp chế âm thanh khác trên sân thể dục.
Bọn chúng khản cả giọng, nói lớn cười lớn, cả lớp như một cái dây thừng, cùng phát ra một âm thanh: “Hứa Gia Niên, lên!”
Mặt trời chiều ngả về tây, ráng hồng nhuộm đỏ bầu trời, những người bạn cùng lớp xa lạ nhanh chóng nhận biết và thân quen trong môi trường khép kín, tập thể, vinh dự, sứ mệnh, những điều vốn tồn tại trên sách vở và khẩu hiệu của trường, thẳng đến lúc này, rốt cuộc biến thành một bóng dáng mờ nhạt, bay đến mỗi một học sinh đang vui vẻ phấn chấn.
Mười ngày huấn luyên khép kín vốn tưởng sẽ rất lâu kì thật nhoáng cái đã qua, sáng ngày cuối cùng, các huấn luyện viên làm công tác kiểm duyệt, chấm điểm, tất cả mọi người cho rằng lúc đầu nói bắn súng chỉ là đùa, không nghĩ tới sang buổi chiều, xe bus xuất động, đưa các học sinh đến bãi bắn, thực hiện hứa hẹn của huấn luyện viên. Tuy rằng chỉ có vài phút ngắn ngủi, nhưng tham gia quân huấn không sót một học sinh nào, cuối cùng cũng được cầm súng bắn vào bia, cho nên lúc trên đường trở về, chỉ toàn tiếng hoan hô cười vui mãi không dứt.
Ngay sau ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, là nghi thức nhập học của trường cấp ba số một.
Trường trung học phổ thông số một thành lập cách nay đã hơn bốn mươi năm. Trong hơn bốn mươi năm, trường đã ba lần xây dựng thêm, hôm nay tổng cộng có hai sân thể dục ngoài trời, một phòng thể dục trong nhà. Ba tòa nhà dạy học, hai phòng thí nghiệm, căn tin, các tòa nhà khác, diện tích chừng 300 mẫu.
Cỏ trên sân bóng đá là thảm cỏ thật, đám người đi qua, không ngừng phát ra âm thanh lạt xạt. Trên trần của đài chủ tịch rủ xuống một tấm màn nhung dày, các học sinh lớp mười đang đồng thời tập trung, Hứa Gia Niên đứng bên đài chủ tịch, im lặng chờ đợi.
Học sinh mới nhập học, theo lệ thường hiệu trưởng phát biểu trước, chủ nhiệm các lớp phát biểu sau, tiếp theo là đại biểu học sinh mới lên phát biểu.
Rốt cuộc đến lượt Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên mặc đồng phục, đứng trên đài chủ tịch, ưỡn ngực ngẩng đầu, chắp hai tay sau lưng, nhìn chăm chú đám đông nghìn nghịt người trên sân thể dục, chậm rãi nói:
“Chào ban lãnh đạo, giáo viên, các bạn học và mọi người. Em tên là Hứa Gia Niên, hôm nay có thể đại diện cho toàn bộ học sinh khối mười lên phát biểu, em cảm thấy vô cùng vinh hạnh….”
Rất nhiều học sinh ngồi dưới đài không để ý trên đài là ai, có vài người nói nhỏ, có vài người đùa nghịch với ngón tay.
Nhưng Thịnh Huân Thư nghe rất cẩn thận, nhìn rất chăm chú.
Mặc kệ như thế nào, đây chính là đồng bọn lớn lên từ nhỏ cùng với mình!
Nó biết Hứa Gia Niên rất giỏi, nói muốn trở thành đại biểu học sinh lên đài diễn thuyết, thì sẽ thật sự trở thành đại biểu lên đài diễn thuyết!
Âm thanh quen thuộc phóng đại qua microphone, truyền vào lỗ tai, có hơi chút sai lệch.
“Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai (bảo kiếm sắc nhờ được mài, hoa mai thơm nhờ vượt qua khổ lạnh). Giống như lời hiệu trưởng đã nói, mọi người đều phải trải qua những ngưỡng đầu tiên của học tập, vượt qua kì thi trung học phổ thông, cùng tề tụ tại trường trọng điểm số một Sở thị; lại cùng nhau trải qua mười ngày huấn luyện khép kín, trong ba năm cấp ba tương lai, sẽ quen biết với bạn bè có cùng lí tưởng, cùng bạn bè phấn đấu…”
Đài chủ tịch vừa cao vừa xa.
Thịnh Huân Thư dõi mắt nhìn tới, không thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Hứa Gia Niên. Chỉ có thể nhìn thấy đối phương đứng thẳng tắp, hai tay buông tự nhiên bên thân, nó thử đoán biểu cảm của đối phương: Cậu ấy có kích động không? Hay là vẫn rất thoải mái?
Đúng Đúng thật là giỏi.
Thịnh Huân Thư cảm khái.
Mình cách cậu ấy quá xa!
“… Hoa trải qua khó khăn sẽ nở rộ, người trải qua khó khăn sẽ thành tài. Thi tốt nghiệp là điểm cuối, khai giảng là khởi đầu, chúng ta cùng chung chí hướng, cùng sóng vai đi lên. Em xin hết, cảm ơn mọi người.”
Học sinh ngồi trên sân đồng loạt vỗ tay, vang như sấm động, mạnh đến mức microphone cũng ong ong.
Hứa Gia Niên khom người chào, đi xuống đài.
Khoảnh khắc Thịnh Huân Thư tìm thấy Hứa Gia Niên, ánh chiều tà hắt nghiêng trên mặt Hứa Gia Niên, hai chân cậu chéo nhau, một tay đập theo nhịp nhạc trên bàn, tay còn lại cầm quả trứng, lần lượt bắt chúng nó đứng thẳng trên mặt bàn.
Thịnh Huân Thư liếc nhìn thấy, không chút suy nghĩ đưa tay mò lấy một quả: “Cậu mua đồ chơi gì thế? Có thể đập không? Nhìn trông giống trứng gà thế?”
Nó nói một hơi không ngừng, kết quả không cầm chắc, trứng trong tay trượt ra rơi xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng rắc rắc nhỏ, trứng gà vỡ vụn, lòng đỏ trứng chảy đầy đất!
Thịnh Huân Thư: “???”
Hắn ăn ăn nói: “Là… trứng gà thật? Tai sao trứng gà có thể đứng được?”
Hứa Gia Niên: “…”
Cậu bật cười thành tiếng, đầu ngả về phía sau, ngọn tóc mềm mại bay bay. Ánh nắng vốn chỉ nghiêng trên mặt giờ xẹt qua hai mắt.
Dưới ánh nắng, đôi mắt kia rực rỡ rạng ngời.
Sau đó hai người cùng nhau về nhà. Hứa Gia Niên đưa trứng gà mua từ trưa cho mẹ.
Bữa tối nấu xong, thời điểm dọn cơm, mẹ Hứa oán giận nói: “Đúng Đúng, con đi mua trứng ở đâu vậy? Thiếu một quả thì thôi, lòng đỏ trứng còn nát hết, không quả nào nguyên vẹn! Chỉ có thể làm trứng chưng thôi.”
Hứa Gia Niên cúi đầu, múc một thìa trứng chưng bỏ vào miệng.
Không nói câu nào ~
Buổi tối, Thịnh Huân Thư lại hỏi một lần nữa vì sao trứng gà có thể đứng thẳng. Hứa Gia Niên đành phải lật một chút tri thức nhập môn vật lý ra, phổ cập khoa học cho Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư đọc sách, cũng cầm trứng gà ra thực hành thử, đáng tiếc không tìm đúng trọng tâm, thử non nửa giờ cũng không thể khiến cho trứng gà đứng vững.
Ngày đầu tiên đến trường còn chưa có bài tập gì, hai người chuyện phiếm câu được câu không. Thịnh Huân Thư nói vài chuyện trong lớp, Hứa Gia Niên cũng tương tự, còn kể thêm kế hoạch sau này của mình: “Tớ muốn gia nhập hội học sinh.”
Thịnh Huân Thư: “Hội học sinh?”
Hứa Gia Niên: “Hội học sinh trường chúng ta có quyền lợi rất lớn, phạm vi phụ trách của hội trưởng hội học sinh cao có thể thúc đẩy các chương trình, thấp có thể mở hoặc đóng các câu lạc bộ, giữa còn có vấn đề kỷ luật học sinh, chấm điểm học sinh…. Tóm lại, mọi vấn đề liên quan đến học sinh, hội học sinh đều sẽ tham dự một phần. Nói cách khác, nếu tớ trở thành hội trưởng, tớ có thể tự do quyết định thành lập một câu lạc bộ, có thể đi chào hỏi giáo viên khi các cậu đang ngồi trong lớp, còn có thể tùy ý ra vào phòng thí nghiệm cũng như có quyền lợi làm thí nghiệm, còn có thể yêu cầu trường học tiến hành đặt những tài liệu thí nghiệm đặc biệt bình thường không có.”
Nói một hồi, Hứa Gia Niên hưng phấn: “Cậu cảm thấy thế nào? Chức hội trưởng hội học sinh cũng không tệ lắm đi! Đáng giá cho tớ bắt đầu cố gắng từ lớp mười, sau đó kéo phiếu từ lớp mười một không?”
Mắt Thịnh Huân Thư mờ ảo: “Tớ còn nghĩ cậu đột nhiên thay đổi tính cách…”
Biết ngay mà, lấy lý giải về Hứa Gia Niên của mình, cậu ấy hẳn là không có khả năng đột nhiên quyết định tranh đoạt diễn thuyết…. Nhưng……
Hứa Gia Niên bao giờ cũng làm việc có kế hoạch như vậy, bây giờ cậu ấy muốn làm chủ tịch hội học sinh, tương lai muốn thi vào đại học nào?
Mình thì sao?
Mình muốn làm gì?
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy ngày gần đây nhất đều phải đi bệnh viện, sẽ cố gắng đúng giờ đăng chương mới, thời gian đăng có khả năng thỉnh thoảng sẽ thay đổi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.