Đúng Đúng

Chương 37: Lực vạn vật hấp dẫn




Linh kiện bị bày tán loạn ngổn ngang khắp bàn. Ở vị trí trung tâm bàn, đặt một mô hình không gian sắp hoàn thành. Những tinh cầu lớn nhỏ đã được thiết lập vị trí, khối lượng và khoảng cách giữa chúng đều được tính toán chặt chẽ thông qua lực hút. Như vậy, sau khi bật điện từ trường là chúng nó có thể xoay quanh quỹ đạo đã định trước.
Hứa Gia Niên ngồi trước bàn, chậm rãi đánh bóng hai quả cầu cuối cùng trong tay.
Bên trong các quả cầu này là trống rỗng, chỉ có sợi vonfram phát sáng, chất liệu bề ngoài không đồng nhất, đảm bảo khi mở điện cũng sẽ tạo ra hiệu ứng ánh sáng khác nhau.
Hắn hoàn thành một quả cầu, cửa bỗng nhiên bị gõ vang, mẹ Hứa mở cửa hỏi: “Mẹ đi mua đồ ăn, trưa nay con muốn ăn món gì?”
Hứa Gia Niên: “Món gì cũng được ạ.”
Mẹ Hứa lại phân phó: “Lát nữa xuống tưới hoa trong vườn nhé.”
Hứa Gia Niên: “Vâng.”
Trong lúc trò chuyện, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, mẹ Hứa nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy một xe tải lớn dừng lại tại nhà bên cạnh, người của công ty chuyển nhà chuyển mấy thứ gì đó vào. Giữa nhiều thứ hỗn tạp, mẹ Hứa nhìn thấy một đài kính thiên văn mới tinh.
Đài kính viễn vọng kia có giá ba chân màu đen, thân kính màu trắng, lúc gặp ánh mặt trời, dường như tự mang nguồn sáng mà chói lóa lên.
Ánh mắt mẹ Hứa chuyển động theo kính viễn vọng: “Đối diện chuyển đến người mới.”
Hứa Gia Niên: “Vâng.”
Mẹ Hứa: “Người này có một đài kính viễn vọng! Còn có rất nhiều thiết bị, mẹ cũng không biết cụ thể là cái gì.”
Hứa Gia Niên: “Vâng.”
“Nhìn qua có vẻ là nghệ thuật gia gì đó.” Mẹ Hứa tiếc hận nói: “Mẹ cùng với mấy người bạn trong khu cư xá đêm qua tới hỏi thăm, đáng tiếc không có ai ra mở cửa, có lẽ đối phương tạm thời chưa vào ở. Nói chung lúc nào cũng đóng cửa….”
Hứa Gia Niên không để ý hàng xóm là nghệ thuật gia kiểu nào, cũng không quan tâm nghệ thuật gia có mấy đài kính viễn vọng.
Tinh thần của hắn tuyệt đại đa số đều tập trung vào vật nhỏ trong tay, nói chuyện có lệ với mẹ, lúc âm thanh không thú vị của mẹ Hứa ngừng lại, đi ra ngoài mua đồ ăn, hắn cũng hoàn thành xong mô hình không gian này.
Hắn đặt hành tinh cuối cùng vào vị trí, mở nguồn điện.
Ánh sáng lấp lóe, tinh cầu xoay tròn.
Mô hình tinh cầu không gian  “sống” dậy, có phần lộng lẫy.
Sau khi Hứa Gia Niên nghiệm chứng không có vấn đề, liền thu dọn đồ đạc, theo lời mẹ giao, xuống vườn tưới nước cho hoa cỏ.
Buổi sáng mười giờ, mặt trời treo trên bầu trời vẫn là một quả cầu đỏ rực tích tụ nhiệt lực, Hứa Gia Niên tay cầm ống nước, vừa mở van, đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía nhà hàng xóm mà mình không để ý, tiếp đó, người mặc T shirt màu đen này bước vài bước đến bên ngoài rào vườn hoa nhà hắn, nhìn trái nhìn phải, không ai chú ý, vì thế nhấc chân dài lên, bước vào hoa viên đi đến trước mặt hắn!
Trong nháy mắt ấy. Hứa Gia Niên á khẩu không nói được.
Ngày hôm qua rất xa, hôm nay rất gần. Không qua hai ngày sau khi hắn gặp Thịnh Huân Thư, trong lúc hắn vẫn còn cảm giác giữa bọn họ cách nhau một quốc gia, Thịnh Huân Thư thế mà đã đến làm hàng xóm nhà hắn?
Rồi sau đó hắn tỉnh táo lại:
Tùy ý, khoa trương, trước mặt chủ nhân dám tự ý xông vào nhà riêng.
Hứa Gia Niên nhướn mày: “Làm gì vậy?”
Thịnh Huân Thư: “Đến nhìn cậu!” Anh cười cợt nhả: “Cậu tự tưới cây sao? Tớ đến giúp cậu.”
Hứa Gia Niên mới không cần. Hắn hếch cằm hướng sang bên cạnh, ý bảo Thịnh Huân Thư qua một bên chơi đi, còn mình tiếp tục tưới nước.
Thịnh Huân Thư cũng không nổi giận, Hứa Gia Niên không cần anh hỗ trợ tưới nước thì anh tự tìm việc làm, anh đi quanh vườn một vòng, đá vào góc lan can một chút, phát hiện lan can có tổ kiến. Hắn lại lắc lắc chiếc cầu thang sát sườn nhà, phát hiện thang cũng kêu “Răng rắc răng rắc”.
Anh bỗng có ý tưởng!
Hứa Gia Niên đi vòng quanh hoa viên một lần, chiếu cố từng mặt cỏ một.
Hắn đóng van nước, thu hồi ống, đột nhiên nghe có tiếng “Đương đương đương” vang lên, nhìn theo thì phát hiện Thịnh Huân Thư không biết như thế nào đã chạy tới thang bên sườn nhà, đang ngồi ở trên thang cầm đinh sắt gia cố thang.
Hứa Gia Niên ngửa đầu nhìn một hồi, ngó gương mặt quen thuộc.
Ánh nắng ban mai làm mờ đi gương mặt trẻ tuổi.
Gương mặt đó đối với Hứa Gia Niên mà nói có rất nhiều chỗ quen thuộc, cũng có một ít chỗ xa lạ.
Nếu phải hình dung, chính là như một tấm ảnh cổ xưa vốn đã ố vàng đột nhiên được người lấy ra khỏi album ảnh đem đi chà lau đổi mới hoàn toàn, tuy rằng xác thật trở nên rực rỡ tươi đẹp, sống động hơn, nhưng qua khe hở thời gian, vài thứ cổ xưa trong quá khứ mơ hồ gọi lên hồi ức.
Nội tâm Hứa Gia Niên có cảm giác phức tạp. Ánh mắt của hắn dừng lại lâu hơn, rất nhanh thấy mái tóc mềm tán loạn của đối phương bỗng nhiên rung chuyển, ngay sau đó, một mũi nhọn lộ ra.
Mũi nhọn kia bỗng nhiên động đậy, bò xuống từ trên đầu Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư ngồi trên thang vội vàng thò tay, trong nháy mắt bắt được mũi nhọn kia, cả gương mặt anh vặn vẹo một chút.
Mũi nhọn lúc này cũng để lộ đầu ra, mắt nhỏ, cả người đầy lông, chính là con nhím trong hoa viên.
Hứa Gia Niên: “Ngồi trên thang lộn xộn cũng không sợ rớt xuống?”
Thịnh Huân Thư: “Cậu bò qua máy điều hòa còn không sợ, sao tớ phải sợ rớt xuống ở độ cao này?”
“Là đi qua.” Hứa Gia Niên bảo hộ hình tượng của mình.
“Bò qua.” Thịnh Huân Thư kiên trì.
“Đi qua!”
“Bò qua!”
Hai người tranh cãi vài câu, bỗng nhiên đồng loạt im tiếng.
Bọn họ từ trong mắt đối phương xác định cả hai nhớ tới cùng một chuyện tương tự.
Kí ức ngày mới gặp vào lúc này một lần nữa bị lật ra, rõ ràng như mới hôm qua.
Lần đó gặp mặt, bọn họ cũng tranh chấp như vậy, cuối cùng Hứa Gia Niên thắng.
Khóe miệng Hứa Gia Niên hơi cong lên, niềm vui quanh quẩn nơi trái tim, không biết là bởi vì ký ức hay là bởi vì thắng lợi.
Thịnh Huân Thư cũng vui không kém, trăm phần trăm là vì ký ức, anh vừa muốn nói chuyện, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy bóng dáng mẹ Hứa xuất hiện trong khu cư xá.
Anh lập tức giống như chuột thấy mèo, treo xuống khỏi thang, ném cái gì đó anh mang tới vào lòng Hứa Gia Niên, nhanh chóng nói:  “Tổ kiến ở góc thang tớ đã xử lí giúp cậu, mẹ cậu về rồi, buổi tối tớ lại đến gặp cậu.” rồi chạy biến khỏi khu vườn.
Hứa Gia Niên nhìn thứ mà đối phương ném tới, là một đồ uống bằng kem mới.
Hắn vừa cắm ống hút uống một ngụm, mẹ Hứa xách bao lớn bao nhỏ đã bước vào cửa, còn chưa buông đồ đạc, đã buồn bực hỏi: “Vừa rồi trong nhà có phải có người đến hay không? Hình như mẹ thấy có bóng dáng.”
Hứa Gia Niên bước tới cầm túi hộ mẹ, liếc mắt nhìn phía sau, không thấy bóng dáng của Thịnh Huân Thư đâu nữa.
Chạy nhanh thật, hệt như chuột đất. Hình như còn cầm luôn cả con nhím của mình?
Hắn nghĩ thầm, không chút để ý nói: “Không có ai cả, chắc là chồn, có lẽ mẹ nhìn thấy bóng con chồn.”
Mẹ Hứa ngạc nhiên: “Làm sao chồn lại xuất hiện ở chỗ này?”
Hứa Gia Niên: “Muốn ăn gà thôi.”
Mẹ Hứa cảm giác rất không phù hợp: “Nhưng mẹ nhìn thấy một bóng dáng màu xanh?”
Hứa Gia Niên: “Đây là một con chồn biến thái.”
Mẹ Hứa: “???”
Hứa Gia Niên cũng không giải thích, đẩy cửa ra đi vào trong nhà.
Phía sau, mẹ Hứa cũng thôi rối rắm về con chồn, ngược lại nói: “Hôm nay mẹ mua được nhiều thứ lắm, lúc đi đường bị rớt xuống đất, nhưng gặp được người tốt hỗ trợ nhặt đồ, nhưng không biết vì sao đầu lại đội nón xanh.”
Tay Hứa Gia Niên đang vung vẩy chợt dừng.
Hắn cũng lầm bầm lầu bầu: “Chồn thật đúng là tha đi mất nửa con gà!”
Buổi tối mười một giờ, đèn phỏng ngủ tắt.
Hứa Gia Niên vốn cũng nên tắt đèn ngủ, nhưng nửa giờ trước, một thư công việc khẩn cấp đã được gửi đến hộp thư của hắn, hắn không thể không ngồi ngáp trước máy tính, vội vàng giải quyết công việc gấp ngoài giờ trước khi đi ngủ.
Kim phút đồng hồ nhích qua từng vạch chạy về phía trước.
Tại mười một giờ hơn mười lăm phút, có tiếng gõ lên thủy tinh cắt qua đêm yên tĩnh, truyền vào lỗ tai Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên tay đánh chữ chợt dừng.
Hắn đứng lên từ chỗ ngồi, kéo rèm cửa ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy Thịnh Huân Thư qua cửa sổ.
Thủy tinh mỏng manh ngăn cách hai người, Hứa Gia Niên đặt tay trái lên cửa thủy tinh, gần như giây tiếp theo, Thịnh Huân Thư cũng nâng tay lên đặt trên cửa thủy tinh.
Hai người không chạm tới nhau, cho dù rõ ràng năm ngón tay tương đối.
Còn rất thú vị, giống trạng thái của bọn họ vào một đoạn thời gian nào đó.
Hứa Gia Niên cười cười, nói với Thịnh Huân Thư: “Cậu đến thật à? Tớ phải làm việc.”
Cửa thủy tinh đóng, âm thanh đương nhiên không truyền ra ngoài.
Thịnh Huân Thư có thể biết được mình đang nói cái gì sao?
Hứa Gia Niên nhìn chằm chằm miệng Thịnh Huân Thư, giây tiếp theo, hắn thấy Thịnh Huân Thư nói: “Đừng, mau ra đây, mười lăm phút là được rồi! “
Ồ — Hứa Gia Niên lại nhướn mày. Thật đúng là biết mình đang nói cái gì sao?
Hắn rốt cuộc trượt mở cửa sổ thủy tinh, không vội đi xuống lầu, chỉ hỏi Thịnh Huân Thư: “Vừa rồi trong phòng có thanh âm truyền ra hả?”
Thịnh Huân Thư giật mình: “Không có truyền ra.”
Hứa Gia Niên: “Vừa rồi tớ nói gì?”
Thịnh Huân Thư hoàn toàn phỏng đoán: “Cậu nói cậu phải bận làm việc đúng không?” Anh lại cường điệu: “Yên tâm, nhanh lắm, mười lăm phút là xong!”
Hứa Gia Niên đi xuống lầu cùng Thịnh Huân Thư.
Hắn đi xuyên qua hoa viên nhà mình, rồi đi vào một hoa viên bên đối diện cách khu cư xá một con đường, tiếp đó đi ra sân sau của ngôi nhà, qua thang lầu, đi lên mái nhà.
Chỗ này đã được bày biện một chút.
Một chiếc ô che nắng lớn màu xanh lá cây đứng lặng trên mái nhà, dưới tán ô có hai ghế dựa dài song song, cùng một bàn tròn nhỏ, và một chiếc kính viễn vọng.
Thịnh Huân Thư kéo Hứa Gia Niên đi đến trước ghế dựa, ấn đối phương xuống ghế ngồi, nói: “Tối nay có mưa sao băng, vừa rồi tớ quan trắc thấy có mấy vệt, cậu cũng đến xem, còn có thể ước nguyện đấy!”
Hứa Gia Niên ghé sát mắt vào kính thiên văn.
Bầu trời xa xôi lập tức được kéo gần.
Bầu trời đêm cũng không phải chỉ tuyền một màu đen, mà là một loại màu xanh đen thần bí khó lường, giữa màn xanh đen, có mấy điểm sáng màu trắng xanh lấp lóe, lúc ẩn lúc hiện, khi tĩnh khi động.
Hứa Gia Niên ghé sát vào kính viễn vọng chưa được bao lâu, một vệt sáng có đuôi dài vạch qua bầu trời, trong nháy mắt, thắp sáng cả chân trời!
Mi mắt Hứa Gia Niên nhẹ nhàng run lên.
Chính là lúc này, bên tai truyền đến tiếng “tách tách”, hắn theo tiếng nhìn lại, Thịnh Huân Thư không biết từ khi nào đã lấy ra máy ảnh, ngồi đối diện hắn ấn lên màn trập.
Máy ảnh đang che khuôn mặt lập tức dời đi, Thịnh Huân Thư chờ mong hỏi: “Thấy sao băng chưa?”
Hứa Gia Niên: “Rồi.”
Thịnh Huân Thư: “Ước nguyện gì không?”
Hứa Gia Niên trả lời mập mờ: “Ừm.”
Thịnh Huân Thư: “Ước nguyện gì?”
Lần này Hứa Gia Niên không trả lời. Hắn nhìn chung quanh, hỏi Thịnh Huân Thư: “Ngôi nhà này?”
Thịnh Huân Thư ‘hì’ một tiếng: “Tớ thuê, gần nhà cậu phải không? Chúng ta có thể qua lại nhà nhau giống như hồi còn nhỏ, tớ đã sửa sang lại hai phòng ở tầng dưới, một phòng làm phòng tối rửa ảnh chụp, còn một phòng chuẩn bị làm phòng thí nghiệm tại nhà cho cậu, cậu thấy thế nào?”
Hứa Gia Niên không thấy thế nào.
Hắn chỉ cảm thấy mới hôm trước gặp mặt, hôm nay đã xử lý tốt thủ tục thuê nhà ở cũng như bố trí xong công việc, so với Sai Sai quá khứ chạy đi quán net mà lùi lại kế hoạch học tập, như là hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Mười năm quen biết, cuối cùng nhìn thấy thói quen xấu của đồng bạn từ nhỏ biến mất, Hứa Gia Niên có hơi thổn thức, cũng có chút cảm khái, tâm tình tổng thể coi như thoải mái.
Hắn liếc nhìn Thịnh Huân Thư, ánh trăng đêm mờ ảo, nhưng hắn vẫn là thấy phía sau tai đối phương có vết sẹo dài, vết sẹo kia giống như một con rết chiếm cứ trên cổ Thịnh Huân Thư, bò vào trong cổ áo.
Hứa Gia Niên nhớ tới mấy tấm ảnh chụp chiến địa trong triển lãm cá nhân của Thịnh Huân Thư. Trong chiến hỏa bom đạn, Thịnh Huân Thư vẫn có thể chụp ra được sự huy hoàng, hạnh phúc và cứng cỏi của sinh mệnh, một sự tương phản cường liệt như thế khiến người tán thưởng ngạc nhiên, cũng kể từ khi đó, ảnh Thịnh Huân Thư chụp bắt đầu được đám đông tiếp nhận truyền lưu.
Hắn như thuận miệng hỏi: “Cậu đến chiến trường lúc nào?”
Nhắc tới chiến địa, Thịnh Huân Thư theo bản năng sờ sờ lên vết thương trên cổ: “Cũng không lâu lắm, tầm hai năm trước. Tớ đi vào năm cuối đại học, ở trên chiến trường khoảng hai tháng.”
Kia có thể nói là quãng thời gian cực kì khó quên trong cuộc đời Thịnh Huân Thư.
Vận khí của anh không đủ tốt, vừa đến chiến địa nửa tháng, đã bị lửa đạn tập kích vào “doanh địa an toàn”. Đạn pháo đánh trúng cả thổ nhưỡng cách đó không xa, vụ nổ khiến Thịnh Huân Thư như điếc mù, mọi người thường nói vào khoảnh khắc cuối cùng người ta sẽ nhớ lại cuộc đời của họ, thời khắc kia, Thịnh Huân Thư thật sự nhớ lại quá khứ của mình.
Những chuyện đã xảy ra giống như đèn kéo quân chuyển quanh đầu óc anh, những tầng vải mỏng sinh ra từ thời gian bị xé từng cái một, cuối cùng anh thấy bóng hình Hứa Gia Niên.
Quay ngược thời gian, đứa trẻ nhà hàng xóm đẩy cửa tiến vào, cười vừa giảo hoạt vừa đắc ý.
Nếu đây là điểm cuối sinh mệnh của mình. Lúc ấy Thịnh Huân Thư nghĩ như vậy. Mình hi vọng trên bia mộ có thể khắc một câu như vậy:
“Tôi có một người bạn tốt, tên cậu ấy là Hứa Gia Niên.”
Đương nhiên cuối cùng cứu viện đến rất nhanh, sau trận bom, ngoài di chứng chóng mặt ù tai và một vết sẹo, Thịnh Huân Thư không thiếu tay không thiếu chân, cảm động đến mức vừa có thể xuống giường, anh đã ngay lập tức đến chùa miếu gần đó thắp hương bái Phật, quỳ tạ Phật Tổ phù hộ.
Rồi sau đó anh không thể khống chế được tưởng niệm của chính mình, ngồi máy bay bay tới nước Mĩ. Nhưng khi đứng trên đất Mĩ, một lần nữa anh lại lùi bước, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ từ lần cuối gặp mặt, gần như không có gì thay đổi.
Anh lại về đến chiến địa.
Một lần từng trải kia quả thực có ích đối với anh, chính là những bức ảnh chụp tại chiến trường đã giúp cho sự nghiệp của anh lên cao hơn một bậc… Cho đến hôm nay, đứng trước mặt Hứa Gia Niên, tuy rằng thấp thỏm, những vẫn thoải mái.
Đúng Đúng, tớ đã làm được lời hứa với cậu năm đó.
Tớ theo đuổi cậu, có thể bình tĩnh đứng trước mặt cậu.
Sự im lặng ngắn ngủi giữa hai người như một nốt nhạc trầm.
Hứa Gia Niên đứng lên khỏi ghế.
Thịnh Huân Thư bừng tỉnh: “Sao vậy?”
Hứa Gia Niên gõ gõ mặt đồng hồ trên cổ tay: “Hết mười lăm phút, tớ về nhà.”
Thịnh Huân Thư khó nén được sự thất vọng: “Thêm năm phút được không?”
Hứa Gia Niên không chút để ý: “Chúng ta đã giao hẹn, nói mười lăm phút, là đúng mười lăm phút.”
Giao hẹn năm đó của chúng ta có còn tính hay không? — Chờ lúc tớ có thể dễ dàng đi đến bên cạnh cậu, chúng ta cùng một chỗ, có được không?
Thịnh Huân Thư thiếu chút nữa thốt ra. Thời khắc mấu chốt, anh cắn đầu lưỡi, cưỡng ép mình đổi làn điệu: “Vậy được, tớ đưa cậu về.”
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng ngày hôm sau, bảo mẫu gõ vang cửa nhà Thịnh Huân Thư, đưa tới một bọc đồ gói bằng giấy: “Hàng xóm đưa tới, chúc mừng niềm vui thăng tiến của cậu.”
Đang ở trong phòng tối xem ảnh chụp Thịnh Huân Thư một giây cũng không trì hoãn, lập tức đi ra, thuần thục mở giấy gói, lúc nhìn rõ nội dung bên trong, anh kêu lên kinh ngạc và vui sướng!
Quà của hàng xóm là một mô hình tinh cầu vũ trụ trong thủy tinh, mô hình làm được tinh xảo, những ngôi sao bên trong lộng lẫy nhiều màu, lơ lửng giữa không trung, lung linh. Ấn vào công tắc, mấy tinh cầu lớn nhỏ này còn có thể di chuyển theo quỹ đạo, thứ này hiển nhiên chỉ có thể là Hứa Gia Niên chuẩn bị!
Mặc kệ hiện tại Hứa Gia Niên đối với mình là cảm giác gì, ít nhất cậu ấy không cảm thấy ghét việc mình chuyển đến làm hàng xóm của cậu ấy!
Anh vui tươi hớn hở đi vòng quanh mô hình vũ trụ hai vòng, sau khi quan sát trên dưới trái phải một phen xong, bỗng nhiên nghĩ: Vì sao Hứa Gia Niên lại đưa cho mình món quà này? Bởi vì ngày hôm qua mình mời cậu ấy xem sao băng ư? Nhưng thứ này… Một buổi tối có thể làm xong được?
Anh không chắc chắn, cảm thấy mô hình đẹp như vậy khó có thể hoàn thành chỉ trong một buổi tối.
Hơn nữa Hứa Gia Niên cũng không cần thiết bởi vì mình mời cậu ấy xem sao băng mà cậu ấy phải làm một món quà tương tự trả lại mình.
Món quà này có phải mang ý nghĩa đặc biệt nào đó hay không?
Vũ trụ, ngôi sao, vòng quay, không gian…?
Thịnh Huân Thư có hơi mơ hồ.
Tư duy của người học vật lý thật sự là khiến người tìm không ra… Đợi đã, vật lý?
Anh nhìn mô hình bật thốt lên một kiến thức vật lí cấp hai: “Lực vạn vật hấp dẫn!”
Định luật vạn vật hấp dẫn, khoảng cách hai vật thể càng gần, lực hấp dẫn càng lớn.
Trong khoảnh khắc anh hiểu rõ lời Hứa Gia Niên không nói, cười ra thành tiếng.
Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên, tớ rất thích cậu.
Cậu cũng thích tớ sao?
Nhà đối diện, Hứa Gia Niên đang nấu cơm trong bếp hắt xì một cái, tay run lên, canh nóng rớt trên tay, bỏng.
Mẹ Hứa liếc nhìn thấy, cũng không nói gì: “Lớn như vậy mà tay chân vẫn còn vụng về, nấu canh vẫn để bị bỏng được! Đi ra ngoài đi ra ngoài, trong phòng bếp không cần con.”
Hứa Gia Niên bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Hắn cảm thấy oan uổng, xoa mũi, thầm nghĩ:
Đây không phải là lỗi của con, do có người đang nhắc đến con.
Ai đang nhắc mình vậy?
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người mùng 1-6 vui vẻ!
Cuối tháng 5 đúng lúc ở ngoại địa cho nên không có thời gian viết nốt truyện, hai ngày này cuối cùng về đến nhà, bắt đầu xử lý phiên ngoại.
Phiên ngoại lấy môn Hứa Gia Niên học là “Vật lý” làm tiêu đề, lấy bốn nội dung vật lý triển khai, vừa vặn bốn chương phiên ngoại đã nói lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.