Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em

Chương 5: Đêm đầu tiên




Lết xác được về phòng ngủ nó chỉ còn đủ sức đặt phịch người xuống cái giường rồi giang hai tay ra giãy dụa. Anh lê lết vào sau với bộ dạng không khá khẩm hơn sau khi lượn mấy vòng tiếp rượu hơn nghìn khách cưới. Bộ dạng này anh chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau mới nó nữa.
-Này. Cô đi tắm trước đi- anh nói
-………….. im lặng
-Này. Anh tiến lại gần thì thấy cô đang ngủ. trông cô lúc ngủ đúng như thiên thần thật. Không nỡ đáng thức cô, anh đành đi tắm trước.
-Này, này – vừa gọi anh vừa lay cô dậy. Cô định cứ thế này mà ngủ luôn hả con heo bẩn thỉu này.
-Chú gọi ai là con heo bẩn thỉu đấy nó dụi mắt ngồi dậy. Chỉ là mệt quá nên tôi nằm thiếp một chút thôi mà.- cô nói trong các giọng ngai ngái
-Cô đi tắm đi rồi còn đi ăn tối. từ sáng đến giờ tôi chưa được cái gì vào bụng mà phải hoạt động nhiều quá nên giờ chân tay rệu rã rồi này.
Nhắc mới nhớ, từ sáng đến giờ những ngời trang điểm và diễn kịch cùng anh nên cô đã được tí gì vào bụng đâu. Thôi nhanh đi tắm còn đi ăn. 20 phút sau cô dước ra trong chiếc váy màu xanh ngọc rồi kéo anh ra khỏi ghế đi ăn.
Hai anh chị muốn dùng gì ạ- cô nhân viên lễ phép hỏi
Cho tôi ……………… cô gọi ra 1 loạt đồ ăn khiến anh và cô nhân viên cứ tròn mắt ra nhìn
- Sao chú nhìn tôi vậy- cô hỏi anh
- cô ăn nhiều thế không sợ bội thực à?- anh trọc lại
- chưa đến mức ấy đâu. Hay chú sợ hết tiền vậy?
- tôi chỉ lo cô lúc thành heo không ai lấy lại bám lấy tôi thôi- anh trêu cô
- chú khỏi lo, người muốn lấy tôi còn xếp hàng dài cả nước.- cô đáp lại
vừa lúc ấy nhân viên mang đồ ăn ra. Anh ngồi ăn đĩa bit-têt của mình còn cô hăng say đánh sạch 20 món cô vừa gọi khiến ai trong khách sạn cũng tròn mắt.
- cuối cùng cũng nạp xong năng lượng- cô vừa nói vừa vỗ vỗ bụng
- thật không ngờ sức ăn của phương tiểu thư đây. Thật đáng nể, thật đáng nê- anh nói
- không dám, sau này chú còn được lĩnh hội nhiều điều- cô đáp trả
- rồi về thôi. Hôm nay thì cứ chú cháu đi mai về gặp bố mẹ tôi thì liệu mà xưng hô- anh nói rồi rảo bước ra về.
- chú không phải lo bò trắng răng, cháu đây cũng có thể tự lo cho mình. Cứ từ từ rồi khoai khác nhừ- cô vui vẻ.
về đến phòng lúc này hai người mới nhận ra vấn đề là căn phòng chỉ có 1 chiếc giường mà hai người không thể ngủ chung được
- chú thuê phòng khác đi, cháu ở phòng này- cô nói
- không được
- sao lại không được, chú hết tiền à? Vậy lấy thẻ của cháu này- cô định đưa thẻ cho anh
- cô có bị sao không, chúng ta là vợ chồng mà ngủ riêng phòng để người ta cười cho à. Mà đây là khách sạn nhà tôi nên nếu làm vậy bố mẹ tôi biết ngay, kiểu gì họ chả cho người kiểm tra
- vậy thì phải làm sao
- tôi trên giường, cô ngủ ở sofa
- không được
- thế cô muốn ngủ chung à?
- Sao chú không ngủ ở sofa, chú là đàn ông thì phải nhường phụ nữ chứ.
- Nhưng ÔNG CHÚ GIÀ này yếu lắm xương cốt rệu rã rồi không nằm được ở sofa đâu- anh nhấn mạnh từ ông chú già mà cô gọi
- Nhưng cháu là phận liễu yếu đào tơ mà
- Cô thì ốm với yếu gì vẫn còn xiên xỏ được người khác mà
- Vậy thì oẳn tù tì ai thắng thì ngủ trên giường- mình chưa từng thua khi chơi trò này
- Được,- anh cũng tự tin đáp lại
Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này. Sau 2 lần chơi cô chấp nhận ngủ ở ghế sofa. Không hiểu sao hôm nay cô lại đen thế. Giờ cô mới hiểu tại sao mẹ lại nói tối nay cô chịu khổ. Cô thắc mắc tại sao họ lại biết trước nhỉ.
Tối đó có hai người không ngủ được. Anh cũng hơi ngượng khi phòng mình có con gái còn cô thì cựa mãi vì chẳng ngủ ở sofa bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.