Đừng Hòng Trốn

Chương 11: Kết bạn




Minh Du dừng lại trước cửa hàng tiện lợi, cô nói:” Em vào mua chút đồ”
Minh Lục xua tay:” Đi nhanh chút”
Gần đây cô cảm thấy bụng dưới có chút đau, chắc sắp tới ngày. Minh Du vừa bước vào cửa hàng, Nhâm Dạ cũng bước theo. Minh Lục hỏi:” Cậu cũng đi mua đồ?”
“Khát nước”
Minh Du đang quét mã, đôi bàn tay thấy rõ khớp xương dùng điện thoại quét mã giúp cô. Minh Du có chút hoảng hốt nhìn anh. Nhâm Dạ lại đặt hộp sữa chua lên đầu cô:” Phần thưởng, hôm nay biểu hiện không tồi”
Minh Du ngẩng người, đại thần cho cô hộp sữa chua!! Đưa tay nhận lấy, sữa chua lành lạnh giúp cô bình tĩnh một chút:” Cảm ơn anh, tiền đó để em trả đi” Dù sao đó là băng vệ sinh của cô không thể để đại thần trả được
Nhâm Dạ định mở miệng từ chối nhưng dừng lại, anh đưa điện thoại ra:” Được, chúng ta kết bạn em chuyển lại cho anh”
Minh Du không chút nghi ngờ, cô lấy điện thoại ra quét mã, điện thoại hiện lên thông báo kết bạn thành công. Anh hài lòng thu điện thoại lại. Minh Du chuyển tiền cho anh. Cô và anh cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi
Một góc trong cửa hàng, Lương Vỹ run rẩy, cậu đã đứng trong đây nửa tiếng những gì nên thấy cũng thấy không nên thấy cũng đã thấy
Thảo nào Nhâm Dạ lại xóa bài viết giữa anh và Mộc Tư Tư còn không phải vì em gái lúc nãy. Không ngờ anh Nhâm lại thích em gái Minh Lục. Đêm nay quả thật đủ kích thích
Minh Du trên đường về đều vô thức nhìn bóng lưng anh, Minh Lục nói nhỏ vào tai cô:” Đừng có dùng ánh mắt hoa si đó nhìn lão đại ông đây. Đúng là mất mặt”
“Anh mới hoa si. Hừ”
Minh Du về phòng, đặt hộp sữa chua trên bàn không nỡ uống. Giản Tâm Di nhìn cô:” Du Du cậu rất kì lạ, cứ nhìn chằm chằm hộp sữa chua từ nãy tới giờ. Nó có gì đặc biệt sao?”
“Không có gì, cậu mau đi tắm đi” Minh Du đỏ mặt đẩy cô bạn đi chỗ khác
“Du Du cậu sốt sao. Mặt đỏ như vậy” Châu Sa sờ trán cô.
Kí túc xá phòng 305, Lương Vỹ trở về phòng. Triều Vũ thấy khuôn mặt cậu hốt hoảng liền hỏi:” Cậu mới làm chuyện không đứng đắn sao, nhìn chột dạ như vậy”
Lương Vỹ uống ngụm nước lớn nói:” Tôi thấy lão đại cùng với, cùng với...”
Chưa nói hết câu cửa phòng lại mở ra lần nữa, Minh Lục cùng Nhâm Dạ trở về. Lương Vỹ nuốt nước bọt, ngậm miệng lại. Anh cảm thấy mình nói nữa có thể bị diệt khẩu
Minh Lục đi tắm, Triều Vũ lúc này nhận được cuộc điện thoại, cậu ra ban công nghe. Trong phòng chỉ còn lại Lương Vỹ cùng Nhâm Dạ. Lương Vỹ cười hề hề, giả bộ ngồi xuống ghế mở máy tính lên
Nhâm Dạ gõ gõ bàn, nhìn chằm chằm cậu bạn:” Lúc nãy, cậu ở cửa hàng tiện lợi kia?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu anh rất chắc chắn. Anh hỏi tiếp:” Đã thấy những gì?”
“Cậu, cậu và em gái Minh Lục...”
“Đã thấy hết?”
“Thấy”
“Không được nói ra. Nếu có chuyện gì tìm cậu tính sổ đầu tiên”
“Được” Từ giây phút này, Lương Vỹ chính thức bước lên thuyền của anh, vì không muốn bị đạp xuống đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Lương Vỹ khóc không ra nước mắt, tại sao chuyện như vậy lại bị cậu gặp phải
Nhâm Dạ lấy điện thoại nhìn hai chữ Minh Du, cô chuyển tiền cho anh. Nhâm Dạ bấm vào ảnh đại diện của cô. Hình chụp vào mùa đông tuyết rơi cô đang ôm chú chó tuyết cười tươi. Rất dễ thương.
Triều Vũ nghe điện thoại xong bước vào, anh kéo ghế lại chỗ Lương Vỹ:” Lúc nãy cậu nói lão đại cùng với ai?”
Sống lưng Lương Vỹ chợt lạnh, đương nhiên là vị đại thần kia đang quan sát anh:” Không có gì, lúc nãy tôi chỉ thấy lão đại cùng Minh Lục đi vào cửa hàng tiện lợi”
“Chỉ như vậy? Khuôn mặt cậu khiếp sợ như thế tôi còn tưởng cậu bắt được lão đại đi chung với cô gái nào đấy” Triều Vũ cười ha hả, không để ý khuôn mặt giật thót của ai kia
Lương Vỹ có chút thương cảm nhìn anh. Người anh em à, cậu đoán cũng gần đúng rồi đó. Chỉ có điều lão đại nhà chúng ta không những đưa người ta về mà còn tặng sữa chua. Cậu đã từng thấy anh ấy đối xử tốt với ai vậy chưa. Tôi cũng vừa mới thấy.
Đáng tiếc những lời này Triều Vũ không thể nghe được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.