Đừng Hòng Trốn

Chương 31: Học tỷ




Nói chuyện cả buổi trời, Tâm Di có chút đói bụng. Cô leo lên khoác áo choàng:” Mình đói quá, đi mua đồ ăn, các cậu có muốn ăn gì không?”
Châu Sa cùng Khả Ninh cũng có chút đói:” Mình đi với cậu. Minh Du cậu có muốn đi luôn không?”
“Các cậu đi đi, mình muốn ngâm thêm một chút”
“Được rồi, cậu ngâm ít thôi, cẩn thận chóng mặt”
Minh Du nhìn ba cô bạn rời đi, mình nhắm mắt hưởng thụ một chút. Một lúc sau cô cảm thấy có chút choáng váng, định lên bờ khoác áo thì bóng người yểu điệu đi đến, Minh Du ngẩng đầu nhìn, thì ra là Mộc Tư Tư:” Học tỷ, xin chào”
Mộc Tư Tư cười tươi nhìn cô:” Bạn học Minh Du chúng ta lại gặp nhau rồi”
Mộc Tư Tư xuống hồ ngâm chung với cô, cả hai không nói chuyện. Đến khi cô hết kiên nhẫn muốn rời đi, Mộc Tư Tư lại nói:” Hôm nay đến đây nghỉ dưỡng cũng gặp được em đúng là trùng hợp. Minh Du em có ý với đại thần có đúng không?”
Minh Du vốn cảm thấy chóng mặt, nghe âm thanh Mộc Tư Tư đầu ong ong lên. Nhưng cô biết chị ta đến không có ý tốt:” Học tỷ, vé suối nước nóng này bọn em đạt được nhờ thắng cuộc thi. Là hội sinh viên lúc sau quay xe đi suối nước nóng. Còn đại thần dù em có ý hay không, em cũng biết rằng anh ấy không thích chị”
Mộc Tư Tư biến sắc, không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy. Móng tay đâm vào da thịt:” Em cũng đừng đắc ý quá sớm. Nhâm Dạ cậu ấy nể tình em là em gái Minh Lục, đừng ảo tưởng quá nhiều”
Dứt lời Mộc Tư Tư xoay người rời đi, để cô đứng ngơ ngác. Minh Du có chút bực bội, đầu càng đau hơn:” Hôm nay là ngày gì vậy chứ! Tìm cô kiếm chuyện, có giỏi chị đi mà nói với đại thần ấy”
Minh Du dùng tay đỡ lấy đầu, đau đầu quá! Mắt cô hoa lên, muốn ngồi xuống hồ để ổn định. Mí mắt nặng trĩu, ngất đi lúc nào không hay
Khả Ninh xem điện thoại, Du Du nhắn cho cô từ nửa tiếng trước sao vẫn không thấy đâu. Châu Sa cũng nhận ra việc kì lạ, bảo cô gọi cho cậu ấy. Tiếng chuông vang lên, nhưng không có ai bắt máy:” Cậu ấy không nghe máy, mình đi xem một chút”
Giản Tâm Di thấy vậy lẩm bẩm:” Không lẽ cậu ấy ngâm đến váng đầu thật rồi”
Khả Ninh nhanh chóng chạy đến phòng tắm nữ, thấy Mộc Tư Tư từ bên trong bước ra, cô khẽ gật đầu chào. Lướt nhanh vào phòng tắm:” Du Du, Du Du, chúng ta đi ăn thôi. Châu Sa gọi cho cậu một phần rồi”
Khả Ninh không nghe tiếng trả lời, vòng đến hồ tắm lúc trước thấy Minh Du đã ngất xỉu, cô hốt hoảng lao đến:” Du Du, Du Du cậu có sao không, mau trả lời mình. Minh Du”
Cố hết sức nhưng không kéo được người lên, Khả Ninh chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô:” Có ai không, có người ngất xỉu rồi. Có ai không!!”
Vì phòng ngủ nam nằm ngoài, gần vị trí suối tắm. Nhâm Dạ liền nghe tiếng kêu cứu, anh mở cửa chạy ra, giọng nói trầm thấp vang lên:” Xảy ra chuyện gì?”
Khả Ninh thấy anh như tìm được ngọn rơm cứu mạng, túm lấy áo anh:” Đại thần, Du Du cậu ấy ngất xỉu ở trong hồ. Anh giúp em với”
Nhâm Dạ nhanh chóng lao về phía hồ tắm nữ. Vì giờ đã tối mọi người đều đi ăn, trong hồ chỉ còn mình Minh Du. Anh thấy cô gái nhỏ lòng liền thắt lại, lấy áo choàng trên bờ khoác lên người cô, ôm cô lên bờ, thật may không ngã xuống nước. Chỉ ngâm nhiều choáng váng thôi
Nhâm Dạ không nói một lời ôm cô về phòng, đi ngang Khả Ninh hỏi:” Phòng bao nhiêu?”
“Dạ 01, em dẫn anh đi” Không dám chậm trễ, Khả Ninh chạy bước nhỏ dẫn đường cho anh. Mọi người nghe âm thanh cầu cứu cũng chạy đến, chỉ nhìn thấy Hội trưởng trong lòng ôm một cô gái lướt qua bọn họ
Minh Lục thấy Minh Du khuôn mặt ửng đỏ, đáng thương nằm trong lòng Nhâm Dạ liền hốt hoảng chạy đến:” Nhâm Dạ, em ấy làm sao thế?”
“Sốt, ngất xỉu trong hồ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.