Đừng Hòng Trốn

Chương 8: Mau thở ra




Minh Du và anh đứng dưới cái nắng gay gắt, trán cô rịn ra tầng mồ hôi mỏng. Đàn anh bảo cô ở lại nhưng lại không nói gì. Minh Du hé môi:” Học trưởng, em xin lỗi”
“Cảm thấy có lỗi thì luyện tập nhiều chút”
Minh Du vâng một tiếng, cô nằm xuống bắt đầu ngắm bắn, giọng anh vang bên tai:” Đừng căng thẳng, tập trung”
“Nếu em còn run nữa sẽ bắn không trúng” Nhâm Dạ giữ tay cầm súng của cô, nhiệt độ từ tay anh không ngừng truyền đến
Minh Du đè xuống cảm giác kì lạ trong lòng, không dám thở mạnh, tay bóp cò. Nhâm Dạ nhìn cô gái nín thở có chút buồn cười vỗ đầu cô:” Mau thở ra”
Anh đứng dậy xem điểm, lần này cô bắn được 6 điểm xem như đủ tiêu chuẩn:” Nhớ cảm giác lúc nãy, tập thêm vài lần rồi nghỉ”
Dưới gốc cây, Giản Tâm Di không nhịn được kéo áo Khả Ninh:” Hai cậu có cảm thấy học trưởng rất quan tâm Du Du nhà chúng ta không?”
“Nói bọn họ không có gì, mình là người đầu tiên không tin”
Minh Du luyện tập qua mấy lần, đại thần rốt cuộc thả cô đi. Đến nơi ánh mắt ba cô bạn sáng quắc nhìn chằm chằm cô:” Nói mau cậu và đại thần có quan hệ gì?”
Minh Du bị hỏi có chút sững sờ:” Có quan hệ gì chứ?”
Châu Sa liền nói:” Anh ấy rất quan tâm cậu, còn nói không có quan hệ sao”
Quan tâm cái khỉ gì. Rõ ràng anh ấy bắt cô tập đến nổi cánh tay ê ẩm sao mọi người lại nhìn ra là quan tâm. Nội tâm cô không ngừng gào thét
Khả Ninh khoác vai cô:” Du Du mình cảm thấy đại thần thích cậu”
“Không thể nào!!” Cô ngay lập tức phản bác
“Cậu nhìn xem cả tuần nay có biết bao cô gái muốn tiếp cận đại thần, cậu không cần làm gì đại thần cũng đã chạy đến dạy riêng cho cậu”
Rõ ràng là do cô bắn không trúng bia nên đại thần tức giận giáo huấn cô sao có thể là quan tâm chứ
“Các cậu đừng tự dát vàng lên mặt mình, nghĩ đại thần sẽ thích người như cậu ta sao?” Giọng chanh chua vang lên, hai cô gái phía sau đi đến
“Mộc Tư Như, cậu nói vậy có ý gì?”
“Ý gì các cậu không biết sao, có một số người không biết lượng sức muốn đu lên người đại thần. Cũng nên xem lại chính mình có xứng hay không”
Minh Du giữ Tâm Di không cho cô nàng mắng người:” Vậy cậu nghĩ ai xứng với đại thần? Cậu sao?”
Mộc Tư Như trả lời:” Đương nhiên là hoa khôi trường”
“Vậy sao, nói cả ngày trời tôi còn tưởng cậu có tâm tư với đại thần đấy”
“Cậu...”
Mộc Tư Như còn đang định nói, âm thanh lạnh lùng vang lên:” Còn không mau tập trung, muốn bị phạt sao”
“Cậu cố ý” Mộc Tư Như tức giận bỏ đi
Đương nhiên là cô cố ý, đúng lúc đại thần đi ngang qua cậu ta lại nhảy ra gây sự với cô.
Khả Ninh cho cô một like:” Du Du lợi hại”
“Nhưng mà người lúc nãy là ai thế?” Minh Du thắc mắc
Giản Tâm Di lôi hết sơ lược cậu ta ra:” Mộc Tư Như, em Mộc Tư Tư. Nghe nói cậu ta chọn ngành tài chính để được gần đại thần. Theo mình nhớ nhà họ Mộc cũng có chút quan hệ với gia đình đại thần, là bạn cấp ba. Vì vậy cậu ta rất kiêu ngạo”
“Thảo nào, Mộc Tư Tư cùng đại thần hay xuất hiện cùng nhau. Các cậu nói xem hai người họ có hôn ước không. Không phải người lớn nào cũng thích lập hôn ước từ bé cho con mình sao?”
“Không giống lắm, đại thần rất lạnh lùng với hoa khôi. Nhìn chẳng giống có hôn ước”
“Nếu có hôn ước chắc chắn Mộc Tư Tư đã đem khoe khắp nơi rồi”
“Được rồi, mau về hàng đi, nếu không lại bị phạt năm vòng sân. Lần này tớ thực sự chạy không nổi” Minh Du nhắc các cô.
Sau buổi học mọi người đều trở về kí túc xá. Phòng 305 mở ra, Triều Vũ giật thót:” Đại thần à, sao nay cậu lại về kí túc xá nữa thế?”
“Tôi không thể về?” Nhâm Dạ nhướng mày nhìn anh
“Kì quái, cả tháng nay cậu đều ở kí túc xá, trước đây có gọi cậu còn chẳng về”
“Thuận tiện hỗ trợ kì quân sự”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.