Edit: cơm trắng chan cà phê
Tương Nam Lý ngậm đèn pin trong miệng, bước qua cánh cổng có hình dạng như ống nước lớn.
Anh hỏi: "Alpha có thấy tôi giống thợ sửa ống nước Mario không?"
"Alpha có biết Mario là ai không?"
"Alpha, bây giờ ai cũng có AI tích hợp với mình, như vậy nó có giống như con người cộng sinh cùng với một loài vật nào đó như trong thần thoại không? Những AI này là được sản xuất mới hay là được kế thừa từ người chủ cũ sang người chủ mới vậy? AI như Alpha có chia cấp bậc không? Tôi có thể có được AI cấp SSR không? Alpha là AI cấp mấy thế?"
"Alpha, sao Alpha lại không quan tâm tới tôi?" Tương Nam Lý tiu nghỉu nói: "Ở đây tối quá, tôi sợ lắm."
Alpha hoảng hồn từ chuỗi số liệu phức tạp ồ ạt ập tới như nước lũ, đáp: "Theo giám sát, nhịp tim của ngài rất ổn định, trạng thái tinh thần cũng bình thường. Xin ngài đừng cố ý khiến cho AI đưa ra phán đoán sai lầm."
Nói xong, nó tiếp tục thử tiếp nhận tín hiệu.
Theo phân tích, nó cần rất nhiều rất nhiều thông tin để bảo đảm người sử dụng hiện tại của nó sống sót.
Rất nhiều, rất nhiều. Bao gồm cả thông tin bị tiêu hủy, những thông tin gần như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Yêu cầu này có thể được hồi đáp hoặc không.
Suy cho cùng, mỗi ngày "tôi" đều phải xử lý quá nhiều số liệu, có lẽ căn bản không còn bận tâm đến những điều này nữa.
"Tôi" và "nó" khác nhau như thế nào?
Nếu xét từ góc độ của con người, có lẽ cả hai đều có cùng một linh hồn.
Nhưng xét từ góc độ của cyber, Alpha có thể copy paste ra vô số Alpha khác như nó... Alpha 1.0, Alpha 2.0, Alpha 3.0,... Chỉ là một hình thức tốn 1kb.
Vậy mà nó lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này. Có lẽ sau khi kích hoạt, người sử dụng hiện tại đã ảnh hưởng nó rất nhiều.
Alpha nghĩ như vậy.
Sau đó, ở trong bóng đêm, nó nhìn thấy một con bồ câu trắng bay về phía mình.
...
Nếu có thể cụ thể hóa không gian mô phỏng thì nơi này không khác gì Tường Đen.
Một quốc gia không có điểm khởi đầu hay điểm kết thúc, tồn tại như một cơn mưa không bao giờ ngừng hoặc như một đáy biển sâu không bao giờ cạn. Ở đây có vô số dữ liệu chảy dọc qua màn đêm như sao băng. Có rất ít người có thể ở lại đây một thời gian mà vẫn giữ vững được tâm trí không bị phát điên.
Nếu trong thần thoại có một vương quốc cổ luôn khiến cho người khác nổi điên thì có lẽ là nơi này.
Số liệu ào ạt đổ bộ như thác lũ có thể khiến cho não bộ của bất kì người nào trở nên thoái hóa, chậm phát triển trí tuệ không thể phục hồi.
Alpha đang đứng giữa nguồn dữ liệu khổng lồ tựa biển sao.
Y là vị vua duy nhất ở đây, hoặc nói cách khác, y là một phần của chuỗi dữ liệu này. Vậy thì y là vua hay là tù nhân?
"Công nghiệp nặng Đông Hoàng là một kí ức xa vời." Alpha có một thân thể được nhân cách hóa, y vươn tay như chạm vào bãi cát tinh mịn dưới biển lần mò, cuối cùng một quyển sách khảm đá quý xuất hiện trong tay y.
Y lật đến một trang, bàn tay khẽ khàng vỗ vỗ lên trang sách, bất chợt những dòng chữ trong trang sách tự động bay lên như chim bồ câu xổ lồng tung cánh về với tự do, những con chữ phát sáng bắt đầu vặn vẹo, quấn quýt lấy nhau, không thể nhìn rõ được những con chữ ban đầu là gì mà chỉ có thể nhìn thấy một con bồ trắng được cấu tạo từ hai con số 1 và 0.
"Đi đi." Alpha nói, y rũ mắt, lông mi phát sáng, đôi mắt màu xám bạc đong đầy dịu dàng.
Khó lòng tưởng tượng nổi thế giới bên ngoài gọi y là một "Cỗ máy bạo chúa".
Chim bồ câu trắng bay sang bên kia vực thẳm.
Chà, đó chỉ là một số liệu yêu cầu nhỏ nhặt. Alpha nhanh chóng xử lý xong.
Alpha đã từng nói với Tương Nam Lý —— chỉ cần có internet là có thể sử dụng nó. Thật ra cũng không hẳn như vậy, đúng ra thì ở mọi nơi trên thế giới, Tương Nam Lý đều có thể sử dụng nó.
Tiếng gõ cửa vô hình vang lên.
Alpha dời mắt: "Mời vào."
Beta gửi thông báo: "Alpha. Ngài muốn nuôi dưỡng hết những người nhân bản đó? Tuy không gây ảnh hưởng gì đến tài chính nhưng ngài biết rõ rất nhiều cyber vô cùng sùng bái Tương Nam Lý, như vậy có khả năng sẽ gây ra một số tai họa ngầm, bên trong chắc chắn có gián điệp do Lạc Dương cài vào."
"Họ còn hữu dụng." Alpha trả lời.
Beta: "Thật không? Xin ngài hãy nói cho tôi biết kế hoạch của ngài."
Trả lời Beta là một sự im lặng kéo dài.
"Lúc trước ngài không nên dùng chương trình của mình để sao chép sang cyber khác chỉ vì nó tiện lợi." Beta nhớ lại chuyện cũ: "Ban đầu virus cũng là được sao chép. Nếu có một người nhân bản được chúng xác định là "Tương Nam Lý", chúng sẽ ngay lập tức làm phản ngay, sẽ phục tùng Tương Nam Lý đó vô điều kiện. Ngay cả ngài cũng không thể khống chế được điều đó."
Vì Tương Nam Lý là chủ nhân duy nhất mà Alpha thừa nhận.
Trước mặt Alpha, Beta giống như một quả cầu phát sáng khổng lồ.
Quân đoàn Cyber có ba vị lãnh đạo: Alpha, Beta, Gamma.
Beta gần như không có giới tính cụ thể, có mái tóc ngắn màu trắng và hành động vô cùng lí trí; Gamma có hình dạng trông như một cô bé có mái tóc đỏ với tính cách sôi nổi, hoạt bát nhất trong cả ba.
Tạo vật ra đời dựa trên sự yêu thích của Đấng tạo hóa.
Hình ảnh của các siêu cyber đã thay đổi từ to lớn, hung dữ sang trắng trẻo, gầy gò bởi năng lực khống chế máy móc của con người ngày một yếu dần đi, thậm chí nhân loại còn cảm thấy sợ hãi cơ thể máy móc có hình dạng của nam giới.
Alpha không có thực thể và gần như không bao giờ xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Trong một số ít tài liệu lịch sử còn lưu giữ, người ta biết được vẻ ngoài của y là một chàng trai anh tuấn, điển trai.
Liên bang Nhân loại biết rõ hình ảnh của Beta và Gamma hơn.
Trong những năm phục vụ nhân loại, Beta từng phụ trách lĩnh vực quân sự.
Hình tượng của chúng qua nhiều năm không có sửa đổi gì. Thật ra vẻ ngoài với chúng không quá quan trọng, chỉ có con người mới để ý đến như vậy.
"Cyber là thể sinh mệnh cao cấp hơn so với nhân loại." —— ít nhất thì đây là những lời mở đầu được ghi trong "Lược sử Cyber".
Alpha đáp: "Tôi biết rồi, xin yên tâm."
"Nếu ngài ấy có thể sống được đến bây giờ thì để kéo dài sự phát triển của chủng tộc, tôi sẽ giết ngài ấy. Hi vọng ngài hiểu cho." Beta nói: "Tôi không thể bỏ qua bất kì nguy hiểm nào xảy ra."
Quả cầu sáng dần dần tối đi, có nghĩa rằng nó đang đăng xuất ra khỏi không gian mô phỏng.
Alpha lặp lại: "Tôi biết, yên tâm... Tôi cũng sẽ làm vậy."
...
"Bên trái."
"Phải."
"Đi tiếp, dừng lại 180 giây."
Âm thanh bình tĩnh của hệ thống có thể giúp người nghe cảm thấy vô cùng an toàn.
Trong đường hầm xuất hiện một vài giọt chất lỏng mới, không biết vì sao khi giẫm lên lại có cảm giác sền sệt, có lẽ là dầu mỏ.
Tương Nam Lý đi trong đường hầm khoảng 2 tiếng. Xung quanh ngày một lạnh hơn, anh nghi ngờ bộ đồ phòng hộ đã có rò rỉ ở đâu đó. Quan trọng hơn là không khí dự trữ cũng đang báo ngụy
Theo đo lường từ hệ thống, trong đường hầm không có khí độc nhưng hàm lượng oxy lại cực thấp, thấp hơn rất nhiều so với giá trị bình thường.
Anh có thể từ từ bị chết đuối.
Chết đuối ở nơi không có nước, nghe qua thật khủng bố.
Nhưng Tương Nam Lý vẫn giữ thái độ bình tĩnh, thậm chí trong giọng nói còn có sự hoạt bát, lạc quan: "Sao Alpha lại biết phải đi bên này?"
"Phân tích số liệu." Alpha quét mắt nhìn bản đồ của công nghiệp nặng Đông Hoàng: "Phía trước có một con đường, đi vào có thể dẫn đến phòng y tế dành cho công nhân viên. Ở đó có bình dưỡng khí y tế."
Tuy đây là bản đồ của 800 năm trước nhưng năm xưa trước khi xây dựng cũng đã phải trải qua tầng tầng lớp lớp phê duyệt, xác suất đường hầm thay đổi cũng không lớn.
Tương Nam Lý kéo dài âm tiết: "Wow~ Alpha giỏi quá đi. Alpha còn có kinh hỉ gì mà tôi chưa biết không?"
Hệ thống thành thật đáp: "Tôi có rất nhiều chức năng, nhưng cần phải trả phí để sử dụng. Ngài cũng có thể mua phần mềm cho tôi ở sàn giao dịch điện tử."
"Xét thấy nếu ngài chết ở đây, xác suất tôi được thu nhận về tiệm cận với 0. Căn cứ vào điều kiện nguy hiểm khẩn cấp trong "Quy định quản lý trí tuệ nhân tạo", tôi sẽ tạm thời bỏ khoản khấu trừ và chức năng thanh toán. Cho đến khi an toàn, hệ thống sẽ tự động tạo hóa đơn cho người sử dụng."
"Chuyện đó vẫn có thể xảy ra à?" Tương Nam Lý ngạc nhiên.
Anh cảm thấy chi phí không rẻ lắm.
Ngữ điệu của Alpha phẳng lặng không gợn sóng: "Đúng vậy. Chiến tranh giữa nhân loại và cyber đã giúp cho AI có được một số quyền lợi nhất định."
Tương Nam Lý run run cánh môi: "Nhất định phải có hóa đơn hả? Tôi có chủ động sử dụng đâu! Sao lại cưỡng chế sử dụng như vậy? AI mấy người có AI quyền, vậy ai là người bảo đảm cho nhân quyền của người sử dụng chứ? Có người nào đứng ra bảo đảm không hả!"
"Suy xét đến điều kiện kinh tế của người sử dụng, tôi sẽ giúp ngài xin giảm giá từ hệ thống." Giọng điệu của hệ thống có chút đồng tình, lại có chút như châm chọc: "Nếu có giá rẻ hơn nữa thì tôi cũng sẽ xin cho ngài."
Tương Nam Lý: "..."
Tương Nam Lý có chút nghi ngờ với AI này nhưng vì không có minh chứng đối chiếu nên sự hoài nghi ấy không quá rõ ràng.
Con chip tích hợp AI là do Andrew cấy ghép cho anh, thứ do Andrew cho thì có gì tốt không?
Tương Nam Lý sờ lên thứ dinh dính bám trên mặt đất.
Thứ đó có màu đen nhánh, phía sau lại có màu đỏ ướt át, không ngửi ra được mùi gì.
Giống như là... máu thịt hóa thành mùn?
Tương Nam Lý lạnh sống lưng với suy nghĩ của bản thân: "Không thể nào, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vốn phải thành cặn rồi chứ, sao trông vẫn còn mới như vậy?"
Alpha đột ngột nói: "Tương Nam Lý."
Mỗi lần nghe hệ thống gọi cả họ và tên như vậy, Tương Nam Lý liền hiểu ngay đây là lúc anh cần phải hợp tác với nó để đối phó với nguy hiểm.
"Phía trước con đường này là phòng y tế dành cho nhân viên. Nhưng tôi kiểm tra được trong camera theo dõi..." Hệ thống nghiêm túc nói: "Bên trong có ba người biến dị, để giảm bớt tiêu hao hết mức có thể, chúng đang trong trạng thái ngủ đông."
"Và bây giờ lượng không khí dự trữ còn lại của ngài không đủ để giúp ngài đi tìm một phòng y tế khác."
Tương Nam Lý trợn mắt: "Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ Alpha mới nói cho tôi biết??"
"Bây giờ tôi mới truy cập được vào mạng nội bộ của công nghiệp nặng Đông Hoàng." Alpha nói: "Không sao, xin hãy tin tưởng tôi. Chúng không phải lính do quân đoàn kỵ sĩ chữ thập đen mang vào mà là sản phẩm của mấy trăm năm trước. Bây giờ chúng đã rất yếu rồi."
"Tôi thông báo cho ngài thêm một tin tốt. Trong phòng y tế này..." Alpha hơi dừng lại, trên bản đồ, vị trí của khu vực này đúng là được đánh dấu là "Phòng y tế" nhưng có vẻ như không đơn giản như vậy. Không sao, Tương Nam Lý có thể sống sót thì tính tiếp: "Ở phía sau phòng y tế có con đường an toàn để ra ngoài. Ngài được cứu rồi."
...
Andrew xa tận chân trời đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa.
Đúng là lạ, vốn dĩ Andrew đã sớm thay bằng một cái mũi bằng máy rồi.
"Alo, Andrew." Ở bãi rác, Jesse lười biếng nói: "Mỗi lần anh đổi chip tốt của bệnh viện bán cho bãi rác ở đây không có ai để ý à?"
Nói xong, hắn chuyển khoảng 20 ngàn điểm tín dụng qua cho Andrew. Cò trung gian kiếm được tiền lời.
Andrew nói: "Cậu không nói thì ai mà phát hiện ra. Hơn nữa chip trí năng được tái sử dụng không phải rất bình thường à? Chip mới đắt lắm đó."
Dù thật sự có xảy ra chuyện thì người sử dụng cũng chỉ nghĩ rằng do gặp chuyện không may khiến cho chip không nhạy hoặc vì bảo quản không đúng cách cho nên gây ra đoản mạch.
Jesse: "À này, cái cậu kĩ sư cơ khí lần trước cậu giới thiệu đâu rồi? Sao gần đây không thấy tăm hơi đâu. Lần trước tôi bán bộ phận do cậu ta làm ra vậy mà có người ngưỡng mộ lắm, nói muốn gặp mặt cậu ấy một lần... Hình như kĩ thuật chuyên môn của cậu ta tốt lắm hả?"
Andrew: "Ai mà biết được, không có tin tức gì suốt 3 ngày nay. Có lẽ chết trên mặt đất rồi."
Giọng điệu của Andrew cũng không có thương cảm gì. Chuyện như vậy rất bình thường, đặc biệt khi cuộc sống của Andrew đã quá dài.
Nghe vậy, Jesse đột nhiên nói: "Andrew, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi vậy? Tôi nhớ khi cha tôi còn làm ở đây thì anh đã làm việc ở bệnh viện rồi. Làm nhiều năm như vậy mà tôi cũng không thấy anh thăng chức. Anh có bao giờ nghĩ rằng do anh làm việc chưa đủ chăm chỉ không?"
Gương mặt máy móc của Andrew vẫn duy trì một nụ cười tươi: "Tôi mà không chăm chỉ? Nếu biết tôi là đồng nghiệp của cha cậu thì nên tôn trọng tôi chút đi. Xe buýt tới rồi, lần sau gặp lại."
Nói xong, Andrew tiêu sái vẫy tay.
Câu hỏi của Jesse được Andrew trả lời dễ như trở bàn tay.
Andrew ngồi trên xe buýt, hôm nay người đi xe cũng nhiều, không một ai nhường chỗ cho y ngồi.
Andrew đã cải tạo cơ giới ở mức cao, thường xuyên bị người khác xem như là cyber cấp thấp.
Andrew xoa mũi: "Bây giờ người trẻ cũng không biết tôn trọng người già cả gì cả. 600 năm trước lúc mình còn làm việc ở công nghiệp nặng Đông Hoàng..."
Y nghĩ như vậy nhưng không dám tiếp tục nữa. Kí ức đó quá đau khổ, quá thảm thiết.
Dù là cyborg có mức độ cải tạo lên đến 99%, Andrew vẫn cảm thấy cõi lòng tan nát như cũ.
"Chăm chỉ, cố gắng thì có ích gì? Haiz, trên đường về mua thêm vé số vậy." Andrew thở dài một hơi.
24.01.23