Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi

Chương 9: [Đừng Nói Nhiều] - 09




Lúc Phàn Kỳ đang cho Hứa Dục nghe viết từ đơn tiếng Anh, Hứa Vị Trì phát hiện cậu có vấn đề gì đó.
Tối hôm trước Phàn Kỳ mới cùng đám bạn ăn BBQ uống bia. Một đám học sinh vừa thi đại học xong, cứ nửa đêm không muốn đi ngủ, nhưng không ngủ thì lại không biết làm gì. Bọn họ đi ăn BBQ, ăn đến tận khi chủ tiệm đóng cửa quán, sau đó cả bọn đi dạo trên đường cái. Đi mãi mới nhớ ra, ờ ha, có thể đi net chơi mà.
Nam sinh ở giai đoạn này ấy, thường thích chứng minh mình đã là đàn ông, buồn ngủ cũng không chịu ngủ, đã vậy lại còn thích chơi những trò tăng kích thích. Thần kinh lên xuống liên tục, vì vậy nên không bao lâu, Phàn Kỳ liền không chịu được nữa.
Mãi đến mười giờ sáng cả bọn mới tan. Cậu về nhà tắm rửa, sau đó ngủ từ trưa đến chạng vạng, sau khi dậy cũng chỉ tùy tiện ăn hai miếng đã vội vàng tới nhà Hứa Dục.
Có lẽ thịt nướng BBQ không sạch sẽ lắm, bia lại quá lạnh, đã vậy lại còn không ngủ đủ giấc, bao nhiêu tật xấu cuối cùng phản ứng ở chỗ dạ dày.
Đây không phải là lần đầu tiên Phàn Kỳ đau dạ dày. Thế nhưng đau dạ dày thường là lâu lâu đau một chút, cũng chỉ đau vài phút, chờ một lúc là sẽ không sao nữa.
Vậy nên lần đau dạ dày này, cậu cứ nghĩ cũng sẽ như những lần trước, ngồi một lát là sẽ ổn thôi. Ai mà ngờ được, càng ngồi càng đau.
Lúc đang ngồi đọc từ vựng, Phàn Kỳ có thể cảm nhận được rõ ràng lưng mình đang đổ mồ hôi.
Có lẽ do lực chú ý đặt toàn bộ trên người mình, mãi đến khi Hứa Vị Trì đi đến bên cạnh Phàn Kỳ, cậu mới phát hiện ra anh.
"Không thoải mái à?" Hứa Vị Trì cúi đầu hỏi Phàn Kỳ.
Hơi thở của Phàn Kỳ suy yếu mà dồn dập. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Vị Trì.
Lúc nãy Hứa Vị Trì đang làm việc, lúc này vẫn còn đang đeo kính, mang đến cảm giác đẹp khác với mọi ngày.
Coi đi, lúc này rồi mà Phàn Kỳ vẫn còn có thể mê trai được, cho nên dù đầu thai cũng không cứu rỗi được nữa rồi.
Phàn Kỳ vẫn cảm thấy mình nghỉ ngơi một chút là được, nên cậu lắc đầu: "Không sao đâu."
Hứa Dục ngồi bên cạnh lúc này mới phát hiện cậu khác thường, đặt bút xuống: "Thầy Phàn, sắc mặt anh kém quá."
Phàn Kỳ giơ tay sờ mặt mình một chút: "Thật hả?"
Hứa Dục nhíu mày, ngẩng đầu nói với Hứa Vị Trì: "Anh, anh đưa anh ấy đến bệnh viện đi."
Phàn Kỳ cũng không cần phải tự làm khó chính mình làm gì, đương nhiên cũng có thể là do đột nhiên được quan tâm, khiến cậu cảm thấy hình như mình đúng là rất khó chịu thì phải.
Trước khi rời đi, Phàn Kỳ còn vô cùng chuyên nghiệp mà giao cho Hứa Dục học thêm một số từ vựng, còn thêm một phần bài tập, dặn Hứa Dục hoàn thành.
Sau đó, cậu mới ngồi lên siêu xe của Hứa Vị Trì đi đến bệnh viện.
Lúc ấy cậu rất thích Hứa Vị Trì, cho dù Hứa Vị Trì làm gì cậu cũng đều cảm thấy mê luyến.
Kỳ thật lúc Hứa Vị Trì lái xe cũng không khác mấy so với lúc bình thường, thế nhưng Phàn Kỳ lại cảm thấy, ầu, người này đẹp trai thế nhỉ.
Ngón tay thon dài của anh này, cặp kính vẫn còn chưa gỡ xuống này. Đôi mắt này, lông mi này, chiếc mũi này, đôi môi này...
Chỉ cần Hứa Vị Trì cho cậu hôn một cái, dạ dày của Phàn Kỳ có thể lập tức hết đau ngay.
Haha, đương nhiên chỉ đùa chút thôi.
Trên đường tránh không được xóc nảy, dạ dày Phàn Kỳ càng lúc càng đau.
Sau khi tới bệnh viện, hai người xuống xe, cả người Phàn Kỳ đều suy yếu, toàn thân vô lực.
Hứa Vị Trì đến bên cạnh cậu, thấy cậu cong eo, quan tâm hỏi: "Cậu ổn đấy chứ?"
Phàn Kỳ cứng miệng: "Vẫn ổn."
Hứa Vị Trì dẫn cậu tới một bệnh viện tư nhân. Bệnh viện sang như vậy, Phàn Kỳ mới chỉ nghe chứ chưa từng tới.
Trước đây, bạn bè cậu đang bị kỳ thi đại học tra tấn, lúc nói đùa thường nhắc đến bệnh viện này, bảo nếu thi đại học không đỗ thì đến trước cửa bệnh viện này, kiếm một chiếc xe cho nó đâm trúng. Người có thể đến bệnh viện này đều là không phú thì quý, vậy là nửa đời sau không cần sầu lo nữa rồi.
Vậy nên vừa vào cửa, cậu đã ngay lập tức cảm nhận được đãi ngộ của những người không phú thì quý.
Hứa Vị Trì cùng cậu kiểm tra một lúc, bác sĩ nói chỉ là vấn đề nhỏ.
"Tôi ghi cho cậu mấy loại thuốc, lát nữa uống thuốc là sẽ hết đau dần, không có vấn đề gì đáng ngại." Bác sĩ lấy ra một chiếc thẻ đưa tới, nhưng không đưa cho Phàn Kỳ mà đưa luôn cho Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì nhận lấy, hỏi bác sĩ: "Còn cần chú ý gì nữa không?"
Bác sĩ nói: "Mấy ngày tới ăn đồ ăn thanh đạm một chút."
Hứa Vị Trì đáp lại: "Được, cảm ơn bác sĩ."
Hứa Vị Trì cảm ơn xong thì cất chiếc thẻ vào túi.
Phàn Kỳ cũng nói câu cảm ơn bác sĩ, sau đó liếc mắt nhìn túi của Hứa Vị Trì.
Lâm thời làm một tấm thẻ, tuy rằng Phàn Kỳ cảm thấy cả đời này có lẽ cậu sẽ không dùng tới, nhưng cậu vẫn muốn có nó, dù chỉ để lưu lại một phần hồi ức thôi cũng đủ rồi.
Có lẽ là do nhận thấy ánh mắt của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì cúi đầu hỏi cậu: "Sao thế?"
Phàn Kỳ liếm môi, đánh bạo nói: "Có thể cho tôi tấm thẻ được không?"
Hứa Vị Trì lắc đầu không đồng ý: "Cậu ngồi đi, để tôi đi lấy thuốc."
Phàn Kỳ ồ một tiếng, ý của cậu không phải như vậy.
"Lấy thuốc xong thì cho tôi được không?" Chờ đến khi hai người họ ra ngoài ngồi xuống, Phàn Kỳ lại hỏi thêm một câu.
Hứa Vị Trì cười, nụ cười đẹp đến chói mắt: "Đương nhiên rồi, đây là thẻ của cậu mà."
Phàn Kỳ ồ một tiếng, lại cắn răng hỏi: "Hết bao nhiêu tiền thế? Tôi chuyển lại cho anh."
Hứa Vị Trì đáp lại, ngữ khí như vân đạm phong khinh: "Không bao nhiêu cả, tôi trừ một ít trong tiền lương của cậu là được rồi."
Phàn Kỳ gật đầu: "Cũng được."
Sau này Phàn Kỳ mới biết, khi đó Hứa Vị Trì căn bản không muốn tính toán chút tiền đó với Phàn Kỳ, chỉ định thuận miệng lừa cậu một câu, sau này cũng không nhắc lại nữa.
Mãi đến khi Phàn Kỳ biết được tấm thẻ này hết bao nhiêu tiền, mối quan hệ của cậu và Hứa Vị Trì đã không còn như cũ nữa rồi.
Lúc đó Phàn Kỳ còn đang cáu kỉnh, mà thanh niên trẻ trâu cáu kỉnh, chuyện thích làm nhất là tôi đem hết đồ của anh trả lại cho anh, biểu diễn một màn dứt áo đoạn tình.
Nhưng thật không khéo, lúc đó hai người mới ở bên nhau chưa được bao lâu, Phàn Kỳ thật sự không có đồ gì của Hứa Vị Trì có thể lấy ra được.
Không lẽ lại trả lại tiền áo mưa cho anh ấy à, đến lúc đó bầu không khí cãi nhau của hai người lại biến thành bầu không khí như này như kia ấy.
Phàn Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến tấm thẻ kia, lớn tiếng hét lên muốn trả thẻ trả tiền.
Hứa Vị Trì để cậu tới, cũng đã cầm lại thẻ, còn báo cáo đầy đủ từ A đến Z toàn bộ tiền xem bệnh hôm đó.
Phàn Kỳ nghe xong héo luôn, sao lại mắc như vậy chứ?
Nhưng đang cãi nhau, lại còn tranh cãi kịch liệt, nên Phàn Kỳ lập tức gọi điện cho Tề Việt.
Thế nhưng điện thoại còn chưa thông đã bị Hứa Vị Trì tắt mất. Hứa Vị Trì vác cậu lên vai ném xuống giường, lấy tấm thẻ anh vừa mới cất đi nhét vào túi quần Phàn Kỳ, tức giận nhìn vào đôi mắt cậu: "Đừng quậy nữa."
"Hở hở, có vai của tao nữa sao?" Tề Việt nghe đến đây đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Khi nào thế? Sao tao không nhớ gì hết vậy?"
Phàn Kỳ lắc đầu: "Chín năm rồi, mày mà còn nhớ mới là chuyện lạ đó."
Chín năm, vậy mà vẫn nhớ rõ như vậy, có lẽ cũng chỉ có Phàn Kỳ.
Lúc nào cũng nói không nhớ thương, lúc nào cũng nói không để ý, nhưng chẳng phải lại nhớ tới rất nhiều chuyện, còn nhớ rất rõ ràng đó sao.
Hình ảnh lại quay lại bệnh viện ngày hôm đó.
Phàn Kỳ truyền nước biển mất một tiếng, Hứa Vị Trì chẳng lẽ lại phải ngồi bên cạnh cùng cậu hết một tiếng à?
Tuy rằng Phàn Kỳ rất muốn Hứa Vị Trì ở bên cạnh mình, nhưng đạo đức và lý trí nói với cậu rằng, điều này là không nên.
Hầy, ngượng ngùng ghê.
Vì vậy nên mới ngồi được năm phút, Phàn Kỳ liền mở miệng bảo Hứa Vị Trì về trước.
Hứa Vị Trì lắc đầu: "Không sao đâu, tối nay tôi không có việc gì. Hứa Dục cũng rất lo lắng cho cậu."
Phàn Kỳ ồ một tiếc, nhưng vẫn nói: "Tôi lớn bằng từng này rồi, không cần ai theo cùng đâu. Anh về nhà xem thử Hứa Dục làm bài sao rồi."
Hứa Vị Trì nói: "Nó ngoan lắm, trong nhà còn có dì giúp việc nữa."
Phàn Kỳ cảm thấy mình khuyên cũng đã khuyên rồi, là Hứa Vị Trì tự mình không muốn đi đó, đúng không?
Vì thế, cậu bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian hai người đơn độc trong gian phòng này.
Chín năm trước, điện thoại cũng chưa có nhiều chức năng như bây giờ. Điện thoại trên tay Phàn Kỳ cũng chỉ có chức năng gọi điện thoại, gửi tin nhắn, lên mạng rất chậm, vì vậy lúc này hai người đều không ai nghĩ đến chuyện chơi điện thoại.
Hứa Vị Trì đang xem quyển tạp chí không biết lấy từ đâu ra, Phàn Kỳ ăn không ngồi rồi, chỉ có thể nằm ngây ngốc.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua, Phàn Kỳ mở miệng trước: "Hứa tiên sinh vừa tốt nghiệp đại học sao?"
Hứa Vị Trì thoáng ngẩng đầu: "Ừm."
Phàn Kỳ: "Hình như anh lớn hơn tôi ba tuổi thì phải."
Hứa Vị Trì: "Đúng vậy."
Phàn Kỳ ồ một tiếng: "Anh chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi, tôi lại gọi anh là Hứa tiên sinh, nghe cứ kỳ kỳ sao á."
Hứa Vị Trì nghe vậy thì quay sang nhìn Phàn Kỳ: "Cậu muốn gọi thế nào?"
Phàn Kỳ cười cười: "Tôi cũng gọi anh trai như Hứa Dục được không?"
Ngoài mặt Phàn Kỳ trông vẫn bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm đã nổi sóng lớn. Nói xong lời này, cánh tay đang truyền nước biển cũng không nhịn nổi mà run rẩy đôi chút.
Hừm, gọi "anh trai", hình như có hơi thân mật quá.
Lời này nói ra quá đường đột, nhưng đã nói rồi, cũng không thu lại được. Phàn Kỹ suy nghĩ một chút, lập tức dùng đến tuyệt chiêu.
Cậu quay đầu nhìn Hứa Vị Trì, nhẹ mỉm cười, lộ má lúm đồng tiền.
Rất nhiều người đều thích má lúm đồng tiền của cậu, cho nên, tuyệt chiêu này chắc là dùng được nhỉ?
Quả nhiên, ánh mắt Hứa Vị Trì chuyển đến chiếc lúm đồng tiền bé bé xinh xinh trên má cậu, vẻ mặt dường như cũng ôn hòa hơn chút.
Thế nhưng Hứa Vị Trì cũng chỉ nhìn thêm một giây ngắn ngủi, sau đó lại đưa mắt nhìn tạp chí.
Anh nói: "Hứa Dục cũng gọi tôi là anh, không gọi anh trai."
Chú thích
Phàn Kỳ vô cùng hồi hộp, trái tim cậu đập thình thịch.
Nếu Hứa Vị Trì đã cho cậu một bậc thang, cậu dại gì mà không chạy xuống.
Đang định nói, thế thôi tôi vẫn gọi anh là Hứa tiên sinh đi, Hứa Vị Trì lại mở miệng.
Hứa Vị Trì: "Nhưng mà cậu gọi vậy cũng được."
Phàn Kỳ hoảng hốt, huyệt thái dương nhảy thình thịch càng trở nên mãnh liệt. Thậm chí cậu còn nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
Kế hoạch, thành công rồi hở?
Phàn Kỳ xác định: "Tôi có thể gọi anh là anh trai thật hả?"
Hứa Vị Trì vẫn đang nhìn tạp chí, lại cất lên âm thanh mà Phàn Kỳ yêu thích, nói: "Ừm."
Cả người Phàn Kỳ thoải mái hơn hắn, dạ dày cũng hết đau luôn.
"Được." Phàn Kỳ nói.
Kế hoạch thành công rồi aaaa!
Một tiếng đồng hồ chớp mắt trôi qua, thời gian cũng không còn sớm nữa, Hứa Vị Trì đưa Phàn Kỳ về thẳng nhà.
Sau khi xuống xe, cả người Phàn Kỳ đều lâng lâng như bay trên mây.
Cũng có chuyện gì đâu, mà sao cậu lại vui như vậy?
Anh trai, anh trai.
Hí hí, hê hê, ha ha...
Ối giồi ôi vui ghê!
Phàn Kỳ suýt chút nữa là nhảy chân sáo về nhà.
Hóa ra trong sách sinh học nói adrenalin tăng cao là cảm giác này đấy sao?
Tui đã hiểu rồi hơ hơ!
Cậu vừa đi vừa nghĩ, khi bước đến đầu ngõ, nhìn thấy một đám người ngồi xổm một bên hút thuốc.
Tổng cộng có năm người, toàn là tầm mười mấy tuổi, lôi thôi lếch thếch mà ngồi.
Đoạn đường này không có đèn, chỉ có thể dựa vào chút ánh đèn le lói ngoài đường lớn mà đi tới.
Lúc Phàn Kỳ đi ngang qua có liếc mắt nhìn họ một cái. Vốn chỉ định nhìn một chút rồi nhanh chóng rời đi, nhưng vừa nhìn thấy người trong bóng tối, Phàn Kỳ đã nhận ra có biến.
"Mày là anh của Phàn Chính đấy à?"
Cái tên đang ngồi hút thuốc gần Phàn Kỳ nhất đột nhiên đứng lên.
Phàn Kỳ làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Nhưng còn đi chưa được hai bước, người kia đã hét lên: "Ngăn nó lại."
Bốn người còn lại động tác cực kỳ nhanh, dập thuốc tiến lên ngăn Phàn Kỳ lại.
Người vừa gọi Phàn Kỳ cũng đã bước tới. Hắn bật chiếc bật lửa trên tay một cái "tách", huơ huơ trước mặt Phàn Kỳ: "Đúng là mày rồi, trùng hợp thế nhỉ?"
Phàn Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn năm người đang vây quanh mình, thoáng lui về phía sau một bước: "Tụi mày định làm gì?"
"Làm gì?" Người kia đứng trước mặt hắn hét lên: "Mấy anh em, báo thù cho đại ca!"
Giọng nói vừa truyền tới, Phàn Kỳ lập tức ngồi xổm xuống, nhặt một cây gậy trên mặt đất lên.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, con ngõ nhỏ trong nháy mắt chìm trong tiếng mắng chửi thô tục.
Lúc Phàn Kỳ đứng lên, có một tên giơ chân đá cậu. Phàn Kỳ tránh qua bên cạnh, đồng thời giơ cây gậy trong tay định đánh tiếp. Nhưng không may, cây gậy không thể hiện được chút tác dụng nào, vừa đụng vào người đã gãy đôi.
Trong đám người truyền đến vài tiếng cười nhạo. Phàn Kỳ lui về phía sau một bước, đang định quay đầu chạy, đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào con ngõ nhỏ.
Tất cả mọi người đều bị luồng ánh sáng này làm cho chói mắt phải nheo mắt lại, cũng dừng động tác.
Ánh sáng đến từ một chiếc xe quen thuộc. Mà chủ nhân của chiếc xe, giờ phút này đang chậm rãi bước tới ngay giữa luồng sáng.
Ánh sáng chiếu vào lưng anh, chiếc bóng nghiêng nghiêng trên mặt đất, khí tràng cường đại bao phủ ngõ nhỏ.
Hứa Vị Trì bước từng bước, đẹp trai không đỡ được.
Anh bước đến bên cạnh Phàn Kỳ, giơ chiếc cờ lên hướng về phía năm tên lưu manh, một tay khác nắm lấy cổ tay Phàn Kỳ, kéo cậu ra sau lưng.
"Tụi mày dám đụng đến cậu ấy thử xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.