Nguyễn Văn Hách cầm nửa ly sữa tươi trong tay, ghé vào bệ cửa sổ xem Tiền Hàng ở bên ngoài phơi quần áo, “Bên trái bên trái xếp lại đi, tội cho mi đeo mắt kính, kính lão sao?”
“Ngậm miệng!” Tiền Hàng đang phơi vỏ chăn, kết quả nhóc Nguyễn Văn Hách này đứng nói chuyện không biết đau sốc hông, ăn uống mà còn lắm mồm ngồi chỉ huy, vừa rồi cái mông kia chắc là đánh chưa đủ mạnh, tốt nhất có thuốc độc cho cậu câm luôn.
Nguyễn Văn Hách rời khỏi cửa sổ, chốc lát sau đã trở lại, cầm trong tay một chiếc máy bay giấy, sau đó phóng về phía Tiền Hàng. Máy bay giấy bay ra mấy thước thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, Nguyễn Văn Hách có chút tức giận lại rời khỏi cửa sổ, không bao lâu bê một đống máy bay giấy trở lại, không ngừng phóng máy bay tới chỗ Tiền Hàng. Nguyễn Văn Hách vừa phóng vừa mắng đường lang, Tiền Hàng thấy máy bay giấy một cái cũng không phóng qua khỏi đường thì cười ha ha, máy bay giấy trong lòng đều ném sạch bách, dứt khoát trèo lên cửa sổ bắt lấy lưới phòng hộ ngoài song cửa trừng Tiền Hàng mà mắng.
Tiền Hàng huy huy nắm tay làm ra tư thế muốn đánh người, mặc kệ cậu hiện giờ có phải bình thường hay không, cần phải cứng thì không thể mềm. Nguyễn Văn Hách thật sự không mắng nữa, chỉ là còn chưa leo xuống từ trên cửa sổ. Tiền Hàng tiếp tục phơi chăn, còn có cái quần lót nhỏ kia nữa. Nguyễn Văn Hách đứng ở trên cửa sổ nhìn trong chốc lát, đang muốn leo xuống thì thấy một người đi qua ngoài cửa sổ, là bệnh hữu ở cách vách.
“Tiểu Hoa.” Nguyễn Văn Hách gọi bệnh hữu lại.
Người bị gọi Tiểu Hoa không phải là phụ nữ, mà là một nam nhân đầu mang một bông hoa giấy màu trắng, nam nhân thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, diện mạo tuấn tú, trên cằm một vòng râu lún phún càng hiện vẻ anh khí cùng thành thục.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi anh là Tiểu Hoa.” Tuy trong miệng nam nhân nói vậy, lại cao hứng chạy đến song cửa sổ nói chuyện phiếm với Nguyễn Văn Hách, “Em làm gì thế, tụi mình đi đánh Voldemort.”
“Không đi, ngay cả con rắn bồ cũng đánh không lại, còn bỏ lại mình chạy mất, làm hại mình bị hiệu trưởng mắng, cơm cũng không cho ăn.”
Tiền Hàng cách đó không xa nghe cuộc trò chuyện như vậy có chút dở khóc dở cười, xem ra chủ đề giữa bệnh hữu với nhau không phải anh cái tên muggle này có thể tham dự được.
Tiểu Hoa suy tư một chút, “Vậy chúng ta đi tìm Long châu, tập hợp đủ bảy viên triệu hồi Thần Long liền có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi.”
Té ra các người đây là muốn vượt ngục, Tiền Hàng phủ vỏ chăn lên nghe lén bọn họ nói chuyện.
Nguyễn Văn Hách chỉ vào Tiền Hàng đứng ở dưới vỏ chăn, “Đằng kia có gian tế, trước đánh chết hắn chúng ta lại thương lượng sau.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Tiền Hàng đang ẩn náu nghe câu này thì giật mình, tiếp theo lại thấy vỏ chăn bị người khác kéo xuống, Tiểu Hoa nhe nanh trợn mắt nhào tới anh. Tiền Hàng nhanh chân bỏ chạy, Nguyễn Văn Hách trong phòng bệnh cổ vũ cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cứ như chó dại đuổi theo Tiền Hàng không tha. Đúng lúc này một vị y tá từ cách đó không xa đi ngang qua, nghe bên này có tiếng kêu thảm thiết thì ngó qua, trông thấy Tiền Hàng bị bệnh nhân rượt thì lập tức đi kêu người.
Tiểu Hoa nghe y tá kêu người thì đột nhiên ngừng lại, la to với Nguyễn Văn Hách đằng xa xa: “Xin lỗi Hoàng thượng, liên quân tám nước quá hung tàn, Tiểu Hoa tử chịu không nổi nữa, chạy đây.”
Tiền Hàng thấy Tiểu Hoa chạy mất, dừng lại diễu võ dương oai với Tiểu Hoa đang bỏ trốn, “Chớ chạy à, chờ tôi bắt được anh nhất định cho anh uống một đống thuốc, rồi mang anh đi làm trị liệu!”
Nguyễn Văn Hách thấy Tiểu Hoa chạy thật, ngồi bên lưới phòng hộ cửa sổ mà đập, sau mười mấy cú đập, song sắt chịu hết nổi rớt ra, cậu té xuống từ bên trong. Tiền Hàng đang đắc ý, thấy Nguyễn Văn Hách ngã ra từ trong cửa sổ thì chạy đến xem, cũng may Nguyễn Văn Hách ở lầu một, độ cao này ném cũng không chết người được.
“Số 438, cậu không sao chứ?” Tiền Hàng đỡ Nguyễn Văn Hách lên hỏi.
“Mi mới tử tam bát, đường lang bốn mắt.” Nguyễn Văn Hách xoa xoa cái hông bị té đau, bắt lấy cánh tay Tiền Hàng cho một táp.
“Phắc, cậu cái tên không có lương tâm này.”
…
Tiền Hàng đứng trong phòng giặt đi qua đi lại, anh tự nhận là mình rất dễ cáu, chưa đến nửa ngày đã bị nhóc điên kia làm tức đến hai lần, anh quyết phải hảo hảo chỉnh đốn tên điên này, bất kể đầu óc hay mồm miệng đều phải trị. Nguyễn Văn Hách đang giặt vỏ chăn trước vòi nước, cậu ngẩng đầu xuyên qua mắt kính nhìn Tiền Hàng, oán hận tràn ngập.
Một y tá đi ngang qua phòng giặt, thấy Nguyễn Văn Hách thì dừng lại, hay tai chia nhau cầm một gói giấy và một ly nước. Tiền Hàng biết tới giờ uống thuốc của Nguyễn Văn Hách nên nhận lấy ly nước và gói thuốc, y tá nói cám ơn rồi rời khỏi phòng giặt. Nguyễn Văn Hách trông thấy gói thuốc thì nhíu mày, từ khi vào ở trong bệnh viện, mỗi ngày cậu đều phải uống rất nhiều thứ kỳ quái, gần đây có giảm đôi chút, nhưng mà cậu ghét thứ mùi vị đó.
“Uống đi.” Tiền Hàng đi đến bên cạnh Nguyễn Văn Hách nhắc cậu uống thuốc.
“Mi có bệnh, mi uống.” Nguyễn Văn Hách có chút tức giận đập nước, Tiền Hàng nhanh chóng thối lui tránh cho bị nước bắn ướt cả người.
Nguyễn Văn Hách nóng giận vặn vỏ chăn, Tiền Hàng lại suy nghĩ xem nên nói thế nào, bằng không để Nguyễn Văn Hách kích động tới phát bệnh thì tiêu luôn.
Tiền Hàng nói mà như nhổ nước bọt: “Đây là viên đường, không phải viên thuốc.”
Nguyễn Văn Hách liếc Tiền Hàng, “Bớt gạt ta, mỗi lần y tá tới cũng đều cầm gói thuốc loại này.”
Gói thuốc màu trắng không lớn lắm, chứa hơn mười viên thuốc cũng không vấn đề.
“Không tin cậu nếm thử xem.”
“Mi uống trước.”
Tiền Hàng có loại cảm giác thất bại, sau đó mới hiểu người bị bệnh tâm thần cũng không phải là nhược trí*. [trí thông minh yếu kém]
“Nếu không thì thế này, cậu uống cái này xong, tôi giặt chăn giúp cậu.”
“Ta giặt xong rồi.”
Tiền Hàng bắt đầu căm hận chỉ số thông minh của Nguyễn Văn Hách, nếu như gia hỏa này không phải bị bệnh, chắc hiện giờ đang ở đại học gây họa cho bạn bè rồi?
Nguyễn Văn Hách vung vung bọt xà phòng trên tay, Tiền Hàng lại nghĩ đến gì đó, “Cậu uống thuốc, tôi gấp máy bay giấy cho cậu.”
Nguyễn Văn Hách dao động, ngó ngó tay mình, “Dơ quá, mi đút ta.”
Tiền Hàng nhất thời không biết có nên đồng ý hay không, nhìn nhìn bọt xà phòng trên tay Nguyễn Văn Hách lần nữa rồi đồng ý luôn. Tiền Hàng mở gói thuốc ra, Nguyễn Văn Hách ngửa cổ há mồm, anh trút mấy viên thuốc trong gói thuốc và miệng Nguyễn Văn Hách, sau đó đưa ly nước lên cho cậu uống. Nguyễn Văn Hách uống ừng ực ừng ực vài hớp, Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách híp mắt uống nước, quả thật là giống y như mèo, lông mi còn thật dài, mặt cũng nhỏ nhắn nữa, lúc uống nước hầu kết di động lên xuống, một giọt nước thuận theo khóe miệng chảy xuống, thế mà nhìn qua lại có chút gợi cảm.
“Ô a, đường lang bốn mắt mi muốn sặc chết ta hả.” Nguyễn Văn Hách uống xong vẫn còn ngửa cổ đụng vào ly nước, nhắc nhở Tiền Hàng rằng cậu đã uống xong rồi, có điều Tiền Hàng xem ra quá nhập thần nên vẫn chưa phát giác, cậu cực chẳng đã đành đẩy ly nước trước mặt ra.
“Ly nước dơ rồi mi đi rửa đi, không phải ta làm đâu.” Nguyễn Văn Hách tâm tình không tồi xách vỏ chăn lên vắt ráo, đổi một chậu nước sạch khác để giặt.
Tiền Hàng có chút xấu hổ, không rõ rốt cuộc mình nhìn cái gì mà nhìn chằm chằm một tên tiểu quỷ.
Nguyễn Văn Hách giặt vỏ chăn xong thì đem ra ngoài phơi nắng, hiện giờ mặt trời cũng đã lên cao, cậu đói bụng chạy đến căn tin ăn cơm. Tiền Hàng làm bác sĩ có căn tin riêng cho bọn anh, chẳng qua cũng chỉ là một cái cửa sổ trong căn tin của bệnh nhân phân ra mà thôi. Tiền Hàng trở về phòng làm việc lấy dụng cụ ăn, đến căn tin thì thấy Nguyễn Văn Hách đang xếp hàng, mà bên này bác sĩ không nhiều, anh chờ hai người thì đã đến lượt mình, cho nên tìm một bàn trong góc khuất ăn cơm.
Tiền Hàng vừa ăn cơm vừa nhìn người trong căn tin, hình như những người bệnh không có huynh hướng bạo lực mới được phép đến căn tin dùng cơm, thế nên ngoại trừ những hành vi có chút dị thường của họ ra, trật tự trong căn tin vẫn được bảo đảm. Các bác sĩ và y tá trực ban khác cũng giám sát họ ăn cơm, tránh cho việc ăn được phân nửa lại có người đánh nhau, hoặc là phá hỏng bố trí của căn tin.
Nguyễn Văn Hách thật vất vả mới xếp hàng xong đi ra từ trong đám người, bưng khay cơm quét nhìn khắp căn tin tìm chỗ trống, Tiểu Hoa cách đó không xa hô gọi cậu qua, cậu ngồi bên cạnh Tiểu Hoa ăn cơm. Mà Tiền Hàng ở đằng xa vốn đang nghĩ xem có cần gọi Nguyễn Văn Hách hay không, thấy Nguyễn Văn Hách bị Tiểu Hoa gọi đi rồi thì cắm đầu ăn cơm.
Nguyễn Văn Hách chu mỏ vừa ăn cơm vừa phê phán hành vi vứt bỏ đồng đội ban nãy của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nịnh hót gắp một miếng thịt vào trong chén Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách đại khái là chê ít không chờ Tiểu Hoa đồng ý, đã gắp thịt trong đĩa Tiểu Hoa bỏ vào trong miệng mình, lại còn đắc ý mà cười ha ha. Lúc Tiền Hàng ở đằng xa ngẩng đầu vừa lúc trông thấy một màn này, phát hiện Nguyễn Văn Hách cười lên thật đáng yêu, có điều cái chú em giắt bông trắng thiệt là phá hoại mỹ cảm, nhìn thế nào cũng thấy tang thương.
Vừa qua giờ cơm trưa, bệnh nhân không có gì làm đều trở về phòng đi ngủ, song, lưới phòng hộ bên ngoài cửa sổ phòng Nguyễn Văn Hách không còn nữa, phía bệnh viện lo Nguyễn Văn Hách có thể sẽ từ cửa sổ mà trốn đi, cho nên quyết định bảo Tiền Hàng bác sĩ chủ trị của Nguyễn Văn Hách trông chừng cậu. Tiền Hàng tìm chủ nhiệm để phân xử, giữa trưa anh cũng muốn nghỉ ngơi chút đỉnh, chơi với nhóc điên kia tới trưa đã mệt chết rồi. Chủ nhiệm lấy lý do lưới phòng hộ không phù hợp mà bác bỏ Tiền Hàng, còn nói ngộ nhỡ bệnh nhân chạy trốn chi phí bồi thường phá hoại anh đào đâu ra, anh lập tức không lên tiếng nữa cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Tiền Hàng rời khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, đứng bên ngoài nghĩ về chuyện ngủ trưa và ngủ vào ban đêm của Nguyễn Văn Hách, lẽ nào bắt anh phải canh trong phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách cả ngày?