Dược Nhân Độc

Chương 25:




Màn đêm dần buông xuống, bụi cát như tuyết, trăng tựa lưỡi câu, cuồng phong gào thét.
Con thuyền chậm rãi neo đậu vào bờ, Bạch Đàm phủi hạt nước dính trên vạt áo, cầm trong tay Thí Nguyệt câu, rồi mới chậm rãi đi tới cạnh cột buồm, đứng chắp tay, hai mắt nhìn thẳng tắp vào thân ảnh người nam tử đang hăng hái xông về phía trước.
Di Lan Sanh nhìn bóng dáng người đứng trên boong tàu, khi nãy lúc còn ở đằng xa, gã chỉ cảm thấy người thiếu niên này dáng người tuấn tú, nhưng giờ lại gần, mới phát hiện người này xinh đẹp cực kì, liếc mắt một cái, đã nhìn thấy một khuôn mặt lãnh diễm yêu dã tựa hoa quỳnh mới nở về đêm, trong bóng đêm mơ hồ tựa như máu (???), lại như cuồng phong bay đầy trời, thoáng chốc đập thẳng vào mắt gã. Khiến hô hấp của Di Lan Sanh cứng lại, đột nhiên ghìm chặt dây cương.
Con ngựa hướng mặt lên trời hí vang, miễn cưỡng thu lại móng vuốt.
Di Lan Sanh nhìn thẳng vào thiếu niên lấy lại bình tĩnh, mới cất cao giọng nói: “Các hạ có phải là Bạch Đàm, giáo chủ hiện nay của Phù Đồ giáo?”
“Chính là bản tọa.” Bạch Đàm lấy ra Thí Nguyệt câu, ánh mắt sắc như dao cạo, hàn quang lạnh thấu xương, “Nói vậy các hạ chính là Di Lan Sanh, Di môn chủ đi?”
Di Lan Sanh nghe giọng điệu của hắn không hề thua kém, mới liếc mắt nhìn Thí Nguyệt Câu, bất chợt nhớ tới phong tư khí phách của Vu Diêm Phù lúc nắm trong tay tuyệt thế thần binh, vừa ra chiêu đã kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, trong lòng chợt thấy thương tiếc, nghĩ thầm, người này không chỉ giết chết sư tôn của mình, mà ngay cả binh khí cũng chiếm làm của riêng, thật sự là ngông cuồn ngạo mạn, mặc dù gã chưa bao giờ tự xưng là võ lâm chính đạo, nhưng những chuyện tà ác trái với võ đạo bậc này, gã tuyệt nhiên xem thường đi làm.
Nhìn Bạch Đàm ngông cuồng tự đại, chỉ mới mài được một ít răng nanh móng vuốt đã bộc lộ hết sắc bén của sói con, lập tức, Di Lan Sanh liền lộ ra vẻ mặt hơi khinh thường: “Không sai, tại hạ chính là Di Lan Sanh. Hài cốt của sư tôn hãy còn chưa lạnh, Bạch giáo chủ đã gióng trống khua chiêng chạy tới tham dự đại hội võ lâm, thật sự là rất hăng hái.”
Bạch Đàm chau mày, hời hợt nói: “Đó là lẽ tất nhiên. Bản tọa vừa mới nghiền xương y thành tro, tâm tình rất tốt, đang muốn đi chơi để giải sầu.
Giải sầu? Nói ra cũng thật nhẹ nhàng.
Di Lan Sanh vừa nghĩ như thế, đã có ý quyết tâm thay Vu Diêm Phù giết chết tên nghịch đồ này, cánh tay vừa run, Đồ La Phá Chướng Quyết đã bay ra tấn công, nội lực tinh thuần làm một bên tay áo rộng lớn nổ tung, lộ ra cánh tay tinh tráng, bất ngờ hình xăm thần linh nộ phẫn cũng xuất hiện, sát khí bá đạo tới vô cùng: “Nếu tâm tình ngài đã tốt, không biết Bạch giáo chủ có hứng thú cùng tại hạ luận bàn một phen? Sớm đã nghe nói Bạch giáo chủ có thiên phú dị bẩm, tư chất võ công cực cao, chính là tự học mà thành tài, không biết có phải danh xứng với thực hay không?”
Bạch Đàm nghe rõ trong lời gã nói có ý trào phúng chế giễu, thì trong lòng phẫn nộ vô cùng, càng nghe càng tức, liền dùng mũi chân chạm vào một điểm, lập tức nhảy trên khung xương ở mũi tàu, nghiêng người tránh né: “Có phải danh xướng với thực hay không, thử một lần sẽ biết.”
Di Lan Sanh thấy hắn không có ý bước xuống, cũng không tiếp tục chần chừ, giơ cây roi lên, thúc ngựa phóng tới bờ sông, sau đó mượn lực giẫm trên lưng ngựa, liền phi thân ép tới thân ảnh trên mạn thuyền.
Bạch Đàm đã từng xem qua sách ghi chép các loại binh khí, Đồ La Phá Chướng Quyết nằm trong tay Di Lan Sanh chính là một loại vũ khí cực kì lợi hại, một khi chạm vào máu, nó liền sinh ra một loại độc tố hiếm thấy, độc tố men theo đường máu ngấm vào trong cơ thể, làm cơ thể sinh ra vô số nhục hoa (???), khiến kinh mạch đứt đoạn, không chỉ cực kỳ thống khổ mà tử trạng cũng rất thảm khốc, hắn một sợi lông cũng không thể để nó dính vào, nghĩ lại không thể lấy cứng đối cứng, ở chính diện dằng co, chỉ có thể dùng kỹ xảo, lùi một bước để tiến hai bước, lấy nhu thắng cương.
Tức khắc, Bạch Đàm chạm vào một điểm trên mạn thuyền, nhanh nhẹn lướt trên mặt nước, Di Lan Sanh đang từng bước ép tới, thấy gã thẳng hướng về phía mình, thân ưng liền bay lùi lại phía sau, uyển chuyển nhẹ nhàng như chim lượn trên nước, dứt khoác né tránh không hề nghênh đón, chính là đang dùng khinh công tối thượng- “Vũ phong lộng nguyệt” – trong Lục Dục Thiên, trái ngược với Vu Diêm Phù lúc trước sử dụng tiêu sái phiêu dật, hắn phối hợp với tay áo phiêu diêu, tóc đen bay lượn, càng làm cho chiêu thức có thêm mấy phần như múa mà uyển chuyển, nói không nên lời mê hoặc lòng người.
Nhưng điểm này có thể Bạch Đàm cũng không hề biết, hắn luyện tập mị thuật mấy năm, phương pháp câu hồn từ lâu đã thuộc nằm lòng, thấm vào chiêu chiêu thức thức, theo nội lực bắn ra, gặp phải đối thủ càng mạnh, mị hoặc toàn thân càng mãnh liệt.
Di Lan Sanh đuổi theo càng nhanh, cách hắn càng gần, thì càng cảm thấy người này dụ hoặc khôn tả. Gã hơi phân tâm, sát khí đã yếu dần, động tác cũng ngưng trệ, đã nhanh chóng rơi xuống hạ phong. Bạch Đàm thấy thế liền chớp lấy thời cơ, dùng một chiêu “Thiên nữ hái hoa”, biến thủ thành công, nương theo gió vượt sóng bỗng nhiên đánh úp lại, né người bổ xuống một cái, làm cho thanh Quyết của gã mất đi phương chuẩn xác, thân Câu tức khắc như hóa mãnh long, ép thẳng vào cánh tay phải của gã, cốt ý muốn đánh rơi binh khí, mà chuôi đao hình câu thì chém thẳng vào mặt.
Di Lan Sanh nhanh chóng lắc mình né tránh, làm Đồ La Phá Chướng Quyết bỗng phát ra một tiếng lệ ngâm, kim cương trên đầu Quyết bỗng dưng rạn nứt, tách ra thành hình hoa, thoát ra khỏi thân Quyết, như mũi tên hình hoa bắn nhanh như thoi, cấp tốc bay về phía Bạch Đàm!
Sắc mặt Bạch Đàm đanh lại, tạo ra luồng khí nóng toàn thân bao bọc cả người, đánh tan nát cánh hoa kịch độc, Thí Nguyệt Câu chính ngay lúc này bổ xuống thân Quyết trong tay Di Lan Sanh, cái đuôi câu ôm lấy cánh tay phải cứng như thiết của gã, hai người dằn co hồi lâu, nội lực xung đột, binh khí tương giao, nhất thời tạo ra cơn sóng thần trên mặt nước, mắt thấy rất nhanh sẽ bị nhấn chìm trong đáy nước.
Lưng hắn khó khăn lắm mới giữ yên trên mặt nước, da đầu Bạch Đàm căng lên, lập tức đạp trên sóng nước dựng người lên, vươn người đem Di Lan Sanh áp xuống phía dưới, thì liếc thấy đầu Quyết lại sinh ra một đóa hoa thép, sấn thẳng tới ngực mình, hắn theo bản năng hé môi đỏ mọng, mở miệng ra, vô thức sử dụng chiêu mạnh nhất “Yên coi mị hành”, Di Lan Sanh vốn đã có chút không địch lại được, lại cảm thấy mị ý ập vào mặt, lập tức toàn thân chấn động mạnh, thân người chớp mắt bị công phá, chìm vào trong nước.
Điều làm Di Lan Sanh bất ngờ chính là, Bạch Đàm không có ý định thừa thắng xông lên, mà dùng một tay đoạt lấy Đồ La Phá Chướng Quyết, một tay dùng lưng Thí Nguyệt Câu ôm lấy thắt lưng gã, mang gã từ trong nước nâng lên, phi người nhảy lên boong thuyền.
Di Lan Sanh vừa đứng vững thân mình, mới lướt thấy nhiều môn đồ đang đứng dưới thuyền, nhất thời cảm thấy mất hết thể diện, gã vốn đứng thứ năm trong bảy đại cao thủ, trong lòng vẫn luôn không phục, lần này tới đại hội võ lâm, chính là muốn tỏ rõ uy danh, nhưng là không hề nghĩ tới, nửa đường đi lại bị tiểu yêu nghiệt – cái người bị coi là nổi sỉ nhục của võ lâm- đánh cho thảm bại.
Gã thế nào cũng nghĩ không ra, khi nãy Bạch Đàm dùng là sát chiêu ác liệt, chứ không phải là mị thuật thấp hèn, vì sao lại có thể dẫn dụ gã tới hồn vía lên mây, ngay cả khi hắn có sử dụng mị thuật, gã cũng chưa chắc trúng chiêu như thế.
Mặc dù không muốn chịu thua, nhưng nhớ tới người này lúc nãy không hề giở trò dùng ám chiêu, thắng mà không dùng thủ đoạn, rõ ràng có thể thẳng tay hạ sát, nhưng lại không lợi dụng lúc người gặp khó khăn, ngược lại đến điểm thì dừng, trong lòng không khỏi có cái nhìn mới về hắn, đè ép lại khẩu khí: “Bạch giáo chủ, quả nhiên là danh bất hư truyền. Bản tọa…binh khí của tại hạ, có thể trả lại cho tại hạ hay không?”
Bạch Đàm không lập tức phản ứng, cầm lấy thanh Quyết, giống như thao túng món đồ chơi mà múa máy một phen, rồi dấu sau lưng: “Bản tọa đã đánh bại ngươi, đồ chơi này tất nhiên sẽ trở thành chiến lợi phẩm. Nhưng mà….” hắn tiến gần gã một bước, khoé môi hơi chút cong lên, “Nếu Di môn chủ đáp ứng với bản tọa một điều kiện, bản tọa sẽ mang binh khí này trả lại cho ngươi, ngươi ngày sau có thể trên đại hội võ lâm tái chiến với bổn tọa một hồi.”
Di Lan Sanh hơi nhướng mày, dõi theo hắn nói: “Chuyện gì?”
“Đêm nay nể mặt bổn tọa lưu lại trên thuyền, cùng bản tọa thỏa sức uống một phen, kết giao bằng hữu, thế nào?”
“Kết giao bằng hữu?” Di Lan Sanh cảm thấy hơi bất ngờ.
“Không sai. Di môn chủ lần này đi một chuyến, chẳng lẽ không phải muốn tranh vị trí bá chủ võ lâm, nở mày nở mặt? Vừa khéo bản tọa cũng muốn đánh nhau kịch liệt một phen, tẩy sạch sỉ nhục, không bằng hai người chúng ta bắt tay cùng tiến, sau rồi tái tranh cao thấp.”
Ly Vô Chướng nghe thấy trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng Cơ Độc lại hiểu rất rõ, cánh tay chợt bị yểm xà xiết mạnh đến căng cứng, thì biết lòng sư tôn so với gã còn rõ ràng hơn—— Bạch Đàm sao có thể muốn tìm người giúp đỡ?
Hắn vốn đa nghi mẫn cảm như sói con, làm sao có thể tín nhiệm Di La Sanh, rõ ràng chính là nhìn trúng gã, muốn dụ gã cùng mình song tu, cướp lấy một thân nội lực tinh thuần, đột phá qua ải Lục Dục Thiên thôi.
” Nếu di môn chủ không cho bản tọa cái mặt mũi này, vậy cũng không sao, xem ra Di môn chủ cảm thấy bản tọa tiếng tăm không được tốt, thua trên tay bổn tọa mất hết mặt mũi, cũng không có ý đến đại hội võ lâm.”
Dứt lời, Bạch Đàm liền xoay người muốn tiến vào khoang tàu, Di Lan Sanh do dự một chút, mới gọi: “Bạch giáo chủ, xin hãy dừng chân.”
“Di môn chủ, mời.” Bạch Đàm ngoái đầu nở một nụ cười, đem mành vải trước cửa khoang thuyền vén lên, thủ thế mời, hắn vốn diện mạo không khác nào yêu linh, lúc liếc mắt nhìn người càng sinh ra vẻ ám muội khôn tả.
Di Lan Sanh dù tuổi còn rất trẻ nhưng xét cho cùng vẫn là môn chủ, từng nhiều lần ra vào chốn phong lưu, cũng thấy đầy tràng cảnh đẫm máu, tất nhiên trong lòng có phòng bị, nhưng vừa thấy thần thái của hắn, hô hấp cũng không tránh khỏi loạn nhịp. Gã không nghĩ cứ như vậy mà lùi bước—— dù cho có là nguy cơ tứ phía đầm rồng hang cọp, gã cũng muốn xông tới một lần, mở to mắt xem tiểu yêu nghiệt thí sư đoạt vị này rốt cuộc muốn giở trò xiết gì, nghĩ như vậy, gã liền sải bước mà vào.
Ly Vô Chướng cũng muốn đi vào, lại bị Bạch Đàm ném cho một ánh mắt sắc lẻm như đao, không thể làm gì đành dừng lại ở ngoài cửa, ra lệnh cho La Sát canh giữ hai bên cửa khoang, dưới thuyền môn đồ Mạn Đồ La môn không rõ nguyên nhân, cũng không dám manh động, chỉ tụ lại ngồi bên bờ sông, lẳng lặng chờ mệnh lệnh của Di Lan Sanh môn chủ.
Chỉ có mình lão Vu sư kia là run rẫy xuống ngựa, đi tới một bên mạn thuyền, ngẩng đầu lên nhìn Ly Vô Chướng, áo choàng trên vành nón cởi ra lộ ra khuôn mặt dày đặc những nếp nhăn tựa vỏ cây, lão trông như đã già cỗi đến mức sắp xuống mồ, nhưng cặp mắt lại sắc bén như chim ưng, như nháy mắt đã có thể nhìn thấu qua lớp da người, tìm thấy thứ mà lão mong muốn.
Ly Vô Chướng lại gần cột buồm trên thuyền: “Vị tiền bối này, không biết có chuyện gì?”
“Lúc nhiều năm trước, khi lão hữu ẩn cư trên Tu Di U cốc ở Thiên Sơn, đã gặp qua Bạch Giáo chủ một lần, có mấy lời muốn hỏi ngài ấy. Nhưng mà, việc này cũng không cần phải vội, chờ ngài ấy cùng môn chủ uống rượu xong, lão hữu hỏi lại cũng không muộn.”
“Ồ? Tu Di U cốc? Vãn bối chưa từng nghe thấy nơi đó, ” Ly Vô Chướng ngạc nhiên nói, “Giáo chủ của chúng tôi lúc nào thì đi qua nơi này?”
Lão vu sư bỗng nhiên cười ha hả, tay sờ viên dạ minh châu trên đầu gậy: “E rằng chính bản thân Bạch giáo chủ cũng không thể nhớ rõ, nhưng sự việc năm đó đối với lão hữu mà nói, ký ức chưa từng phai.”
…..
Nút mở bình rượu vừa mới khui ra, thoáng chốc hương rượu đã ngập tràn khoang thuyền.
Trong khoang thuyền sắp xếp một cái bàn thấp nhỏ, hai người ngồi xuống đất đối diện nhau, vị mỹ nữ xinh đẹp vốn nên hiến cho quốc vương Ba Tư đang ngồi trong góc gảy Đàn Không, tiếng đàn giống như suối reo chảy róc rách, lại tựa như oanh hót ngân nga.
Chợt một cánh tay thon dài giơ đến trước mắt Di Lan Sanh, rót đầy một ly rượu, màu rượu đậm sệt như máu, bên cạnh cánh tay dưới lớp áo lót như bạch nhược ngọc lan, chỉ là một động tác rót rượu, nhưng là nước chảy mây trôi, phong nhã vô cùng, ngay cả giọt rượu rớt trên mu bàn tay, cũng giống như vẽ lên một nốt chu sa đỏ.
Di Lan Sanh vốn cũng chẳng phải là nhân sĩ chính phái gì, đã sớm biết Bạch Đàm xuất thân từ luyến sủng, sao không rõ phong tình? Thấy đối phương ám muội gã cũng thuận theo đưa đẩy, khoác tay phẩy giọt rượu trên tay thiếu niên, rồi trở tay nắm bàn tay rót rượu của hắn: “Nhìn tay của Bạch giáo chủ, vừa trắng lại vừa nhỏ, thực sự là không giống tay người luyện võ.”
“Vậy giống cái gì?” Bạch Đàm cũng không ngại, mặc cho gã nắm tay, đem rượu rót xong mới đẩy tới bên môi gã. Di Lan Sanh không nghe cũng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng ma mị của thiếu niên, lại đẩy chén rượu về.
“Di môn chủ đã quá lo xa, nếu ta thực sự muốn giết chết ngài, khi nãy đã ra tay, hà tất gì phải dùng chút thủ đoạn này?”
Bạch Đàm hé môi nở một nụ cười, một tay nghiêng nghiêng chống đỡ đầu, thân thể cũng hơi nghiêng chút, cúi xuống nhấp một ngụm rượu, sắc môi đã nhuộm tới đỏ bừng, giương mắt từ phía dưới nhìn lại, lông mi dày như cánh bướm đêm đập cánh muốn bay, dụ người bước vào trong giấc mộng kiều diễm.
Không hiểu sao, cảm giác khinh bỉ chán ghét của Di Lan Sanh trước kia đối với thiếu niên phút chốc tiêu tán, trong ngực có một luồng nhiệt hỏa không thể nắm bắt đầu lan tràn, không nhịn được một tay đoạt lấy ly rượu, ngửa cổ trút xuống, lại càng như tưới dầu vào lửa, muốn kề cận thân thể thiếu niên, lại không ngờ đối phương trốn qua một bên, duỗi tay đem mạng che mặt của diễm cơ xinh đẹp lấy xuống, che lại mặt của chính mình, rồi ra dấu cho nàng ra ngoài.
Đến khi bên trong chỉ còn lại hai người, Di Lan Sanh nhìn thấy thiếu niên nghiêng mặt sang một bên, mạng che mỏng manh che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng làm chấn động lòng người, đâu còn dáng vẻ thiếu niên giáo chủ cùng gã đấu đá một phen, mà chính là tuyệt sắc y nhân thế gian hiếm thấy: “Có rượu ngon, có món ngon, làm sao lại không có ca vũ trợ hứng, hãy để cho ta vì Di môn chủ múa một vũ khúc.”
“Tuyệt diệu, hay lắm!” Di Lam Sanh tính cách phóng khoáng, hiện tại hưng phấn không thôi, thoải mái mà cười to, mở rộng vạt áo đã ướt đẫm mồ hôi, giơ tay đứng qua một bên cầm lấy bầu rượu, ngửa cổ rót vào một ly rượu nho.
Bạch Đàm nâng tay che trước mạng che, năm ngón tay khép lại rồi chậm rãi mở ra theo hình hoa sen, cánh tay xoay tròn nâng đến đỉnh đầu, chính là mở đầu thế “Thiên nữ câu hồn”, sau đó, một bàn chân ngọc đạp trên cái bàn thấp, đứng trên mũi chân, mắt cá khẽ rung lên, lục lạc trên vòng chân bằng xương người hơn ngâm lên một tiếng. Vật này vốn dùng để hỗ trợ mị thuật, hắn trước nay chưa từng phá hủy nó, chẳng qua là vì muốn che dấu còng thôi.
Ai ngờ, bây giờ còn có cơ hội dùng tới.
“Khè khè…”
Ở nơi mà hai người không hề chú ý tới, có một con rắn đỏ từ một khe hở chui vào, ẩn nấp trong bóng tối, lẳng lặng theo dõi bọn họ, càng là không biết tới vách tường có mắt, cũng có một người dựa lưng vào bức vách, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh sau tường, đôi tay cuộn tròn thành đấm, khớp xương đều phát ra tiếng kêu răng rắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.