Dược Nhân Độc

Chương 41:




Mông còn chưa có ngồi ổn, người phía trên đã nhảy xuống, không sai lệnh đáp ngay trước mặt hắn.
Bạch Đàm cũng chẳng thèm nhìn, tự cao tự đại, hai tay tạo kết ấn, mặt không biểu tình lạnh lùng nói: "Bổn tọa muốn tĩnh tọa luyện công, ngươi cút xa một chút, đi càng xa càng tốt đừng có quấy rầy bổn tọa.
“A Si vô ý quấy rầy chủ nhân, chỉ vì có một đề nghị." Vu Diêm Phù vòng ra sau hắn, cúi người xuống thì thầm, "Thật không dám giấu, lúc A Si luyện Lục Dục Thiên cũng giống chủ nhân, đều là học trộm."
Sắc mặt Bạch Đàm khẽ biến: "Ngươi sao biết bổn tọa là học trộm?"
Có người thấy ngươi lén lút vào Tàng Kinh Các, cáo trạng vi sư cũng không phải một hai lần.
Vu Diêm Phù cười nhạt, hai tay đặt trên đầu vai hắn vỗ vỗ, nắm lấy cổ tay: "Nhìn chủ nhân luyện công thì biết, tay chủ nhân tạo kết ấn không chuẩn, vì thế mỗi lần luyện công sẽ không thông thuận, chỉ hơi vô ý sẽ dẫn tới huyết khí ngược chiều, chân khí đi ngang qua hai mạch Nhâm Đốc ắt hẳn sẽ gặp cản trở, có đúng hay không?"
Bạch Đàm bĩu môi, tuy không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là gật đầu. Thầm nghĩ, hắn luyện công huyết khí hay ngược chiều, còn tưởng là mình không hấp thụ được huyết xá lợi chứ?
Hắn không phải là người được Vu Diêm Phù đích thân truyền dạy, luyện Lục Dục Thiên thế nào, đều là xem lén trong "kinh Địa Tạng thập luân" ghi công pháp Lục Dục Thiên cùng "Cực lạc kinh" mà luyện, nội dung trong kinh đa phần là tranh vẽ, còn có tiếng Phạn, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tự lần mò tìm hiểu, lại hồn nhiên không biết những bí tịch trong Tàng Kinh Các đã bị Vu Diêm Phù động tay động chân phòng học trộm vài thập niên trước, dựa vào ý chí không sợ chết cùng ngộ tính võ học cực cao, vậy mà chó ngáp phải ruồi, cũng học ra dáng được tám chín phần mười.
Nhưng mà phải biết, tám chín phần mười trong võ học mà nói, thì chính là sai một li đi nghìn dặm.
"Ta luyện được là vì học trộm khi Vu Diêm Phù cùng Tử ma Tư U luyện Lục Dục Thiên, may mà nhìn lén được một hai lần, khả năng lĩnh hội so với chủ nhân thấu triệt hơn một chút. Đêm trước, nguyên nhân ta cứu Tư U không phải vì cùng bọn với gã, mà vì lợi dụng gã để lấy được nhiều pháp môn bí mật trong Lục Dục Thiên."
Thì ra lời Tư U nói đều không phải giả, gã ban đầu thật là Minh Phi của lão ma đầu, lão ma đầu không muốn thấy gã chết, mới tìm thế thân này là hắn. Ý niệm này vừa mới nhá lên trong đầu, thì cũng cảm thấy chỗ xương cùng nhói lên đau đớn. Hắn lắc đầu, vội vã kéo suy nghĩ của mình về, xoay đầu, hoài nghi mà nhìn Vu Diêm Phù: "Vậy ngươi, đã từ chỗ Tư U lấy được những bí mật pháp môn gì rồi?"
“Không ít.” Vu Diêm Phù ngồi xuống, xếp bằng ngay trước mặt hắn, môi mỏng hàm chứa nụ cười thần bí, "Chủ nhân nếu không tin ta, vậy cùng ta luyện Lục Dục Thiên thì biết là thật hay không."
Bạch Đàm bừng tỉnh đại ngộ, mặt đề phòng: “Ngươi muốn cùng ta song tu?”
Vu Diêm Phù nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nói chỗ trọng yếu: "Có gì không thể? Chỉ cần không luyện đến tầng cuối cùng, hai người song tu đều có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, công lực cùng tiến, với hai bên mà nói đều rất có lợi. Chủ nhân chẳng lẽ không muốn bù lại khiếm khuyết, gia tăng công lực hay sao?"
Nghe y dụ dỗ, Bạch Đàm thực có chút động tâm: "Nhưng bổn tọa cùng ngươi, ai sẽ là Minh Phi? Bổn tọa tuyệt đối không làm Minh Phi, hay là, ngươi sẽ luyện mị thuật?"
Nghĩ tới bộ dáng nam tử cao to đĩnh bạt sẽ nhảy múa, trong lòng hắn vui vẻ, nhưng trên mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương, chờ người kia trả lời.
Vu Diêm Phù bình tĩnh tự nhiên đáp: "A Si ngu dốt, hiển nhiên sẽ không. Minh Phi vẫn là để chủ nhân mỹ nhân làm. Chủ nhân dụ dỗ ta, ta lấy "Cực lạc kinh" ra trấn trụ, niệm ngưng thần tụ tâm kinh, để chủ nhân biết chính xác trình tự, ngài nghĩ thế nào?"
“Ngươi thực sự tốt như vậy, nguyện trợ bổn tọa nâng cao công lực?" Bạch Đàm bán tín bán nghi.
"A Si mới nói, làm như vậy công lực đồng tiến, là vì chủ nhân, mà cũng là vì chính mình."
Có lòng tốt? Vu Diêm Phù trào phúng, y đương nhiên không có lòng tốt mài răng mài vuốt cho tên sói con. Luyện trước năm tầng Lục Dục Thiên là muốn chuẩn bị, chỉ chờ gió đông, ngày y đoạt lại nội lực của mình, đột phá tầng thứ sáu Lục Dục Thiên, tất sẽ dễ như trở bàn tay.
Y thích con sói nhỏ này, tuyệt đối sẽ không để cho hắn cầm công lực của mình đi gây thêm sóng gió.
Lúc này Bạch Đàm càng nghĩ càng thấy không thoải mái, hắn học trộm Lục Dục Thiên cũng phải mất công phu nhiều năm, khoét tường trộm sách, dốc lòng nghiên cứu, khi xuất quan, tự cho rằng bản thân đã học không hề thua kém Vu Diêm Phù, lại không nghĩ tới bản thân lại sai không ít, nếu cứ vậy mà sai tiếp, hắn chẳng phải sẽ tiếc nuối tới chết hay sao?
Hắn đứng dậy, đi qua đi lại, do dự một lát, cuối cùng cũng nhịn không được, nói: “Cũng được, vậy bổn tọa trước cùng ngươi thử một lần. Nếu ngươi dám lừa bổn tọa, bổn tọa không để yên cho ngươi!"
Vu Diêm Phù thiếu chút cười ra tiếng, được, vi sư chờ xem, ngươi không để yên ta thế nào.
Hắn xếp bằng, nhìn chằm chằm Bạch Đàm, nói: "Chủ nhân, giờ chúng ta bắt đầu?"
Bạch Đàm liếc nhìn giác giả ngoài cửa, trong lòng vẫn cảm thấy thẹn thùng, Vu Diêm Phù nhìn ra băn khoăn của hắn, dứt khoác ôm ngang, rồi nhảy ra đằng sau tượng Phật, thấy dưới bệ tượng Phật bị chém nát lộ ra một cửa đá ẩn, vừa đáp xuống thì cửa đá sụp đổ, làm bọn họ rơi xuống không gian bên dưới. Đây là một thạch thất không lớn, bốn mặt đều vẽ tranh Phật, trung tâm có một cái bục tròn, nâng cao một chút, chính là nơi thích hợp để tĩnh tọa luyện công.
Bạch Đàm tránh khỏi tay Vu Diêm Phù: "Đây chẳng lẽ là chỗ luyện công lúc sinh thời của "giác giả"?", "Đây là nơi các vị ấy viên tịch. Giác giả sau khi chết đều được táng dưới chân tượng Phật, được Phật quang chiếu sáng.". Nói đoạn, Vu Diêm Phù bước tới ngồi trên bục tròn, tay tạo kết ấn, hơi khép mắt, trong miệng lẩm bẩm, "A di đà phật, tiểu tăng là người xuất gia tu hành, Bạch giáo chủ đừng làm tiểu tăng phá sắc giới."
Bạch Đàm thấy y ngồi nghiêm chỉnh, một đầu tóc bạc lay động, thực có thần thái của kẻ xuất gia, hừ lạnh một tiếng, hai tay lần xuống hông, hơi căng thẳng, xả đai lưng, chậm rãi kéo trường bào trắng trượt xuống, rồi cởi dây cột tóc. Làm tóc đen phủ xuống, lộ ra thân hình thiếu niên băng cơ ngọc cốt.
Tình cảnh này, thực giống năm đó, nhưng là cách nhau cả một thế hệ.
Mà thiếu niên so với ngọc chưa mài năm đó càng thêm rực rỡ, có vài phần khuynh đảo chúng sinh.
Đáy mắt Vu Diêm Phù tối sầm, rũ mắt, ổn định tâm thần, hai tay đặt trước ngực, đem chân chí tụ tại huyệt Thần Phong, thấp giọng nói: "Tâm không xao động, tức nhập Niết Bàn. Là biết Niết Bàn, tức là trống rỗng. Ngôn nếu rời tướng, ngôn gọi giải thoát, mặc ( trầm mặc) nếu chấp tướng, mặc là trói buộc."
Bạch Đàm đem câu này im lặng nhớ kỹ, chậm rãi đi tới trước mặt y, vòng eo xoay nhẹ, hai tay giãn ra, đôi tay như hoa sen từ từ nở ra, đem "Hành dục kinh" mười bảy thế lần lược sử dụng, nhưng mới vừa dùng đến thế thứ sáu - "Kinh hồng nhạn ảnh", thì nghe giọng tụng của đối phương càng ngày càng dồn dập, làm hắn nghe không rõ, sau đó lại dùng thêm chiêu "Phân hoa phất liễu", thì đã không còn tiếng tụng rồi.
Sợ rằng đối phương lại có ý tráo trở, hắn liền ngừng lại.
Chăm chú quan sát, mới phát hiện nam tử đầu bạc mồ hôi tuôn như suối, sắc mặt xanh mét, hô hấp dồn dập, dị trạng ở bụng dưới rõ như ban ngày—— là đã bị phá công, không thể luyện được nữa.
Đúng rồi, y rốt cuộc cũng không phải là lão ma đầu ý chí sắt đá, sao có thể chống đỡ hắn được chứ?
Bạch Đàm xoay người nhặt quần áo lên, giễu cợt mà cười: "Định lực của ngươi dạng này còn dám làm tiếp sao."
Vu Diêm Phù hít sâu một hơi, ổn định dục hỏa, trầm giọng nói: "tiếp tục."
Bạch Đàm mới mặc quần áo được một nửa, nghe ra trong giọng y ẩn giấu tức giận, giống như không chịu thừa nhận bại trong tay mình, thì tâm chơi đùa lại nổi, đem quần áo cởi ra, lộ ra một phần vai trần, đi đến trước mặt nam tử, cúi đầu, một đầu tóc dài rối tung rũ xuống, phất qua khuôn mặt người đang dính đầy mồ hôi, rồi từ từ tiến tới bên tai y, dùng một chiêu "Liếc mắt đưa tình": “Thiên túc...... Thiên túc.......”
Hô hấp nam tử lập tức bình ổn, không có dao động, mặc hắn câu dẫn thế nào, đều trầm tĩnh như tượng khắc.
Tình trạng này, sao lại giống như đã từng quen thuộc.
Bạch Đàm nhất thời hoảng hốt, thấy đối phương tụng niệm tâm kinh cũng chẳng nghe lọt, ma âm cũng quên dùng, dùng giọng chính mình khẽ ngâm một câu mà không tự biết: "Đàm Nhi thật thích người..."
Vừa dứt lời, nam tử ngồi ngay ngắn như tượng phía trước rên lên một tiếng, lập tức đẩy hắn ra, quay đầu phun một búng máu tươi.
Bạch Đàm hơi sửng sốt nhưng sau thì cười rạng rỡ, đắc ý đến cực điểm đứng dậy, thong thả lấy quần áo mặc vào: "Bổn tọa đã nói, định lực của ngươi không đủ, vẫn là tự mình luyện tập thì hơn, còn mơ cùng bổn tọa song tu, không biết tự lượng sức mình."
Dứt lời, liền xoay người nhặt chiếc áo khoác ngoài, nhưng mắt cá chân lại đột nhiên bị kéo, cả người do bị túm mà ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp bò dậy, một thân hình to lớn đã vây hắn ở phía dưới. Lưng bị lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo đè lại sát rạt, cánh tay cũng bị một đôi tay thon dài nắm cứng ngắt, có vài nhánh Quỷ Đằng quấn lấy eo, Nhiêu Cốt bị cái gì đó cứng rắn chĩa vào.
Bạch Đàm hoảng hốt run rẩy toàn thân, cực lực giãy giụa, nhưng càng là giãy thì càng bị vây chặt, giống như con thiêu thân hấp hối vùng vẫy trong mạng nhện. Đột nhiên, bên gáy cảm giác có hai phiến môi chạm vào ướt át, một đường cẩn thận hôn lên, ở vành tai cắn mạnh một cái, nam nhân áp lực mà thở hổn hển, hơi thở cũng lộ ra mùi dược huyết tanh ngọt: "Ta định lực không đủ, còn không phải là vì... thích ngươi?"
Này câu nói thì thào phát ra từ cuốn họng, không tiếng khó mà nghe được, lại so với ma âm càng nhiếp tâm động phách.
Bạch Đàm nghe đến bên tai tê dại, ngực chấn động, Nhiêu Cốt tức khắc lại xôn xao.
Đừng như vậy, hắn sẽ...... Hắn sẽ chết!
Ý này vừa vang trong đầu, Bạch Đàm liền run rẩy mà gầm nhẹ: “Ngươi buông ta ra!”
“Không buông” . ngôn tình hoàn
Buông ra? Y đời này sẽ không bỏ qua cho hắn. Vu Diêm Phù nắm chặt cánh tay tinh tế của Bạch Đàm, tựa như vừa trở lại đêm Bạch Đàm sống lại. Y uống đến say mèm, say khướt nhìn Bạch Đàm nói "Cút", làm hắn sợ tới mức chạy suốt đêm, suýt chút ném luôn cái mạng y mới nhặt về.
Y đã cho tên sói con này sự sống, mạng này của hắn là của y, không phải do chính hắn làm chủ.
Bạch Đàm cảm thấy người này vừa có chút sức mạnh, thì đã ngang ngược vô lý, giận dữ nói: "Thiên Túc, ngươi nếu thật thích bổ tọa thì đừng quấy phá. Trong lòng bổn tọa đã có người khác, đời này sẽ không thích được ngươi!"
“Chủ nhân trong lòng có ai? “Vu Diêm Phù nghe vậy thì giật mình, lực đạo thoáng chút buông lỏng.
“Bổn tọa...... Bổn tọa, người trong lòng bổn tọa chính là, chính là.......” Khớp hàm Bạch Đàm căng chặt, Nhiêu Cốt nhói lên đau nhức, giống như có con rết điên cuồng cắn nuốt phần máu thịt, "Chính là..."
“Là ai?” Vu Diêm Phù ngạc nhiên, một luồng máu nóng xông lên tận não, thấp giọng truy hỏi, "Tên họ là gì?"
Bạch Đàm lắc lắc đầu, đau đến không nói ra lời, Vu Diêm Phù ghì mặt hắn lại, chỉ thấy hắn cắn chặt khớp hàm, đôi mắt đỏ lên, giống như phải chịu khổ hình đau đến cực hạn, làm y cảm thấy suy đoán vớ vẩn trong lòng lại dần hình thành —— hay là, Nhiêu Cốt có thể nhận biết nguyên hồn? Y nheo mắt, lòng bàn tay mơn trớn đôi môi run rẩy của thiếu niên, chỉ mong giờ này có chân dược trong tay, ép hắn phun ra đáp án rõ ràng. Lúc này, hắn không muốn nói cũng thôi, ngày sau, y có trăm ngàn phương pháp, có thể ép tên nhóc con này chính miệng nói ra từng chữ rõ ràng.
“Là Ly Vô Chướng.” Bạch Đàm vừa thốt ra mấy chữ này, đau đớn liền đột ngột biến mất. Cả người hắn lập tức thả lỏng, xoay đầu đi chỗ khác, "Hắn với bổn tọa vốn là sư huynh đệ, hắn bảo hộ bổn tọa bước lên bảo tọa giáo chủ, mấy năm nay không rời không bỏ, tình cảm của bổn tọa đối với hắn đã bén rễ ăn sâu, ngươi mau chết tâm đi."
Ly Vô Chướng ngây ngẩn cả người, tay định đẩy ám môn không khỏi cứng đờ.
Lừa mình dối người. Vu Diêm Phù nhíu mày, đáng tiếc, tiểu hồ li mở miệng đều là nói dối, nhưng hắn không thể lừa được đuôi của chính mình, y buông tay ra, vì phòng ngừa Bạch Đàm đứng dậy trảo mình, nhanh chóng tung người nhảy ra bên ngoài.
Ly Vô Chướng kinh ngạc, không kịp trốn tránh, cùng Vu Diêm Phù đối diện so chiêu, hai người ra tay cực nhanh, sử dụng đều là chiêu thức cao nhất. Ly Vô Chướng bị đánh liên tiếp lui về sau mười bước, đập thẳng vào vách tường làm ngón tay tê dại, định dụng chiêu " Yêu nhiếp hồn chưởng" nhưng ba ngón tay tê cứng không nhúc nhích được, bị ngón tay đối phương tinh chuẩn điểm trúng yếu huyệt Lao Cung, nhìn người kia thân hình ổn định, không bị lùi nửa bước, một tay đặt sau lưng, rũ mắt nhìn hắn, tỏ thái độ của trưởng giả nhìn hậu bối vô tri.
Không biết có phải vì đối phương đứng trước một pho tượng bể nát hay không, Ly Vô Chướng lại cảm thấy người này rất giống ma, khí thế cực kì bá đạo, tựa như giơ tay nhấc chân sẽ hô mưa gọi gió, làm trong lòng hắn không hiểu vì sao sinh sợ hãi.
——Thiên Túc hôm nay..... tại sao dù là ra chiêu hay khí chất, đều có điểm thật giống sư tôn?
……………………………………………………………………
Chú thích của tác giả:
"Tâm không xao động, tức nhập Niết Bàn. Là biết Niết Bàn, tức là trống rỗng. Ngôn nếu rời tướng, ngôn gọi giải thoát, mặc ( trầm mặc) nếu chấp tướng, mặc là trói buộc." Hai câu này xuất phát từ "Ngộ tính luận" trong kinh Phật, là kinh chặt đứt tình căn diệt trừ tạp niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.