Tên truyện: Dược nhân độc
Tác giả: Thâm hải tiên sinh
Thể loại: Sinh tử, kiếp trước kiếp này, ân oán giang hồ, trọng sinh, cổ trang, phúc hắc tàn tật dược nhân công x tàn nhẫn tiểu mỹ nhân giáo chủ thụ, ngược.
Edit: Yuri
Chương 6
Trong buồng xe rộng rãi, khói thuốc lượn lờ, noãn hương mờ mịt.
Bạch Đàm lười biếng nằm nhoài trên giường mềm, trong miệng ngậm một cái tẩu hút thuốc phiện, nuốt mây nhả khói, thích ý biết bao. Hôm nay, hắn đã giải quyết xong một cái phiền phức lớn quấn chân, tuy rằng từ nay về sau ngày tháng không thể coi là kê cao gối mà ngủ, nhưng lửa vốn dĩ cháy tới người hắn, cũng đã không thể thiêu được hắn.
Mà phiền phức lớn này, không phải việc nào khác, chính là bức họa bằng da bị Vu Diêm Phù dấu trong chuôi của Thí Nguyệt Câu.
Trong bức họa vẽ chân dung của thần Vishnu[1], mà huyền cơ cất giấu trong nó lại không phải ở bề ngoài.
Chỉ cần ngâm nước rồi dùng thấu kính điều chỉnh cự li nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra trên tòa sen thần Vishnu đang ngồi có giấu một tòa thần điện. Tòa thần điện này vốn có nguồn gốc từ mấy trăm năm trước, từ một vị quốc vương ở Thiên Trúc trước lúc lâm chung đã dựa theo ngôi đền ở Phật quốc mà xây thành, nhưng đáng tiếc, mới hoàn công không lâu, lại bị một trận tuyết lớn vùi lấp, từ đó không thấy ánh mặt trời.
Theo lời hậu nhân của thợ thủ công trốn được kể lại rằng, trong điện bảo vật mai táng nhiều vô số kể, còn dùng một viên Kim Luân khảm thành “Con mắt của Vishnu”, Nghe đồn, vật này có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, dẫn nhỏ mà hấp thụ.
Kim luân trong tay, vô địch thiên hạ, điên đảo luân hồi, sinh tử trong tay.
Phụ vương máu lạnh của hắn đem bản đồ kho báu giao vào tay Vu Diêm Phù, lệnh cho y tìm kiếm bảo tàng trong thần điện cho tới tận bây giờ, dẫn đến vô số phân tranh trong giới võ lâm, không biết bao nhiêu người vì bức tranh này mà tìm tới cửa, mà có người nào thắng nổi đệ nhất cao thủ Tây Vực Vu Diêm Phù đâu? Không phải chết thảm tại chỗ thì chính là tay không mà về.
Hắn không có ngốc, tất nhiên không muốn mình trở thành mục tiêu công kích của kẻ thù.
Vì thế khi nãy, hắn lấy ra bản đồ kho báu dấu bên trong khe rãnh Thí Nguyệt câu, trước mặt giáo chúng đốt rụi. Làm cho mọi người tại đó đều nghẹn họng nhìn trân trố, ngay cả Ly Vô Chướng cũng bị kinh hãi đến rớt cằm.
Nhìn vẻ mặt bọn họ, Bạch Đàm lại không nhịn được cười, chỉ muốn cười thật to.
Bởi vì tấm bản đồ kho báu bây giờ, chỉ tồn tại ở trong đầu của hắn.
—— nhìn một lần không quên, chính là bản lĩnh lớn nhất của hắn.
Dựa vào sở trường này, hắn mới có thể học trộm được võ công bí tịch trên thẻ tre trong tàng kinh, tự mình mở ra hai mạch nhâm đốc, mười năm đào tường trộm sách, cuối cùng tìm được chút hi vọng sống.
Vu Diêm Phù ơi là Vu Diêm Phù, ngươi bỏ ra mười mấy năm khám phá huyền cơ bên trong bản đồ kho báu, thế nào cũng không ngờ lại giúp ta may áo cưới. Nếu như ngươi dưới suối vàng mà biết, sợ rằng sẽ tức tới hồn phi phách tán?
Bạch Đàm vừa nghĩ tới đây, tự mình lầm bầm, nhưng vui vẻ qua đi, lại thấy một tia mất mác, nói không được tại sao khó chịu, mâu thuẫn cực kì. Hắn đem cảm giác này đổ cho câu “Kẻ thù không thể nhìn thấy ta xuân phong đắc ý”, sau mới hít một hơi thuốc, phả một làn khói ra ngoài, không lại nghĩ nữa.
Vu Diêm Phù nhìn hắn lộ ra một phần gáy, lòng bàn tay ngứa ngáy.
Thiếu niên cổ trắng hơn tuyết, đường cong ưu mỹ, nhỏ nhắn mỏng manh không chịu được một cái nắm xiết. Y muốn bóp lấy nó, dùng hàm răng cọ xác mạch máu yếu đuối, kề sát bên tai nhẹ giọng nói cho hắn biết, mình là ai.
Tiểu tử thích làm xằng làm bậy này sẽ bị dọa sợ tới mức nào?
Chỉ mới nghĩ thôi, dòng máu lạnh lẽo trong cơ thể Vu Diêm Phù đã nóng bỏng lên.
Đương nhiên, giờ chưa phải là lúc. Y phải từ từ, từng bước từng bước một.
Bạch Đàm bỗng nhiên cảm thấy gai ốc nổi sau lưng, rất không thoải mái.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy dược nhân quỳ gối ở giường mềm trực diện nhìn chằm chằm hắn.
Làm hắn sợ hết hồn, có hơi tức giận: “Này, ngươi nhìn lén ta cái gì?”
Vu Diêm Phù cúi đầu: “Ta nghe giáo chủ nói chuyện, còn tưởng chủ nhân gọi mình.” Bạch Đàm nhíu nhíu mày, cảm thấy đáp án này không đúng lắm. Nhưng mà, hắn bệnh đa nghi mặc dù có nặng, nhưng đối dược nhân tay chân đều bị phế cũng không thấy gì đáng truy cứu. hắn hít một hơi thuốc, ánh mắt trong làn khói mơ hồ dừng lại trên gương mặt tái nhợt của dược nhân, càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng chất phát dịu ngoan của y có điểm thú vị.
Trúng hoặc tâm trùng cổ, có thể làm con người trung tâm nhất quán, không cần bản thân?
Này chẳng phải ngay cả thất tình lục dục, si oán phẫn nộ, đều cũng không còn?
Nếu là như vậy, người trúng hoặc tâm trùng cổ sẽ có định lực tốt nhất, thích hợp luyện Lục Dục Thiên nhất?
Hắn ngồi dậy, dùng chân nâng cằm dược nhân, dùng ngón chân trêu đùa chọc chọc cổ y: “Hửm, ngươi biết mình tên gì không?”
Dược nhân ngơ ngác nhìn hắn: “Ta không biết.”
Không ngoài dự đoán, hỏi cũng như không. Bạch Đàm dùng tay sờ sau đầu y, quả nhiên sờ được một cục nhỏ. Bị chế thành dược nhân, xương sọ đều bị cắm một Phong Thần đinh, để phong bế kí ức người này, mà một khi bị nhổ ra, hồn phách người này từ chỗ nhỏ phóng ra, chỉ có đường chết.
Hắn thu tay về, nội tâm cảm thấy may mắn.
May mà Vu Diêm Phù không ngoan độc ra tay với hắn tới bậc này. Hắn nở nụ cười: “Ngươi mặc dù không có ký ức, nhưng cũng là một người, làm người thì phải có tên.”
Hắn suy nghĩ, có loại sung sướng kì lạ nổi lên trong lòng, thật giống như….thật giống như hắn nắm giữ một món đồ chơi chuyên thuộc về mình. Thật không nghĩ tới, hắn và Vu Diêm Phù ngược lại có cùng loại sở thích này.
Hắn nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc: “Ngươi ngốc như thế, sau này gọi là, gọi A Si đi!”
Khóe miệng Vu Diêm Phù hơi co giật, ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan tới chân răng, hóa thành mấy âm tiết khàn khàn.
“Vâng, tạ ơn chủ nhân ban tên, A Si nhớ kỹ.”
Bạch Đàm thấy y phụ họa hùa theo, “Phì” một tiếng bậc cười, không ngờ bản thân sặc nước, ho khan mấy cái, trên người mơ hồ cảm thấy khô nóng, miệng khô lưỡi khô.
“Chủ nhân?” Vu Diêm Phù bò qua, như dụ dỗ thấp giọng gọi.
Quỷ Đằng nuôi máu dược nhân, không phải như hắn tùy tiện uống như thế?
Ngay chính y, cũng chỉ là lúc trọng thương mới dùng qua một chén, phải dùng Thiên Sơn tuyết liên cùng nước sông băng trung hòa dược tính mới uống vào. Như vậy sẽ giống uống rượu, thực sự có thể cường thân kiện thể, thanh lọc giải độc, tăng cường nội lực, nhưng mà về lâu dài, sẽ giống uống ngũ thạch tán, nghiện đến lợi hại. Mỗi lần cơn nghiện máu tới, thì hồn bay phách lạc, mặc người chém giết. Hơn nữa, tiểu tử này đã tới tuổi hai mươi, Nhiêu Cốt cũng nên thành thục.
Đến lúc đó bị nghiện vào, còn dâm tính quá độ…
Y chỉ cần chờ. Chờ tới khi tiểu tử này tự chui đầu vào rọ.
Bạch Đàm nuốt ngụm nước bọt, ôm lấy cổ của y, răng nanh cắn một cái đâm thủng huyết mạch.
Bên gáy bị đâm nhói một trận, Vu Diêm Phù sống lưng căng thẳng, giống như cọc gỗ không nhúc nhích.
Thiếu niên thân thể thon gầy dán chặt, cánh tay cũng mềm nhũng quấn lấy, như tiểu hồ ly câu hồn chôn đầu vào cổ y, như kẻ uống rượu nguyên chất say xỉn. Hút vẫn không thấy đủ, thậm chí còn liếm mấy cái, mơ hồ còn rên một tiếng: “Uhm…máu của ngươi, sao lại uống ngon, còn lại ngọt?”
Vu Diêm Phù mặt không gợn sóng, hầu kết tại cổ họng lại khẽ động.
Dòng máu tựa như nước đá chảy qua phế phủ, không thể tả được nhẹ nhàng khoan khoái, Bạch Đàm càng uống càng khát, chỉ cảm thấy dược nhân này xương cốt sinh hương, ngay cà da thịt cũng làm từ đường phèn. Hắn không nhịn được đem y đặt ở dưới thân, giống như loài thú đói ở trên người y gặm cắn lung tung một hồi, đem cổ cùng lồng ngực y đều chơi đến toàn bộ thê thảm mới bỏ qua.
Hút no máu, hắn liền quăng dược nhân qua một bên, rồi thoải mái nằm xuống giường mềm, như tên bợm rượu say mèm lau lau miệng, hai chân vắt chéo, nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc lâu sau, Vu Diêm Phù mới nhút nhít thân thể máu me đầm đìa, cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn xuống, y liền sa sầm mặt, nheo mắt lại.
Lẽ nào thay đổi một thân thể mới, định lực của y nhiều năm tu luyện cũng không còn?
Không, y hẳn là nên vui mừng, tấm thân dược nhân này vẫn không phải hoàn toàn là phế vật?
Y cong khoé môi đã trở nên trắng bệch, không một tiếng động mà tự giễu mình.
Đàm Nhi… Sư phụ có ngày hôm nay, thực sự là nhờ công của ngươi.
Vu Diêm Phù hít một hơi thật, nhắm hai mắt lại, chợt cảm thấy Quỷ Đằng trên cánh tay nhẹ nhàng nhút nhích, như từng con từng con trùng còn sống. Tâm tình y khẽ động, cụp mắt nhìn lại, Quỷ Đằng vốn chỉ kéo dài tới khủy tay, vậy mà bò đến cánh tay, thậm chí còn có mấy nhánh xem chừng duỗi tới giữa chân y.
Chẳng lẽ, Quỷ Đằng này… Có thể nhận biết cái gì?
Y bình ổn tĩnh khí, nhìn chằm chằm một chút, thấy Quỷ Đằng kia từ từ rút về, không động đậy nữa.
Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, con ngươi nhạt màu loé lên một tia sáng.
Ra là như vậy… Y chỉ biết Quỷ Đằng có kỳ hiệu, cũng không ngờ nó là vật quỷ quyệt đến bậc này.
Thực sự là trời giúp.
Bỗng nhiên, từ bên người y truyền tới tiếng kêu nhỏ quái dị, như tiếng trẻ con “Oe” lên một tiếng.
Y nghiêng đầu lại nhìn, cái con thằn lằn nhận sai chủ nhân từ trong vạc áo Bạch Đàm ngó dáo dác chui ra, dường như vừa mới tỉnh ngủ, lúc này, một đôi mắt sắc bén màu ngân đồng đang tò mò nhìn y.
Chẳng lẽ, tiểu súc sinh này lại có thể nhận ra mình?
Vu Diêm Phù đưa tay ra, đầu ngón tay chạm một cái trên đầu Tam Độc.
Nó duỗi ra cái lưỡi phân nhánh, liếm liếm cánh tay quấn Quỷ Đằng của hắn…
Sau đó giống như Bạch Đàm, không chút lưu tình cắn một cái.
Phút sau, máu chảy như suối.
Bạch Đàm nghe thấy động tĩnh, mở mắt thì thấy dược nhân cầm tay chính mình, khuôn mặt vặn vẹo, giữa hai chân cùng trên bụng máu me đầm đìa, nhìn rất đáng sợ, kẻ gây chuyện hiển nhiên là tam độc, nó “Vèo” một cái chui vào lòng ngực hắn, kêu gào cắn áo bào của hắn, không biết đã chơi cái gì mà vui mừng như vậy.
Hắn một tay vỗ về động viên Tam Độc, một bên vội vã hướng tới cạnh dược nhân.
Cầm tay y lên nhìn, thấy miệng vết thương vỡ ra thật lớn, sâu thấy được xương, nhất thời thương tiếc không thôi: “Ngươi…ngươi trêu chọc nó làm cái gì? Nhìn xem, lãng phí nhiều máu như vậy!”
Nói xong, thì đơn giản nằm sấp xuống liếm liếm, còn đâu phong thái hung hăng vênh váo ở trên điện kia, mà rất giống một con thú nhỏ đói bụng ngao ngao không chút nhân tính.
—— cẩn thận nuôi nhiều năm như vậy, thế nào lại nuôi ra một con sói con đây?
Vu Diêm Phù híp mắt nhìn xuống khuôn mặt trắng mịn giờ đây nhuộm máu, chỉ cảm thấy ngọn lửa ở hạ phúc đã tắt lịm giờ bùng cháy.
Lúc này Bạch Đàm đã liếm đủ, hắn thỏa mãn dùng mu bàn tay lau miệng, rồi ôm lấy tam độc lùi về trên giường nhỏ, ngã đầu vù vù ngủ. Nhưng nhắm mắt không được bao lâu, bên ngoài đã truyền tới một tiếng khóc thét.
Vishnu: (Visnu, Vi-sơ-nu) phiên âm Hán Việt là Tỳ Thấp Nô, là vị thần bảo hộ trong Ấn Độ giáo và Bà la môn giáo.
Chương 6