Dưới Ánh Trăng, Hoa Xương Rồng Nở

Chương 3: Thành viên mới




Giấc mơ này, chính là tái diễn lại sự việc lúc đó, chính là không cho cô cảm giác được buông tha cho bản thân, cũng chính là không bao giờ cho cô quên đi hình ảnh ngày hôm ấy…
Cũng đã hai giờ chiều rồi, cô thở dài một hơi, khoác lên mìnhchiếc áo khoác da gấu bước ra ngoài. Chiều nay phải ra sân huấn luyện thể lực cho tiểu đội.
Điều chỉnh lại gương mặt lạnh, những bước chân khoang thai bước vào sân cỏ huấn luyện.
Nheo mắt nhìn lại các thành viên, cô hô to:
‘’ Từ trái sang phải điểm số!’’
‘’ 1! Trần Khả Thắng!’’
‘’2! Nguyễn Chí Thành!’’
‘’3! Võ Việt!’’
‘’4! Cao Lương Huy! Hết!’’
‘’ Chạy 50 vòng quay sân, sau khi hoàn thành tập hợp lại đây!’’
‘’ Rõ!’’
Hình dáng hiên ngang giữa sân, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn rõ từng cử chỉ nhỏ nhất của đồng đội. Cô là người rất khó tính trong việc luyện tập, bởi thế các đồng đội vẫn luôn là những người xuất sắc vì được phát huy ưu điểm của bản thân.
Song, lúc này trung úy Tuấn liền đi đến, giơ tay để ở thái dương chào hỏi cô, cô cũng làm điều tương tự, rồi ra lệnh cho tất cả:
‘’ Tiểu đội Đại Bàng tập hợp tại căn cứ của thượng tướng Tạ Hiếu, thủ trưởng có việc cần gặp! Hết!’’
‘’ Rõ!’’
Nói rồi trung úy liền chào hỏi và nhanh chân rời đi, cô liền dùng ánh mắt đăm chiêu nói:
‘’ Tiểu đội Đại Bàng, dừng tất cả mọi hoạt động hiện tại, cùng tôi đến căn cứ của thượng tướng, hết!’’
‘’ Rõ!’’
Thế là cả tiểu đội có cô dẫn đầu cùng nhau đi đến căn cứ của thượng tướng. Thật ra trong lòng của cô đều biết được gọi đến đây để làm gì.
Sau màn chào hỏi lễ nghi với thượng tướng, cô liền đứng nghiêm, hai tay khép sát đùi hỏi:
‘’ Thủ trưởng gọi cả tiểu đội Đại Bàng đến là có chuyện gì sao?’’
‘’ Chắc đồng chí Hạ Anh đây cũng biết rõ, tôi có một đứa con trai, chính là thiếu tướng ở đây, Tạ Đăng Khôi, vì thể lực và tư duy không nhạy bén nên tôi quyết định đưa đồng chí Khôi vào tiểu đội của đồng chí! Đồng chí không có ý kiến gì chứ?’’
‘’ Báo cáo thủ trưởng, tôi không có ý kiến!’’
Nói rồi thượng tướng liền tiến lại nói nhỏ vào tai của cô:
‘’ Tôi biết đồng chí chính là người đề xuất để con trai tôi trở thành một quân nhân bằng chính lực thực của mình, nghe danh đồng chí nghiêm khắc đã lâu, tôi rất mong nó có thể trở thành một quân nhân xuất sắc, có thể đứng trên chiến trường xông pha cùng các đồng đội của mình.’’
‘’ Chỉ cần thủ trưởng không cảm thấy xót cho thiếu tướng, tôi sẽ làm hết sức có thể.’’
Thượng tướng liền cười nhẹ một cái, dù vậy cô vẫn cảm nhận được. Chắc chắn thượng tướng đồng ý cho cô huấn luyện cho Tạ Đăng Khôi, nhưng không có tin tưởng cô lắm thì phải.
Mặt cô vẫn không có chút thay đổi biểu cảm. Từ đằng sau, cánh cửa đột ngột bị mở ra một cái mạnh, khiến cho cả bốn thành viên giật mình, chỉ mình cô vẫn bình thản.
‘’ Chết tiệt! Tại sao lại đưa con vào làm một quân nhân chứ, thể lực con không đủ mạnh sao?’’
Chưa kịp trả lời, cô đã từ từ cất giọng trong trẻo của thiếu nữ 16 tuổi:
‘’ Nếu so về thể lực, các cú đấm của đồng chí không đủ nhanh và sắc bén, không trừ trường hợp đối thủ sẽ phản đòn để chuẩn bị tâm lí, nếu nói rõ, chính là từ trước đến nay đồng chí có thể thắng các lính canh gác là do họ nhường đồng chí, võ nghệ của đồng chí dở tệ như vậy mà lại lên mặt kiêu ngạo sao?’’
Gương mặt tuấn tú của anh liền tối sầm lại, quả thật lúc sáng đánh thua cô bị bao nhiêu lính gác cười sau lưng, bây giờ còn bị nói võ nghệ dở tệ mà lên mặt, tức chết đi được.
‘’ Kể từ hôm nay, đồng chí Tạ Đăng khôi chính là thành viên trong tiểu đội Đại Bàng! Cố gắng học tập cho thật tốt!’’
Thượng tướng nói xong quay lưng đi, xua xua tay ra hiệu tất cả rời đi. Cô liền nhanh tay để lên thái dương chào rồi quay thẳng người 180 độ rời đi.
Anh mang túi trên vai lê cái chân đến căn cứ của các thành viên trong tiểu đội.
Thật ra căn phòng cũng không quá nhỏ, trùng hợp còn dư một cái giường trong góc phòng, cô liền nghiêm khắc ra lệnh:
‘’ Đồng chí Tạ Đăng Khôi, mời đồng chí tến lại chiếc giường trống ở góc phòng sắp xếp đồ đạc, sau này chỗ này sẽ là nơi nghỉ ngơi của đồng chí!’’
‘’ Cái nơi nhỏ như lỗ mũi, nệm cứng như khúc gỗ như vậy mà cho thiếu tướng như tôi sao?’’
‘’ Đồng chí đừng quên hiện tại đồng chí không còn là thiếu tướng nữa, hiện tại đồng chí là một quân nhân, là một người lính, phải tuân theo quy tắc của một người lính, sinh hoạt ăn uống ngủ nghỉ của một người quân nhân.’’
‘’ Thiếu úy nhỏ nhoi như đồng chí mà dám lên mặt dạy đời tôi sao?’’
Lúc này cả phòng đột nhiên trở nên im bặt đi, bốn người còn lại nhìn nhau, như giao tiếp bằng mắt, bảo rằng ‘’Tên này tiêu đời rồi, dám chọc tức thiếu úy, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.’’
Cô vẫn không hề có một chút gì để ý đến lời nói của anh, mặt vẫn không chút biểu hiện của sự tức giận, nheo nheo mắt nhìn anh một chút, cô liền nói:
‘’ Đồng chí Tạ Đăng Khôi, phạm lỗi xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của cấp trên, ra sân hít 50 cái, chạy 50 vòng, tối nay không xong thì không cần ăn cơm. Thực hành mệnh lệnh!’’
Nói rồi cô xoay người rời đi để lại tất cả các thành viên ngồi lại trong căn cứ. Tức điên người, anh đi ra sân còn không quên đá thẳng vào cái sọt rác trong căn cứ gây ra tiếng động lớn, khiến mọi người giật mình.
Không hiểu sao lời nói của cô như có cân nặng, anh liền chạy ra sân hít đất. Nhưng được tới bao lâu, hít đất chưa đầy 4 cái đã ngã sấp xuống đất, cơ thể mệt nhoài.
Mới có bao nhiêu đó thôi mà làm cũng không xong, ngày tháng sau này làm sao có thể đối phó với cô thiếu úy nhỏ tuổi nghiêm khắc này đây. Một ngày có tận 3 tiết học trên lớp và còn lại 7 tiết là luyện tập cả rồi.
Bảo sao bốn thành viên ai cũng xuất sắc hết trong khi chưa đầy 3 tháng luyện tập.
Đến chín giờ tối anh mới hoàn thành xong hình phạt, mệt rã người đến quên cả bữa tối, tắm rửa xong liền leo lên giường ngủ mặc cho lúc nãy có người la chê chiếc giường quá đau lưng.
Lúc họp xong với cấp trên quay lại, cô liền trở vào nhà ăn để ăn tối, lúc này cũng có bốn thành viên nữa, thật ra trong trại An Nguy, tiểu đội của cô lúc nào cũng là tiểu đội ăn trễ nhất, rất hay bị các cô nấu ăn phàn nàn.
Nhưng chịu thôi, họ là những người ham công tiếc việc mà, ai cũng luyện tập đến 11 giờ tối mới về căn cứ.
Thấy có bốn người, cô liền hiếu kì hỏi:
‘’ Đồng chí Tạ Đăng Khôi vẫn chưa thực hiện xong hình phạt sao?’’
‘’ Hình như lúc nãy tôi có đi ngang qua căn cứ, thấy đồng chí ấy luyện tập xong vào phòng tắm rồi ngủ luôn, chắc không ăn tối đâu.’’ Võ Việt liền nói.
‘’ Vừa mới luyện tập như vậy mà đã mệt rồi, đúng là đó giờ toàn làm công tử con nhà tài phiệt, chả cần phải đụng tay đụng chân, đến chức vụ cũng là con ông cháu cha.’’ Khả Thắng liền cười khinh nói.
‘’ Dù sao thì bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, còn nhiều trò vui phía sau. Vả lại hình như Minh Đại chuẩn bị đột kích ở Phu La, khoảng một tháng nữa chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh.’’ Chí Thành nói.
‘’ Chả sao cả, dù sao lúc đó cũng là một phần lính nhỏ, quân ta có thể xoay sở được, chỉ sợ sẽ liên lụy đến bà con nhân dân mà thôi.’’ Lương Huy cũng cất lời.
‘’ Ăn cho nhanh đi, lát nữa sẽ bàn chuyện này sau, giờ gì việc nấy, tuân theo quy định của người quân lính.’’
Cô liền cất giọng, dù trong tiểu đội cô là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cô lại được quý trọng và được khâm phục nhất vì thể lực cũng như kỉ luật của mình.
Dù sao thì hôm nay cũng không có nhiều mây lắm, trời lại có trăng rọi xuống rất sáng, lại còn có gió thổi nhẹ man mát, thế là ăn xong cả tiểu đội trừ Tạ Đăng Khôi ngồi dưới sân để bàn về chiến lược phục kích quân Minh Đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.