Dưới Mái Ngói Đơn Sơ

Chương 24:




Bởi Tê Trì ốm nên đường về đi rất chậm, nán lại dịch quán hai hôm không nói, mỗi lần khởi hành được mấy canh giờ là lại dừng chân nghỉ ngơi.
Bây giờ đang dừng ở trên đường.
Hai bên trái phải con đường phía trước là sườn đồi và đồng hoang, không có thôn xóm nào ở quanh đó cả.
Chẳng qua là vì cần nghỉ nên mới dừng lại, chứ đây thực sự không phải là nơi thích hợp để dừng chân.
La Tiểu Nghĩa ngồi trên đống cỏ khô, cười với người bên cạnh: “Tam ca thương tẩu tẩu thật đấy, nếu là bình thường thì chúng ta cứ phải đi tiếp rồi.”
Hắn nghĩ, chắc là chuyện lúc trước đã qua rồi.
Lần này dẫn tẩu tẩu đi cùng đúng là quyết định sáng suốt.
Phục Đình ngồi bên kia, ngẩng đầu dốc rượu vào miệng, nhét lại nút bịt rồi lườm hắn: “Tự lo chuyện của mình trước đi.”
Nụ cười của La Tiểu Nghĩa lập tức tắt phụt, biết tam ca nhà hắn đang nói chuyện gì, đưa tay sờ mũi không tiếp lời.
Bình thường Phục Đình không hay nói chuyện này, cùng là đàn ông với nhau há cứ nói chuyện thị phi phong hoa tuyết nguyệt, thế mà hôm nay lại quàng tới hắn.
Chỉnh hắn xong, chàng đứng dậy rời đi.
Tê Trì vừa mới xuống xe, Tân Lộ và Thu Sương đi cạnh, Lý Nghiên cũng tiến lên đỡ nàng.
“Cô vẫn chưa khỏe hẳn, mấy hôm nay ở đất Bắc cũng độc quá.” Cậu lo lắng nhìn mặt cô mình, dựa sát vào người nàng.
Tê Trì khép chặt áo khoác, xoa đầu cậu, đúng là người vẫn còn uể oải.
Nhìn vùng đất bát ngát trước mặt rồi lại nghe lời ấy của cậu, nàng không khỏi nhớ lại Phục Đình cũng từng nói một câu: đã biết sự lợi hại của đất Bắc chưa?
Nàng thở dài, nghĩ bụng giờ đã biết rồi, rồi thấp giọng thầm thì: “Sớm biết vậy thì chi bằng đừng tới đây.”
“Thế vì sao nàng lại muốn tới?” Bỗng có người tiếp lời.
Tê Trì ngoái đầu lại, thấy Phục Đình đang nói.
Lý Nghiên thấy chàng tới thì đi ra, cả Tân Lộ và Thu Sương cũng lùi về phía sau.
Chỉ là một câu oán thán khi đổ bệnh, không ngờ lại bị chàng nghe được.
Nàng đã suy tính rất nhiều mới quyết định tới đây, đâu chỉ vì một lần đổ bệnh mà chùn chân.
Nàng đảo mắt không nhìn chàng, thấp giọng nói: “Buột miệng than phiền thôi mà.”
Phục Đình cũng chẳng quá để ý, chàng đến cũng không phải vì để nói chuyện này.
Thấy nàng vẫn còn mệt, giọng chàng bất giác nhẹ đi: “Sao lại xuống xe rồi?”
Tê Trì nhìn chàng: “Chỉ là muốn đi lui tới thôi, chứ đã ngồi một chỗ suốt dọc đường rồi.”
Phục Đình nghe giọng nàng, lại nghe ra được phần nào tủi hờn, như thể không phải đang ngồi xe đi đường mà là như bị nhốt vậy, không khỏi buồn cười.
Chàng nhìn quanh, nói: “Đi đi, nhưng đừng đi xa quá.”
Tê Trì giẫm lên cỏ khô, chậm rãi bước đi.
Phục Đình đi theo sau nàng.
Mặt trời chiếu rọi từ trên đỉnh đầu, kéo dài chiếc bóng.
Bóng của người đàn ông như kề sát gần nàng, Tê Trì thấy thế, cố ý dùng chân giẫm lên.
Vị trí đó hình như là trúng vai chàng.
Nàng thấy buồn cười, vô tình cố ý nhìn ra sau, hỏi: “Phủ Hãn Hải ở hướng nào?”
Phục Đình giơ tay chỉ.
Tê Trì nhìn theo hướng chàng nhưng chẳng thấy gì ngoài mảnh đồi hoang.
“Chàng không nhìn nhầm đấy chứ?” Nàng cố ý hỏi.
Phục Đình nhìn nàng: “Đây là nơi của ta.”
Đúng thế, không sai, nơi đây là thiên hạ của chàng.
Từ lâu nàng đã nghe nói chiến công đầu tiên của chàng được lập nên ở đây, đánh một trận vượt ngàn quân, dương oai vạn dặm, cho đến khi nhậm chức Đại đô hộ.
Nàng giẫm bước, bụng nhủ: Nơi này rồi sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng.
“Được rồi, về thôi.” Bỗng chàng lên tiếng.
Tê Trì quay đầu lại nhìn nơi mình bắt đầu đi, đoạn nói: “Thiếp chỉ mới đi được mấy bước mà.”
“Gió lên rồi.”
Nàng đành gật đầu, biết mình đã khiến hành trình trì hoãn nhiều, ngộ nhỡ bệnh tăng thêm thì càng phiền toái, thế là xoay người lại.
Lúc đi ngang qua chàng, nàng cố ý dừng lại nhìn chàng: “Cám ơn phu quân đã quan tâm.”
Phục Đình nhìn nàng đi lướt qua mình, đứng ở đằng kia, khóe môi nhoẻn cười.
Biết kiểu gì nàng cũng thế mà.
Tê Trì đã quay về.
Gió thổi khá lớn, vạt cỏ phía trước ngả nghiêng trong gió.
Phục Đình nhìn về phía nàng đứng ban nãy, bỗng sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Chàng bước lại gần, nghiêng người ngưng thần lắng nghe.
Tê Trì đang định lên xe thì chợt nghe thấy tiếng hét, không biết là từ đâu truyền tới.
Ngoái đầu lại thì thấy mọi người ở quanh đó xông tới, cấp tốc lên lưng ngựa.
Phục Đình nhanh chân đi đến, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc như đao.
Chàng vung tay lên, một nhóm người lặng lẽ đi ra.
Chỉ mấy người ở lại canh giữ xe ngựa.
Chàng nhảy lên ngựa, nhìn Tê Trì nói: “Ở đây chờ ta.”
Còn chưa nói hết câu thì ngựa đã lao đi.
Lý Nghiên đi tới, cũng bất giác hạ thấp giọng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đó không cô?”
Tê Trì giơ tay đặt lên miệng, ra hiệu cậu im lặng.
Bên tai lại nghe thấy tiếng hét lớn, tựa như có ai đó đang cầu cứu.
Nàng nhìn ra xa, chỉ trông thấy cát bụi mù mịt, loáng thoáng trước màn bụi là một cỗ xe ngựa thồ nặng, bé như một dấu chấm đang phi nước đại lại gần.
Nửa đường, nhân mã của Phục Đình đã xông tới.
“Là đội buôn.” Nàng đã nhận ra, thấp giọng nói.
Phục Đình giục ngựa nhảy cao lên.
Móng ngựa trước mắt lao vùn vụt, La Tiểu Nghĩa xông về báo: “Tam ca, có một nhóm thổ phỉ cướp của đội thương nhân người Hồ, chỉ trách bọn chúng xui xẻo bị chúng ta bắt gặp.”
Chàng hỏi: “Có đem theo binh khí không?”
“Có đấy.”
Phục Đình nhíu chặt lông mày, rút đao ở sau lưng ra: “Không để sót tên nào.”
Từ khi đất Bắc gặp tai ương thì không ít nạn trộm cướp xảy ra, nhưng tất cả đều bị binh mã của chàng diệt hết.
Không ngờ nay lại gặp được một đám tàn dư.
Đương nhiên không thể để bất cứ kẻ nào sống sót.

Ở trên đường, Tê Trì cố nán lại cạnh xe một lúc lâu, chỉ vì muốn xác nhận nguồn gốc của thương đội kia.
Chẳng mấy chốc đã nhận ra, đó không phải là thương đội của nàng.
Vì nàng nghe thấy tiếng Hồ – họ là những thương nhân người Hồ.
Thu Sương đứng bên thấp giọng bảo: “May là không phải đội của gia chủ.”
Nàng lại nghĩ, không phải của nàng chưa chắc đã là chuyện tốt, có người kinh doanh nào muốn gặp chuyện như thế đâu.
Chẳng mấy chốc, gió rền cỏ lao xao, xen lẫn tiếng người sợ hãi truyền đến.
Nàng thấy Lý Nghiên vẫn đứng cạnh mình, cảm thấy không ổn, vội nhìn sang Thu Sương và Tân Lộ: “Lên xe.”
Cậu là huyết mạch duy nhất của phủ Quang vương, không được xảy ra bất cứ sơ suất nhỏ nào, nếu không nàng cũng không có mặt mũi đi gặp người anh đã khuất.
Tân Lộ và Thu Sương hiểu ý, mỗi người một bên dìu Lý Nghiên đi tới.
Lý Nghiên lên xe, vén màn lên gọi vội: “Cô cũng mau lên đi.”
Tê Trì cất bước lên xe, bỗng thấy cận vệ hai bên rút đao ra, lúc này mới phát hiện đã có mấy kẻ xông tới đây.
Ngựa giật mình làm xe rung lắc, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức đẩy Lý Nghiên vào trong.
“Gia chủ!” Tân Lộ cố gắng giữ cửa xe gọi nàng.
Tê Trì vốn đã mất sức, giờ vừa dùng lực càng khiến nàng suýt đứng không vững.
Chân bất giác lùi ra sau một bước, một tia sáng vụt qua bên cạnh, con tim nàng lạnh buốt, vội trốn ra sau xe.
Bỗng sau lưng có người nhanh chóng đến gần, nàng vội xoay người lại song đã bị người kia túm lấy.
Trước mắt tối sầm, có một bàn tay che kín mắt nàng, rồi trên mặt có cảm giác âm ấm.
Có gì đó ngã xuống cạnh nàng.
“Lôi đi.” Là Phục Đình, âm thanh trầm trầm vang lên từ trên đỉnh đầu nàng.
Bàn tay che mắt nàng buông ra, xoa nhẹ lên mặt nàng.
Tê Trì cúi đầu nhìn, trông thấy phía trước có một mảng máu lớn thì tức khắc hiểu ra vừa nãy có chuyện gì.
Nàng quay lại, thấy Phục Đình đang cầm dao.
Quân phục chàng vẫn chỉnh tề, chỉ có thanh đao trong tay là đẫm máu, mắt nhìn nàng chằm chằm như chú chim ưng hùng dũng.
Nàng lại nhìn sang tay bên kia của chàng, đầu ngón tay dính máu, nàng bất giác sờ mặt.
Biết vết máu đó là do vừa lau trên mặt mình.
Vừa rồi chàng giải quyết một mạng người trước mặt nàng, thậm chí máu tươi còn bắn lên mặt.
***
Không ai ngờ rằng, chỉ dừng chân nghỉ ngơi mà lại giải cứu được cho một thương đội.
La Tiểu Nghĩa nhận lệnh, cưỡi ngựa dương oai.
Tuyên rằng nhóm thương nhân người Hồ có thể yên tâm vì đã thoát khỏi nguy hiểm, Đại đô hộ đích thân trấn thủ, có thể bảo vệ an toàn thông thương đất Bắc, về sau qua lại phụ trợ.
Phục Đình dặn hắn nói như vậy không phải là để phô trương cho mình, mà chỉ vì muốn đất Bắc được trở nên tốt đẹp hơn.
Tất cả chỉnh đốn chờ lệnh.
Mọi sự trở lại bình thường, cứ như thể chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Bọn họ thân là quân nhân, ở đất Bắc lại có quá nhiều chuyện như thế nên cũng chẳng quá kinh ngạc.
Chỉ có mấy người trong xe là sợ hãi ra mặt.
Tân Lộ và Thu Sương vẫn nấp trong xe không xuống.
Lý Nghiên là người đầu tiên đi ra, chân vừa chạm đất thì bỗng có một thứ được ném tới.
Cậu vội giơ tay ra chụp lấy, một con dao găm ngắn. Lý Nghiên sửng sốt ngẩng đầu lên, trông thấy La Tiểu Nghĩa mới đánh ngựa quay về.
“Chú Tiểu Nghĩa cho cháu thứ này làm gì vậy?”
La Tiểu Nghĩa tới gần, vừa đi vừa nói: “Không phải ta cho mà là dượng của cậu bảo ta đưa cho cậu. Đất Bắc là biên cương, không thể so với Trung Nguyên thái bình, một là để cậu phòng thân, hai là muốn nói cho cậu biết, cậu là con trai, sau này nếu có chuyện như vậy nữa thì phải nhớ không được nấp sau lưng phụ nữ, mà phải chắn trước mặt họ.”
Lý Nghiên ngạc nhiên không nói gì, nhớ lại lúc nãy cô đã đẩy cậu vào xe.
La Tiểu Nghĩa biết cậu còn nhỏ tuổi, giờ nói mấy chuyện này chắc sẽ sợ, thế là cười cười vỗ vào vai cậu: “Dượng cậu là người kiên cường nên mới có lời này, cậu không cần để trong lòng đâu. Huynh ấy tòng quân khi cỡ bằng cậu bây giờ, đương nhiên sẽ có khác biệt.”
Nói xong lại trách tam ca nhà hắn: Đúng thật là, tiểu thế tử có thân thể quý giá, mới bao nhiêu tuổi chứ, đâu phải ai cũng như lão đâu.

Phục Đình ngồi trên chiếu, tay cầm mảnh vải lau máu dính trên đao.
Sống đao phản chiếu bóng dáng người con gái nọ, chàng ngẩng đầu lên, trông thấy Tê Trì đứng bên kia.
Từ nãy đến giờ nàng vẫn đứng đó, một tay lau mặt.
Trên gương mặt không có lấy một biểu cảm.
Chàng nhớ lại cảnh vừa rồi, bàn tay cầm đao bất giác siết chặt.
Bụng nghĩ chắc là dọa nàng rồi. Thế là chàng cất đao, đứng dậy.
Tê Trì chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.
Một khắc trước vẫn còn thảnh thơi đi dạo, vậy mà một khắc sau đã gặp chuyện đó, nếu không phải nó xảy ra rành rành ngay trước mắt nàng thì đúng là như nằm mơ.
Cảm giác ấm nóng của máu như vẫn còn lưu lại trên mặt, thậm chí chóp mũi còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh, mà nàng chỉ biết giơ ống tay áo lên lau chùi lặp đi lặp lại.
Lúc tay nhấc lên lần nữa thì lại bị giữ lấy.
Phục Đình một tay cầm đao, một tay nắm cổ tay nàng đi về phía trước.
Nàng đi theo bước chân chàng, thấy trên tay áo và đai lưng chàng cũng dính máu, tự nhủ bình thường thấy chàng hay đeo bội đao bội kiếm, nay mới thấy thì ra cũng dính máu.
Chàng bỗng ngoái lại: “Sao không nói gì?”
Tê Trì xoay đầu nhìn một vòng xung quanh.
Nơi đồng hoang bát ngát, cỏ khô mọc um tùm, tuyết chưa tan đọng thành từng đụn, nhìn nơi nào cũng như nhau.
Nàng nói: “Chỉ là đang nghĩ xem chàng muốn dẫn thiếp đi đâu, liệu ở chỗ này có bị lạc được không?”
Phục Đình không dừng bước, tay cầm đao chỉ lên mặt trời trên đỉnh đầu: “Nếu lạc thì cứ đi theo hướng mặt trời.”
“Vậy nếu là ngày có gió tuyết thì sao?”
Chàng đáp: “Thì men theo gió.”
Nàng không từ bỏ: “Nếu nhỡ là ngày không trăng không gió không tuyết thì sao?”
Phục Đình dừng chân, nhìn nàng.
Áo khoác đỏ thắm trên người làm nổi bật gương mặt trắng nõn của nàng, vết máu trên mặt cũng bị nàng bôi ra nhưng lại lau không sạch.
Nàng chỉ im lặng nhìn chàng như muốn có câu trả lời cho bằng được.
Chàng nhìn hai lần rồi quay đầu tiếp tục đi, nói: “Vậy thì cứ theo ta.”
Tê Trì bị chàng kéo đi, chậm rãi đi lên sườn dốc bên cạnh, trước mặt là một hồ băng.
Phục Đình dừng lại, kéo nàng ngồi xuống, tay rút đao chọc phá mặt băng.
Rồi chàng đặt đao xuống, giơ tay nhúng nước lau lên má nàng.
Nước lạnh dính lên mặt khiến Tê Trì rúc lại, nàng nhìn chàng, tay chàng lau qua qua trên mặt nàng.
Ngón tay chàng thô ráp, chẳng mấy chốc vùng má nàng đỏ lên do bị chàng lau mạnh.
Phục Đình lấy tay ra, nhìn nàng chăm chú, bỗng nói: “Đừng sợ.”
Mắt nàng chuyển động chạm vào đôi mắt đen láy của chàng, lại nghe thấy chàng nói: “Thân là phu nhân Đại đô hộ, không thể nhát gan được.”
Tê Trì cười khẽ.
Sao nàng lại quên chứ, người nàng cưới không chỉ là An Bắc Đại đô hộ quyền cao chức trọng, mà còn là một người đàn ông lưỡi đao dính máu.
Nàng quay mặt đi, cảm thấy bị chàng xem thường, dẫu gì cũng đã từng đến rất nhiều nơi, chẳng qua là chuyện xảy ra đột ngột nên mới giật mình thôi chứ làm gì có chuyện nhát gan.
“Thiếp không sợ,” Nàng nói: “Mà cũng đã quen rồi.”
Đi theo người đàn ông này thì sớm muộn gì cũng quen thôi.
Phục Đình nhìn nàng, thoạt trông nàng có vẻ yếu đuối, nhưng dáng vẻ cụp mắt mím môi lại toát lên sự kiên nghị.
Chàng nhìn chằm chằm, nói: “Vậy nàng xoay mặt sang đây.”
Tê Trì quay mặt qua, chạm vào tầm mắt của chàng, từ từ tiến tới càng lúc càng gần, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau.
Nàng mở miệng, thấp giọng nói: “Sao, không tin thiếp à, vậy thì chàng nhìn cho rõ đi.”
Mặt chàng áp sát, nàng thấy được tròng mắt đen láy của chàng, chợt nghĩ đến loài sói.
Chóp mũi của chàng gần như chạm vào nàng.
Thậm chí hơi thở của chàng cũng phả vào mặt nàng.
Tê Trì khẽ cựa quậy, cuối cùng cũng chạm vào, nhẹ nhàng sượt qua chóp mũi cao ráo của chàng, giọng càng nhỏ hơn: “Đã tin chưa?”
Cằm chợt bị túm lấy.
Nàng bị ép ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt lạnh lùng của chàng.
Tay Phục Đình giữ cằm nàng, đầu cúi xuống.
Môi Tê Trì như bị phỏng.
Bờ môi người đàn ông đã đặt lên môi nàng.
Con tim nàng thắt lại, sau đó dần đập nhanh.
Môi chàng vừa khô lại có phần ấm, đè mạnh lên môi nàng. Hơi thở của nàng tức khắc trở nên dồn dập, bỗng có cảm giác nặng sau cổ – tay chàng ấn lấy cổ nàng, áp mặt nàng càng sát vào mình.
Cơ thể nàng không còn sức lực, mắt mở to nhìn mặt chàng nhúc nhích, thậm chí khi miết môi nàng còn nhìn nàng chăm chú.
Đến nỗi Tê Trì còn ngửi thấy mùi máu trên người chàng, con tim càng thắt lại, một tay nắm vạt áo chàng, ngay khi sắp hụt hơi thì ngậm lấy môi dưới chàng, cắn nhẹ.
Phục Đình dừng lại, ngay sau đó cánh tay kia càng đè chặt hơn, môi càng miết mạnh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng chàng cũng buông tay.
Tê Trì mất sức nói không ra lời, chỉ biết hít thở liên tục.
Phục Đình giữ cằm nàng, liếm môi dưới bị cắn, đoạn nói: “Đã tin rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.