Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 12:




Sáng sớm bị cái nóng làm tỉnh, bởi vì chiếc giường đơn nhỏ hẹp phải chứa hai nam nhân cao lớn.
Đằng Niệm nửa dựa trên người Cao Phi, lo ép hắn khó chịu, y nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân vẫn còn đang say ngủ, khoé miệng không khỏi nhếch lên nụ cười.
Ngày hôm qua đương nhiên lại là một trận điên cuồng, bờ suối, thân cây, bãi cỏ. Không thể không thừa nhận, cùng nam nhân này làm tình, rất tuyệt.
Cao Phi cũng tỉnh lại, hai mắt mông lung mờ mịt nhìn người đang cười mình.
“Anh khi nào thì đi?” Đằng Niệm hỏi.
“Chuyến bay chín giờ tối nay”.
Đằng Niệm không nói lại. Lần này, cư nhiên có chút luyến tiếc.
“Dậy đi”. Đằng Niệm vỗ đùi Cao Phi.
“A?” Cao Phi thiêu mi. “Hôm nay vẫn muốn đi hỗ trợ sao?”
“Hôm nay không có việc gì”. Đằng Niệm trèo qua người Cao Phi xuống giường, lấy ra giấy bút.
Cao Phi ngồi lên, lưng dựa vào tường đất.
“Cằm giơ lên một chút, mắt có thể nửa híp như vẫn đang ngủ. Đúng, cứ giữ nguyên như thế, đừng nhúc nhích”. Đằng Niệm ra lệnh, sau đó ngồi lên ghế dựa đối diện giường, dựng giá vẽ, bắt đầu phác thảo.
Cao Phi rất phối hợp, khoé miệng cũng lộ vẻ tươi cười thản nhiên, hai mắt nhìn Đằng Niệm không rời một giây.
Đằng Niệm thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu, nhìn vài cái lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh, mày hơi nhíu lại, thật sự nghiêm túc.
Nam nhân này, thật sự quá gợi cảm.
Người vẽ cùng người bị vẽ, không hẹn mà cùng ở trong lòng nghĩ. Không khí ám muội lại ôn nhu.
Qua gần hai tiếng, Đằng Niệm hoàn thành bức tranh, cất giấy bút, đứng lên đi qua thưởng cho ‘pho tượng’ hoàn mỹ một cái hôn.
Cao Phi lại nhướn mày. “Bức tranh không để cho anh sao?”
“Cho anh?” Đằng Niệm hỏi lại. “Em đây thì sao?”
Dứt lời, y tìm băng dính đem tác phẩm vừa mới hoàn thành dán lên bên cạnh đầu giường, nhìn nhìn, viết thêm cái tiêu đề – “My Man”.
“Không công bằng, vậy anh nhìn cái gì?” Cao Phi nhíu mày.
“Anh trở về có thể lên baidu hoặc google tìm Nick Teng, sẽ có rất nhiều ảnh của em”. Đằng Niệm nhún vai.
Cao Phi nghĩ nghĩ, đột nhiên nhào đến chỗ Đằng Niệm, giữ cổ y, một bên hôn xuống đôi môi kia, một bên lấy ra di động nhanh tay ấn nút chụp ảnh.
Được thả ra rồi, Đằng Niệm mới liếm liếm khoé môi, tựa tiếu phi tiếu. “Em còn tưởng anh là người nghiêm túc đứng đắn, hoá ra lại tình thú như vậy….”
Nghe ra không biết là khen ngợi hay châm biếm, Cao Phi cũng không để ý, kéo ra tấm chăn mỏng bước xuống giường. “Buổi sáng ăn gì, anh đói rồi”.
“Khoai lang nấu cháo, thế nào?”
Thời gian vui vẻ qua rất nhanh, ngay cả đi bộ đường núi hai tiếng cũng cảm thấy quá ít. Tuy rằng trên đường vẫn đa số là trầm mặc, nhưng cảm giác tay trong tay thật tốt, thật an tâm.
Tiễn Cao Phi lên xe, Đằng Niệm đứng bên dưới, qua kính cửa sổ nhìn nhau.
Luyến tiếc. Nhưng việc nên làm còn chưa làm xong.
Còn bốn tháng nữa….
Bức ảnh chụp kia rất mị hoặc, bởi vì góc độ cho nên không nhìn được mặt Cao Phi nhiều lắm, ngược lại hơn phân nửa sườn mặt Đằng Niệm đều chụp được. Nam nhân kia còn mở to mắt nhìn vào máy ảnh, trong mắt tràn đầy khiêu khích, còn có một tia tình dục. Cao Phi đem ảnh cài làm màn hình di động, không lo người khác nhìn được. Nếu đúng thì không cần phải che lấp, nếu làm thì cần gì phải che giấu, đây luôn luôn là quan điểm của Cao Phi. Mục đích ban đầu chụp ảnh cũng là để mình tuỳ thời tuỳ chỗ nhìn nam nhân kia.
Lần tiếp theo gặp lại, vẫn là Cao Phi bay hơn nửa vòng đất nước, từ đô thị phồn hoa đến thôn núi nhỏ tĩnh mịch. Lần này còn mang theo một luật sư, cùng với giấy tờ liên quan đến việc xây dựng trường tiểu học Hy Vọng.
Luật sư Lâm Húc, cũng là bạn tốt từ thời đại học của Cao Phi, đương nhiên đối với tính cách của hắn cũng có phần hiểu biết. Đối với việc thiện mà hắn làm lần này, chỉ có thể dùng từ không thể tưởng tượng để hình dung. Nếu là vì củng cố thanh danh của công ty, cũng không cần hắn phải đích thân đến tận đây lo liệu đi? Chẳng lẽ, chốn vắng vẻ này có giai nhân?
Lần này Cao Phi không gọi Đằng Niệm tới đón, hắn đã biết đường, không cần thiết phải để Đằng Niệm đi lại mấy tiếng đồng hồ, rất vất vả.
Tới thôn, Cao Phi cũng không đi tìm Đằng Niệm ngay mà trực tiếp mang Lâm Húc tới uỷ ban thôn. Hắn đương nhiên là sẽ qua đêm ở đây, đó cũng là tính toán của hắn – nhưng còn Lâm Húc thì chưa sắp xếp, cho nên tranh thủ làm xong việc sớm một chút, để Lâm Húc quay về thị trấn, cũng thuận tiện để trấn trên ký giấy tờ, sớm ngày khởi công xây dựng.
Lúc Đằng Niệm biết Cao Phi mang theo luật sư đến đây, thật sự là ngoài ý muốn. Nam nhân này…. Quả nhiên là thương nhân hiệu suất cao. Ân, rất hợp khẩu vị y.
Khi Đằng Niệm xuất hiện ở uỷ ban thôn, đám Cao Phi đã làm gần xong mọi việc. Lần này hắn không chỉ muốn xây trường học, mà còn tính sửa luôn đường cái.
“Anh thật là….” Đằng Niệm nhìn nam nhân đi tới, cười nói.
Cao Phi ngược lại phát hiện ra thanh âm y không bình thường, giọng mũi rất nặng, vì thế nhíu mày. “Ốm?”
“Cảm mạo chút thôi”. Đằng Niệm nói.
Sau đó, Cao Phi lại suy nghĩ đến việc xây một trạm y tế, hơn nữa còn thực sự quay qua bàn với Lâm Húc.
“Uy, việc của em cũng sắp xong, nói không chừng còn sắp rời đi rồi”. Đằng Niệm cười.
“Em đi rồi về sau còn có người khác tới, người trong thôn khi ốm cũng cần có bác sĩ”. Cao Phi trả lời.
Đằng Niệm á khẩu, sau một lúc lâu mới nghĩ ra nguyên lai chính mình làm khổng tước a. Y cảm thấy Cao Phi như vậy rất có mị lực lại quyết đoán, hắn cũng không phải vì một mình ai, mà là suy nghĩ cho cả cái thôn nhỏ này.
“Giữa trưa rồi, đến chỗ em ăn cơm đi?” Đằng Niệm hỏi. “Vị luật sư tiên sinh này, nếu không ngại thì đi cùng nhau luôn?”
“Được”. Lâm Húc gật đầu.
Cao Phi rất tự nhiên đi đến bên cạnh Đằng Niệm, ba người tạm biệt thôn trưởng, bí thư, hướng thẳng căn phòng nhỏ của Đằng Niệm mà tới.
Lâm Húc là luật sự, đặc trưng nghề nghiệp là trực giác mẫn tuệ sâu sắc, am hiểu sát ngôn quan sắc*, mà lão bạn tốt này của mình, hành động lẫn lời nói đối với vị giáo viên nông thôn kia, tuyệt đối, tuyệt đối là có điểm đáng ngờ.
*sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Húc mới biết Đằng Niệm hoá ra chính là nhà thiết kế có chút danh tiếng kia, lần này tới đây để dạy học, còn hai tháng nữa sẽ trở về Thượng Hải. Mà Cao Phi, hành động vĩ đại ‘khó hiểu’ lần này cũng coi như là bị Đằng Niệm ảnh hưởng.
Có nội tình. Lâm Húc khẳng định. Hai người cũng không giống như là bạn bè đơn thuần… Nhưng đối với tính hướng từ trước tới nay của bạn tốt, Lâm Húc lại không dám xác định. Thẳng đến khi tới căn phòng nhỏ của Đằng Niệm, nhìn được bức chân dung của Cao Phi có viết thêm hai chữ ‘My Man’ được dán trên tường.
Giật giật khoé miệng, chức nghiệp hàng ngày phải rèn luyện khiến Lâm Húc không nhiều lời hỏi đến, nhưng là diễn viên chính lần này lại là bạn tốt của mình –
Mà bên kia, Cao Phi còn đang cau mày giúp Đằng Niệm lau nước mũi.
Được rồi, phi lễ chớ thị, nếu như đã là lựa chọn của Cao Phi, như vậy Lâm Húc chỉ cần chúc phúc là tốt rồi. Về phần bọn họ, nếu bây giờ vẫn chưa tính toán nói cho anh biết ‘tình hình thực tế’,  vậy thì anh cứ giả câm giả điếc đi. Nếu chuyện là thật, dựa theo tính cách Cao Phi, một ngày nào đó sẽ đem Đằng Niệm chính thức giới thiệu với bọn họ.
Đằng Niệm làm vài món ăn đơn giản, sau đó ba người ngồi ở bàn đá bên ngoài. Cơm canh đạm bạc, nói chung cũng không dễ ăn, nhưng Cao Phi không để ý. Lâm Húc thì khách tuỳ chủ tiện, còn phi thường bội phục quyết tâm và nghị lực đi dạy học ở vùng núi xa xôi của Đằng Niệm.
Ăn xong cơm, Cao Phi giúp Đằng Niệm rửa bát, rồi hàn huyên thêm vài câu, sau đó hắn khẩn cấp muốn tiễn khách.
Lâm Húc khoé miệng run rẩy, cuối cùng vẫn nhịn không được. “Tôi chướng mắt đến thế cơ à?”
Cao Phi khiêu mi. “Biết là tốt rồi, cậu cũng hiểu công suất của cậu quá lớn”. (à bóng đèn công suất lớn ấy =)))
Nhìn bọn họ nói qua nói lại, xem như đã thừa nhận quan hệ của cả hai, Đằng Niệm cười nói. “Muốn tiễn Lâm Húc không?”
“Không cần”. Cao Phi thay mặt Lâm Húc trả lời. “Buổi chiều thôn trưởng cũng có việc ra ngoài, dẫn cậu ta đi cùng là được rồi”.
Lâm Húc khẽ hừ một tiếng, gặp sắc quên bạn, tên Cao Phi này sớm đã tính toán thời gian tranh thủ cùng người yêu ôn tồn một phen đi. Khó trách lúc thôn trưởng hỏi khi nào về thị trấn, Cao Phi chỉ nói dẫn mình đi, không đả động gì đến hắn.
Quên đi, hai người này xa cách ngàn dặm, được ở cùng nhau thế này cũng không dễ dàng gì – nghĩ đến Cao Phi cứ hai tháng lại tới nơi này một lần, hoá ra thật đúng là vì có ‘giai nhân’…. Được rồi, mình trước hết không quấy rầy, chiếm dụng thời gian thân thiết của người ta sẽ bị sét đánh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.