Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 13:




Rốt cuộc đá đi được một cái bóng đèn, Cao Phi với Đằng Niệm đem ghế dựa ra ngoài ngồi phơi nắng.
“Thời gian trôi qua thật nhanh”. Đằng Niệm híp mắt, thấp giọng nói.
“Nga?” Cao Phi đáp lại. “Anh lại thấy quá chậm, mỗi lần đều phải rất lâu mới có thể gặp em”.
“Chính là, cũng sắp một năm rồi”. Đằng Niệm nhẹ nhàng thở dài. “Còn hai tháng nữa sẽ trở về”.
“Chẳng lẽ em không muốn?”
“Chính là vì rất muốn”. Đằng Niệm tự giễu. “Cho nên mới có cảm giác không tốt”.
“A?”
“Mọi người ở nơi này, cuộc sống quá bần cùng gian khổ. Em lại lãng phí tiền sinh hoạt một tháng của mình, một bộ quần áo bao nhiêu tiền? Có thể đủ cho một đứa trẻ tốt nghiệp tiểu học. Có khi tiêu pha ít đi một chút là có thể cải thiện cuộc sống của bọn họ rồi”.
“Chính là”. Cao Phi nhìn y. “Chỉ có trở về, trở lại với thành phố hiện đại, em mới có càng nhiều cơ hội để sáng tạo ra những thứ giá trị, sau đó mới có thể giúp đỡ bọn họ nhiều hơn”.
Đằng Niệm quay đầu, đón nhận tầm mắt của hắn. Nam nhân này, không phải an ủi y…. mà chính là, hiểu y.
“Đại Cẩu tiên sinh”. Đằng Niệm cười. “Em thực sự tò mò muốn chết, anh vì sao lại coi trọng em?”
Cao Phi ngẩn người, sau đó nhíu mày. “Quỷ mới biết”.
Đằng Niệm cong khoé miệng. “Rất khó nhỉ, em cũng không biết”.
“Liên quan đến mình sẽ bị loạn?”
“Nhưng thật ra lúc đầu anh hình như cũng không thích em, hoặc là nói, anh đối với kiểu người như em, không quá thích ứng”.
“Không có”. Cao Phi lập tức phủ nhận. “Là ảo giác của em”.
Đằng Niệm cũng không cùng hắn đi tranh luận vấn đề này. Quá khứ thế nào cũng không còn quan trọng, ngẫu nhiên lôi ra để gia tăng tình thú mà thôi.
“Vậy còn em?” Cao Phi hỏi.
“A?” Đằng Niệm nghĩ nghĩ. “Anh là nam nhân rất có mị lực a, tuy rằng cùng với em, ừm, rất không giống nhau, cũng ít có đề tài chung…. Có thể bởi vì như thế cho nên rất có lực hấp dẫn, làm cho em muốn tìm tòi nghiên cứu về anh…. Nhưng mà khi đó vẫn còn một đối tượng thầm mến khác”.
Cao Phi không đáp lại, nguy hiểm nhíu mày.
“Người ta đã kết hôn rồi”. Đằng Niệm nhu nhu cái trán Cao Phi. “Không ăn giấm với quá khứ, anh xem, em cũng đâu có hỏi chuyện cô bạn gái xinh đẹp kia của anh”.
“Anh với cô ấy chia tay lâu rồi”. Cao Phi đáp.
“Em cũng đoán thế. Bằng không với tính cách của anh sẽ không bắt cá hai tay”. Đằng Niệm nghiêng nghiêng đầu, nói. “Em không hỏi tới không có nghĩa là em không để ý, chính là, quá khứ, chúng ta còn chưa tồn tại trong sinh mệnh của nhau”.
“Được rồi”. Cao Phi bĩu môi.
“Cho nên ngày đó người kia kết hôn, em phát sốt”. Đằng Niệm cười cười, tiếp tục nói. “Khi đó anh chăm sóc cho em, áp tay lên trán em, lấy khăn lạnh đắp trán cho em. Lúc ấy không quá để ý, hiện tại lại nhớ đến vô cùng rõ ràng”.
Cao Phi chăm chú nhìn y, thanh âm trầm thấp nói. “Đằng Niệm, hiện tại anh muốn ăn em”.
Đằng Niệm nhướn mày. “Anh hoàn toàn có thể mời em vào trong nhà đã”.
Ban ngày làm xong chuyện không nên làm, tới buổi tối lại không nỡ đi ngủ, hai người liền dứt khoát ra ngoài ngồi ngắm sao.
Nhang muỗi để trên mặt đất, Đằng Niệm uể oải nằm ngửa trên ghế. Không đủ, Cao Phi cảm thấy thật muốn cứ như vậy trói người này lại đem về Thượng Hải.
Từ khi còn nhỏ đến nay, hắn rất ít khi có những ý niệm khẩn thiết lại xúc động như vậy.
Lại còn là đối với một nam nhân. Cao Phi hoài nghi có phải chính mình đã bị nam nhân này hạ độc. Rõ ràng là hai nam nhân tám người đánh không lại, thế mà cư nhiên lại nói đến yêu nhau.
“Thượng Hải không nhìn được bầu trời đầy sao như thế này”. Đằng Niệm thanh âm nhẹ nhàng, có chút lười biếng.
“Thượng Hải cũng không có nhiều muỗi như vậy”. Cao Phi ở trên đùi mình đập được một con muỗi.
“Ồ, hoá ra anh còn có tác dụng này”. Đằng Niệm khẽ cười.
“Cái gì?”
“Nhang muỗi tự nhiên a”. Đằng Niệm trêu chọc.
Cao Phi hừ một tiếng.
Đằng Niệm nhẹ cười ra tiếng, vươn tay qua sờ đầu hắn. “Ngoan, đừng giận”.
Cao Phi giật giật khoé miệng. Không giận, bị đối đãi giống như với một con cún nhỏ cũng không thấy giận, ngược lại còn có cảm giác tràn đầy ấm áp và thoả mãn.
Hắn quả nhiên đã trúng độc nặng như vậy….
Đứng dậy, hạ ghế dựa, kéo Đằng Niệm qua hôn sâu một trận, sau đó ôm y vào trong phòng.
“Làm gì?” Đằng Niệm nhẹ nhàng nhíu mi.
“Đi vào vận động vận động, đỡ phải ở chỗ này cho muỗi ăn”. Dù sao hắn cũng nghỉ ngơi tốt rồi, lúc này lại sinh mãnh hoạt long.
“Hay là thôi đi, nhỡ đâu muỗi đốt anh một cái ở chỗ đó….” Đằng Niệm xấu xa cười.
“Yên tâm, sẽ không cho bọn muỗi đó có cơ hội”. Không thấy thì không thể đốt, Cao Phi tà ác nói.
“Ai ai, em thật sự mệt chết đi được…. Ngày nào đó anh thử ở dưới lăn qua lăn lại bảy tám lần mà xem….” Tuy là nói như vậy, nhưng Đằng Niệm vẫn thoả mãn ý nguyện của nam nhân.
Y cũng là nam nhân bình thường, cũng có dục niệm, ngày mai từ biệt rồi mấy tháng sau mới được gặp lại, y cũng muốn triền miên đến thoả mãn, chính là….
Cùng Cao Phi yêu đương, khó khăn trước mắt duy nhất chính là y tựa hồ rất khó có cơ hội áp đảo Cao Phi. Phải làm sao để công được một thẳng nam tác phong cường hãn khôn khéo thể trạng tốt, đó nhất định là một cuộc chiến dài cả về thể lực lẫn tâm lý. Tuy nói làm tình chỉ cần hai bên đều thoải mái là được rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ, thể lực Cao Phi rất tốt, giống như tích hai tháng trời, làm không đến bảy tám lần sẽ không thể tiêu hoả. Sau đó, kết quả chính là, xương sống thắt lưng chân tay bủn rủn, những triệu chứng này một cái cũng không sót trên người y.
~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~ *
Tuy rằng hiện tại có rất nhiều sản phẩm điện tử có thể xem ngày tháng, nhưng trên bàn làm việc của Cao Phi vẫn để một quyển lịch. Hai vị thư ký vô cùng khó hiểu, vốn là qua tết đoan ngọ, công ty phát cho nhân viên mỗi người một quyển lịch, tổng tài cư nhiên cũng vơ lấy một quyển, sau đó còn thực quỷ dị mà qua mỗi ngày sẽ gạch một dấu chéo.
“Là chờ ngày quan trọng gì sao?” Lý thư ký nghiêng đầu hỏi.
Hà thư ký nhún vai. “Ai biết được?”
Vừa lúc Lâm Húc tới, nghe được hai người trò chuyện, tò mò thuận miệng hỏi. “Chuyện gì vậy?”
“Quyển lịch ở trên bàn làm việc của Cao tổng thực quỷ dị”. Lý thư ký trả lời.
“Lịch? Rồi sao? Có cái gì kỳ quái?” Lâm Húc khó hiểu.
“Cao tổng cứ qua một ngày lại gạch một ngày….” Hà thư ký nói ra trọng điểm.
“A?” Lâm Húc thiêu mi, lập tức hiểu rõ. “Nga”.
“Anh biết gì sao?” Hà thư ký lập tức thân thiết hỏi.
Lâm Húc vô tội nhún vai. “Tôi không biết a”.
Sau đó, dưới ánh mắt hoài nghi của hai vị thư ký, Lâm Húc đẩy cửa phòng tổng tài. Trong lòng thầm nghĩ, hoá ra nam nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt lại có thể làm mấy chuyện ngốc như vậy, trước kia còn tưởng Cao Phi là ngoại lệ….
Lâm Húc lần này tới là cùng Cao Phi bàn lại chuyện xây dựng trường học.
“Tên?” Cao Phi ngẩng đầu, hỏi lại.
“Đúng, bởi vì đây là kỷ niệm, cho nên cũng cần đặt một cái tên, ví dụ như lấy tên của cậu”. Lâm Húc trả lời.
Cao Phi nghĩ một chút liền nói. “Gọi là ‘Đằng Phi’ đi”.
“Nga, tên công ty, cũng không tồi”.
“Không phải”. Cao Phi ngắt lời, lấy ra giấy bút viết xuống rồi đưa cho Lâm Húc. “Là chữ này”.
Lâm Húc tiếp nhận, ngẩn người, một lát hiểu được, giật nhẹ khoé miệng. “Cái này, người khác đại khái chỉ nghĩ là lỗi chính tả”.
“Không sao”, Cao Phi nhún vai, nhìn quyển lịch tháng trên bàn. “Người cần hiểu có thể hiểu là được”.
“Được rồi”. Lâm Húc nhún vai, sau đó đen tối cười. “Người khác yêu đương tặng xe tặng quần áo, cậu thì tặng cả một ngôi trường, đúng là tình thú”.
Cao Phi nghiêm túc nhìn về phía Lâm Húc. “Đây không phải lễ vật, cũng không phải để kỷ niệm, thậm chí cũng không phải vì cậu ấy. Chỉ là tôi muốn làm như vậy”.
Thấy bạn tốt như thế, Lâm Húc cũng nghiêm túc theo. “Làm như vậy là vì cái gì?”
“Không muốn cách cậu ấy quá xa”. Cao Phi trả lời. “Không chỉ thân thể trái tim, tôi còn muốn tiếp cận càng gần đến tư tưởng của cậu ấy”.
Lâm Húc do dự mở miệng. “Ách….”
“Cậu muốn nói tôi đã lún quá sâu?” Thấy Lâm Húc gật đầu, Cao Phi cũng mỉm cười. “Tôi cũng thấy như vậy”.
“Được rồi”. Lâm Húc cũng cười. “Nếu đã vậy, chúc cậu may mắn, lão huynh”.
“Cảm ơn”.
~~~~~ * ~~~~~ * ~~~~~
Xuống xe buýt, lưng đeo balo to, nam nhân ngẩng đầu nhìn những toà cao ốc chung quanh, thanh âm xe cộ ồn ã, đúng là cảnh tượng đô thị phồn hoa.
Thật sự là có chút không quen. Nhớ lúc vừa mới tới thôn núi nhỏ kia, cũng là không thể quen nổi. Đằng Niệm cười cười, hướng về địa chỉ quen thuộc đi đến.
Mười phút sau, Đằng Niệm đứng trước một building, nheo mắt nhìn, chỉ thấy ngay trước cửa building có một đôi nam nữ đang gắt gao ôm nhau.
Nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn theo, đôi kia còn không có ý tứ buông nhau ra, Đằng Niệm dứt khoát xoay người, quay trở về đường cũ.
Làm cái gì chứ? Không vui cau mày, Đằng Niệm rất lâu rồi mới có cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ như thế này. Tuy rằng biết nam nhân kia không phải kẻ hai lòng, nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn không nhịn được mà cảm thấy giận dữ. Nghĩ đến chính mình phản ứng lớn như vậy – Đằng Niệm lấy tay xù tóc, không khỏi cười ra tiếng. Hoá ra y đối với Cao Phi đã vượt quá mức khống chế như vậy…. thật đúng là, vừa tức vừa buồn cười.
Cao Phi vô lực để mặc nữ nhân trong lòng khóc lóc kể lể cùng bạn trai sao lại cãi nhau bạn trai không hiểu cô thế này thế nọ…. tiểu thư muốn náo loạn cũng nhìn hoàn cảnh chút đi.
Bất đắc dĩ ngửa mặt thở dài, dư quang khoé mắt lại nhạy cảm bắt được một bóng người.
Cao Phi nheo mắt, cố gắng để hai mắt cận nhẹ của mình có thể nhìn rõ ràng hơn, đáng chết, người kia sao lại đi nhanh như vậy? Mặc kệ, nhận lầm cũng không sao, chỉ cần có một tia khả năng –
“Được rồi đại tiểu thư, em đến văn phòng anh trước đã hoặc là tìm Lý Hải Đông nói chuyện, anh không rảnh cùng em”. Rất nhanh nói xong, Cao Phi đẩy ra Cố Thi, bay nhanh về hướng người nọ vừa đi.
Càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ, Cao Phi rốt cuộc không nhịn nổi hô to. “Đằng Niệm!”
Người nọ không dừng lại, càng đừng nói là quay đầu. Cao Phi cắn môi, ba bước biến thành hai, rốt cuộc đuổi kịp, bắt lấy tay người nọ. “Đằng Niệm? Em đã trở lại?”
Nam nhân bị hắn giữ chặt, ổn định thân thể nhưng vẫn không quay đầu lại.
Cao Phi nghi hoặc, thử kéo tay y quay lại, chính mình cũng tiến lên. “Đằng Niệm?”
Cuối cùng như nguyện thấy được gương mặt vẫn ngày đêm nhớ mong kia, tuy rằng là nhíu mày lạnh lùng.
Cao Phi nhất thời kinh ngạc, nhớ tới có lẽ y đã nhìn thấy một màn vừa rồi, vội vàng giải thích. “Em hiểu lầm, không phải như em nghĩ – ”
Đằng Niệm hừ một tiếng, rút tay về.
Cao Phi mỉm cười. “Chỗ này nói chuyện không tiếng, chúng ta tìm nơi khác yên tĩnh hơn”.
Sau đó liền cương quyết lôi Đằng Niệm về hướng công ty. Đằng Niệm tuy rằng buồn bực nhưng vẫn để hắn kéo đi, không muốn ở trên đường gây chú ý.
Đến bãi đỗ xe tầng hầm, Cao Phi mở cửa sau đem Đằng Niệm đẩy vào, sau đó chính mình cũng vào trong, cái gì cũng không để ý, trước hôn đã rồi nói sau.
Thẳng đến khi Đằng Niệm sắp không thở nổi mới kéo bàn tay Cao Phi vẫn giữ gáy mình ra, không ngờ lại thấy ánh mắt lấp lánh mang theo ý cười của người kia.
“Vừa rồi chỉ là tiểu cô nương cãi nhau với bạn trai tìm người tố khổ mà thôi, trùng hợp anh ở ngay gần đó nên mới xui xẻo gặp phải”. Cao Phi không quên giải thích. “Bất quá anh vô cùng cao hứng, bộ dạng em ghen như vậy thật là đáng yêu….”
“Hừ”. Đằng Niệm trở mình xem thường, chỉ cảm thấy mất mặt.
“Em cũng không quay về nhà? Cư nhiên xuất hiện ngay trước mặt anh, rõ ràng chân thực mà không phải trong mơ….”
Đằng Niệm nghe hắn nói xong, vốn còn đang giận cũng thấy buồn cười, trên mặt hiện lên nét cười thản nhiên, bàn tay đổi thành xoa gáy Cao Phi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đằng Niệm….” Ánh mắt Cao Phi trầm xuống, thanh âm tràn ngập nguy hiểm.
Đằng Niệm lúc này mới phát hiện động tác của mình quá mức khiêu khích – nhưng y thề, chủ ý của y chỉ có ‘ôn nhu’ …..
Cao Phi vừa mới muốn hôn đến, Đằng Niệm đã nghiêng đầu sang một bên. “Không được –  ”
“Được”. Cao Phi là nam nhân phái hành động, điểm ấy không thể nghi ngờ, một tay hắn đã bắt đầu tham tiến vào trong quần áo Đằng Niệm.
“Chỗ này rất chật…. Em mới ngồi xe hai ngày hai đêm, cả người đều là mồ hôi….” Đằng Niệm vừa giãy dụa vừa nói.
“Không sao”.
“Sshh!” Nhũ tiêm bị nắm lấy vuốt ve, Đằng Niệm hít một ngụm lãnh khí. “Sớm biết như vậy em đã về nhà tắm rửa ngủ một giấc sau đó ung dung chờ anh đến hầu hạ….”
“Vậy em vì sao lại đến thẳng đây?” Cao Phi cười hỏi, không ngừng hôn lên môi và cổ y, tay cũng không nhàn rỗi, dò xét bên trong quần bò y.
Đằng Niệm bất đắc dĩ để mặc nam nhân tụt quần mình xuống một bên, sau đó y dang chân ngồi trên đùi hắn, ôm lấy đầu hắn, thành thật nói. “Muốn gặp anh, bởi vì muốn gặp anh – ngô….”
Miệng bị chặn lại, sau đó Cao Phi cư nhiên, cư nhiên cứ như vậy trực tiếp đi vào cơ thể y!
“Uy uy!” Đằng Niệm đau đến nhăn hết cả mặt.
“Thả lỏng, ngoan….” Cao Phi ghé vào bên tai y dụ dỗ. “Để anh đi vào”.
Dựa vào chất lỏng đã tiết ra trước đó, hắn cố gắng thử tiến vào, nhưng cũng chỉ được một phần.
Đằng Niệm nước mắt đều muốn rơi rồi, cắn răng mở miệng. “Anh thật lợi hại, có thể làm cho em nhiều năm qua không nói lời thô tục nhưng hiện tại chỉ muốn ân cần hỏi thăm cả tổ tiên nhà anh”.
Cao Phi nhếch lên khoé miệng. “Vinh hạnh của anh”.
Nửa vời cũng rất thống khổ, Đằng Niệm dứt khoát phối hợp với Cao Phi, đơn giản một hơi ngồi xuống – dục vọng y cũng có, không thể so với Cao Phi kém hơn, cho nên, ghi nợ trở về cùng hắn tính sổ.
“Ngô!” Cắn lên bả vai Cao Phi, Đằng Niệm kêu rên ra tiếng. Chảy máu….
Tình ái thê thảm…. Chờ hết thảy bình tĩnh lại, Cao Phi mới đỡ Đằng Niệm ngồi xuống. Nhìn giữa hai chân y cỗ bạch dịch còn xen màu hồng hồng, vừa đau lòng vừa thấy có lỗi.
“Anh xin lỗi”. Cao Phi thấp giọng nói.
“Hừ”. Đằng Niệm cười lạnh, khinh thường nước mắt cá sấu của hắn. “Em không đi bệnh viện, không cần bác sĩ, anh xem mà lo liệu”.
“Tuân mệnh”. Cao Phi ôn nhu giúp y mặc lại quần áo, sau đó ngồi vào ghế lái, một bên khởi động xe một bên gọi điện về công ty. “Uy, tiểu Lý, tôi có việc gấp phải nghỉ nửa ngày, cô giúp tôi đem lịch trình lùi lại một chút…. Cố tiểu thư? Nga, cô xem mà làm, cảm ơn”.
Lý thư ký nhìn điện thoại đã cúp, giật giật khoé miệng, trên mặt trưng ra biểu tình tò mò, dù sao, tính bát quái là không nhịn được a…..
Suy nghĩ trong chốc lát, Cao Phi vẫn cẩn thận hỏi lại Đằng Niệm. “Đến nhà anh hay nhà em?”
“Anh nói xem?” Đằng Niệm tức giận hỏi lại.
“Được rồi”. Cao Phi liếc nhìn sắc mặt đã trắng bệch của y, khởi động xe rời đi.
Nhà của Đằng Niệm rất sạch sẽ, biết y sắp về, mẹ và chị gái y đã đến dọn dẹp qua.
Bài trí cùng bố cục tương đối đơn giản, chủ yếu là màu trắng, cùng với Cao gia nhiều màu đen hoàn toàn tương phản.
Không có thời gian đánh giá nơi ở của người yêu, Cao Phi đỡ Đằng Niệm đến phòng tắm, cẩn thận ôn nhu thay y cởi quần áo, tắm rửa, lấy thuốc bôi vào nơi tư mật bị thương kia.
Sau đó giúp y lau khô người, đưa y về nằm trên giường. Đằng Niệm vừa mới tắm xong phấn phấn nộn nộn thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, nhưng Cao Phi không có gan ăn thêm lần nữa. Huống hồ Đằng Niệm là thực sự mệt mỏi, vì thế cũng không quấy rầy y nữa. Nhìn y nằm trên giường thoải mái nhắm mắt ngủ say, Cao Phi mới cầm chìa khoá yên lặng ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.