Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 15:




Đợi cho mọi người tận hứng tàn cuộc đã là hai giờ sáng, Cao Phi uống hơi nhiều, theo thường lệ đem chìa khoá xe cho Đằng Niệm lái, còn mình ra ghế sau nằm.
Đằng Niệm vừa đau lòng vừa tức giận. “Đã bảo anh uống ít một chút”.
“Không sao”. Cao Phi nhắm mắt lại, giọng như nỉ non.
Đằng Niệm nghĩ nghĩ, đem một con ma men như vậy trở về Đình Đình cũng không tiện chiếu cố, cho nên dứt khoát quay xe đi về hướng nhà mình.
Đỡ Cao Phi lên giường, chính mình cũng mệt muốn chết, liền tắm rửa qua loa rồi cũng lên giường.
Sáng sớm hôm sau là bị tiếng chuông di động của Cao Phi đánh thức. thấy Cao Phi còn đang ngủ, Đằng Niệm ngáp ngắn ngáp dài bò xuống giường, từ trong đống quần áo lấy ra điện thoại, thấy màn hình nên y không khỏi bật cười. Điện thoại là Cao Đình gọi đến, Đằng Niệm trực tiếp nghe máy.
“Ân”. Sáng sớm rời giường giọng vẫn còn khàn khàn. “Xin chào”.
“Ca…. ca?” Đầu dây bên kia cũng không chắc chắn.
“Anh em còn đang ngủ, anh là Đằng Niệm”. Đằng Niệm vừa nói vừa leo lên giường.
“Đằng đại ca?” Cao Đình thanh âm cao lên tám độ. “Anh em ở chỗ anh?”
“Đúng”. Đằng Niệm cười, vò vò mái tóc của nam nhân nằm bên cạnh. “Ngay trên giường của anh”.
“…… Đằng đại ca!” Bên kia thét chói tai. “Thật sự?!”
“Thật”. Đằng Niệm ý cười càng sâu.
“Các anh, các anh….” Thanh âm nghe ra thực hưng phấn cùng bát quái. “Có hay không, có hay không….”
“Có hay không làm?” Đằng Niệm hỏi, sau đó nói. “Đêm qua không có, anh em say quá lợi hại”.
“….. Đằng đại ca, anh còn nói theo em”. Trầm mặc trong chốc lát, Cao Đình đã tỉnh táo lại, ngữ khí có điểm nghiêm túc. Cô bé đã sớm hoài nghi trong khoảng thời gian này ca ca luôn về trễ, có hôm còn qua đêm bên ngoài, ừm, cẩn thận nghĩ lại thì chính là bắt đầu từ lúc Đằng đại ca quay về Thượng Hải. Ân, còn nữa còn nữa, trước khi Đằng đại ca trở về, anh trai đều cách hai tháng phải ‘đi công tác’ một lần…. Chẳng lẽ, thành thật rồi?
“Anh với anh trai em cùng một chỗ, hơn nửa năm rồi”.
“….. Các anh vậy mà không cho em biết?!” Đại tiểu thư bất mãn.
“Anh trai em không nói cho em biết sao? Ân, về sau tìm anh ấy tính sổ”. Đằng Niệm lập tức đá qua cho Cao Phi.
“Anh cũng không nói cho em….” Đại tiểu thư phản ứng cũng không chậm.
“Ân, anh ngại a”. Đằng Niệm cười cười.
“…….” Cao Đình bị đả bại. “Được rồi, em còn phải đi học, không nói với anh nữa, lần sau sẽ tìm các anh tính sổ”.
“Được”. Đằng Niệm cười. “Không nói chuyện với anh em sao?”
“Không cần, em chỉ muốn hỏi ảnh đang ở chỗ nào, đêm qua không về cũng không nói một tiếng”. Cao Đình lẩm bẩm. “Làm em gái cũng sẽ lo lắng nha”.
“Ân, sau này phải dạy dỗ lại”. Đằng Niệm gật đầu.
“…… Em cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Không nói nữa, bye!”
“Bye”. Đằng Niệm cúp máy, cười cười.
Nam nhân bên cạnh đã có dấu hiệu tỉnh lại, bất quá chỉ lẩm bẩm một tiếng. “Ai a?”
“Tiểu Đình, gọi tới xác nhận anh bình an. Về sau anh không về thì gọi điện nói với con bé một tiếng, tiểu cô nương thế nhưng cũng sẽ lo lắng cho anh trai”. Đằng Niệm trả lời, nhìn màn che cửa sổ, đem điện thoại để lên tủ giường rồi cũng nằm xuống. “Em còn muốn ngủ, anh nhớ giờ mà rời giường đi làm”.
“Nga”. Cao Phi lẩm bẩm.
Chín giờ rời giường, cả người gần như đã thanh tỉnh. Tuy rằng hắn là ông chủ, nhưng dù sao đến muộn cũng tạo ra ảnh hưởng không tốt, vì thế nhanh chóng rửa mặt, trước khi đi còn hôn một cái lên mặt nam nhân còn đang say giấc.
Tới công ty, mọi người thấy hắn vẫn mặc bộ tây trang ngày hôm qua, đen tối cười. Cao Phi nhẹ nhàng nhíu mày, thầm nghĩ lần sau nên mang hai bộ quần áo để lại chỗ Đằng Niệm.
Trải qua một đêm, Lý Hải Đông vốn khiếp sợ cũng đã khôi phục lại, nhưng vẫn buồn bực vì sao hai nam nhân không liên quan lại có thể đến với nhau.
Vì thế liền nhắn tin hỏi người đã sớm biết chuyện, Lâm Húc.
Lâm Húc nhắn trở về một tin rất dài. “Ngày xửa ngày xưa, có một con tinh tinh kết hôn với một con khỉ…..”
Giữa trưa Cao Phi nhận được điện thoại của Cao Đình. Tiểu cô nương thuỷ chung vẫn nhịn không được nội tâm kích động và hưng phấn. Nghĩ lại mà xem a, vốn chỉ là YY đơn thuần thế mà lại thành sự thật, giống như cho cô bé một trái bom tấn a…. Huống hồ nửa năm cũng không ngắn, hai người kia sao lại thông đồng với nhau?
Cao Phi xoa xoa trán nghe em gái ở đầu dây lảm nhảm oán thán một hồi, cuối cùng làm cho hắn túm được tia trọng điểm. “Đình Đình, em không phản đối?”
“Em vì sao phải phản đối?” Đình Đình mạc danh kỳ diệu.
“Anh thích nam nhân, em không phản đối?” Cao Phi cảm thấy có chỗ không đúng.
“Ca ca anh đang sống ở thời đại nào rồi…. Anh theo đuổi hạnh phúc của mình, em có gì mà phải phản đối?” Cao Đình ngữ khí bối rối. “Huống hồ em cũng biết Đằng đại ca là Gay…. Được rồi em thừa nhận em từng có một ý muốn nho nhỏ anh và Đằng đại ca sẽ thành đôi….”
“……” Cao Phi sau một lúc lâu mới hỏi lại. “Em có biết?”
“Ách, em biết”.
“Được rồi”. Cao Phi có điểm bất đắc dĩ, như vậy, vấn đề kia….
“Mặc kệ thế nào, ca, anh hạnh phúc là được rồi”. Cao Đình thật tâm nói.
“Cảm ơn em”. Nén giận cùng uất ức song song tồn tại.
Ngắt điện thoại của em gái, Cao Phi lập tức gọi đến dãy số của người kia.
“Ân?” Đằng Niệm đang ăn sữa chua, mồm miệng nói ra không rõ ràng.
“Em biết Đình Đình biết em là Gay”. Cao Phi bình tĩnh tự thuật, lại khó nén một tia bất mãn.
“Ân?”
“Đằng Niệm!”
“Được rồi, Đình Đình quả thật đã sớm biết tính hướng của em”. Đằng Niệm nhún vai. “Còn ôm giấc mộng tác hợp anh và em”. Hiện tại, mộng đã thành thật.
“Vậy em còn nói cái gì mà ‘Đình Đình biết được sẽ không tốt’?” Cao Phi tức giận.
“Ách, em cũng nói, trọng điểm không phải ở chỗ này”. Đằng Niệm nhẹ nhàng nhíu mi. “Huống hồ cho dù em thích nam nhân, nhưng muốn em ở chung dưới một mái nhà với nữ hài tử mười bảy mười tám tuổi mà thân thiết với anh, chúng ta đều sẽ xấu hổ”.
“…….” Cao Phi trầm mặc trong chốc lát. “Trọng điểm không phải cái này”.
“Vậy thì là cái gì?” Đằng Niệm cũng thấy bất đắc dĩ, đột nhiên như hiểu được. “Anh không vui vì em gạt anh?”
“Hừ”.
“Được rồi…. chính là, em làm sao có thể giải thích với anh mấy sinh vật gọi là ‘hủ nữ’, ‘đồng nghiệp nữ’ chứ?” Đằng Niệm ăn xong sữa chua, vào phòng bếp vứt vỏ. “Anh đang ở phòng làm việc hả?”
“Ừ”.
“Vậy, lên baidu, tìm ‘hủ nữ’, hủ trong hủ bại, nữ trong nữ hài tử”. Đằng Niệm nói. “Sau đó anh có thể chậm rãi lý giải trong đầu em gái đáng yêu của anh chứa những cái gì”.
“……” Cao Phi nghe lời làm theo.
“Được rồi, không còn chuyện gì, cúp”.
“Từ từ, buổi tối muốn ăn gì?” Cao Phi hỏi.
“Tuỳ tiện, anh thích ăn gì thì ăn đó”. Đằng Niệm trả lời, đến bàn vẽ ngồi xuống.
“Nga, bye”.
“Bye”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.