Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 6:




(Cho đến sau này mới hiểu được, chúng ta một lần rồi lại một lần gặp gỡ, cuối cùng mới không bỏ lỡ lẫn nhau)
Đằng Niệm đem túi bảo vệ môi trường cho lão nhân đựng hoa quả, đồ đạc của mình chỉ có thể cầm tay. May là không lỉnh kỉnh gì, chỉ có một ít văn kiện bản thảo, một đĩa mềm và ví tiền. Hơn nữa chỗ cần đến cũng chỉ còn hai mưới phút đi bộ nữa.
Toà nhà Hân Dương, tầng 23. Đằng Niệm tới nơi này để gặp giám đốc phòng phát triển của một công ty. TNT sẽ đảm nhận việc thiết kế sản phẩm điện tử cho công ty này trong nửa năm tới.
“Xin chào, là Đằng tiên sinh đúng không? Tôi là Lý Hải Đông, rất hân hạnh gặp cậu!” Lý Hải Đông cười vươn tay.
Đằng Niệm cũng giơ tay bắt tay anh. “Gọi tôi là Đằng Niệm được rồi, hoặc Nick cũng được”.
“Vậy cậu cũng gọi tôi là Hải Đông đi”.
“Được”. Đằng Niệm cười.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu tới, tổng tài của chúng tôi cũng muốn gặp”. Lý Hải Đông đưa Đằng Niệm đến phòng khách nói.
“Được thôi”. Đằng Niệm gật đầu.
“Vậy cậu ngồi chờ một lát, tôi đi mời tổng tài”. Lý Hải Đông nói. “Hình như cũng vừa mới tới không lâu”.
“Được”.
Nhìn thấy người tới, hai người lại một lần nữa đồng thời sửng sốt.
Được rồi, quả là trái đất tròn.
Cao Phi bày ra nét cười chuyên nghiệp, vươn tay. “Thật trùng hợp, Đằng tiên sinh”. Trách không được khi nói đến cái tên TNT, hắn đã cảm thấy có ấn tượng.
“Đúng vậy, Cao tiên sinh”. Đằng Niệm cũng tự nhiên bắt tay với hắn rồi lại ngồi xuống.
“Hai người, quen nhau?” Lý Hải Đông hiếu kỳ.
“Đằng tiên sinh là bác sĩ tâm lý của Đình Đình”. Cao Phi đáp.
“Nga – ” Lý Hải Đông hiểu ra, hứng thú nhìn hai người họ.
“Được rồi, nói chính sự đi”. Đằng Niệm nghiêng đầu.
Đến giữa trưa mới chỉ nói xong một nửa công việc, Cao Phi vì có việc phải giải quyết nên đã rời đi trước. Còn lại hai người đều kêu đồ ăn nhanh, sau đó tiếp tục thảo luận.
Đợi đến khi xong xuôi đã là hơn năm giờ chiều, Lý Hải Đông thấy con người Đằng Niệm không tồi, muốn mời y ăn cơm, thuận tiện kết giao bằng hữu.
Đằng Niệm một bên dọn đồ một bên nói. “Chỉ e hôm nay không có thời gian, tôi còn muốn đến xem Đình Đình”.
Vừa mới nói xong, Cao Phi đa xuất hiện ở cửa phòng họp, chìa khoá xe cầm trên tay. “Cùng nhau đi thôi”.
Hai người trong phòng quay đầu lại nhìn hắn, nhất thời không biết hắn đang nói với ai.
Cao Phi nhướn mày. “Không phải muốn đến nhà tôi sao?”
“A, được”. Đằng Niệm lúc này mới hiểu được.
“Tôi ở dưới chờ cậu”. Cao Phi nói xong, thấy y gật đầu liền xoay người rời đi.
Lý Hải Đông cười hỏi Đằng Niệm. “Con người Cao tổng của chúng tôi, rất tốt có đúng không?”
“Đương nhiên”. Đằng Niệm cười đáp.
Xuống dưới lầu, ra khỏi cửa toà nhà đã thấy chiếc xe màu đen của Cao Phi đỗ ở bên đường. Đằng Niệm đi qua, gõ gõ cửa kính.
Trước tiên đem đống đồ để vào ghế sau, sau đó mới ngồi vào ghế phó lái.
Cao Phi quay đầu nhìn một đống đồ linh tinh này nọ, khẽ nhíu mày. “Sao không bảo Hải Đông cầm giúp cậu?”
“A, quên”. Đằng Niệm thản nhiên nói, cài dây an toàn.
Xe khởi động, chậm rãi chạy trên đường cái.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói gì. Thật sự là không có chuyện để nói, miễn cưỡng tìm đề tài mới càng mất tự nhiên. Vì thế, Cao Phi chuyên tâm lái xe, Đằng Niệm nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Tới dưới lầu nhà Cao Phi, đụng phải Cao Đình vừa mới tan học về. Nhìn thấy Đằng Niệm cư nhiên từ trên xe Cao Phi bước xuống, Cao Đình cùng với mấy nữ sinh bên cạnh che miệng kề tai nói nhỏ, trong mắt còn mang theo ý cười ám muội.
Đằng Niệm nhu nhu huyệt thái dương, chỉ sợ mấy cô gái nhỏ này đều là cá mè một lứa, mà tiểu Đình sớm đã đem chuyện của y nói cho mấy cô bé kia biết, không chừng còn thêm mắm thêm muối vào cho y với Cao Phi cũng nên.
Cao Phi không biết tình huống, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Khoá xe, Cao Phi ôm lấy em gái trên xe lăn, cái nạng dứt khoát ném cho Đằng Niệm cầm.
“Wow”. Mấy người bạn hâm mộ tiểu Đình có một người anh trai vừa cao vừa đẹp trai lại oai như vậy, một bên trộm nghĩ Cao đại ca có thể bế được Đằng đại ca kia không.
….. Đằng Niệm chỉ có thể ngăn chính mình không nhìn ra mấy cô gái nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì.
Ăn xong cơm tối, Đằng Niệm với Cao Đình ngồi nói chuyện với nhau, có gì còn phát hiện ra vấn đề giải quyết kịp thời. Điểm tốt chính là, tiểu cô nương sau khi một lần nữa tiếp xúc với xã hội tâm trạng đều tốt lắm, theo như cô bé nói người xung quanh đối với cô rất tốt, quan tâm đúng mức, cũng không lộ ra vẻ thương hại gì.
“Đúng vậy, em phải nhớ rằng, em là một người hoàn toàn bình thường, hơn nữa gia đình giàu có, anh trai lại tốt, thật sự là hạnh phúc”.
Nói đến anh trai, ánh mắt Cao Đình sáng lên.
Đằng Niệm phản ứng nhanh chóng, mỉm cười đứng dậy. “Nếu không có việc gì, anh không quấy rầy em nữa. Cố gắng học tập đi, tranh thủ đem kiến thức bổ sung, đừng để lưu ban đó. Anh đi tìm anh trai em nói chuyện”.
“Được”. Cô gái nhỏ nhu thuận gật đầu.
…. Đằng Niệm thực bất đắc dĩ.
Gõ cửa thư phòng, Cao Phi vẫn như mọi ngày ngồi trước máy tính.
Thấy y đến, Cao Phi tháo xuống mắt kính, lịch sự nói. “Mời ngồi”.
Đằng Niệm ngồi trên sofa, ngẩng đầu nói. “Khoá trị liệu của Đình Đình đã xong rồi”.
“Vậy sao”. Cao Phi thản nhiên nói. “Cảm ơn cậu”.
Đã xong. Sau đó thì sao, bọn họ có lẽ cứ như vậy mà chấm dứt.
…. Được rồi, cách nói này có hơi kỳ quái, nhưng số lần không hẹn mà gặp Đằng Niệm quả thật là hơi nhiều.
“Khách sáo rồi”. Đằng Niệm cười, cũng không nói gì thêm. Quả nhiên không cùng một từ trường, nói chuyện không nổi.
Ngồi một lát, Đằng Niệm đứng dậy cáo từ.
Cao Phi vẫn tiễn y ra tới cửa, thấy y đổi giày, hắn mới chần chừ mở miệng. “Khi nào cậu rảnh? Tôi mời cậu đi uống một chén”.
“A?” Đằng Niệm xoay người, không hiểu gì.
“Coi như là cảm ơn cậu”. Cao Phi chân thành nói.
“A, được rồi”. Đằng Niệm cười. “Tôi thì freetime, xem anh rảnh lúc nào là được”.
“Được”.
“Vậy, tạm biệt”.
“Tạm biệt”.
Hẹn với Đằng Niệm tám giờ, Cao Phi nhìn đồng hồ, đã quá năm phút. Hắn luôn đúng thời gian, lần này là vì bị một khách hàng quấn chân, kết quả lần đầu tiên trễ hẹn trong đời hắn, cư nhiên lại là lúc hẹn với nam nhân kia.
Vào nhà hàng, tới bàn đã đặt trước, Đằng Niệm đang tô vẽ cái gì đó.
Thấy hắn đến, Đằng Niệm buông bút, cười nói. “Anh đến rồi”.
“Thật có lỗi, tôi đến muộn”. Cao Phi có điểm áy náy, kéo ghế ngồi xuống.
“Không sao”. Đằng Niệm thản nhiên mở miệng. “Anh là người có nguyên tắc, cho nên chắc là có chuyện quan trọng đột xuất”.
“Ừ”. Cao Phi trả lời một tiếng. “Cậu đang vẽ gì vậy?”
“Ha ha”. Đằng Niệm bật cười, đem tờ giấy để trước mặt hắn.
Một con chó to đang bị con ong mật quấy nhiễu….
Cao Phi giật giật khoé miệng.
Đùa một chút, liền gọi người phục vụ kêu đồ ăn.
“Tôi không uống rượu”. Đằng Niệm thấy hắn lật đến menu rượu, liền nói trước.
“Nga?” Cao Phi nhìn y. “Tôi còn định mời cậu đến quán bar cơ mà”.
“Quán bar cũng có đồ uống không cồn mà”. Đằng Niệm cười đáp.
“Được rồi”. Cao Phi gật đầu, chọn đồ ăn.
Đợi người phục vụ đi rồi, hai người lại bắt đầu, trầm mặc….
Nhìn nhau trong chốc lát, cả hai đều bật cười, có chút xấu hổ, có chút thú vị.
“Cậu vẽ tranh rất khá”. Cao Phi nhìn con chó đã bị ong đốt cho u đầu, có điểm bất đắc dĩ.
Vì thế Đằng Niệm lại lấy bút ra, ở bên góc tờ giấy viết xuống hàng chữ: Quà muộn cho Đại Cẩu tiên sinh. Rồi ký tên mình vào, đưa cho Cao Phi. “Tặng cho anh”.
“…….” Cao Phi thực sự nhận lấy, nhét vào ví tiền.
Thấy động tác của hắn, Đằng Niệm mở miệng, bình thản tự thuật. “Tôi nghĩ là anh rất chán ghét tôi”.
Cao Phi nghĩ nghĩ. “Không phải chán ghét, chính là không quá thích ứng”.
“Tôi hiểu”.
“Nhưng là hết lần này tới lần khác gặp nhau, tôi đã từng nghĩ liệu có phải là duyên phận hay không”. Cao Phi nghĩ, tiếp tục nói.
Đằng Niệm nghĩ đến cái câu ‘hết lần này tới lần khác gặp nhau’, khoé miệng gợi lên nụ cười. “Tôi còn nghĩ sau lần ở khách sạn, anh sẽ đối với tôi càng thêm kính nhi viễn chi*”. (tôn trọng nhưng không gần gũi)
“Đã từng nghĩ qua”. Cao Phi thành thật trả lời.
Đằng Niệm bật cười.
“Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có gì, cậu có cuộc sống của chính cậu”. Cao Phi nói. “Cuộc sống rất khác biệt. Nếu cậu nghiêm túc sống như vậy, tôi cũng không có quyền đi phán xét”.
Đằng Niệm gật đầu.
“Cho nên, cậu cũng không có quyền phán xét tôi”. Cao Phi nói xong.
“Chưa từng”. Đằng Niệm nghiêm túc trả lời. “Tôi chưa bao giờ phán xét người khác. Tuy rằng anh với tôi, tam quan*, quả thật rất khác nhau….”
(tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)
“Được rồi”, Cao Phi nói.
Đồ ăn đưa lên, hai người vừa ăn vừa tiếp tục tán gẫu.
Uống nước chanh, Đằng Niệm hỏi. “Anh không hiếu kỳ vì sao tôi không uống rượu à?”
Cao Phi nghĩ nghĩ, gật đầu. “Có một chút”.
“…….” Đằng Niệm bật cười, thật sự là chịu thua nam nhân này. “Hồi còn trẻ hết sức lông bông, từng ngộ độc rượu, suýt thì toi mạng. Từ đó về sau chức năng gan bị tổn thương, phải giữ gìn tốt”.
“Nga”. Cao Phi nhẹ nhàng nhíu mày.
“Cũng từ sau lần đó mới quyết định trân trọng sinh mệnh, yêu cuộc sống”.
“Khẳng định không chỉ có vậy”. Cao Phi nói. Hắn tuy rằng lòng hiếu kỳ không mạnh, có tò mò cũng không hỏi ra, nhưng khả năng quan sát người thì vẫn có.
Đằng Niệm hơi kinh ngạc, lập tức thản nhiên nói. “Được rồi, thật ra lúc ấy kết giao với một người, vì hít ma tuý quá liều mà chết. Khi đó tâm trạng tôi giống như sụp đổ, hơn nữa thuốc lá rượu bia đều không kiêng, có một thời gian thực sự sống như một phế nhân”.
“Thật xin lỗi”. Cao Phi áy náy, cho nên hắn mới không dễ dàng hỏi đến.
“Không có gì, chuyện du học ở Anh cũng qua lâu rồi”.
Tuy rằng vẫn quên không được.
“Vậy anh thì sao?” Đằng Niệm cười cười, nhìn nam nhân trước mặt.
“Tôi?” Cao Phi nhướn mày.
“Để công bằng, cũng nên nói một chút chuyện của anh đi”. Đằng Niệm nửa thật nửa đùa.
“Không có gì hay cả, so với cậu thật sự là không thú vị”. Cao Phi thành thật nói.
“A? Tôi đây lại rất hứng thú nha”. Đằng Niệm khoé miệng cong cong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.