Đường Chuyên

Chương 1061: Người xưa đâu rồi




Vỗ mông ngựa là chuyện có di truyền, Vân Diệp làm nhiều, Vân Thọ khó tránh khỏi bị di truyền một ít, nhảy từ trên xe xuống, áo bào gói hai củ khoai tây nướng, nhảy tưng tưng tới trước hoàng hậu.
- Hoàng hậu nãi nãi, đây là khoai tây Thọ Nhi nướng đấy, thơm lắm.
Vân Thọ ngửa mặt đợi hoàng hậu khen ngợi, đánh chết Vân Diệp cũng không tin được Vân Thọ có thể nướng được khoai thế này.
Trường Tôn thị bẹo má Vân Thọ, cười tủm tỉm cầm lấy khoai tây, bóc vỏ cắn một miếng mới đưa cho Lý Nhị:
- Bệ hạ thử đi, Tiểu Bàn Tử nướng được lắm.
Lý Nhị nhíu mày nhìn Vân Thọ, tức giận quát:
- Người khác không có củi mà nấu cơm, sao ngươi còn có mà đem nướng khoai? Nói đi, có cách gì hay?
- Vì bọn họ quá ngốc, Thọ Nhi khi dùng củi khô sẽ cho củi ướt vào lửa, khi củi khô cháy hết thì củi ướt biến thành củi khô, cho nên Thọ Nhi luôn có ít than khô, cũng có củi đốt mãi không hết.
Trường Tôn thị phì cười, Lý Nhị cũng gãi đầu, kiến thức thông thường cuộc sống này với ông ta mà nói vô cùng lạ lùng, thực ra không chỉ Vân gia làm thế, một số thám tử tuổi cao cũng làm thế, chỉ cần là người từng tới thảo nguyên đều biết, là cách mục dân sấy phân trâu mà thôi, đây là bản lĩnh Na Mộ Nhật dạy Vân Thọ, thảo nguyên thiếu thốn nhiên liệu, chỉ là không thể dùng cách này quy mô lớn, cho nên thức ăn trên thảo nguyên là nửa sống nửa chín.
Lý Nhị rất hài lòng, nể mặt ăn một củ, Trình Giảo Kim đi tới hỏi nhỏ Vân Diệp:
- Ngươi dạy nó đấy à?
Vân Diệp lắc đầu, mình chưa bao giờ dạy Thọ Nhi loại chuyện này, chuyện nhỏ thôi nhưng làm không có chút sơ hở nào, trước tiên Nhị nương của nó đánh chết cũng không nói khoai tây do nàng nướng, cũng không nói chuyện củi khô củi ướt do nàng dạy, Vân Thọ thoải mái nhận công về mình không phải lo gì.
Quan Trọng nhất là mục tiêu vỗ mông chính xác, nhắm thẳng mục tiêu chủ yếu nhất, chẳng trách khi Vân Thọ gây họa, Trường Tôn thị nói:" Kẻ nào dám bắt nó, lão phụ đánh gãy chân!"
- Con cháu Trình gia thiếu sự cơ trí này, người thế nào mệnh thế đó, tương lai thằng bé này cũng quái lắm đây.
Trình Giảo Kim nhìn Vân Thọ và hoàng hậu cười cười nói nói, cảm khái thốt lên:
Núi không sau trận mưa đào, khí trời hiu hắt về chiều ra thu, đó là Tần Lĩnh vào tháng chín, không khí làm người ta ngây ngất, mùi đất ẩm ướt, mùi thơm lá cỏ, làm người ta chỉ muốn nằm trên đường không muốn về.
Trời tạnh rồi, tất nhiên đi đường thuận lợi, bất kể là Vân Thọ nghịch ngợm, Vân Mộ nhõng nhẽo, thậm chí Vân Lộ mè nheo đều làm Vân Diệp vô cùng vui vẻ, quý tộc mà, phải hưởng thụ, Na Mộ Nhật tinh nghịch bóc long nhãn nhét vào miệng Vân Diệp, làm Tân Nguyệt nổi giận, Linh Đang trêu chọc, Vân Diệp nắm lấy tay Tân Nguyệt, hôn lên má nàng một cái rồi nhảy xuống xe.
Tình cảm thật là tốt, sao không hòa nhập vào được? Vân Diệp nhai long nhãn, chỉ còn lại cái hạt cũng không muốn nhổ đi, hình ảnh đầu người bị nước mưa làm trắng bệch cứ không ngừng hiện ra trước mắt, chẳng ai muốn làm đá lót đường. Ít nhất Vân Diệp không muốn, trước kia cho rằng khi Tào Tháo bỏ chạy đường Hoa Dung lấy mạng người già yếu lót đường là ác lắm rồi, hôm nay thực sự được mở rộng tầm mắt. Giống như Na Mộ Nhật nói, thi thể lót đường không chỉ bằng phẳng, còn rất đàn hồi, vốn sự đàn hồi này do cao su cung cấp, nay dùng thịt người, thật là.. Con mẹ nó.
Không biết dùng từ ngữ nào hình dung cho thích hợp, Vân Diệp phát hiện chửi toáng lên là hay nhất.
Thông reo rì rào không biết có thể che lấp tiếng chửi của mình không? Trước kia thích nhất đi tè trong tiếng thông reo, giờ Vân Diệp phát hiện ra vừa từ vừa chửi còn thống khoái hơn.
Chửi bới thực ra đại biểu cho bất lực, nếu như có cách khác thì Vân Diệp đã chẳng chửi mà động thủ rồi, đánh không lại Lý Nhị, cũng không dám đánh, mấy ngày trước còn lo ông ta dùng làm đồ cúng, giờ nhảy ra lên tiếng vì dân thì đúng là muốn chết, bỏ đi, coi như mình nhìn nhầm, đó toàn là đá, đá giống đầu người thôi.
- Trên Bao Tà đạo, bệ hạ dùng thi thể lót đường, vì sao Vân hầu không nói một lời? Đây có còn là hán tử năm xưa vì một ca kỹ nho bé mà chỉ mặt gia chủ Đậu gia chửi mắng không?
- Thi thể lót đường cái gì, ta không biết, cũng không thấy.
Vân Diệp quay người lại, cơ mặt giần giật:
- Trong tay ngươi là đá, không phải đầu người, Vân hầu định lừa dối bản thân bao lâu? Trong lòng hẳn không thư thái? Đi con đường đó lòng có yên ổn không?
Ông trời mù mắt mới đưa thứ hại người như Ngụy Trưng xuống thế gian, khó khăn lắm mới kiếm được một cục đá giống đầu người trong đống đá, chuẩn bị an ủi bản thân lại bị lão già này bóc trần, đúng là không phải con người.
- Cũng được, cảm giác đó không tệ, về sẽ bảo thư viện nghiên cứu làm sao để tất cả đường trong thiên hạ có cảm giác này, thực ra không khó, chỉ cần cặn dầu hòa trong quân doanh luyện ra trộn với cát và đá trải lên mặt đường cũng có hiệu quả này. Lời của Trịnh công đánh thức người trong mộng.
Vân Diệp vui vẻ chắp tay với Ngụy Trưng, định về xe để Na Mộ Nhật tiếp tục bóc long nhãn đút cho mình ăn, cảm giác đó hơn Ngụy Trưng thảo luận đường thịt người ngàn lần.
- Ha ha ha, lão phu nói thế thôi, Vân hầu không cần coi là thật, mấy trăm mạng người có là gì, an nguy của bệ hạ quan trọng hơn, an nguy của chúng ta cũng quan trọng hơn, mấy trăm cái mạng hèn Vân hầu không cần để trong lòng.
Ngụy Trưng cười khuyên Vân Diệp, nhưng Vân Diệp nhìn thấy trong mắt ông ta lửa giận ngùn ngụt.
- Trịnh công, tiểu tử kiếm được ít tiền ở Nam Dương, thế nào cũng phải nộp ít lộ phí, những người đó dùng thân thể làm đường, tiểu tử không nộp lộ phí là không nên, ngài thấy một vạn ngân tệ thế nào?
- Ha ha ha, Vân hầu thật hào phóng, chia ra hơn hai trăm người, mỗi người được bốn năm chục ngân tệ, mạng người bán với giá này không rẻ rồi, bọn họ nên thỏa mãn. Nhưng Vân hầu, bỏ ra một vạn ngân tệ có an tâm được không? Nếu có mấy người không muốn lấy mạng đổi tiền thì sao?
Ngụy Trưng dồn ép không cho Vân Diệp thở lấy hơi:
- Trịnh công, những người đó không phải do vãn bối làm, mệnh lệnh không phải do vãn bối đưa ra, ngài tìm chính chủ ấy, hiện giờ vãn bối chỉ muốn cụp đầu xuống sống yên ổn, nhìn nhi tử thành thân, khuê nữ xuất giá, rồi chôn lão nãi nãi vào mộ, sống hết đời, ngài ép ta làm gì?
- Ha ha ha, quả nhiên công lý trong lòng người, lục sự tham quân của Bao Châu đã bị lão phu xin lệnh chém đấu rồi, mọi người quên tuần tra ngự sự Sơn Nam Tây đạo năm nay là lão phu, kim bài tùy nghi hành sự còn chưa bị thu lại. Có câu ngự sử rời kinh, nếu không trời long đất lở, chấn nhiếp quan phủ thì coi như thất bại, lão phu chém thứ sử vừa được bệ hạ khâm điển, không biết có được tính là trời long đất lở không.
Toi rồi, lão già này điên rồi, làm thế là vả vào mặt Lý Nhị, tiếp theo đây mới là trời long đất lở, không biết lão già này có chịu được lửa giận của Lý Nhị không?
- Vãn bối làm được gì, vốn vãn bối định qua vài năm nữa kiếm cớ giết chết tên thứ sử đó, không ngờ bị ngài giành trước, ngài bức ta như thế, nhất định có chuyện căn dặn, ta rửa tai nghe đây.
Vân Diệp không biết Ngụy Trưng chọc thủng trời rồi tìm mình làm cái gì, mình không có bản lĩnh vá trời, xem xem có thể giúp ông ta xử lý hậu sự không, đoán chừng chuyến này Lão Ngụy không có kết quả tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.