Đường Chuyên

Chương 1063: Thẹn chết rồi (2)




Vân Diệp gật đầu, y cũng không ngờ Vượng Tài cầu kỳ như vậy, múc một cốc rượu ngồi trong chuồng ngựa uống, Vân Diệp sắp uống cả chậu rượu rồi thì rượu của Vượng Tài mới xong, tài nghệ của mã phu không tệ, rượu thơm phức, xen lẫn mùi quả khô và hoa quế gần như không tan đi, Vân Diệp múc một cốc, nếm thử, quả nhiên vị không tệ, chả trách vừa rồi Vượng Tài nổi giận.
Nhìn bộ dạng Vượng Tài uống rượu cũng là một loại hưởng thụ, mắt nó híp lại, miệng vùi tận đáy chậu, hút rượu sùn sụt, không còn lại một giọt nào mới ngửa đầu lên để mã phu lau miệng, phì mũi một cái, nằm xuống đống cỏ khô được mã phu trải sẵn, mắt khép hờ gà gật.
Khắp quân doanh chỉ có Vượng Tài là con ngựa nằm ngủ, mấy ngày trước cho dù hết củi để đun nước mã phu cũng không cho người ta đụng vào cỏ khô để Vượng Tài nằm, còn dùng vải dầu bọc kỹ, không để hơi nước xâm nhập. Chỉ cần phát hiện cỏ khô có chút hơi nước, là mặt dày mang tới chỗ có lửa phơi khô, tất nhiên, tới tối hắn cũng ngủ trên cỏ khô.
Không quấy nhiễu Vượng Tài ngủ nữa, nửa đêm nó còn dậy ăn một bữa, rất là vất vả. Vân Diệp rời lều, Lưu Tiến Bảo canh bên ngoài liền nói nhỏ:
- Hầu gia, ngụy vương tới thăm.
- Không gặp, toàn thứ khốn nạn, tới cười nhạo ta, e rằng không chỉ một mình hắn, mấy vị lão công gia có tới không? Hi Mạt Đế Á cái ả nữ nhân tò mò còn hơn mèo ấy có tới không?
- Hầu gia nhìn xa vạn dặm, đến cả rồi, đều ở trong lều đợi người, xem chừng không gặp là không đi, hay là tối nay hầu gia ngủ tạm trên giường tiểu nhân, tiểu nhân canh gác cho.
Lưu Tiến Bảo cười nịnh nọt:
- Xéo, ở với ngươi mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy ngươi rửa chân, hầu gia ta nếu nằm trên giường ngươi một đêm thì làm gì còn mạng tỉnh lại, thôi, tránh không được, đi gặp vậy.
Tân Nguyệt tới lều chiêu đãi mấy vị trưởng bối, mặt bao phủ u sầu, mắt đỏ hoe, vừa rồi nàng nghe nói phu quân một mình trốn sau gốc cây khóc, thấy phu quân thật đáng thương, cũng khóc một trận, hiện nàng cố nhịn chiêu đãi đám Trình Giảo Kim. Hi Mạt Đế Á mắt đảo tròn, không ngừng nhìn đám mặt Trình Giảo Kim tìm manh mối, chỉ có Lý Thái cầm cốc trà uống, nhìn là biết hắn đang dùng trà để áp chế bản thân không phì cười.
Vân Diệp vừa đi vào mắt Tân Nguyệt liền sáng lên, bất kể phu quân ở ngoài chịu ủy khuất gì, chỉ cần về nhà là tốt rồi, vội đi lên hỏi Vân Diệp đã ăn tối chưa.
Thi lễ với mấy vị trưởng bối, Vân Diệp cười khổ nói:
- Hôm nay mất mặt lớn rồi, nhìn Ma Thiên Nhai nhớ tới cuộc đời Gia Cát Lượng, cả đời bao nhiêu công tích vĩ đại cuối cùng thành vô nghĩa, bất giác sinh ra bi thương, đọc ( xuất sư biểu) không kiềm lòng được khóc lớn một hồi, làm các trưởng bối chê cười.
Trình Giảo Kim lấy làm lạ:
- Trước kia ngươi vô tâm vô tính, không ngờ có thể hoài niệm cổ nhân tới mức này, đúng là hiếm có, có phải liên tưởng tới mình? Thấy cả đời dù làm gì cũng đều công dã tràng?
- Núi xanh vẫn còn đó, mấy độ tịch dương hồng, núi xanh và tà dương là thứ trường tồn, so ra công tích của con người thật nhỏ nhoi, tiểu tử nhớ tới tiên sư từng nói:" Ngũ lăng phần mộ san rồi, không hoa không rượu cũng thời ruộng sâu." Mộ của tiểu tử sớm muộn cũng thành ruộng, sống trên đời thế nào cũng như vết chân trên tuyết, không kiềm được bi thương.
Ngưu Tiến Đạt nghiêm mặt đi tới trước mặt Vân Diệp:
- Đọc sách tới ngu ngốc rồi à? Bảo ngươi đọc sách ít thôi, ở thư viện mấy năm, một đứa bé ngoan bị mấy thứ sách vở thư họa biến thành thẳng ngốc, ai sống cho sau này, người ta sống vì hiện tại, hai mắt nhắm lại, là công hay tội sao mà biết.
- Chỉ cần khi hai mắt nhắm lại không thấy tiếc nuối là đủ rồi, thói đời hỗn tạp, nay nói kiểu này, mai nói kiểu khác, hôm qua còn là thánh nhân, hôm nay đã thành bại hoại. Ngươi muốn thiên hạ vĩnh viên nhớ tới ngươi, mơ cái gì vậy chứ, chỉ cần hiện giờ người ta nghe tới tên Vân Diệp ngươi giơ ngón cái lên khen là được, ai cần biết sau này.
Người thực tế làm chuyện thực tế, Ngưu Tiến Đạt đúng là nghĩ thế, ông ta cho rằng không sai, liền quán triệt cho Vân Diệp, chưa bao giờ giấu diếm, đó là nguyên nhân Vân Diệp kính trọng ông.
Tần Quỳnh cười kha khà:
- Không sao cả, hoài cổ không phải chuyện đám hủ nho hay làm à, nhìn lá rụng cũng khóc thút thít. Tiểu Diệp chẳng qua là nhất thời xúc động, không mất mặt, thấy ngươi không sao là lão phu yên tâm rồi. Lời của đám lão già, người trẻ tuổi không thích nghe, chúng ta đi thôi, ngươi và Ngụy vương trò chuyện cởi bỏ tâm kết cũng tốt.
Nói xong cùng Ngưu Tiến Đạt ra ngoài, Trình Giảo Kim hoài nghi nhìn một cái rồi cũng đi nói.
- Nói thật đi, lời lừa mấy vị lão nhân gia không cần dùng với ta.
- Đuổi bà nương của ngươi đi ta mới nói, lần này mất mặt lớn rồi.
Hi Mạt Đế Á vốn giương lỗ tai chuẩn bị thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nghe câu này của Vân Diệp liền hừ một tiếp bế khuê nữ theo Tân Nguyệt ra ngoài, nhi tử của nàng đã ở chỗ Trường Tôn thị.
- Trước kia có một người, hắn có một vị huynh đệ cực tốt chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Nhưng có một ngày, khi một lão già xấu xa chuẩn bị hại hắn, huynh đệ tốt của hắn biết nội tình, nhưng không nói gì cả, người bị hại vô cùng phẫn nộ, lão già kia hại hắn là bình thường, vì đó là lão già khốn kiếp, nhưng huynh đệ của hắn không động lòng thì không thể tha thứ. Ngươi nói sao hả Thanh Tước.
Lý Thái cẩn thận ngồi thẳng lên, giơ một chân đề phòng Vân Diệp nhào tới:
- Thực ra vị huynh đệ của hắn có nỗi khổ trong lòng, giết tù binh không phải chuyện vui vẻ, nên không định để hắn biết, con đường mềm nhũn kia làm huynh đệ của hắn đi qua nôn tối mặt, đâu rảnh mà nói với hắn.
Vân Diệp vốn nhào bổ tới nghe giải thích ngồi xụp xuống:
- Làm sao bây giờ, mất mặt quá, đường đường tướng quân bị lão già lừa chóng mặt, truyền tới kinh thành rồi ta sống thế nào được.
Lý Thái thấy Vân Diệp bình tĩnh lại, cười nói:
- Ngươi đừng nghĩ thế, mưu kế của lão già chỉ có thể lừa được người tốt, nếu đi dùng với đám Tiết Vạn Triệt thì có ích gì không? Nói không chừng họ hứng trí đi xem đầu người, hoặc đi thử xem đao mình còn sắc bén không. Đây gọi là "người quân tử đôi lúc cũng dễ bị lừa dối nếu kẻ lừa dối nói nghe hợp lý và hợp với đạo của họ; không thể dối họ một cách trái lẽ." Từ điểm đó nhìn ra Diệp Tử ngươi là chính nhân quân tử, bội phục, bội phục.
Lý Thái gần đây rất biết nói chuyện, an ủi như thế quả nhiên hữu dụng hơn giáo điều của Lão Ngưu, thấy mặt Vân Diệp nở nụ cười, liền tranh thủ nói:
- Ngươi xem, huynh đệ ta là một, vừa rồi ngươi nói câu:" Núi xanh vẫn còn đó, mấy độ ánh dương hồng", rất là hay, nếu không có người ngoài nghe thấy thì tặng ta, khi tham gia thi hội nói ra rất có thể diện. Còn cả câu:" Không thấy Ngũ Lăng hào kiệt mộ, không rượu, không hoa hoá ruộng cày." Cũng tặng ta luôn đi, gần đây Hi Mạt Đế Á thích thơ, làm mấy bài thơ thối như rắm chó bảo ta đánh giá, còn không cho chê. Ta nói với nàng mấy câu ngươi vừa đọc do ta làm, để nàng sùng bái ta một chút, lên giường kiếm được chút lợi ích.
Đây là đại sự, phải ủng hộ, Vân Diệp phất tay một cái tặng luôn, loại câu từ thế này y có cả đống, hai câu thơ không đặc sắc thôi, chuyện nhỏ.
- Thực ra phụ hoàng bảo ta thăm dò vì sao ngươi khóc, nói cái lý do đi, nếu không có cái tốt hơn thì ta lấy cái cớ vừa rồi về bẩm báo. Thật không ngờ, ngươi khóc một hồi, sao có nhiều người quan tâm như thế.
Lý Thái lải nhà lải nhải, tóm lạ là không chịu đi, Tân Nguyệt thò đầu vào hai lần rồi, Lý Thái vờ không nhìn thấy, tiếp tục nói những lời thiếu dinh dưỡng.
- Thanh Tước, có phải ngươi cũng sợ bệ hạ, ở cạnh ông ấy toàn thân khó chịu không?
Vân Diệp nói thẳng luôn:
- Ngươi cũng có cảm giác này à? Ta còn tưởng chỉ mỗi ta có, nói thế có hơi bất hiếu, nhưng ở cạnh cha ta cứ thấy toàn thân ngứa ngáy, muốn gãi, nhưng rời phụ hoàng một cái liền không còn nữa.
Lý Thái thở phào, cuối cùng cũng có thể thống khoái nói ra chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.