Đường Chuyên

Chương 1072: Làm ác khách (2)




Quyền Vạn Kỳ vỗ tay Lý Hữu:
- Lão phu biết, ngươi thích yến tiệc là vì quá cơ đơn, vì ngoại tổ phụ ngươi mà các hoàng tử khác đều né tránh ngươi, khiến ngươi thấy đau khổ, chỉ có trong đám đông huyên náo mới thấy chút ấm áp. Lão phu tới Tề vương phủ đã ba tháng, nhìn rõ rồi, người mà ngươi kết giao đều không phải chính nhân, kể kẻ cữu phụ Âm Hoằng Trí của ngươi, ông ta đã phụ sự kỳ vọng của mẫu phi ngươi.
- Ngươi còn nhớ lần đầu tiên lão phu tới phủ đã nghiêm khắc giáo huấn ngươi, những lời khắc bạc cay nghiệt gần như bị lão phu nói hết rồi, tuy ngươi bị chửi mắng thống khổ, nhưng luôn cúi đầu thụ giáo, lão phu cũng là người dạy học cả đời, sự tôn sư trọng đạo từ nội tâm đó sao không nhận ra.
- Bệ hạ ít quan tâm tới ngươi, xưa nay làm việc không nghĩ tới cảm thụ của ngươi, phong ngươi làm Tề vương còn là do Lý Nguyên Xương bệnh mất đoạt lấy vương vị, mẫu phi của ngươi ở trong cung thân phận vi diệu, chưa bao giờ dám tranh thủ nhiều hơn cho ngươi, trừ hôn sự của ngươi, không dám nói thừa một câu.
- Có điều Lý Hữu, ngươi biết mẫu phi ngươi vì để ngươi cưới được khuê nữ tốt tốn bao nhiêu tâm lực không? Khuê nữ của Vân gia đâu phải dễ cưới, không tin ngươi hỏi Vân hầu, e rằng ngài ấy không muốn đâu.
- Mẫu phi ngươi dùng ba năm thêu váy bách điểu triều phụng, khi nương nương đại thọ tự mình hiến lên, nương nương cảm động đáp ứng hướng Vân gia cầu thân, bệ hạ đứng ra làm mai mới có ngày đại hỉ một tháng sau của ngươi, ngàn vạn lần đừng phụ sự khổ tâm của mẫu phi ngươi.
Lý Hữu tuyệt vọng nhìn Vân Diệp, Quyền Vạn Kỳ không nói những lời này còn đỡ, nói ra lập tức đánh tan tự tin của Lý Hữu, Vân Diệp cũng thấy Lý Hữu thật thảm, sống tới mức phải dựa vào lão bà tương lai bảo vệ thì còn hứng thú mẹ gì nữa. Lão vương bát đản Quyền Vạn Kỳ này căn bản không biết giáo dục người ta, lời chân thành ruột gan lại để một thiếu niên vốn không xấu ép vào đường cùng, chẳng trách trên lịch sử lão già này bị Lý Hữu xé xác, đồng đội ngu như lợn chính là chỉ lão già này.
- Vân hầu, có phải ngươi cũng coi thường ta? Vậy vì sao lại gả muội tử yêu thương nhất cho ta?
Mặt Lý Hữu nổi lên sắc đỏ rất bất thường.
- Hừ! Ngươi cũng biết trong đám muội tử ta yêu thương nhất là Tiểu Nha, nó gần như cưỡi trên cổ ta lớn lên, nói là muội tử, không bằng nói là ta nuôi như khuê nữ, nếu muốn nó làm vương phi, thì Lý Trinh, Lý Uẩn có ai không hơn ngươi, nhưng Tiểu Nha không ra sao muốn gả cho ngươi, ta biết làm thế nào?
Nghe Vân Diệp giải thích xong, mắt Lý Hữu có sức sống, Quyền Vạn Kỳ lại hung dữ nhìn Vân Diệp, lão ta cho rằng lúc này Vân Diệp phải cổ vũ Lý Hữu phấn đấu mới đúng. Vân Diệp thấy phải đuổi lão già ngu xuẩn này đi, nếu không sẽ hại chết Lý Hữu, mẹ nó, trước bao người Lý Nhị gả Tiểu Nha cho Lý Hữu, vậy dù Lý Hữu có thành bộ xương khô, Tiểu Nha cũng phải gả tới, không có khả năng thương lượng nào hết, để Lý Hữu thấy sống còn chút ý nghĩa, phải cho hắn một người ủng hộ mạnh mẽ, người này trừ Tiểu Nha ra không ai làm được.
Lý Hữu cười vô cùng vang, cởi một sợi thừng bện bằng tơ trên cổ xuống, đặt lên tay Vân Diệp:
- Ta không có cái gì khác, chỉ có sợi dây thừng này là khi ba tiểu ta thiếu chút nữa chết được mẫu phi bện cho, chưa bao giờ rời người, với ta mà nói là tính mạng, Tiểu Nha muốn gả cho ta, vậy ta giao mạng cho nàng, kiếp này không phụ nàng, dù bị nàng đánh chết cũng không oán trách một câu.
Vân Diệp hài lòng nhận lấy dây thừng, lấy khăn tay gói lại cho vào lòng, Quyền Vạn Kỳ đùng đùng nổi giận:
- Một ả phụ nhân mà thôi, cần gì phải lấy mạng gửi gắm, bách tính Tề châu đang ngóng chờ Tề vương, ngươi phải lấy hùng tâm, dựng đại chí, ra sức vì giang sơn, mưu phúc cho bách tính, sao có thể hãm vão chuyện nữ nhi thường tình, chẳng lẽ quên lời dạy của bệ hạ.
Lý Hữu gãi đầu:
- Tiên sinh, kiếp này ta đành vậy thôi, sống được đã không dễ, có một quý nữ một lòng theo ta là may mắn lắm rồi, chuyện khác để ba vị ca ca mạnh mẽ làm đi, ta ăn không chờ chết là được.
Hoàn cảnh sinh tồn của Lý Hữu rất ác liệt, từ trong bụng mẹ đã thế, nếu chẳng phải mẫu thân xinh đẹp như hoa thì người Âm gia đã chết sạch lâu rồi.
Tạo thành tất cả chuyện này là do phụ thân của Âm Hoằng Trí, nguyên Tây kinh phó thủ Âm Thế Sư, ông ta từng phái người giết Lý Trí Vân người con thứ năm của Lý Uyên, còn hủy mộ, gia miếu của tổ phụ Lý Uyên, gây nên thần kinh mẫn cảm của Lý Uyên. Vì thế khi Lý Uyên công chiếm Tây kinh, giết sạch huynh đệ Âm Thế Sư, Âm Cốt Nghi cùng tru di tam tộc của họ, bỏ qua cho mỗi con trai út Âm Hoằng Trí và con gái út Âm Nguyệt Nga ban cho Lý Thế Dân chinh chiến có công, thành thiếp thất, năm sau thì sinh ra Tề vương Lý Hữu.
Lý Hữu từ nhỏ đã không được các huynh đệ ưa, huống hồ Âm phi đối diện với Trường Tôn thị cực kỳ mạnh mẽ chỉ có thể cúi đầu xưng thần, từ nhỏ được mẫu thân căn dặn phải cẩn thận, hắn thấy tiền đồ mình tối đen, có thể ngồi ăn chờ chết là kết cục tốt nhất rồi.
Quyền Vạn Kỳ thì không hiểu, ông ta cho rằng là nhi tử của bệ hạ, phải gánh vác nghĩa vụ, nhưng không biết Lý Hữu càng giỏi giang thì hắn chết càng nhanh. Lý Hữu tới thư viện chuyên môn học quyền mưu, tầm nhìn không phải thứ một tên hủ nho có thể sánh bằng.
Lý Hữu không để ý tới Quyền Vạn Kỳ gầm rống, chắp tay với Vân Diệp, lại thay đổi xưng hô:
- Tiên sinh, kiếp này Lý Hữu định sẵn không làm nên trò trống gì, để Tiểu Nha theo ta chịu đãi ngộ bất công, thật khổ cho nàng, nếu Tiểu Nha không cam lòng, tiểu vương nhất định cực lực bày tỏ đạo lý với phụ hoàng xin giải trừ hôn ước.
- Lời này ngươi phải tự nói với Tiểu Nha, muốn ta chuyển lời là sao, Vân gia khuê nữ không cấm gặp vị hôn phu trước hôn lễ, muốn nói gì thì đi mà nói, ngươi biết Vân gia ở đâu, trước kia tới lừa ăn lừa uống, giờ không dám tới là ý gì?
Lý Hữu cười:
- Đúng là thế, tiểu đệ là nữ tế tới nhà, không biết tẩu tẩu có chiêu đãi ăn ngon không? Cơm nước của thư viện giờ tiếng thối khắp nơi, muốn ăn ngon chỉ có thể tới phủ.
- Đại ca cứ yên tâm, cữu cữu đệ tư tâm nhiều, không thích hợp làm trưởng sử Tề vương phủ, đám Yên Hoằng Ton cũng sẽ bị đệ đuổi, nha hoàn phó dịch trong phủ giải tán, chiêu mộ lại do chủ mẫu Tiểu Nha làm. Mai đệ đi hỏi ý kiến của nàng.
Vân Diệp rất hài lòng, Lý Hữu đã nghĩ như thế, đám Âm Hoằng Trí không giết cũng được, về phần chúng đi gây họa cho ai thì mình không quan tâm, chỉ cần không gây họa cho Lý Hữu là được.
Quyền Vạn Kỳ ngồi ngây ra đó như người chết, khi Vân Diệp chưa tới, Lý Hữu tuy tranh luận với ông ta, cũng tính là giao lưu giữa hai người, sau khi Vân Diệp nói vài câu, ông ta phát hiện, Lý Hữu tuy cung kính với mình, nhưng bất kể mình nói gì, Lý Hữu chỉ nghe mà thôi.
Quyền Vạn Kỳ rất tự đắc về cách dạy học dạy người của mình, nay đối diện với Lý Hữu trơ như khúc gỗ làm ông ta nổi lên cảm giác thất bại mạnh mẽ, không nói không rằng rời sảnh đường.
Lý Hữu tiễn Vân Diệp ra cửa, tới khi xe ngựa của Vân gia đã biến mất ở góc đường, hắn mới vào phủ nói với thị nữ của Âm phi:
- Mai di, a di đã xuất cung rồi, không bằng tới phu làm quản gia đi, Tiểu Nha tuy nóng tính, nhưng tâm địa rất thiện lương, a di ở phủ dưỡng lão được không?
Mai di ôm Lý Hữu một cái, gật đầu rời phủ, bà phải đem biến hóa của Lý Hữu báo cho Âm phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.