Đường Chuyên

Chương 422: Cường đạo làm quan (2)




Đại quân sau khi vào thành, trừ người áp giải tiền lương, những người khác đều tản đi hết, mục tiêu chủ yếu là những nữ nhân vẫy khăn kia.
Hồng Thành cười hăng hắc, quay đầu nói với số quân sĩ còn lại:
- Trở về tính toán xong chúng ta cũng đi, lão bảo tử đã nói rồi, hàng ngon nhất để lại cho chúng ta.
Một đám tráng hán râu ria xồm xoàm cười hô hố, thúc xe ngựa vào quân doanh. Dưới quân doanh có một cái kho cực lớn, hiện giờ đã có lo lắng không chứa nổi nữa, Hồng Thành gửi thư cho bệ hạ, nhưng không có hồi âm, làm hắn khó xử, thủ hạ đã khống chế không nổi nữa, ra ngoài hơn một năm, nên kiếm đã kiếm đủ rồi, cấp thiết nhất bây giờ là về nhà, đổi một nhóm người khác tới. Nơi này đúng là kho tàng thiên nhiên lớn nhất Đại Đường, thiếu cái gì, tới nơi này lấy là có.
Vào kho báu, Hồng Thành phẫn nộ không kiềm chế nổi, trong kho có người, chắp tay ung dung thưởng thức, nhìn thấy thứ hay còn dám thuận tay cho vào túi.
Kẻ nào to gan như vậy? Không biết làm thế sẽ bị ngũ mã phân thây à? Nhìn thấy tên kia nhét một viên trân châu to bằng trứng gà vào ống tay áo, Hồng Thành lập tức rút đao ra, phải giết tên này, không giết ba ngày ba đêm ta không phải là Hồng Thành.
Trong kho rất tối, mấy tráng hán khác cười khùng khục đợi xem kịch hay, Hồng lão đại nhất định sẽ trình diễn một màn đẫm máu nhất, nhưng cảnh tượng trước mắt làm mắt bọn họ lọt khỏi tròng.
Hồng lão đại hùng hùng hổ hổ vác đao xông tới, đột nhiên đặt đao lên giá châu báu, tìm trong giá một viên trân châu đen to hơn, lớn hơn cho người kia. Ngươi kia gật đầu lại cho vào ống tay áo, nói gì đó, Hồng lão đại tức thì ngửa mặt cười lớn, cười tới mức làm đất đai trên nóc kho rơi rào rào.
Ngươi kia không ngờ đá Hồng lão đại một cái, Hồng lão đại không để ý, nắm lấy vai người kia nói, chả hiểu nói gì, nói tới chỗ kích động còn ôm người kia.
Hai người bụi đất lem luốc từ trong kho báu tù mù đi ra, Vân Diệp đã nặng nề lắm rồi, toàn thân trên dưới chứa đầy bảo bối, còn luôn mồm oán trách vì sao không mang một cái bao tải tới.
- Bái kiến hầu gia.
Đám tráng hán đều nhận ra Vân Diệp, biết lần này mình phát tài là nhờ phúc hầu gia đây, lập tức hiểu ra vì sao Hồng lão đại có bộ dạng như thế.
- Vất vả rồi, có điều cũng không hề gì, mỗi người đều kiếm được một phần gia nghiệp, nếu như muốn quan chức thì tới chỗ ta báo danh, có thể thế tập, ba đời, quan không lớn, chỉ là ngự võ giáo úy tòng bát phẩm, mỗi đời giảm một cấp. Có điều chẳng có địa phương tốt để các ngươi làm quan, làm ngay ở Lĩnh Nam này thôi, muốn làm thì báo tổ tiên tám đời ra, ta dâng lên cho các ngươi, phê hay không xem ý chỉ của bệ hạ. Dù sao vì các ngươi ta đã dâng tấu rồi, mấy ngày nữa sẽ có tin chuẩn xác,cơ hội tốt trời cho, đúng là đám khốn kiếp dẫm phải phân chó.
- Hầu gia, ngài nói đám chém giết không biết chữ chúng tôi cũng làm quan được à?
Một tên to lớn nhất môi run run, cẩn thận hỏi Vân Diệp:
- Các ngươi không làm thì ai làm, các ngươi đánh hạ được mảnh đất lớn như thế, thế nào cũng phải có người quản lý, quan viên triều đình thiếu hút, không dư để phái tới Lĩnh Nam, chẳng lẽ bảo bệ hạ mời thổ nhân làm quan? Mẹ nó giờ đất đai Quan Trung không đủ chia nữa, các ngươi kẻ nào kẻ nấy sinh con như lợn, kẻ nào không ba bốn đứa con, mỗi người chia tám mươi mẫu ruộng, hai mươi mẫu ruộng vĩnh nghiệp, sinh mười đứa là một nghìn mẫu con mẹ nó rồi, sắp bằng hầu gia ta. Bệ hạ lấy đâu ra lắm ruộng chia cho các ngươi, Quan Trung nhỏ như cái rắm, ngươi phân ta chia còn lại cái chó gì nữa? Nơi này đất đai màu mỡ, lương thực một năm trồng ba vụ, là nơi tốt, các ngươi tới một năm rồi, tốt xấu tự biết.
- Hầu gia, bọn mỗ là kẻ thô lỗ, không biết chuyện triều đình, ngài đừng lừa bọn mỗ, Lão Mạc năm nay đã năm ba rồi, chẳng còn sống được mấy năm nữa, nhân lúc còn động đậy được, chuẩn bị tích chút gia sản cho con cháu, nếu ngài nói là thật, mỗ báo danh ngay, đời đời làm lính ăn lương, nhà mỗ chưa có ai làm quan cả, nếu mỗ làm ngự vũ giáo úy đường hoàng, ân tình này cả nhà mỗ ghi nhớ suốt đời.
- Nói cái gì thế, hầu gia đi lừa loại đâm chém như ngươi à?
Hồng Thành đi tới đá cho hai phát, hán tử đó như làm bằng thép, thân hình không hề nhúc nhích, nhìn Vân Diệp chăm chăm đợi câu trả lời.
- Lão Mạc, ngươi nghe cho kỹ, ta nói một lần nữa, ta đã dâng tấu cho bệ hạ, chuẩn bị nạp vùng đất giàu có này vào quốc hữu, nếu là quốc hữu, vậy cần quan viên quản lý, triều đình không có nhiều quan viên như thế, Vậy phải làm sao? Vậy chọn trong số các ngươi, thứ nhất phải một lòng trung thành với Đại Đường, không thể hôm nay làm quan, ngày mai tạo phản. Thứ hai, người Đường ở Lĩnh Nam quá ít, đại bộ phận là thổ nhân và man tộc, quan viên bình thường không quản nổi, nên cần các ngươi ra tay. Thứ ba, các ngươi tuổi đều trên năm mươi rồi, ra sức vì triều đình nhiều năm, coi như kiếm chút phúc lợi cho các ngươi, cũng là xứng đáng.
Lão Mạc tức thì quỳ rạp xuống mặt đất, đầu đập rầm rầm, lớn tiếng nói:
- Mỗ sinh ra là người Đại Đường, chết là ma Đại Đường, nếu mỗ làm quan lại tạo phản thì để cả nhà mỗ chết trong loạn tiễn.
Trong quân ngũ đó là lời thề ác độc nhất, Vân Diệp đỡ ông ta lên, phủi bụi trên gối, nói:
- Tốt, vậy tính ngươi, chúng ta cùng đợi ý chỉ bệ hạ, nếu như ý chỉ hạ xuống, các ngươi theo ta vào kinh, nhận bệ hạ kiểm duyệt, sau đó dẫn lớn nhỏ trong nhà đi nhậm chức.
Lão Mạc cười hớn hở, quan chức Đại Đường khó thế nào bọn họ biết lắm. Thấy Lão Mạc đi đầu, tức thì ùa lên, lũ lượt báo danh, chỉ sợ đi sau người khác.
- Các ngươi tới chỗ Hồng Thành báo danh trước, ta sẽ phái một quan viên đi xác thực thân phận của các ngươi, ưu tiên xuất thân quân ngũ.
Vân Diệp nói hết, nhấc chân chuẩn bị lên ngựa, ai ngờ bảo vật quá nhiều, nặng trĩu, không leo lên được, Lão Mạc cười hềnh hệch nắm eo Vân Diệp nhẹ nhàng đưa y lên ngựa. 
Trong quân ngũ quen thấy quan lớn lấy đồ như Vân Diệp rồi, quan mà không lấy, sĩ tốt phía dưới mới lo, chẳng ai cho rằng không được lấy, chỉ cần đảm bảo lợi ích của họ, chẳng ai đi tố cáo, ai đi tố cáo sẽ thành công địch, bất kỳ dưới trướng vị tướng soái nào cũng chỉ có số chết.
Ở Đại Đường chỉ có Hầu Quân Tập và Lý Tịnh lấy đồ gặp xui xẻo, có điều nguyên nhân là do quân công của họ quá lớn, Lý Nhị biết cũng chỉ mắng một trận là xong, chẳng ai coi đó là nghiêm trọng.
Lý An Lan gần đây rất chăm chú, nhi tử tay cầm một hạt châu màu đen lớn như trứng gà ném đi ném lại, làm nàng rất hoài nghi, vừa mới đoạt từ trong tay nhi tử, liền nghe thấy nó khóc toáng lên, đành bực tức trả lại, nàng không biết rằng trẻ con vào tuổi này đang rất hứng thú với các loại màu sắc.
Tức giận bế con lên, ghé mặt vào người nó hít, mũi nàng rất thính, trừ mùi hôi hôi của sữa ra, còn có một cái mùi rất quen thuộc, đôi khi mùi này xuất hiện trong mơ, lượn lờ không đi.
Nàng dí sát mũi vào, lần này rất chắc chắn, chính là cái mùi thơm mát đó, rất đặc thù, giống như mùi chăn đệm phơi dưới mặt trời, cái mùi này chỉ có trên người một người mà thôi.
Lý An Lan lập tức khóc lớn, cái tên phụ bạc đó tới rồi không thăm mình, lén lén lút lút thăm nhi tử, cũng không chịu thăm mình, cảm giác tủi thân không có chỗ nói, mùi vị đó là mùi thứ tên là xà bông, cả Đại Đường chỉ có Vân Diệp có thói quen dùng cái đó, người khác đều cho rằng thứ làm từ mỡ lợn kinh tởm, chỉ có y là thích, người Vân gia dùng nó giặt y phục, chỉ có Vân Diệp dùng nó để tắm.
Nói không chừng hiện giờ y đang nấp ở một bên nhìn mình, cho nên Lý An Lan khóc càng thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.