- Trông coi kỹ thứ này, không được để nó truyền ra ngoài.
Lý Nhị trịnh trọng căn dặn:
- Vi thần đã chuẩn bị xong rồi, nguồn nhiễm bệnh còn lại sẽ giao hết cho bệ hạ, trách nhiệm này thần gánh không nổi, xin bệ hạ chọn người cao minh hơn.
Có thằng ngốc mới nhận củ khoai nóng này, sơ xảy một chút là họa lớn, đến khi đó chết thế nào cũng không biết.
- Tiểu tử, ngươi không muốn gánh trách nhiệm, trẫm hiểu băn khoăn của ngươi, nhưng việc thế nào cũng cần có người làm, ngươi có nhân tuyển tốt không? Làm thế nào chắc ngươi có kế hoạch, nói đi, dù sao ngươi là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Lý Nhị cũng thấy giao thứ này cho Vân Diệp không thỏa đáng, nó quá kinh khủng, lơ là một chút là gây họa vô cùng, cần tìm người vững vàng hơn làm.
- Bệ hạ, nơi để thứ này phải cách xa con người, núi sâu tốt hơn ngoại thành, hải đảo tốt hơn núi sâu, thần kiến nghị chọn một hải đảo không bóng người, xây một tòa thành nhỏ chuyên môn giữ thứ này, nếu cần, thuốc nổ cũng nên đưa tới, trừ công tược, quân sĩ, nhân viên nghiên cứu của thư viện, quan viên triều đình, cần khống chế nghiêm khắc, chẳng may có sự cố, chúng ta có thể giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất.
- Chủ ý này không tệ, trẫm sẽ chọn một nơi bí mật, chọn nhân thủ đắc lực tới, nội dung nói chuyện vừa rồi không cho truyền ra ngoài, nếu có người biết trẫm từng có ý định dùng thứ này tác chiến, trẫm không chém đầu ngươi, đánh ngươi một nghìn cái, chia ra đánh, nay đánh ba mươi cái, mai đánh năm mươi cái, tóm lại muốn ngươi phải chịu tội sống.
Vân Diệp sờ mông, nếu thế thì lão tử còn sống nổi sao, chẳng bằng chết quách cho xong, cái lũ chó má chuyên đánh người đó, cả đời chỉ nghĩ cách làm sao đánh cho người ta đau, lần trước cảm giác mông không còn của mình nữa, tư vị đó cả đời không quên, vội lắc đầu quầy quậy, đảm bảo không tiết lộ ra, nhưng thấy Trường Tôn thị mặt mày hớn hở, vội bộ sung:
- Nếu chẳng may nương nương tiết lộ ra thì sao?
- Thì cũng đánh ngươi, thế nào, ngươi không phục à?
Lời rít ra từ kẽ răng, Lý Nhị mặt hầm hầm nhìn Vân Diệp.
Nhìn Vân Diệp mang bộ mặt ấm ức rời điện Lập Chính, Lý Nhị và Trường Tôn thị nhìn nhau cười, hiện giờ rảnh rỗi ức hiếp Vân Diệp là lạc thú hiếm hoi của vợ chồng nhà này.
Vừa ra ngoài thì có một tiểu cô nương nước mắt chứa chan nhìn Vân Diệp, mang bộ dạng ngươi là kẻ xấu xa, Vân Diệp bực tức gãi đầu, tựa hồ mình ức hiếp tiểu cô nương này thật.
Đi tới bên cạnh tiểu cô nương ngồi xuống:
- Vì chuyện đổ trường mà không vui à?
Tiểu cô nương tức thì khóc lớn, nức nở nói:
- Ta không có mẹ, không ai tích góp của hồi môn cho ta, cữu cữu ta mở đổ trường kiếm ít tiền làm hồi môn cho ta, ngươi còn phải người tới đập phá, còn đánh cữu cữu ta bị thương, ta không có của hồi môn sau này không gả đi được.
Lan Lăng thương tâm thật rồi, mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc nó chỉ là đứa bé, bị người mình tín nhiệm làm thương tổn, nó rất thương tâm, cảm thấy trong hoàng cung không ai tin tưởng được nữa.
Nhìn đôi mắt to long lanh nước, cái môi hồng hồng mím chặt đầy tủi thân, thân hình nhỏ nhắn đứng trước sân điện bao la trông đến tội nghiệp, ai nhìn mà chẳng thương, lấy khăn tay ra, lau hết nước mắt cho nó:
- Muội biết vì sao ta biết đó là đổ trường của muội lại vẫn phái người tới đập không? Công chúa mở đổ trường, kỹ viện nhiều lắm, vì sao ta không đập của họ, mà đập của muội?
Lan Lăng khóc càng to:
- Vì ta không có mẹ, dễ bắt nạt.
- Rắm thối, vì trong tất cả các công chúa, ta thích nhất là Lan Lăng, một tiểu mỹ nữ, sao phải đi kiếm thứ tiền bẩn, muốn kiếm tiền làm của hồi môn dễ lắm, nói với ta một tiếng là được, ta sẽ cho biết muội cách kiếm tiền, tiểu mỹ nữ phải kiếm tiền sạch sẽ, như thế dùng mới không phải suy nghĩ, thích dùng thế nào thì dùng, đám ngự sử ngôn quan mới không vài ba ngày lại tới chỗ phụ hoàng của muội cáo trạng, tới khi đó phụ hoàng muội mới chọn cho muội một phu quân anh tuấn, có tài học.
Lan Lăng ngừng khóc ngay, mắt đỏ hoe nhìn Vân Diệp:. Được cop𝓎 𝑡ại == 𝘛𝗥U M𝘛𝗥U𝗬ỆN﹒V𝑛 ==
- Thật à? Trong hoàng cung ngươi thích ta nhất?
- Đương nhiên, muội là công chúa thông minh nhất, muội khi còn rất nhỏ đã biết dùng đầu óc, ta biết ngay muội thông minh rồi, ta là người thông minh nhất thiên hạ, tất nhiên thích công chúa thông minh nhất.
- Nhưng ta không có tiền kinh doanh, hiện giờ ta chỉ có hai trăm quan, không kinh doanh lớn được, các tỷ tỷ khác đều có rất nhiều tiền, ta được chia phần ít lắm.
- Có đồ ngốc mới mang nhiều tiền đi kinh doanh, muội cũng biết xưa nay ta toàn làm ăn không vốn, người thông minh dùng đầu óc kiếm tiền của kẻ ngốc, muội nhìn đám người đi đi lại lại trong cung xem, có phải ngu tới mức làm người ta phát bực?
Lan Lăng quay đầu nhìn quanh, thấy đám cung nữ thái giám rụt rụt rè rè, còn có những phi tử chuyên môn ở trong đình đợi phụ hoàng, đúng là cảm thấy xung quanh mình toàn kẻ ngốc, gật mạnh đầu, lúc này Lan Lăng cảm thấy mình thông minh hơn những người kia rất nhiều.
Lan Lăng vừa rồi đang uống sữa, sữa bò thực sự, nhíu mày lại, lập tức có chủ ý, kéo tay tiểu cô nương nói: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Muội xem, chúng ta là người thông minh, ở cùng với đám ngốc sẽ thành kẻ ngốc, tránh xa bọn chúng ra, tránh khí ngốc ô nhiễm, cho muội thấy ta dùng bát sữa kiếm khoản tiền đầu tiên cho muội ra sao.
Hai người tới nhà bếp hoàng cung, Vân Diệp đá vài phát đuổi hết đầu bếp đi đi, Lan Lăng cũng lấy chổi đuổi giúp, nóng ruột đợi xem Vân Diệp dùng sữa kiếm tiền như thế nào, trong cung nhiều nhất là thứ này, cả cung nữ cũng uống.
Trong hoàng cung có rất nhiều rong biển, trong hoa biển có nhiều rau câu đỏ, Vân Diệp thuận tay lấy một nắm, ngâm vào nước ấm, lại lấy sữa chua đổ vào thùng làm bơ, không ngừng trộn đều, chẳng bao lâu trên sữa chua nổi lên lớp màu trắng, dùng thìa múc ra, bảo Lan Lăng đây là kem, thử một ít, may quá, không bị chua.
Lại cho rau câu đã ngâm xong vào nồi đun, không bao lâu thành hồ, đặt lên phiến đá lạnh băng, lấy ra một tầng bên trên, không tệ, có màu nâu.
Cuối cùng cho vào trong nồi ít dầu đậu nành, lấy hai nắm đường cho vào nồi nấu, đợi sủi bọt cho kem, cho sữa chua, cho rau câu vào quấy đều lên, để sữa hoàn toàn biến thành dịch thể dinh dính, sau đó đặt lên thớt cho khô một lúc, nhân lúc đường chưa rắn lại, dùng tay vê thành sợi dài, lấy dao cắt, ném hết lên đá làm lạnh, đợi lạnh rồi kéo một miếng cho vào miệng Lan Lăng, mình cũng nếm một cái, tạm được, nhiều năm không làm tài nghệ giảm đi có chút xíu, không ngon bằng năm xưa, có lẽ là do vật liệu thôi.
Còn chưa ăn hết một miếng thì Lan Lăng đã ăn tới miếng thứ ba rồi, vị đường cháy trộn với sữa đánh bông thực sự cực ngon, tuy ngon, song không biết đi lừa bọn ngốc ra sao.
Vân Diệp lấy trong lòng viên lạp hoàn, đập vỡ, lấy thuốc bên trong ra, rồi cho kẹo sữa vào, cẩn thận đóng sáp mềm vào, hỏi Lan Lăng:
- Bán cho muội hai đồng, có mua không?
Tểu nha đầu hiểu ngay, nhảy cẫng lên:
- Đương nhiên, ngon như vậy mà, muội sẽ nói với họ một bát sữa mới làm được một viên.
Nghe một cái là biết đứa bé thông minh, nhưng rõ ràng còn biết xấu hổ, không hiểu tác dụng của tuyên truyền, vỗ đầu nó nói:
- Muội còn chưa trưởng thành, ăn của phụ hoàng muội, dùng của phụ hoàng muội, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên muội không cần vốn, khuê nữ muốn uống sữa, phụ thân lại không cho à?
- Còn về kẹo đường, muội nên nói thế này, một hôm muội ngủ, mơ thấy có vị lão gia gia râu trắng, trong mơ dạy muội làm thứ này, nói ăn thường xuyên sẽ dưỡng nhan, da dẻ mịn màng, quan trọng hơn nói sẽ có mùi thơm, vì thế muội chuyên môn kiếm mười mấy loại thuốc mời tôn tiên sinh điều phối mới có thứ này, tôn tiên sinh cũng nói là thứ tốt! Vì Tôn tiên sinh cũng nói là thứ tốt, nên một viên bán mười đồng, Thanh Tước thích nhất ăn đồ ngọt, muội có thể lấy được lời khen ngợi của hắn, sau đó bán trong cung, không cho đám tỷ muội quan hệ không tốt với muội, hiểu chưa?