Đường Chuyên

Chương 530: Lại khiêu chiến đại môn (1)




Tân Nguyệt bấy giờ mới thực sự yên tâm, nữ nhân này không gả đi, vậy không có uy hiếp với mình, lão sư của thư viện đều là người có học vấn lớn, phu quân tôn kính với mỗi người bọn họ, nữ nhân Hồ tử này nếu đã làm giáo thự thư viện, vậy nhất định có tài, Đại Đường luôn tôn trọng người có học vấn, bất kể mông ngươi có to hay không.
Nói một câu cáo tội, quay về phòng ngủ, thấy trượng phu mở mắt ra nhìn trần nhà, hình như mới tỉnh lại, vừa nói với y có khách tới thì bị Vân Diệp kéo lên giường, thoáng cái cởi yếm ra, nam nhân vừa ngủ dậy đều rất hăng máu.
Mặc cho tay y làm bậy trên người, hưởng thụ sự âu yếm của trượng phu một lúc, tới khi tay y luồn xuống định vén váy của mình lên thì miệng mới nói:
- Có một nữ nhân Hồ tử tới tìm chàng đòi nợ.
Biểu hiện của trượng phu làm Tân Nguyệt rất hài lòng, háo sắc như thế, chứng tỏ đêm qua không làm chuyện xấu, thực sự uống rượu cả đêm.
- Xùi quẩy, nữ nhân thối đó sao lại tới vào lúc này, tới muộn một chút thì chết à?
Vân Diệp làu bàu, miệng nhả núm vú của Tân Nguyệt ra, tay thu lại, luyến tiếc bóp ngực Tân Nguyệt cái nữa mới bực bội chỉnh trang lại y phục, chuẩn bị đi gặp khách.
Tân Nguyệt mặc áo lại, cười hì hì:
- Đúng là nữ nhân ngoài giỏi quyến rũ người ta, làm hỏa khí của phu quân lớn như thế, hiện giờ thiếp không yên tâm để chàng và nữ nhân mông to đó ở gần nhau.
- Nếu như cô ta không tên là Hi Mạt Đế Á, nói không chừng ta còn có hứng thú, nhưng mang cái tên này thì nữ nhân ấy không khác gì nhau, nói thực lòng ta càng lo nàng ở cạnh cô ta, loại nữ nhân dục vọng khống chế quá lớn như vậy, có khí hứng thú với nữ nhân còn hơn nam nhân.
- Phu quân nói lung tung, làm gì có nữ nhân thích nữ nhân.
Tân Nguyệt tuyệt đối không tin loại chuyện này có thể xảy ra:
- Cứ nhìn Xứng Tâm là biết, có một số nam nhân thích nam nhân, bằng cái gì không có nữ nhân thích nữ nhân? Nàng ít thấy nên mới lạ, tóm lại trách xa cô ta một chút, ta phát hiện cô ta đối xử với tỳ nữ của mình không bình thường.
Tân Nguyệt rùng mình, nỗ lực xua hình ảnh xấu xa kia khỏi đầu, vội theo Vân Diệp ra tiền sảnh gặp nữ nhân Hồ tử.
Hi Mạt Đế Á rất húng thú với cách bố trí phòng của quý tộc, trong khi đợi trong phòng khách, cầm cốc trà uống một ngụm, mới đầu vị chát làm nàng không thích, nhưng về sau lại ngọt làm nàng thích thú.
Cầm cốc trà đi quanh sảnh đường, ở giữa có một bức mãnh hổ thượng sơn cực lớn, đó là tranh do Ly Thạch tiên sinh vẽ, chúc mừng Vân Diệp quay về, mong tương lai y thăng tiến thuận lợi.
Thực ra Vân Diệp không thích hổ lên núi, bụng gì mà tròn tròn chẳng có khí thế hung dữ gì cả, không bằng hổ đói xuống núi ánh mắt quét khắp nơi tìm thức ăn, lộ khí phái vua muôn thú.
Không vẽ thành mèo là khá lắm rồi, đó là nguyên văn lời của Ly Thạch, cái tính chỉ thích ăn với nằm, lúc giống lợn, lúc giống chó, nói tóm lại chả ra cái thể loại gì. Vì vẽ con hổ này, Ly Thạch vào núi bắt mấy con hổ, hổ lớn tính hoang dã khó thuần, bị ông ta lột da làm chăn, hai con hổ nhỏ nay nuôi trong nhà, nói là làm thú cưng cho con mình.
Trường phái tả thực của phương đông làm Hi Mạt Đế Á hết sức tán thưởng, Ai Cập hiện nay thi thoảng còn có trận đại chiến giữa người và thú, đám buôn nô lệ vì kiếm tiền, đem loại hình nghệ thuật cổ xưa này thêm thắt thành nữ nhân đấu thú, nhà ai có nữ nô không cần, hoặc nữ nhân bị bắt gian tại giường, liền bị đưa tới, chuyên môn mặc khải giáp nữ, cầm đao kiếm, chỉ cần giết được sư tử trong đấu trường thì sẽ được sống, còn được món tiền lớn.
Đám buôn nô lệ đều rất giữ lời, nói cho tiền là cho tiền, tuyệt đối không bao giờ quịt nợ, có điều chưa bao giờ thấy ai lĩnh tiền, ngược lại con sư tử lần nào cũng ung dung nhả xương trong miệng ra, no ợ một cái, đợi kẻ tiếp theo...
Hi Mạt Đế Á nếu không tới phương đông rất có khả năng phải đánh nhau với sư tử, cho nên lúc này nhìn thấy lão hổ oai phong lẫm liệt, có cảm giác thoát chết.
Bút lông trên bàn của Vân Diệp là kẻ địch của Hi Mạt Đế Á, bất kể nàng nỗ lực thế nào cũng không viết ra được khối vuông xinh đẹp, cho nên bút lông ngỗng là phương thức duy nhất để nàng viết chứ, có điều trong ống bút của Vân Diệp có mấy cái que gỗ vót nhọn, cầm lấy, viết lên giấy trải sẵn, toàn chọc thủng giấy, lắc đầu, lại cắt đi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Sách trên giá với nàng mà nói không tác dụng mấy, toàn là văn tự cổ quái, Hi Mạt Đế Á vừa mới đàm thoại được lưu loát không thể hiểu, nên nàng nhịn không xem.
- Có một số sách nàng có thể hiểu được, giống như ta có thể hiểu bản chép tay của tổ sư nàng, số học có tính quy luật mạnh, đa phần là khảo nghiệm năng lực tư duy của chúng ta chứ không phải năng lực nhận biết văn tự. Cho nàng một bức thiết cát đồ, tin rằng nàng có thể tự suy luận ra đáp án và quy luật, đợi khi nàng tới thư viện, trong đồ thư quán có rất nhiều sách nàng đọc được, hiện không vội. Có điều cuốn toán học sơ giai này do ta viết, nàng có thể lấy xem, để có hiểu biết sơ bộ về trình độ của học sinh thư viện, tiện cho việc giảng dạy.
Vân Diệp đi tới giá sách, lấy hai cuốn đưa cho Hi Mạt Đế Á, lập tức có thị nữ đi tới lấy túi da trâu rất cẩn thẩn cho cuốn sách vào, Hi Mạt Đế Á không xa lạ gì giấy phương đông nữa, sách làm bằng da dê, da trâu nặng mà khó ngửi, không giống nơi này sách tỏa ra hương thơm mực ngào ngạt, Hi Mạt Đế Á ngửi không biết chán.
Nhìn thấy Hi Mạt Đế Á ngửi mùi sách đầy thâm tình, Vân Diệp quyết định không nói cho nàng biết thư viện vì khống chế độ PH của mực, chuyên môn cho nước đái ngựa vào.
Vượng Tài kéo chiếc xe ngựa gọn nhẹ của mình tới tiền viện, công việc của mã phu rất nhẹ nhàng, chỉ cần lắp xe lên, Vượng Tài tự biết phải làm sao, thấy Vân Diệp đi ra, gõ móng hí khẽ một tiếng, dụi đầu vào lòng y, ý nói mình đã đợi sốt ruột rồi, muốn tới đường nhỏ chạy.
Nhìn trượng phu mời Hi Mạt Đế Á lên xe ngựa, toàn thân Tân Nguyệt thiếu thoải mái, nhất là khi nữ nhân Hồ Tử đó nâng chân lên cái mông tròn càng đầy đặn, làm nàng cực kỳ lo.
Cảnh sắc trên con đường nhỏ trải đá làm nữ học giả trẻ tuổi khen không ngớt, thi thoảng gạt cảnh liễu mềm mại rủ xuống ra, cực kỳ mong mỏi với học viện sắp nhìn thấy. Tùy tùng của nàng đã được quản sự Vân gia mời tới nơi ở của nàng, chỉ có một thiếu nữ theo bên cạnh.
Vòng qua chân núi, sơn cốc cực lớn hiện ra trước mắt, thác nước trắng xóa đổ ầm ầm, một bánh xe nước ngoan cường xoay tròn, trên cái khung lớn có vô số ống trúc nối liền nhau đem nước đưa vào máng gỗ, máng uốn lượn kéo dài tới tận kiến trúc mỹ lệ đằng xa.
Nữ nhân chưa bao giờ có sức đề kháng với những thứ đẹp đẽ, nhìn thấy biệt thự ngói biếc tường hồng, nắm tay Vân Diệp hỏi:
- Ngài hầu tước khảng khái, có phải ta cũng có thể ở trong kiến trúc mỹ lệ đó không, nếu như ngài thỏa mãn nguyện vọng của ta, ta có thể cho ngài một cơ hội theo đuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.