Đường Chuyên

Chương 856: Ác mộng của Đại Đường (2)




Vân Diệp lần này ngủ tới tận hoàng hôn mới khổ sở ôm đầu bò dạy, Tân Nguyệt ở bên hầu hạ vội đỡ lấy y, một bán cháo trắng âm ấm bị Vân Diệp húp hai ngụm là hết, đáng tiếc, vừa mới nuốt vào là nôn ra, không còn hạt nào.
Nôn xong lau nước mắt, nhìn xung quanh:
- Đây không phải là nhà ta.
Tân Nguyệt hoảng hốt đỡ y nằm xuống:
- Đây là điện Vũ Đức, bệ hạ sai thái y đưa chàng tới nơi này, phu quân, đám Trình bá bá cũng thật là, sao có thể chuốc chàng say như thế, trước kia chàng say cùng lắm coi Tiểu Linh Đang là thiếp thân, giờ hay rồi, say luôn cả trên Kim Loan điện, may mà bệ hạ không trách.
- Ai bảo trẫm không trách?
Giọng Lý Nhị từ ngoài điện truyền vào, thấy ông ta và Trường Tôn thị đi cùng nhau, Tân Nguyệt vội thi lễ, Vân Diệp muốn bò dậy nhưng hai tay mềm nhũn, lại ngã xuống giường, áy náy nói:
- Thần thất lễ quá.
- Không bò dậy nổi thì nằm, dù sao ngươi thất lễ trước mặt trẫm không phải một hai lần nữa, Tân thị, ngươi hãy lui ra đi, trẫm có chuyện muốn hỏi tên phu quân say rượu của ngươi.
Lý Nhị ngồi trên ghế đối diện bảo Tân Nguyệt ra ngoài, Trường Tôn thị nắm tay Tân Nguyệt cũng đi luôn.
Hai nữ nhân đi rồi, Lý Nhị lập tức nhảy tới gần Vân Diệp, cúi đầu nhìn y tò mò hỏi:
- Tiểu tử, sao ngươi làm được thế? Hạ Thiên Thương tời giờ tra ra vô số câu đố không giải nổi, nếu như không có những câu đó đó, trẫm nhất định không hoài nghi tới ngươi, nhưng toàn bộ sự việc kín kẽ, chỉ quỷ thần mới làm được thì nhất định do ngươi làm, nói mau, trẫm tò mò lắm rồi.
- Đúng là do thần làm, tên khốn đó ức hiếp nữ nhi của thần, thần không băm vằm là may cho hắn rồi, bệ hạ, trước mặt người thần thừa nhận, rời cửa thì đánh chết thần cũng không nhận.
Vân Diệp nói rất thẳng thắn:
- Ừm, không tệ, dám gánh vác đấy, có vài phần long trung kính, nếu như trẫm không hỏi, có phải ngươi không định nói ra không? Tâm địa đáng chết!
Lý Nhị rất hài lòng với câu trả lời của Vân Diệp, y có thể nói thật trước mặt mình là rất hiếm có, người thường không có cái gan này, khi mình chưa có chứng cứ xác thực sẽ tìm mọi cách chối cãi, điều này chứng tỏ Vân Diệp coi mình như một trưởng bối đáng tin, chứ không phải hoàng đế cao vời, mình vừa rồi chuyên môn mặc thường phục là định truyền đi một tín hiệu, tên tiểu tử thông minh lựa chọn vô cùng chính xác.
- Bệ hạ nếu không hỏi, vi thần tất nhiên không nói, có điều ngọc ngũ sắc thế nào cùng phải tìm cơ hội đưa vào cùng, ngọc này chỉ bệ hạ mới sở hữu được, vi thần giữ là phiền toái lớn.
- Trước tiên kệ chuyện ngọc bích, làm sao ngươi làm được chuyện đó.
Lý Nhị tự rót cho mình một chén trà, định nghe câu chuyện dài:
- Thực ra là do Lộc Đông Tán cắm trại nhầm chỗ thôi, bệ hạ còn nhớ một tên quản sự tạp dịch của thư viện tên là Hoàng Thử chứ?
- Ngươi nói tên đào trộm mộ? Chẳng lẽ Lộc Đông Tán cắm trại trên một cái mộ lớn bỏ hoang? Chẳng trách cả mặt đất bị sụp xuống, không tệ, câu đố đầu tiên đã được giải, nói, nói tiếp đi.
- Bệ hạ biết đấy, tiểu nữ Vân Mộ bị ức hiếp, gia tổ mẫu vô cùng tức giận, hạ lệnh đánh gãy chân người Thổ Phồn, Hoàng Thử vô tình đi tới Tân Phong, khi qua Tế Liễu doanh, phát hiện Lộc Đông Tán cắm trại trên một cái mộ thời Hán bị Tào Tháo vét sạch, theo hắn phán đoán, tài bảo của người Thổ Phồn ở đây, vì xả giận cho nữ nhi của thần, định cho chúng một bài học...
- Sau đó vì dù sao cũng cho một bài học, nên cho luôn bài học nhớ đời chứ gì? Vì thế hơn ba trăm người Thổ Phồn bị chết, cho trẫm biết, xả hận cho nữ nhi của n gươi không cần làm lớn đến thế, ngươi định làm gì?
Vân Diệp nghỉ một hồi, cơ thể có chút sức lực, ngồi dậy thi lễ với Lý Nhị:
- Chuyến này người Thổ Phồn tới đúng là có chuyện muốn cầu Đại Đường ta, Thổ Phồn vừa mới dựa vào hơn một vạn người của Tùng Tán Can Bố bình định bốn phương, đánh hạ được một phần lớn của Đông nữ quốc, lần này bọn chúng lui khỏi Đông Khương không phải vì không đánh được, mà vì không đủ quốc lực. Người Thổ Phồn dũng mãnh, đánh trận vô cùng mạnh mẽ, nhưng giống như các bộ tộc thảo nguyên, đều chia thành nhóm nhỏ, không đoàn kết làm một được, Tùng Tán Can Bố muốn nghỉ dưỡng sức, đánh phá từng bộ tộc cao nguyên.
- Nhưng người Thổ Phồn có một tập tục rất xấu, đó là thích mang lương thực ra đốt, kính hiến cho thần linh, dù bản thân đói cùng phải chiếu cố thiên thần trước. Có hủ tục này thì làm sao khôi phục được nguyên khí, chỉ cần dư dả một chút là đốt đi, thế thì nghìn năm cũng vô ích.
- Trẫm biết động tĩnh người Thổ Phồn, sao người biết họ thích đốt lương thực đồ dùng?
- Bệ hạ, người Thổ Phồn cũng có văn tự, nhưng phương pháp ghi nhớ của bọn họ là hát, vi thần từng nghe qua một bài ca dao, vả lại đại hiến tế của người Thổ Phồn chẳng phải là bí mật, chỉ cần thông qua thương đội là biết. Thần hạ thủ nặng tay là vì không muốn người Thổ Phồn đạt được mục đích, bất kể là mục đích gì, một dân tộc mạnh mẽ như thế thoát khỏi ngu muội sẽ là ác mộng của Đại Đường.
Hạ Thiên Thương dẫn đại đội nhân mã tới Tế Liễu doanh, đào hố, đông người dễ làm việc, chỉ cần hai ngày đã đào ra hơn trăm cỗ thi thể người Thổ Phồn, đào ra được cỗ thi thể nào, người Thổ Phồn sẽ sẽ đặt lên đống củi thiêu.
Sứ tiết Thổ Phồn không phải chỉ một nhóm, mà là hai ba nhóm, bộ tộc gần Tùng Châu và Kiếm Nam cũng phái sứ giả tới kinh sư, thủ đoạn của Lộc Đông Tán rất dứt khoát, tới tận nơi giết đầu mục, thu nạp số còn lại.
Vụ án xác treo ở thành Lạc Dương còn chưa phá, nay lại thêm vụ án ngũ quỷ chuyển đồ ở Tế Liêu doanh, tức thì hai tòa thành lớn bao phủ bởi tin đồn, khi phát hiện Ngụy Thiên Ngọc đã thành phế nhân vô dụng, việc đầu tiên Hạ Thiên Thương làm là bóp chết hắn, bảo lên triều nói Ngụy Thiên Ngọc chết khi bị treo ở cổng thành, ai cũng biết Hạ Thiên Thương nói láo, nhưng không một ai trong triều dị nghị, ngay hoàng đế cũng ngầm thừa nhận sự kiện này.
Phu thê Vân Diệp ở điện Vũ Đức hai ngày, rồi bị hoàng đế đuổi ra khỏi cung, vì tội danh ngang ngược trên Bá hà, phạt ba tháng lương, loại xử phạt sấm chóp to, mưa gió nhỏ này thì Vân Diệp quen rồi, các vị đại thần quen rồi, đám đại lão Phòng Huyền Linh không nói gì cả, coi như chuyện này chưa từng có.
Phải đi tìm người Thổ Phồn kiếm chuyện, đó là kế hoạch Vân Diệp tính trước, không thể vì các ngươi chết ba trăm người mà bỏ qua chuyện ức hiếp con ta, chính các ngươi nói mình xúc phạm quỷ quỷ thần, bị trời phạt phải hiến tế. Lộc Đông Tán khuyên can hết lời mới thuyết phục được đem thi thể hiến cho thiên thần, còn những thứ khác để lại cho các dũng sĩ còn sống.
Mang toàn bộ gia tướng rầm rộ kéo tới Tế Liễu doanh, nỏ tám trâu không dám mang, nỏ cứng thì không thể thiếu, xa xa đã nhìn thấy rất nhiều người đứng trên đồi chỉ trỏ về chỗ người Thổ Phồn cắm trại, thậm chí có người thắp hương khấn bái.
Vân Diệp ném thẻ bài của mình cho quan viên Hồng lư tự trông cửa, từ khi người Thổ Phồn xảy ra chuyện, hoàng đế sai người Hồng Lư tự canh cửa, người khác cho rằng hoàng đế đang hạn chế tự do của người Thổ Phồn, chỉ có số ít mới hiểu hoàng đế đang bảo vệ người Thổ Phồn, chỉ có trộn lẫn người Đường vào đó mới không có chuyện sụt đất xảy ra lần nữa.
Thấy hoàng đế chỉ thúc giục chú ý tới vụ án ở Lạc Dương, còn vụ án xảy ra ngay dưới vành mắt thì lại chẳng để ý, đám thành tinh như Phòng Huyền Linh liền nhận định vụ án này do Vân Diệp làm, nếu không hoàng đế phải nóng ruột vì chuyện xảy ra bên cạnh mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.