Đường Chuyên

Chương 882: Bạch thạch điện (2)




Sau khi ăn xong, hắn cảm thấy càng thêm đói. Hàn Triệt lại cười, đây mới thật sự là ảo giác, trước đây mỗi lần hắn ăn không nhiều cơm, một bữa chỉ cần một cái đùi gà đã thấy no, nhưng giờ hắn lại muốn ăn thêm, nhất định là ảo giác.
Số phận là thứ rất kì lạ, dường như không ai có thể khống chế được. Khi còn ở Nhạc Châu, Hàn Triệt từng hỏi qua Vân Diệp, kẻ mạnh liệu có thể khống chế vận mệnh của mình? Vân Diệp nói đó chỉ là lời vô nghĩa, số phận là cái gì, vận mệnh của y chính là bình an sống đến trăm tuổi, sau đó chết già trên giường. Cho nên số phận là thứ không gì không thể tiếp nhận, cứ thấy gì đúng là theo, quản cái khác làm gì.
Ăn xong tư duy cũng hồi lại, lý trí cũng phục hồi, không giống vừa rồi còn nghĩ làm sao để bắt được bạch nô, rồi ăn tươi nuốt sống sạch sẽ.
Không được, dù cho ngươi là lão tử của ta cũng không thể mặc ta chết đói. Ngày trước ta muốn giết ngươi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cái ý nghĩ. Nhưng giờ thì khác, giờ ta thực sự muốn giết ngươi, sống rụt đầu như rùa thì trường sinh bất lão cũng chẳng có ý nghĩa, giống như Vân Diệp sống đến trăm tuổi rồi chết già trên giường chẳng có gì khác biệt. Hàn Triệt bắt đầu phẫn nộ, chẳng thèm nghĩ đến đạo lý nào khác.
Biết bạch nô còn quay lại, cho nên Hàn Triệt liền lên kế hoạch. Một gia tộc lớn như vậy, lúc nào cũng đặt tâm tư vào việc tìm kiếm một nơi vô định và trường sinh bất lão, nhưng đời này qua đời khác, cái chết vẫn là kết thúc chẳng thể tránh khỏi.
Một tháng tĩnh dưỡng làm Hàn Triệt càng thêm giống tiên nhân. Tuy rằng ăn hơi nhiều lá sen, bụng dạ cũng lạnh từng hồi, nhưng Hàn Triệt vẫn đặt mấy tảng đá có dấu răng trong mâm của mình.
Khi đại môn mở cửa, Hàn Triệt cố nén cảm giác muốn chạy ào ra ngoài, hắn bình tĩnh sửa sang quần áo rồi mới nhấc chân ra cửa. Ra hẳn ngoài rồi hắn mới ngoảnh đầu lại nhìn bạch thạch cung, cảm giác mọi thứ cứ như giấc mơ.
Trong truyền thuyết mĩ lệ kia, thư sinh cùng đường vừa lao vào tảng đá thì có được cuộc sống mĩ lệ với mỹ nhân không gì sánh được, truyền thuyết đẹp như vậy sao lại không có phần của Hàn Triệt hắn? Hàn Triệt muốn hận, bởi thứ hắn gặp chỉ là đói và đói.
Thư sinh mặc dù đâm vào tảng đá, nhưng vừa mới chạm thì cửa đã mở nên lao xuyên qua, sau khi rơi vào trong liền bị ngất đi. Nữ tử trong tảng đá vô cùng tịch mịch, cho nên mới lừa dối giữ hắn lại ở với nhau hai năm, đến lúc chán ghét mới tìm cách đuổi thư sinh đi. Sau đó thư sinh quay lại, gọi không được nên mới làm như lần trước lao tới, nhưng lần này người ta không mở cửa, đầu đập vào đá thì sao mà sống.
Đây không phải là chuyện đùa, trong nhà Hàn Triệt có ghi chép. Hắn có thể chỉ rõ ràng chuyện đó xảy ra lúc nào, nhân vật chính là ai, người thư sinh kia vì sao bị đuổi giết. Có đôi khi thần tiên nhất định phải cho người bên ngoài biết sự tồn tại của mình, bằng không ai biết có thần tiên mà kính nể. Chẳng qua bây giờ những việc đó chẳng có quan hệ gì với Hàn Triệt, hắn phải xuống núi lần nữa để tìm lại vinh diệu của mình. Hắn là người đầu tiên ở trong bạch thạch ốc mà không chết, cho nên có tư cách kiêu ngạo.
Trên người Hàn Triệt chỉ có một bộ áo gai rất mỏng, chân mang giày vải, tay bám vào thành núi đi xuống. Hắn cố sức để mỗi bước đi của mình được bình ổn, để mỗi bước đi có được thi ý. Trên tiểu lộ quanh co đầy bụi gai, đi chưa được bao xa áo hắn đã bị gai đâm nát bươm.
Chân hắn cũng bị đâm chảy nhiều máu, tuy rất đau nhưng gương mặt Hàn Triệt vẫn mỉm cười, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy mình còn sống, bởi mừng rỡ, giác quan so với lúc thường cũng linh mẫn hơn nhiều.
Đối diện bụi gai có một lục y thiếu nữ đang đứng, ôm một con ly miêu trắng đang mỉm cười đi về phía hắn.
- Sao lại cứu ta? Đúng ra muội phải là người mong ta chết nhất mới đúng chứ?
- Đó là trước đây, hiện tại ta nhận ra có một ca ca cũng rất tốt. Ca ca người khác thương yêu muội tử, thương yêu đồ đệ, thương yêu nữ nhi, ta nhìn thấy mà ước ao, cho nên cũng muốn có một ca ca yêu thương ta. Ngươi ngoại trừ việc muốn cưới ta ra, thì thực ra vẫn là một ca ca hợp cách.
- Trước đây ta nói muội không tin, giờ ta lặp lại lần nữa, ta từ trước tới giờ chưa từng muốn lấy muội, dù muội đẹp hay xấu, ở trong mắt ta muội chính là muội muội của ta. Thần nhân đâu phải cái gì cũng làm được, ngươi xem xem, ca ca muội cũng thảm bại, cũng thiếu chút nữa bị chết đói. Tiểu muội à, không phải ta trách muội, nhưng muội không thể mang thứ khác tới cho ta sao? Một tháng liền ăn đùi gà, giờ hơi thở của ta cũng toàn mùi gà.
Hàn Triệt nhận ra hiện giờ tâm tình hắn rất nhẹ nhàng, khoác vai muội muội bước xuống núi rất tự nhiên, không có một chút thẹn thùng, cũng không có cảm giác không ổn. Đây là muội tử của ta, là thân muội tử mà thôi.
- Bên trong Bạch thạch điện không có tiên tử sao?
Muội muội ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ca ca gần trong gang tấc, nhẹ nhàng hỏi.
- Chỉ toàn đá mà thôi, sau này đừng nên tin nữa, bạch thạch không thể ăn. Nhớ kỹ, sau này không nên đi vào, chờ ta nắm đại quyền, nếu như muội thích ca ca liền tặng Bạch thạch điện cho muội. Thật ra nếu bên trong trồng chút cây cỏ thì cũng không tệ.
- Huynh không nên gạt ta.
- Không gạt muội, Bạch thạch điện sau này sẽ là của muội. Giờ tốt nhất muội cứ sống như bình thường, thích nam nhân mà mình thích, trong nhà đã có ta, ta sẽ xử lý mọi chuyện đáng ghét, xử lý mọi tên đáng ghét, sẽ không để muội lo lắng.
Hàn Triệt nghe được tiếng cười thiếu nữ, hắn thề đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng muội muội cười. Bất giác hắn mỉm cười theo, cảm thấy người trong sơn động phía xa kia cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Đi tới cửa sơn động, Hàn Triệt liền kéo muội muội sang một sơn động, rồi dọc theo sơn động lớn nhất đi tới trước một vách đá, đáy vách đá quanh năm khói phủ dày đặc, nếu như tới gần, sẽ phát hiện trong đó có rất nhiều đốm lửa.
Đối với Hàn Triệt thì đây chính là địa ngục, thế nhưng đối với người ngồi ghế trên tảng đá mà nói, thì đây lại là thiên đường của hắn.
- Ngươi trở lại rồi?
Hàn Triệt nghe những lời từ trong bóng tối truyền tới cơ hồ muốn nổi điên, mặc dù hắn chẳng còn hi vọng hão huyền về thân tình, nhưng nghe được những lời này hắn thật muốn tử chiến một trận.
- Muội muội ngươi là ta gọi về.
Người ngồi trên ghế nhỏ giọng xuống cười khẩy:
- Ngày thứ 9 đã về rồi.
- Ngươi muốn làm gì, nếu như ngươi cảm thấy ta đáng chết thì cứ để cho ta chết, đừng đùa giỡn muội muội. Kể từ khi ta biết chuyện tới nay, lúc nào ta cũng mong có một ngày ngươi chết trên ghế kia, hoặc là chết ở Thiếu lâm tự, tại sao ngươi không chết?
Hàn Triệt bước từng bước về phía ghế kia, hai tay nắm lại thành đấm, giọng nói bị dồn nén giống như cổ họng bị bóp vậy.
- Như ngươi, mong muốn bây giờ ta thực phải chết, Triệt nhi, ta 80 tuổi mới sinh ngươi, 83 tuổi sinh muội muội ngươi, khi đó răng ta mọc lại lần nữa, lông mày cũng biến thành đen, cơ thể tràn đầy sức sống, ta cứ nghĩ đã phản lão hoàn đồng rồi. Nào ngờ hết thảy vẫn là hư không, Triệt nhi, ta quả thật sắp chết, ngươi không nên quá vội, có lẽ chỉ ngày mai thôi.
Hàn Triệt nghe vậy lập tức khựng lại, đứng ở nơi đó nhỏ giọng hỏi:
- Thật lâu trước đây ta cứ nghĩ là ngươi không chết, nghĩ rằng cho dù là ta chết ngươi cũng sẽ không chết.
- Tin tưởng ta, nhi tử, trường sinh bất tử thật sự là chuyện cười lớn nhất thế gian. Ta đã thử qua vô số cách, [Âm kinh] ta đã thử qua, [Hoàng đế nội kinh] ta cũng thử qua, thậm chí ta còn thử dùng đan dược, kết quả nhận ra đó chỉ là tử lộ. Ta ẩn cư trong Thiếu lâm tự, thật ra chính là muốn xem Đạt Ma thật sự đã chết hay chưa. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, lão đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, còn Đạt Ma chết rồi sống lại chẳng qua chỉ là một Hồ tăng, dáng dấp bọn họ không khác nhau mấy. Vốn đám Hồ tăng kia luôn muốn cho Đạt Ma còn sống, nhưng bị ta giết sạch, cho nên Đạt Ma chết. Giờ đến phiên ta, những đạo lý Đạt Ma nói kia ta không thèm để ý tới, những lời của tên lường gạt rất khó làm ta tin, cho nên đạo trường thọ thực ra cũng là dối gạt thế nhân mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.