Đường Chuyên

Chương 900: Chiến hỏa lan rộng (1)




Mặt trời hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, mọi người trên mặt đất cho rằng đó là công lao của mình, lớn tiếng cười, lau mồ hôi trên trán, khoe khoang mình cứu mặt trời ra sao. Đương nhiên tổ sư ăn trộm của Vân gia bị mình hò hét đuổi đi thì không thể nói ra, nhưng ánh mắt nhìn người Vân gia không thể nào che giấu được sự khinh bỉ.
Từ khi tổ sư gia gia của Vân gia nhìn trộm Đông Hoàng Thái Tuế không thành, đường phố có tin đồn Vân gia không phải nhà tốt, tổ sư gia gia làm việc như kẻ trộm, đệ tử hậu bối làm sao ra gì được.
Người Trường An hiện giờ thích nhất là nhìn tổ sư Vân gia khốn đốn bỏ chạy, đáng đời, bị mặt trời xử lý rồi, tổ sư Vân gia ngày càng nhỏ, ánh sao ngày càng mở, không còn khí phái bá vương vắt ngang ngân hà như mấy ngày trước nữa, chính nghĩa đánh bại tà ác, luôn là chủ đề người dân say sưa bàn tán, lại thấy Vân Diệp bị bệ hạ thành minh tước hết chức vụ, vô số nhân sĩ tinh minh thở dài:" Thiên đạo tức là nhân đạo!"
Gia tộc Lệnh Hồ Đức Phấn bi tình kêu oan trên đường Chu Tước, xúi bẩy vô số nhân sĩ đạo đức bắt đầu chửi bới Vân gia, truyền đơn do Vân gia sáng chế ra tất nhiên không thể thiếu, tức thì Vân gia thành chuột qua đường ai ai cũng đánh.
Vân Diệp thông minh ở chỗ cả nhà không ở trong thành, đám người rảnh rỗi kia không dám chạy tới Vân gia trang sinh sự, tới đó kết cục sẽ là bị đánh gãy chân, nên bất kể ở trong thành chửi bới ra sao, Vân Diệp vẫn sống tiêu diêu ở Vân gia trang.
Vân Diệp không phải Đậu gia, cũng không phải Lệnh Hồ gia, y biết ứng phó với đám đông kích động, đó là bình tĩnh, chỉ cần làn sóng qua đi là vạn sự đại cát, cùng lắm không tới Trường An nữa là được, Tân Nguyệt vốn không vui, nàng để ý nhất là thể diện, nhưng giờ ngày ngày trượng phu ở nhà bồi tiếp ba tỷ muội nàng, nàng bỏ luôn thể diện đi, nói cho cùng phu quân yêu thương mới là quan trọng nhất, chỉ cần phu quân còn, chẳng có gì phải lo, thiên hạ ai thông minh hơn được phu quân?
Vân Diệp nhẫn nhịn, người Vân gia đều không lên tiếng, nhưng những kẻ hi vọng Vân gia toi đời lại không chịu yên, vô số tấu chương chất đống bàn của hoàng đế, bên trong chỉ có một nội dung, đó là lột bỏ tước vị của Vân gia.
Đồng đội ngu như heo, Ngụy Trưng tức điên người, Vân gia là truyền mệnh hầu, có đan thư thiết khoản, đây là nền tảng cơ bản của một quốc gia, không phải công lao tuyệt thế không phong, Vân gia được truyền mệnh hầu không phải dựa vào nịnh bợ như có kẻ cố ý rêu rao ngoài đường, mà là công tích thực sự. Chuyện đánh Cao Ly, bắt thủy tặc thì trong triều tùy tiện kéo ra một viên mãnh tướng đều công lớn hơn y, nhưng chỉ cần ngày nào con dân Đại Đường còn ăn khoai tây, ngọc mễ, triều đình không thể quên gốc.
Khi xưa phong tước văn võ toàn triều không ai có ý kiến, khi khoai tây trồng diện tích lớn, triều đình sửa quốc hầu thành truyền mệnh hầu cũng là hợp lý, Ngụy Trưng là người dự lễ, nay phản bác ra sao?
Người ta có công lớn với quốc gia, với vạn dân, chẳng lẽ ngay chút thể diện cũng không cho Vân gia? Điều này khiến hoàng đế phong thưởng cho Vân gia phải làm sao? Huống hồ trong mắt hoàng đế, Vân Diệp đang chịu tội thay mình, không sai gì cả, chẳng qua vì áp lực trên triều mới bất đắc dĩ phải làm thế.
Biện pháp tốt nhất hiện nay là mọi người đừng nhắc tới Vân gia nữa, để Vân gia dần thối nát trong tiếng chửi bới của bách tính, đến khi hoàng đế dần quên sự tồn tại của Vân Diệp. Quốc gia vạn sự phức tạp, hoàng đế không thể lúc nào cũng chú ý tới một người, hiện giờ tất cả ùa lên tấn công Vân gia, càng làm hoàng đế phản cảm.
Quả nhiên, khi tảo triều hoàng đế đặt khoai tây, ngọc mễ lên long án, khi có thần tử đàn hặc Vân Diệp, liền lấy ra hỏi nhà hắn có trồng không? Nếu có trồng, vì sao quên ân nghĩa này, vì sao trở mặt dồn công thần vào chỗ chết?
Không ai có thể phản bác lại hai thứ này, hoàng đế chẳng những không lột bỏ tước vị của Vân gia, ngược lại phong Vân gia trưởng tử Vân Thọ làm đô úy, thứ tử làm kỵ úy.
Triều đường im tiếng, nhưng ngoài phố lại xôn xao, từng việc liên quan tới Vân gia phát tích dần bại lộ giữa thanh thiên bạch nhật, sự âm hiểm tàn độc, thủ đoạn vơ vét của cải của Vân Diệp khiến người ta há hốc mồm, trời ạ, làm láng giềng với loại người như vậy cũng là tạo nghiệt.
Hàn Phúc Lộc, chủ hiệu một hiệu tạp hóa phường Bình Xương, tổ tiên kinh doanh tiệm tạp hóa ở đây, tuy không đại phú đại quý, nhưng không lo cơm ăn áo mặc, thường ngày sửa cầu làm đường, đối xử hoàn thiện với người, ai ai cũng khiên, người tốt như thế đáng lẽ được trời phù hộ.
Đáng tiếc Vân Diệp mở một tiệm tạp hóa ở phường Bình Xương, tên gọi là tiện nghi phường, chặn đường tài lộ của Hàn Phúc Lộc, nếu Vân Diệp lấy thế chèn ép, tất nhiên có quan phủ lên tiếng bất bình thay, nhưng đáng hận là y dùng tài học của dị nhân, dùng cách mua giá cao bán giá thấp dồn Hàn Phúc Lộc vào đường cùng.
Ba tháng, không một cai hỏi tới tiệm tạp hóa của Hàn Phúc Lộc, đáng thương có con người thành thực, đành phải tự vẫn, tiện nghi phường thừa cơ mua tiệm tạp hóa với giá rẻ, vợ con Hàn Phúc Lộc đành bán hết gia sản, nương nhà thân thuộc, nay tung tích không rõ, làm người ta lo lắng....
Vân Diệp cầm tờ truyền đơn đọc say sưa, tới chỗ hay còn vỗ đùi khen ngợi, trí tuệ người xưa không phục không được, không nhắc tới công tích của tiện nghi phường, không nói người dân hưởng lợi ra sao, chỉ nói ông chủ tiệm tạp hóa thê thảm ra sao, khiến người ta thương hại, đoán chừng khắp Trường An không còn ai có thiện cảm với Vân gia nữa.
Trong xã hội nhân tình này, thanh danh còn quan trọng hơn mạng sống, người ta nhất định không bịa đặt, chắc chắn có Hàn Phúc Lộc, chắc chắn treo cổ tự sát, người ta nói sự thực, dù người muốn biện bác chẳng biết nói từ đâu, ngược lại càng bôi càng đên, thứ này nhìn một cái là biết xuất phát từ tay cao nhân.
Hà Thiệu vội vàng từ Nhạc Châu quay về, mồ hôi nhễ nhại ngồi trên ghế, nôn nóng nói:
- Vân hầu, thế này không xong, tuy ngài đã bán hết cổ phần tiện nghi phương nhưng xin ngài nể tình nghĩa ngày xưa giúp chúng tôi một lần, cục diện thế này Lão Hà thực sự không ứng phó nổi.
- Nếu là c huyện kinh doanh, ngài cứ giao cho ta, nhưng hiện giờ không phải nữa, nếu một hai người nói cũng không sao, nhưng cả thành nói thế thì phiền rồi, hay là chúng ta rút lui?
Vân Diệp vẫn bình tĩnh nói:
- Huynh rút lui người ta chẳng sướng quá à, vừa vặn nhân cơ hội tiến lên, tiện nghi phường khi ấy muốn quay lại khó lằm, hơn nữa chúng ta đi tới bước này đâu phải dễ? Vì sao rút lui?
- Nhưng hiện giờ dân tình kích động, rất nhiều người tới cửa hiệu chửi bới rồi.
- Lão Hà, uổng cho huynh là tay lão luyện thương trường, còn không nhìn ra người ta muốn làm gì à?
- Hầu gia, bọn chúng muốn đánh gục ngài từ gốc rễ đúng không?
- Nói đúng cũng được, nói không cũng được, mục đích cuối cùng của chúng thực ra là đề cao thực lực của mình, quyền lợi là một loại sức mạnh, kim tiền cũng thế, bọn chúng muốn thông qua công kích ta để thuận tiện kiếm tiền, cho nên một khi ngươi rút lui, bọn chúng sẽ xông vào, mục đích rõ ràng ra đó.
Con mắt nhỏ của Hà Thiệu tức thì híp lại, chỉ cần nhắc tới chuyện làm ăn là hắn như thế, không chịu được bị người khác áp bức, bao năm qua đánh đâu thắng đó, đã nuôi dưỡng thành tâm lý bá chú thương nghiệp.
- Bọn chúng tưởng rằng kinh doanh loại này ai làm cũng được sao? Không theo sau học tập, giờ muốn nuốt chửng chúng ta, được, nếu hầu gia đã nói c huyện làm ăn, vậy Lão Hà lấy thủ đoạn thương nghiệp đấu với chúng.
- Huynh định làm thế nào?
Vân Diệp đặt truyền đơn xuống, hứng thú nhìn Hà Thiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.