Đường Chuyên

Chương 906: Di dân thương nghiệp




Hai phe đối đầu, nhất định không chỉ một bên gặp chuyện, đa phần giết địch một vạn tự mất ba nghìn, trong lòng cay đắng đâu chỉ có Vân Diệp, bọn họ cũng chẳng dễ sống, Vân Diệp cùng thái tử, Ngụy vương thân thiết chẳng kém gì thân huynh đệ.
Ngụy vương vì Vân Diệp mà tự hại mình để toàn thiên hạ cười nhạo Ngụy Trưng, vốn ban đầu chỉ muốn khóa chặt mục tiêu là Vân Diệp, hạn chết tổn thất tối đa, nhưng nằm ngoài dự liệu mọi người, nay thù hận càng lúc càng sâu, tin đồn do Ngụy Trưng tung ra đã mất khống chế, chính nhân quân tử lên tiếng, khiến càng nhiều người tin tưởng.
Sức khỏe của Lệnh Hồ Đức Phấn đã khôi phục rồi, sau khi nghe nói Vân Diệp bị tước hết quan chức, liền lập tức khỏe hơn, nghỉ ngơi một tháng, nay long tinh hổ mãnh thúc đẩy tin đồn phát triển, nghe nói trong ba ngày ông ta viết ba mươi bức thư, được dịch mã đưa đi khắp nam bắc.
Ngụy Trưng bất lực, mình đốt lửa, giờ ngọn lửa thuận gió lan đi, mình và Vân Diệp mở ra một tiền lệ xấu, sau này đả kích ai, chỉ cần một tờ truyền đơn là đủ.
Lúc này bài thơ của Vân Diệp đã bày lên bàn của Lý Nhị, ông ta đang chép lại bài thơ, cho rằng, thơ của Vân Diệp không thể xem hàm nghĩa bên trong, chỉ cần thấy tên này còn sức chửi hoàng đế, mắng đại thần, là biết không có chút vấn đề gì. Ngụy Trưng lo Vân Diệp mang tới đem tới phong khí xấu, Lý Nhị chẳng bận tâm, xưa nay phong khí xoay đi trở lại, không phải thứ thiên cổ bất biến.
Chép thơ xong, Lý Nhị chùi tay mắng:
- Thứ chó chết, dám chửi cả trẫm không biết trời cao đất dày, bụng chó không chứa được mỡ heo, tầm nhìn hạn hẹp? Vì bài thơ này ngươi đáng phải chịu thêm ủy khuất.
Trường Tôn thị hiện giờ hoàn toàn không ngó ngàng tới chuyện triều đường nữa, dù Lý Nhị nhắc tới, cũng chỉ nghe không phát biểu kiến giải, ngôi sao kia làm bà cảnh giác, hiện mình chưa thể ngã xuống, Thừa Càn, Thanh Tước, Trĩ Nô, Tấn Dương, Kim Thành còn cần mình chiếu cố, người mẹ nào bỏ mặc con mình chứ?
Cho nên bà sinh hoạt nghiêm ngặt theo sự an bài của Tôn tiên sinh, cầm cuốn sách, ngồi dưới gốc hòe mới nở, ngửi hương hoa, vẻ mặt điềm đạm, bình tĩnh.
Vân Diệp không định đùa với bất kỳ ai hết, mình tới Đại Đường là để sống hưởng phúc, sao phải lún vào đống phiền toái như thế, hôm đó cảm khái với Diêu Tư Liêm, một là vì trong lòng không thoải mái, hai là vì uống nhiều rượu, giờ không quan chức toàn thân nhẹ nhõm, chẳng những Vân Diệp thích, cả nhà cũng thích.
Lão nãi nãi tuổi cao rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngủ không tình lại nữa, có tôn tử lo liệu hậu sự cho mình, bà mới có thể thư thái, mấy năm qua người thân nhất gần ít xa nhiều, khi ngủ cũng cẩn thận, sợ mình chết lúc tôn nhi không có nhà.
Giờ tốt rồi, tôn nhi không bước chân khỏi cửa nửa bước, lượn lờ trước vành mắt của mình, ngủ cũng thành hưởng thụ, nếu như không phải quyến luyến năm đứa tiểu bảo bối, cho dù không tỉnh nữa cũng chẳng còn gì tiếc nuối.
Khi tôn nhi nói muốn đưa cả nhà đi ngắm biển rộng, nhìn núi cao, ngắm nhìn cảnh trí đẹp nhất trên đời, lão nãi nãi đồng ý không chút do dự, chỉ cần ở cùng tôn nhi, chết ở đâu cũng được, huống hồ cả đời mình chưa rời Trường An tới trăm dặm, ở tuổi sắp vào đất có thể thấy thế giới bên ngoài cũng hay.
Tân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng, bao năm qua một mình nàng trông nhà, Tiểu Linh Đang, Na Mộ Nhật đi khắp nam bắc, chỉ có mình chưa đi tới đâu, uổng cho mình làm đương gia nương tử.
Gửi một phong thư tới Nhạc Châu, đám Đông Ngư, Nhân Hùng nay đã rời quân đội mừng rỡ dẫn đám huynh đệ, lái Mộc Lan Chu ngày đêm không ngừng tới Trường An, được thành gia thần, Đông Ngư thấy kiếp này sống không uổng.
Nhân Hùng không được làm gia thần, lòng đầy oán trách, chuyến này về Trường An, bất kể thế nào cũng xin hầu gia thu làm môn hạ, hắn phát hiện sau khi mình không làm sơn tặc nữa, cuộc sống rất không như ý.
Cẩu Tử vô tình tiết lộ tin tức cho Hoàng Thử, Hoàng Thử đã tới nhà cầu khẩn bao lần, hi vọng hầu gia mang mình theo, trong nhà không sống nổi nữa, lão bà một ngày treo cổ tám lần, ai mà chịu nổi? Có vài lần Hoàng Thử không muốn cởi thừng trên cổ Anh Nương ra nữa, cứ treo thế ít nhất lỗ tai thanh tịnh.
Không biết Lưu Phương đem tôn tử đi đâu rồi, nghe nói đã thành thân cho hắn, xác một cái bọc nhỏ rời thư viện tới Vân gia ở, một mực nói mình thành tay trắng cần tới Vân gia kiếm tiền dưỡng lão, ông ta nghe Vô Thiệt kể, hải ngoại có núi vàng rừng bạc.
Thương lượng đi thương lượng lại, trong nhà vẫn cần có người, nhiệm vụ xui xẻo nhất này giao cho Vân Bảo Bảo, nó là trưởng tử, số gia nghiệp này đều của nó, không trông thì ai trông? Đã là trẻ lớn năm tuổi rồi.
Vân Bảo Bảo ngốc nghếch cười toe toét đồng ý, nó cũng chẳng đi được, thời gian qua Ly Thạch cứ tới bắt cóc, mang về tiểu viện nhà mình, lột sạch nó ngâm trong thứ nước đen xì xì, Vân Diệp không dám hỏi, hỏi là Ly Thạch nổi giận, nổi giận là đòi của Vân Diệp rất nhiều tiền, rất ngang ngược.
Hỏi Vô Thiệt có biết làm thế là sao không, Vô Thiệt cười khùng khục không nói, chỉ bảo đợi Vân Thọ mười tuổi sẽ theo mình học võ, bản lĩnh của Ly Thạch không thích hợp với Vân Thọ.
Phó dịch làm Vân Diệp yên tâm nhất là ai? Đương nhiên là Trang Tam Đình, những năm qua nấp ở Lĩnh Nam, giúp Lý An Lan giữ nhà, năm nay cưới một nữ tử Mông gia trại làm tiểu thiếp, còn sinh hai đứa bé, đại bà nương không dám nói gì, vì nàng chỉ sinh được cho Trang Tam Đình một khuê nữ.
Chủ tớ bao năm không gặp tất nhiên xúc động vô cùng, Trang Tam Đình không sao liên hệ vị nam tử thanh y để râu ngắn với hầu gia trong ký ức, chỉ có ánh mắt ấm áp như cũ là làm hắn thấy có chút quen thuộc.
- Sáu năm không gặp, Lão Trang, bao năm qua khổ cho ngươi rồi.
- Không khổ, hầu gia, đó là đáng thôi, lão nô không có bản lĩnh gì, chỉ có tâm tính coi như thuần lương, hầu gia đem cả gia nghiệp lớn ở Lĩnh Nam cho lão nô trông coi, là vinh hạnh của lão nô.
- Ha ha ha, vậy ngươi tiếp tục vinh hạnh đi, ngươi cũng biết tình hình nhà ta không ổn, khắp thế giới nói xấu nhà ta, cho nên chỗ thối tha này không ở được nữa, trọng tâm trong nhà bắt đầu chuyển sang Nhạc Châu, tránh đám chó cắn người kia xa một chút, đám người đó ở gần một chút là sinh thị phi, quá xa cũng không được, dễ bị bỏ quên, cho nên ta thấy Nhạc Châu là tốt nhất, không xa cũng không gần, ta muốn dẫn cả nhà đi, để lại mỗi Thọ Nhi và một vài cô cô thẩm thẩm không muốn xa nhà.
- Chuyến này đi một hai năm không trở về được, nên ngươi tiếp tục trông nhà, Lão Tiền cũng ở lại, cô lão gia sẽ chuyển tới, dạy Thọ Nhi học tập, nếu có chuyện không ứng phó được thì đi tìm Ngưu lão gia tử và Trình lão gia tử, có hai vị đó, hẳng không có gì đáng ngại. Ta đã căn dặn Lão Tiền rồi, có chuyện các ngươi thương lượng với nhau mà làm.
Lão Trang không nói lời hùng hồn gì cả, mà quỳ một chân xuống, trịnh trọng hành lễ, được người phó thác nhà cửa già trẻ, đó là sự tín nhiệm lớn nhất.
Hôn lễ của Thì Thì tổ chức vào sang năm, lúc này không tiện đi, vì không thể tham gia hôn lễ của nàng, Vân Diệp rất áy náy, sớm chuẩn bị của hồi môn gửi nhờ Ngọc Sơn tiên sinh, đoán chừng phụ thân hòa thượng của nàng chẳng giúp nàng chuẩn bị, cũng chẳng chuẩn bị được, thậm chí khi tiến hành hôn lễ, ông ta cũng không nên xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.