Đường Chuyên

Chương 927: Năm Trinh Quan thứ mười một (1)




Tân Nguyệt lấy cả hai bịt lấy miệng, ngăn tiếng kêu kinh hãi phát ra, Vân Diệp ôm Tân Nguyệt vào lòng, lại nói:
- Đây là điều cấm kỵ, tổ tiên hắn bước qua giới hạn, tất nhiên sẽ báo ứng lên người con cái hắn, cho dù con cái hắn may mắn thoát được cũng sẽ báo ứng lên đời sau nữa, cho nên ta nói Hàn Triệt không thích hợp thành thân, muốn kết thúc thống khổ này, đành sống cô độc cả đời.
- Về phần Hi Mạt Đế Á càng đáng thương, nàng tưởng thánh nữ dễ làm à? Mới đầu ta nghĩ thánh nữ chẳng qua là nữ tử giữ gìn trinh tiết mà thôi, ai ngờ hai năm qua từ sách cổ phương tây truyền qua xem được, bất kể giáo phải gì, chỉ cần là thánh nữ, phải tiếp nhận một cấm chế đáng sợ, tuy ta không rõ là gì, nhưng đoán chừng liên quan tới chuyện sinh đẻ, nàng nghĩ Hi Mạt Đế Á thích nữ nhân do đâu?
- Trước kia nàng còn nói cho ta rằng nàng thấy một phụ nhân bị cung hình, nàng có biết khi làm chuyện ác độc này, dù là phương tây hay Đại Đường, đều không có nhân tính như nhau.
- Phu quân nói, Hi Mạt Đế Á...
Tân Nguyệt nói được mấy chữ thì nước mắt đã trào ra, khi còn nhỏ nàng nhìn thấy chuyện đó, làm nàng khắc cốt ghi lòng, đám người kia còn triệu tập những tiểu nữ hài tới xem, đó là thứ không thiếu trong ác mộng của nàng.
- Ngủ đi, Hàn Triệt thích làm gì thì kệ hắn, Hi Mạt Đế Á chẳng phải nữ tử thế tục, muốn cưới về nhà khó lắm, hai người giấu diếm nhau sống một quãng thời gian vui vẻ cũng không phải là chuyện xấu.
Tân Nguyệt suốt cả đêm mắt mở trừng trừng, sợ hãi không tên như bóng tối muốn nhấn chìm nàng, cái giường bập bềnh không cho nàng chút an ủi nào, cuối cùng kéo tay phu quân đặt lên ngực mình mới cảm giác an toàn hơn một chút.
Mặt trời trên biển luôn rực rỡ, Vân Diệp không muốn bỏ qua cảnh đẹp này, thực ra chỉ cần điều kiện cho phép, y chưa bao giờ bỏ qua cơ hội nắm bình minh và hoàng hôn trên thuyền. Mỗi lúc như thế Đông Ngư đều mang canh cá tới, biết hầu gia thích món này, từ sáng sớm đã nhảy xuống biển, bắt con cá mú cực to, loại cá này chất thịt tốt nhất, cho thêm ít sò, gạo vụn, Vân hầu ăn không biết chán.
Cháo cá hôm nay Vân Diệp chỉ húp một ít, vì không ngờ khẩu vị của Linh Đang rất tốt, Na Mộ Nhật chưa khỏe, không thể gặp gió, nha hoàn cũng mang bát cháo lớn tới, thế là y chẳng còn bao.
Vân Diệp không bảo Đông Ngư đi bắt cá nữa, hắn là gia thần, không phải đầu bếp, mỗi ngày đưa một nồi cháo là lễ số, Vân Diệp yêu cầu hắn thành thất lễ rồi, tuy Đông Ngư lắc đầu ý nói không bận tâm, nhưng Vân Diệp dứt khoát từ chối.
Lưu Phương rất lâu rồi mới rời khoang thuyền, ngồi đối diện với Vân Diệp nói:
- Hải đồ ta đã đánh dấu xong, nhưng không hoàn chỉnh, tới Quảng Châu cần tìm nhân tài ở phương diện này, lão phu kiến nghị, ngươi đừng đem bản đồ này giao cho thủy sư Lĩnh Nam, bất kể họ tôn trọng ngươi ra sao thì đừng quên, ngươi là chủ soái chứ không phải hoàng đế, nên tìm người khác đi.
- Muốn làm hải tặc thì ta không đánh giá cao đám cao thủ của ngươi, trừ Tiểu Ưng từ nhỏ sống ở hải đảo ra thì còn lại không dùng được vào việc lớn, Vô Thiệt cũng thế, trên đất liền ông ta là đại tông sư, lên thuyền tranh đấu không phải sở trường, ngươi không muốn ông ta táng thân ngoài biển chứ?
Vân Diệp lắc đầu, những người này tới Lĩnh Nam đều có mục đích của mình, Hàn Triệt cần theo sát Vân Diệp, vì hắn đã gửi bản in ngọc bài về thần cung, nếu có tin tức, phải chứng thực.
Hi Đồng chỉ muốn mang nhi tử đi rèn luyện, mấy năm qua hổ phải đóng giả lợn, hắn lo lâu ngày mình thành lợn thật, phải thấy máu, phải phát tiết.
……
Vân Diệp gần như bỏ chạy khỏi Trường An, điều này làm Lý Thừa Càn vô cùng thương tâm, lúc mình cần hỗ trợ nhất thì bằng hữu tốt nhất lại lựa chọn bỏ đi, bất kể mùa hè Trường An nóng thế nào, hắn chẳng hề cảm thấy chút ấm áp.
Cữu cữu Trường Tôn Vô Kỵ nói có lý, thái tử cần phải có quyền trong tay, phải có năng lực tự bảo vệ mình, đạo lý này áp dụng từ thời viễn cổ, thái tử không có quyền lực kết cục không tốt, không phải cữu cữu dọa dẫm, mà là sự thực đẫm máu, cái gì chưa nói, nếu lực lượng của đại bá mạnh hơn, phụ thân không thể thành công.
Lớn rồi, suy nghĩ cũng nhiều hơn, người cần che chở cũng nhiều lên, thế nào cũng có lúc xung đột với phụ thân, hiện giờ phụ hoàng và đại thần xung đột kịch liệt nhất, có lẽ mình có thể chiêu binh mãi mã?
Lý Thừa Càn đứng trong đình nhìn ra xa, trừ núi non thì chẳng thấy điều gì cả, hắn biết sau ngọn núi kia, có lẽ Vân Diệp đang lướt đi trên biển.
Làm cường đạo không phải là mộng tưởng của mình Vân Diệp, cũng là của hắn và Thanh Tước, khi đó hẹn nhau chỉ cần có cơ hội cả ba sẽ đi trải nghiệm cảm giác này, nay, mỗi Vân Diệp ngoan cường theo đuổi mộng tưởng.
Lý Thừa Càn muốn lên thảo nguyên làm tên mã tặc hung ác nhất, Thanh Tước muốn làm đại đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, còn Vân Diệp muốn ra biển đối đầu với sóng gió.
Đó là lý tưởng thời thiếu niên, Lý Thừa Càn cho rằng cùng tuổi tác tăng lên, mộng tưởng hoang đường thủa thiếu thời sẽ dần bị thời gian nuốt chửng, nhưng hiện ra xem ra, vẫn có người theo đổi, nhưng ngươi đem cả nhà bỏ đi biểu thị không ủng hộ ta, có phải tuyệt tình quá không?
Cữu cữu ủng hộ ta, nhạc phụ ủng hộ ta, các huân quý cũng không biểu thị phản đối, Thanh Tước bị giảm lỏng trong điện Vũ Đức cũng không nói gì, vì sao ngươi tuyệt tình như thế?
- Điện hạ, hộ bộ đã đưa ra phương án điều chỉnh tiền trang, Trường Tôn đại nhân hi vọng được nghe ý kiến của điện hạ.
Tẩy mã Triệu Tiết đi tới bên Lý Thừa Càn nhỏ giọng bẩm báo:
- Biết rồi, cô đi đây, thông báo cho Đỗ Hà, Lý An Quảng, phương sách của tiền trang cần định lại, hộ bộ phân tán chỗ đúc tiền ra không hay, tiền phải do cục đúc tiền làm, không thể túy ý phân phong, lâu dần ắt sinh họa, đây là căn cơ quốc gia, không được có chút sơ xuất nào.
- Vâng, thần đi làm ngay, nhưng cách thức đúc tiền, lớn nhỏ nặng nhẹ cùng thành phần trước kia bị Vân hầu quy định chết rồi, hơn nữa những con số này dựa vào hình thức pháp luật cố định. Điện hạ muốn tăng lượng cung ứng tiền e là có vấn đề, chất đồng các nơi khác nhau, nếu đem tới Trường An luyện lại hao tốn rất nhiều, mong bệ hạ minh xét.
Triệu Tiết mặc áo lục bào hồi đáp đúng mực, lần này vì thiếu tiền nên hộ bộ định đem quyền đúc tiền phân cho ba cục đúc tiền phía dưới, trong đó cục đúc tiền Kiếm Nam nổi danh nhất, cũng là phạm vi thế lực truyền thống của Lý Thừa Càn, nếu nơi đó có quyền đúc tiền, sẽ vô cùng có lợi cho hắn.
- Triệu Tiết, đừng nói nữa, các ngươi muốn gì cô vương rất rõ, nhưng quyền đúc tiền phải thống nhất, tuyệt đối không thể phân tán, đó là mầm tai họa, bảo bọn họ, thà tốn chi phí đúc tiền hơn, cũng không được làm tiền tệ lạm phát.
Triệu Tiết thấy thái tử cố chấp ý mình, đành thở dài đi tìm Đỗ Hà, Lý An Quảng thương lượng đối sách, tiền Đại Đường vì đúc tốt đã chảy sang các quốc gia xung quanh, thành tiền tệ được thừa nhận chung trên lục địa này, thương cổ các nơi đôi khi thà kéo xe tiền về chứ không muốn mang theo hàng, vì như thế lợi nhuận lớn nhất, khiến Đại Đường thiếu tiền.
Từ khi câu nói mình phải gánh nhiều trọng trách hơn truyền đi, liền có nhiều người tới thể hiện tài hoa của mình, mong thành mạc liêu của thái tử. Vân Diệp nói đúng, mình là cục nam châm, chỉ cần mình lộ ra chút nguyện vọng thu nạp, sẽ có vô số sắt bị hút tới, có điều đa số là mạt sắt vô dụng.
Lý Thừa Càn không nhớ mình nói câu này bao giờ, nhưng cữu cữu cùng nhạc phụ khi viết thư cho người khác đều nói, nay không thể phản bác nữa, dù không nói cũng phải thừa nhận mình nói, đúng hay sai đôi khi không phải do bản thân định đoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.