Đường Chuyên

Chương 951: Tâm tư khác nhau (2)




Trở về khoang thuyền, trong thời gian ngắn chẳng ngủ nổi, nhìn qua cửa sổ pha lê dày, phát hiện chiếc Thanh Tước vẫn tuần tra trên biển, mạn thuyền có nhiều thủy thủ cầm nỏ, thấy hải tặc dưới nước là bắn chết, gần bốn mươi chiếc thuyền bị đánh chìm, nhân số hải tặc hơn hai nghìn, sức mạnh này đủ diệt một tiểu quốc, chẳng trách tên Trát Mộc Lý tự xưng là vua bảy biển gì đó.
Dù rất muốn ăn chút gì đó, nhưng thân thể mệt mỏi nói với y giấc ngủ quan trọng hơn ăn, vứt giày, nằm trên giường ván gỗ không rộng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối, trong khoang thuyền treo chiếc đèn phát ra màu quất đỏ, bàn đặt một cái hộp thức ăn, xem chừng Lưu Tiến Bảo đã tới không chỉ một lần.
Xoa mặt, làm ướt khăn, lau mạnh vài cái mới ngồi dậy, xem đầu bếp làm cho mình món gì, bất kể ở đâu Vân Diệp yêu cầu với món ăn đều không thấp, vì bản thân tới thế giới này là sự hưởng thụ lớn nhất.
Không tệ, cháo gạo vẫn ấm, một đía giá trộn, hai quả trứng, đĩa hành băm, đó là bữa tối của Vân Diệp. Vùng xích đạo nóng nực, làm người ta có đói cũng chẳng ăn được là bao, loại thức ăn này hợp với khẩu vị Vân Diệp nhất, đầu bếp trong nhà rất hiểu hầu gia thích ăn gì.
Hàn Triệt đi vào, ngồi ở phía đối diện:
- Có vũ lực mạnh mẽ thế này mà ngươi không định làm chuyện gì khác à?
- Ngươi giật mình lắm sao?
Vân Diệp húp hết miếng cháo cuối cùng, hỏi ngược lại:
- Tất nhiên, nếu biết trước ngươi có bản lĩnh này, ta tuyệt đối không tác chiến với ngươi ở Động Đình Hồ, phải nói mặt nước là thiên hạ của ngươi, ba chiếc thuyền này tung hoành biển cả không thành vấn đề.
- Ếch ngồi đấy giếng, ta cho ngươi biết, chiếc chiến hạm tốt nhất luôn là chiếc tiếp theo, ba chiếc chiến hạm này trông qua có vẻ không tệ, nhưng cách tung hoành biển cả xa lắm, ngươi còn chưa thấy chiến hạm khổng lồ bằng sắt, mang theo vũ khí mà ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cho nên chúng ta phải biết khiêm nhường, chiếc chiến hạm này ta chơi ba năm là hết hứng, khi đó cho thủy sư Lĩnh Nam làm kỳ hạm.
Bị Vân Diệp mắng, Hàn Triệt chẳng bất mãn, tới gần hơn hỏi:
- Ngươi có sức mạnh, có năng lực, vì sao không suy nghĩ cho bản thân? Chịu ấm ức bởi những kẻ ngu xuẩn, coi rẻ chính mình?
Vân diệp đặt tay lên bàn nghiêm túc nói:
- Thực ra ta không hiểu suy nghĩ của ngươi, con người có sức mạnh là phải tạo phản à? Đại Đường vì có quá nhiều người mang sĩ nghĩ này nên mới chiến tranh liên miên, toàn là tư tưởng cứt chó, giờ ta có trưởng bối, có lão bà, có hài tử, rảnh rỗi ta ở bên họ còn hơn đi đánh nhau với đám cứt chó đó.
- Hàn Triệt, đừng tốn công nữa, chúng ta có cái nhìn khác nhau về quyền lực, đưa ra kết luận cũng khác biệt, ta chẳng bận tâm ai làm hoàng đế, ta sống vui vẻ là được, làm chuyện mình thích là đủ rồi, như thế thời gian sẽ qua nhanh, sống hết cuộc đời là xong, a rảnh tốn thời gian vào chuyện tạo phản.
Hai con mắt Hàn Triệt trong bóng tối phát sáng:
- Ta không tin trên đời này có người vô tư như ngươi, nhất định ngươi có mục đích lớn hơn, chẳng qua ta không nghĩ ra thôi, tiếp xúc với ngươi một năm rồi, ta càng ngày càng không hiểu ngươi. Ngọc bài người ta coi trọng hơn tính mạng mà ngươi lại chẳng coi ra gì, để kẻ thù cũ như ta chơi nửa tháng, tòa thành chiến tranh như thế này mà ngươi coi như trò chơi, chơi chán thì cho người khác, Vân Diệp, ta thực sự nhìn không thấu ngươi.
Ngọc bài là câu đố, bất kể ai giải được với Vân Diệp mà nói chỉ có lợi, loại chuyển không phí công lại được hưởng thụ thành quả tất nhiên phải thúc đẩy, chiếc Công Chúa không tệ, nhưng Vân Diệp luôn mơ ngày đứng trên thiết chiến hạm, nên loại thuyền gỗ này không làm y có chút hứng thú nào, chỉ là thứ nghiên cứu sơ cấp nhất thôi, chơi ba năm kiếm đủ vốn là được. Sao trong miệng người khác lại thành có mưu đồ lớn hơn rồi.
Người không biết sự tồn tại của Lôi Phong đúng là đáng thương.
- Lôi Phong là ai?
Hàn Triệt như phát hiện cái gì liền hỏi gấp, khiến Vân Diệp sững sờ, sao Hàn Triệt lại biết Lôi Phong? Nhìn hắn với ánh mắt càng ngạc nhiên hơn.
- Đừng chối, vừa rồi ta đọc khẩu hình, biết được cái tên Lôi Phong, cho ta biết Lôi Phong là ai? Tên người trong miệng ngươi nói ra nhất định không đơn giản.
Điên con mẹ nó rồi, tên vương bát đản này biết đọc khẩu hình, loại người thích lẩm bẩm như lão tử còn bí mật gì nữa, muốn biết Lôi Phong là ai thì sống thêm 1400 năm nữa đi.
Đám thương cổ tới tối nhìn thấy chiếc Công Chúa và Thanh Tước trở về, không cần hỏi tình hình cuộc chiến, đám hải tặc treo đầy bên mạn thuyền đã nói rõ tất cả, hai chiếc chiến hạm trừ bị khói hun đen ra hình như không tổn thất gì, cánh buồm lớn chẳng có một lỗ thủng, đây chính là chiến hạm vừa trải qua đại chiến?
Tướng sĩ trên thuyền chẳng có vẻ gì ăn mừng, ai nấy bê bát cơm ăn ngon lành, đây là kết quả tất yếu, bọn họ biết trên thuyền mình lắp thứ vũ khí gì, chẳng tự hào với kết quả cuộc chiến.
- Tướng sĩ khải hoàn sao có thể thiếu rượu?
Lão Phùng quát lớn một tiếng, sau đó tự mình mang vò rượu chuẩn bị lên hạm, theo sau là một đám chưởng quầy, đã bắc xong thang.
- Tâm ý của các vị chưởng quầy xin nhận, hiện giờ là lúc tác chiến, theo lệ không uống rượu, không nhận đồ ăn bên ngoài, tới Quảng Châu sẽ tiếp nhận ý tốt của các vị.
Lưu Nhân Nguyện từ chối hết, đậu chiếc Công Chúa ở ngoại vi thương thuyền, chiếc Thanh Tước cũng vậy.
Đám Phùng chưởng quầy không vì bị lạnh nhạt mà nổi giận, ngược lại còn giơ ngón cái khen cấm lệnh nghiêm ngặt, quân đội như thế mới có thể đánh đâu thắng đó.
Eo biển nước chảy siết, không phải chỗ neo thuyền tốt, thuyền cứ chòng chành mãi không thôi, Phùng chường quầy lấy thừng buộc các thương thuyền lại với nhau, như vậy chẳng may có một chiếc tuột neo cũng bị các chiếc khác giữ lại, tối nay không thể qua eo biển được.
Cầu Nhiệm Khách mặt mày âm u, Vân Diệp rõ ràng hôm qua đã tới phía kia eo biển, vì sao mãi chưa xuất hiện, thám tử phái đi leo lên núi cao hai bên eo biển mới phát hiện chỗ thương thuyền tụ tập, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc chiến hạm, hai cái còn lại đâu mất rồi?
Ván gỗ, xác chết theo dòng chảy trôi tới chứng minh suy đoán xấu nhất của Cầu Nhiệm Khách, Vân Diệp đang giao tranh với người Đại Thực phía bên kia, ông ta rất rõ thực lực của Trát Mộc Lý, hai bên giao chiến không dưới sáu lần, không ai hơn ai, đành lấy eo biển làm ranh giới, mỗi người làm vua một bên.
Nay xem ra Trát Mộc Lý chẳng hề chiếm được lợi thế, vì những tấm vãn vụn kia toàn là của loại thuyền đuôi cao kỳ quái của người Đại Thực, màu sắc rực rỡ của ván gỗ cũng chứng minh điều đó.
Giết địch một vạn tự tổn hại ba nghìn là lẽ thường, Vân Diệp dù có thắng Trát Mộc Lý thì lúc này hẳn cũng đã kiệt quệ, chiến hạm của y có bị tổn thất không? Có lẽ cả hai chiếc chiến hạm đều bị trọng thương? Phía bên kia eo biển chẳng những có mảnh vụn, còn có vết dầu lớn, Trát Mộc Lý dùng tới cả hỏa công rồi, Cầu Nhiệm Khách không tin Vân Diệp bình yên vô sự, y rụt đầu vào vịnh là minh chứng.
Người Oa Quốc cũng đã tới, hạm thuyền của chúng cùng của người Cao Ly xuất hiện cùng lúc, bày sẵn đội hình phía trái chờ đợi, một đại hái trọc đầu cường tráng giống Cầu Nhiệm Khách, đứng ở mũi thuyền nhìn về eo biển.
Cầu Nhiệm Khách hận Khuê Lục, nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận, tin tức từ Trảo Oa truyền về nói rõ năm mươi chiếc thương thuyền cở toàn đồ quý giá, trong đó có năm chiếc chở hương liệu, đúng là kinh hãi, nếu có được năm chiếc thương thuyền kia, Cầu Nhiệm Khách có thể mở rộng hạm đội lên gấp mười lần, đó là sức hấp dẫn trí mạng với ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.