Đường Chuyên

Chương 956: Thói xấu của võ sĩ (1)




Trên chiến trường kỳ thực so nhau cái dũng khí, tác dụng của mãnh tướng lúc này rất rõ ràng, khi bộ hạ hình thấy trưởng quan của mình chém giết tưng bừng, bất giác đem thân nhập vào bóng dáng dũng mãnh đó, cho rằng mình cũng có thể tả xung hữu đột, nên chọn chỗ đông người đánh tới, như vậy thành trí mạng với kẻ địch. Đương nhiên những quân sĩ điên cuồng đó vận mệnh không tốt lắm, người chiến tử nhiều nhất là họ.
Đằng Nguyên thân trần nhảy lên thuyền Công Chúa, theo bên hắn có rất nhiều người dễ dàng cho rằng mình là vô địch, nhất là khi nhìn thấy Đằng Nguyên chém đứt tay một giáp sĩ, còn ném một giáp sĩ khác vào biển, bọn chúng cho rằng mình cũng làm được như thế, chọn giáp sĩ cao lớn nhất xông tới...
Hi Đồng rất phẫn nộ, đám cá nhép kia hình như rất thích mình, cứ nối nhau xông tới, vốn định kiếm tên đại hán mình trần lợi hại kia đánh nhau, kết quả không tìm được cơ hội.
Vân Diệp cứ nhất định mặc giáp lên người mình, làm mình trông cũng giống bọn cá nhép kia, rống lớn một tiếng, thanh đao lớn xoay tròn, hai tên hải tặc lập tức bị chém ngang lưng, Hi Đồng dẫm lên cái ruột, tên hải tặc bị chém ngang lưng kia còn muốn kéo chân hắn, như muốn trả đũa...
Biển rộng hình như ghét sự chém giết không ngơi nghỉ này, một trận mưa như trút nước đổ xuống, sàn thuyền bị máu tươi nhuộm đỏ dần bị nước mưa làm tràn ra mép, ào ào đổ vào biển.
Nếu bình thường đây là một ngày tốt để tắm rửa, nhưng hiện giờ trừ Đằng Nguyên trần truồng ra thì chẳng ai còn muốn tắm rửa nữa, cái khố của Đằng Nguyên chẳng biết bay đâu rồi, vẫn cứ say mê chiến đấu, trường đao trong tay hắn cực bén, có thể chém rách cả trọng giáp, nhưng chém nhiều rồi biến thành cái lưỡi cưa, đá bay một giáp sĩ bị hắn chém gục, lại dùng răng cưa cứa đầu một giáp sĩ vừa chém chết hải tặc khác, thấy Vân Diệp đứng ở tiễn lâu lạnh lùng nhìn mình, gào lên muốn xông tới.
Hi Đồng khó khăn lắm mới dọn sạch đám cá nhép bên cạnh, phát hiện Đằng Nguyên dám nhắm vào Vân Diệp, đá văng thi thể tên hải tặc không đầu tới, Đằng Nguyên né thi thể, nghe thấy tiếng gió sau lưng, vội chém ngược đao lại, thân đao truyền tới lực đạo khủng bố làm hắn khiếp vía, vội vàng lăn trên mặt đất, tuy hắn phản ứng nhanh nhưng vai vẫn đau dữ dội, một miếng thịt lớn rơi trước mặt.
Đó là thịt của mình, yêu cầu của đại danh là thân thể vẹn toàn, nếu về Oa Quốc mình sẽ là đại danh nhà Đằng Nguyên, giờ thân t hể tổn hại làm sao chấp nhận được.
Nhân lúc Hi Đồng bị đạo đao nặng nề làm chúi sang một bên, hắn nhặt miếng thịt lên cho vào mồm nhai, lấy vũ khí của một giáp sĩ bị chết, hung dữ ném về phía Hi Đồng.
Phẫn nộ nhất lại là Vân Diệp, tên khốn kiếp Hi Đồng và Đằng Nguyên chơi đã đời, đao qua đao lại, xung quanh như trong lò rèn, keng keng không ngừng, giáo sĩ thanh lý sàn thuyền cũng phải dè dặt, rõ ràng bắn một phát nỏ là xong, tên khốn lại bỏ qua, đánh nhau tưng bừng.
- Ăn sống thịt của mình, đây là dũng sĩ chân chính, chỉ có thể giết chết chính diện, không được chết dưới ám tiễn.
Lân Nhân Nguyện chuyên môn từ vị trí chỉ huy chạy ra, nói một câu như thế với Vân Diệp, lại vội vàng chạy về.
Hải tặc rút lui như thủy triều, tập kết lại ở đằng xa, xem chừng muốn quay lại lần nữa, chỉ còn Đằng Nguyên quyết chiến trên chiếc Công Chúa.
Toàn thân đã đẫm máu, hai chân cũng đầy thương thích, giáp sĩ chuyên môn dọn một vùng không có chông ba cạnh, để bọn họ đánh nhau thống khoái.
Đột nhiên Đằng Nguyên nhảy ra ngoài vòng chiến, Hi Đồng cũng không đuổi theo, chống đao đợi, chỉ thấy Đằng Nguyên khom người với những giáp sĩ quét dọn chiến trường, trịnh trọng nói một câu, vứt vũ khí trong tay đi, chỉ đao của một giáp sĩ, ý bảo mình muốn thanh đao đó. Làm Vân Diệp giật mình là giáp sĩ kia lấy vải lau đao, ném cho Đằng Nguyên.
Vân Diệp nhìn trái ngó phải, phát hiện trừ mình ra thì chẳng ai giật ngạc nhiên, mặt cung kính nhìn hai người, hoàn toàn quên mất vừa rồi Đằng Nguyên còn giết đồng bạn của mình, có hai giáp sĩ mất một tay bị đá xuống biển nhờ bám vào gỗ sống sót, được vớt lên đùng đùng nổi giận định tìm Đằng Nguyên tính xổ, được đồng bạn nói cho biết hành động vừa nãy của Đằng Nguyên, liền quên hết thù hận, vẻ mặt vinh dự đứng bên quan chiến.
Tới giờ Vân Diệp mới hiểu vừa rồi Lưu Nhân Nguyện chạy ra không phải xem đánh nhau, mà vì chuyên môn bảo mình không dùng quỷ kế giết Đằng Nguyên, nếu không sẽ bị căm hận.
Vân Diệp kiếm chỗ ngồi xuống, được, con mẹ đám dũng sĩ, võ sĩ các ngươi, ở đây mỗi lão tử là kẻ tiểu nhân hèn hạ, vậy xem dũng sĩ bị Hi Đồng giết ra sao?
Đằng Nguyên khom người thi lễ với Hi Đồng, Hi Đồng đáp lễ, Vân Diệp rất lo Đằng Nguyên thừa cơ chém xuống, kết quả chẳng có chuyện gì xảy ra. Đằng Nguyên vừa rồi ăn nửa cân thịt của bản thân, hiện giờ tinh thần dư dật tấn công trước, xoay tròn chém Hi Đồng, Hi Đồng cũng vặn hông phát lực, tiếng kim loại va chạn đinh tai vang lên, chỉ là Hi Đồng dùng lực hông, không bằng lực toàn thân của Đằng Nguyên, lui liền ba bước.
Mạch đao tác chiến coi trọng nhất là khí thế, một đao bất lợi là thất thế ngay, Đằng Nguyên xoay tròn, hai chân không ngừng đổi chỗ cho nhau, từng đao sấm sét bổ xuống, Hi Đồng phải toán lực nghênh đón, cứ đỡ một đao là lùi một bước, chẳng mấy chốc đã lui tới mép thuyền. Hi Đồng rống một tiếng, dùng sức đạp mạn thuyền xông tới, hai đao va chạm còn át cả tiếng mưa, Vân Diệp nhìn một đoạn mũi đao, vừa rồi hai đao chạm nhau, đao của Đằng Nguyên bị gãy một đoạn, bay lên lầu tiễn, bị Lưu Tiến Bảo lấy thuẫn bài chắn. Tên Hi Đồng khốn kiếp hoàn toàn cho kẻ địch cơ hội giết chủ soái của mình.
Chẳng hiểu Cao Sơn Dương Tử nghĩ cái gì, lại phái một cái thuyền nhỏ tới, bên trên có hai người Oa đội mũ cao bê một tấm vải tới thuyền Công Chúa, Lưu Nhân Nguyện còn cho chúng lên t huyền.
Hai tên kia lên thuyền, quỳ trong mưa, xem Hi Đồng đánh nhau với Đằng Nguyên, mưa lớn trên biển tới nhanh đi nhanh, mây đen bay đi, mư ngừng. Nói ra cũng quỉ dị, khi đao của Hi Đồng đâm vào ngực của Đằng Nguyên, không ngờ xuất hiện cầu vồng, Đằng Nguyên nhìn thanh đao bị gãy một đoạn của mình, thở dài, ngã ngửa trên sàn thuyền.
- Ngươi là một hán tử, lần này ta thắng là nhờ vào vũ khí, luận chiến kỹ, ngươi không dưới ta, Oa Quốc có hảo hán như ngươi, Hi Đồng bội phục.
Đằng Nguyên nhìn cầu vồng tươi đẹp trên trời, cười khẽ một tiếng rồi bất động.
Hai người Oa kia bắt mạch cho Đằng Nguyên, xác nhận hắn đã chết, lấy vải trắng bọc thân thể hắn lại, vóc thi thể hắn leo thang dây xuống thuyền, quá trình này không ai ngăn cản, cũng không ai định giết chết hai người Oa kia.
Nói thế cũng không chính xác, Vân Diệp rất muốn giết chết hai người Oa kia, tinh thần võ sĩ mới là hung thủ hải chết người Oa, hiện xem ra tinh thần võ sĩ của Đại Đường nghiêm trọng không kém.
Hi Đồng đợi thi thể của Đằng Nguyên được thuyền nhỏ mang đi, vứt trường đao, nhìn cầu vòng nói:
- Mong hồn phách của ngươi theo cầu màu này tới thiên quốc.
Nói xong câu này chắp tay sau lưng đi vào khoang thuyền, bộ dạng tông sư rất buồn nôn, rõ ràng hai tay rách toạc rồi còn ra vẻ oai phong.
Hạm đội của Cao Sơn Dương Tử đã có kẻ muốn chạy, mười mấy chiếc chiến hạm ra sức chạy vào sâu trong biển, chiếc Thừa Càn nhận được hiệu lệnh của Vân Diệp, căng buồm đuổi theo, đó là đoàn hải tặc của huynh đệ họ Mạch, xem ra chúng không định theo Cao Sơn Dương Tử nữa.
Núi không tới chỗ ta thì ta tới chỗ núi, Công Chúa và Thanh Tước chầm chậm áp sát hạm đội của Cao Sơn Dương Tử, nơi đó chỉ còn lại người Oa và Cao Ly, bọn chúng không chạy, mà chạy cũng chẳng thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.