Đường Chuyên

Chương 997: Đoạt thuyền cầu sinh (2)




Khi mặt trời ngả về phía tây, bè đuổi kịp chiếc thuyền kia, Yêu Cơ đứng trên bè múa hai tay hô lớn, Cầu Nhiệm Khách và Hồ Đồng Hải đã nấp dưới bè rồi.
Đó là chiếc Hồ thuyền nhọn hai đầu, nhiều thủy thủ Đại Thực quấn đầu ghé vào mạn thuyền nhìn Yêu Cơ vóc dáng quyến rũ, chẳng bao lâu trên thuyền thả xuống một cái thuyền nhỏ, vòng quanh chiếc bè một vòng, thấy không có nguy hiểm, đám thủy thủ nhảy lên bè, bề Yêu Cơ ngồi khoanh tay trước ngực lên thuyền nhỏ, tất nhiên không thiếu sờ soạng một phen.
Lúc này Hồ Đồng Hải và Cầu Nhiệm Khách đã bơi tới phía bên kia thuyền, leo lên sàn, Hồ Đồng Hải lấy từ một cái túi ra hai cái chĩa, giấu sau tay, cùng Cầu Nhiệm Khách trao đổi ánh mắt liền xông vào khoang thuyền không người, Cầu Nhiệm Khách cầm rìu trong tay, không dùng vội, vươn bàn tay to như cái quạt bóp cổ một tên đại hán, dùng lực một phát, yết hầu tên đó vỡ nát, sau đó nhẹ nhàng đặt lên sàn, bước chân ông ta cực nhẹ, nhưng ra tay cực tàn độc, chẳng mấy chốc đã bóp chết năm người.
Yên Cơ bị bế lên thuyền rồi, cả đám nam nhân thèm khát vươn tay ra, Yên Cơ chẳng sợ còn cười, ưỡn bầu ngực lên càng cao, chỉ có ả nhìn thấy Cầu Nhiệm Khách đang không ngừng giết người, lúc này chịu chút ủy khuất không sao cả.
Trong khoang thuyền có tiếng kêu thảm mới làm đám thủy thủ quay đầu lại, Cầu Nhiệm Khách vung rìu, cắt yết hầu hai tên thủy thủ, xoay ngược rìu đánh ngất một tên thủy thủ vừa rút loan đao ra.
Yêu Cơ rơi xuống sàn lăn mình nấp sau một cái thùng lớn, hai tay chắp lại, học Cầu Nhiệm Khách xin Phật tổ phù hộ.
Cầu Nhiệm Khác thấy máu, toàn thân phấn chấn, tay phải rìu, tay trái loan đao, giết từ giữa thuyền tới mũi thuyền, máu chảy thành sông, chân đất bước trên sàn thuyền nhớp nháp máu, rìu bay đi cắm vào gãy một tên thủy thủ muốn vào khoang thuyền.
Thấy sàn thuyền không còn địch nữa, ném loan đao cho Yêu Cơ, rút rìu ra, cúi người chui vào khoang thuyền, phát hiện Hồ Đồng Hải đang khổ chiến, bị bốn tên thủy thủy cao lớn bao vây, lưng lão ta bị chém một phát, thịt tẽ sang hai bên, nhưng cắn răng kiên trì, sợ quấy nhiễu tinh thần Cầu Nhiệm Khách, thấy Cầu Nhiệm Khách vào, mừng rỡ rống lớn, không giữ sức nữa, hai cái chĩa đầm ra, hoàn toàn cách đánh mạng đổi mạng.
Cầu Nhiệm Khách ném búa xẹt qua Hồ Đồng Hải, cắm vào trán một tên đại hán xông lên, rìu của Vân gia, ông ta dùng vô cùng thuận tay.
Yêu Cơ ôm thanh loan đao thò đầu vào, thấy Cầu Nhiệm Khách đang chiến đấu, mắt tràn ngập sùng bái, đây mới là anh hùng, ả cho rằng nam nhân như thế mới là nam nhân.
Hồ Đồng Hải dựa vào cột thở dốc, máu sau lưng chảy không ngừng, Yêu Cơ tìm kim chỉ ở một khoang thuyền, nhanh chóng khâu thịt lão lại, Cầu Nhiệm Khách thấy Hồ Đồng Hải gật đầu với mình ý bảo không sao, liền cầm rìu tìm kiếm người còn sống sót.
Cầu Nhiệm Khách không tính giữ lại người nào, ba bọn họ thế lực mỏng, lúc này bắt tù binh, chẳng may bị tù binh tính kế thì không ai còn đường sống.
Thuyền không lớn, Cầu Nhiệm Khách đếm tổng cộng có chưa tới ba mươi người, nhưng thuyền trưởng không thấy đâu, Yêu Cơ đang tìm cái ăn đột nhiên thét lên, một người Đại Thực râu trắng từ trong thùng gỗ đứng lên, dao chĩa vào cổ Yêu Cơ.
Cầu Nhiệm Khách bật cười, thế là đủ rồi, chĩa của Hồ Đồng Hải không biết từ lúc nào xuất hiện trong tay ông ta, chẳng thấy ông ta vung tay, chĩa đâm xuyên đầu người Đại Thực.
Yêu Cơ giúp Cầu Nhiệm Khách ném tất cả thi thể vào biển, được ông ta vò đầu khen ngợi, động tác thô bạo khiến Yêu Cơ rất hưng phấn.
Hồ Đồng Hải điều khiển bánh lái thấy hai người họ vẫn trần truồng, thở dài:
- Ta tưởng hai người khác ngươi giết người xong thì chuyện đầu tiên là mặc y phục, không ngờ các ngươi hung hãn hơn lão già này nhiều, Trọng Kiên, Yêu Cơ, các ngươi không thể mặc y phục vào rồi hẵng xử lý thi thể à?
- Trên đảo đành chịu, chúng ta không mặc y phục cũng đành, hiện giờ có y phục không mặc, các ngươi định lấy thân thể để nói lão hán già rồi à?
Cầu Nhiệm Khách cười lớn vỗ mông Yêu Cơ, nói:
- Ba chúng ta trần truồng sống trong sơn động một năm, ta phát hiện chúng ta đã thành người một nhà, Lão Hồ, cách này không tệ, sau này ai muốn gia nhập chúng ta, phải ở truồng một năm mới tính, ha ha ha.
Không những Cầu Nhiệm Khách không để ý, Yêu Cơ cũng cười duyên ưỡn ngực ôm tay ông ta, thị uy với Hồ Đồng Hải.
Thấy Yêu Cơ trần truồng hơn một năm rồi, Hồ Đồng hải cơ bản có thể làm lòng không chút gợn sóng, nhớ lại cảnh ngộ một năm qua, không khỏi thương cảm, ba người họ thoát được thì sao, trên biển có con cá mập lớn như Vân Diệp, căn bản không phải chỗ thích hợp kiếm sống.
Chiến hạm khủng bố kia ra biển, hạm thuyền khác chỉ cs thể bỏ chạy, chỉ cần bị nó nhìn thấy nói không chừng chẳng còn cơ hội bỏ chạy, chúng hùng mạnh tới mức làm người ta tuyệt vọng, mình ở Chu Sơn có nhà, nhưng giờ không dám về, tìm người nhà kẻ địch kiếm chuyện là đặc quyền của quan phủ, mình dẫn người đánh lén Vân Diệp, không giấu được người ta.
May mà mình đã có chuẩn bị trước ngày này sẽ tới, người nhà lúc này hẳn đã tản ra mai danh ẩn tính ở thôn dã, lão thê không khỏe, lúc mình xuất phát đã chẳng thể sống được vài ngày nữa, giờ hẳn xương cốt đã vào phần mộ rồi.
Con cháu có phúc của con cháu, Hồ Đồng Hải là hải tặc, nhưng lão dứt khoát không cho ba đứa nhi tử làm hải tặc, thậm chí không cho chúng ra biển, đại nhi tử lén lút lên thuyền, bị Hồ Đồng Hải tự mình đánh gãy một cái chân, từ đó trở đi đám nhi tử không dám nói tới chuyện ra biển nữa, làm hải tặc có thể kiếm tiền, nhưng tổn dương thọ, hao âm đức, Hồ Đồng Hải không cho nhi tử đi con đường đoạn tử tuyệt tôn này.
Nghe tiếng quẫy nước bên mạn thuyền, Hồ Đồng Hải biết cá mập ăn hết thi thể, theo mùi máu tanh đuổi tới đây, mình rồi cũng sẽ có một ngày nuôi cá mập, lão ta rất chắc chắn về vận mệnh của mình.
- Đây là một chiếc thương thuyền, trên thuyền đều là tơ lụa và đồ gốm vận chuyển từ Tuyền Châu tới, còn có lá trà, túi trà có chữ Vân lớn, đây là trà thượng đẳng do Vân gia sản xuất, thậm chí có hơn trăm vò rượu của Vân gia, giá trị không nhỏ.
Cầu Nhiệm Khách xách một vò đưa cho Hồ Đồng Hải, cởi áo lão, lấy vải sạch chấm rượu cẩn thận rửa vết thương, nếu không kịp thời lấy rượu hoặc muối rửa, ở nam hải nóng nực này, vết thương sẽ mau chóng thối rữa.
- Trọng Kiên, hải vực Đại Đường hiện không phải là chỗ kiếm sống, thủy sư của Đại Đường quá mạnh, loại chiến hạm khủng bố kia xuất hiện một cái là có ba chiếc, không biết còn có bao nhiêu chiếc nữa, Vân Diệp một lần ra biển, một mặt muốn thu hút hết chúng ta diệt sạch, mặt khác e là thí nghiệm thuyền mới, mục đích của y đều đã đạt được rồi. Tin ta đi, loại chiến hạm này sẽ càng ngày càng nhiều.
Cầu Nhiệm Khách gãi cái đầu bù xù:
- Ông nói không sai, khi đó ta bị trói trên cột buồm nên nhìn rất rõ ràng, chiến hạm của Vân Diệp đúng là như chém rau băm thịt, bà nương Cao Sơn Dương Tử chỉ huy cũng không tệ, người Cao Ly và Oa Quốc đánh giết liều mạng, nếu là chiến hạm thường thì đã thắng rồi, nhưng gặp phải loại quái thai như Vân Diệp chỉ còn cách dùng kế kim thiền thoát xác. Chúng ta không đánh được Vân Diệp, trừ khi có một chiếc chiến hạm như của y.
Yên Cơ bê tới một đĩa thức ăn, Hồ Đồng Hải buộc chặt bánh lái, ngồi xuống cùng ăn với họ, Yêu Cơ rất hài lòng cuộc sống này, có ăn có mặc, hai nam nhân đều không coi ả là hạ nhân, nên vừa ăn vừa đắc ý nói mình phát hiện ra một cái rương kim tệ, đem xâu cá đặt bên tay Cầu Nhiệm Khách, thế vẫn còn thời gian khoe tơ lụa tìm thấy trong khoang.
Cầu Nhiệm Khách vỗ đầu ả, Yêu Cơ thực ra không lớn, cùng lắm là mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ là cuộc trên đảo quá buồn chán, nữ nhân này từ công cụ tiết dục đã biến thành người nhà, lúc gian khổ nhất sinh tình cảm luôn làm người ta coi trọng, nhất là loại người như Cầu Nhiệm Khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.