Đường Gươm Tuyệt Kỹ

Chương 41: Lý Thanh Hùng mất tích




Việc xảy ra thình lình làm cho ba vị lão nhân thất kinh, vội vã chạy đến đỡ Lục Ngọc Hoa dậy, xem xét chỉ thấy nàng ngất đi mà không tìm được vết tích nào cả.
Truy Vân Thần Khất lập tức đưa tay ấn vào huyệt đạo của nàng để giải cứu. Tiếp đó lão dùng Đẩy Vung Qúa Hiệp giúp nàng tỉnh lại.
Lục Ngọc Hoa mới vừa mở mắt, Truy Vân Thần Khất đã gấp rút hỏi :
- Hùng đệ đâu? Hắn đi đâu rồi? Tiểu cô nương vì sao bị ngất lịm đi như thế?
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ thấy Truy Vân Thần Khất quá nóng lòng hỏi dồn dập trong lúc Lục Ngọc Hoa chưa được bình tĩnh, nên cản lại :
- Thì cứ để cho nàng bình tĩnh rồi sẽ hỏi có hơn không?
Đúng lúc nàng vừa tỉnh, thấy sắc mặt ngơ ngác, tinh thần vẫn còn thất kinh, chợt nghe tin Lý Thanh Hùng mất tích đã làm cho nàng sửng sốt, ngất thêm một hồi, sau đó Lục Ngọc Hoa hơi thở hổn hển :
- Hùng đệ đâu? Ai bắt Hùng đệ rồi!
Truy Vân Thần Khất thở dài nói :
- Ồ! Ta cũng không biết, đang muốn hỏi cô nương đây.
Té ra việc mất tích bất ngờ của Lý Thanh Hùng trong đoàn không ai biết cả.
Lục Ngọc Hoa phu ra một miếng máu trước khi tỉnh lại lần thứ hai. Như thế chứng tỏ nàng đau đớn trước việc mất tích của Lý Thanh Hùng đến bực nào.
Mai Hoa Thần Kiếm chưa biết hành động ra sao, thì bỗng trước mặt có bốn bóng người phi thân đến.
Bốn người này chín là Không Động tứ tử.
Mai Hoa Thần Kiếm đón lại, nạt lớn :
- Hay lắm! Bốn vị đã dùng âm mưu bịt tai che mắt của lão phu?
Không Động tứ tử Không hiểu gì cả, nghe Mai Hoa Thần Kiếm hỏi gắt như thế mặt mày ngơ ngác hỏi :
- A! Không ngờ Vương đại hiệp lại đến đây, chẳng biết câu nói của đại hiệp vừa rồi có dụng ý gì?
Mai Hoa Thần Kiếm cho rằng Không Động tứ tử đã giả vờ để gạt mình, nên trợn mắt nói :
- Bốn vị đừng có làm bộ vô tư! Nếu không đem người ấy trả lại thì chúng tôi quyết không để bốn vị tự do đi đứng một cách dễ dàng.
Mai Hoa Thần Kiếm vì nóng lòng quá nên đã gắt gỏng, khiến Không Động tứ tử nổi giận.
Một trong bốn người cất tiếng đáp lại :
- Lão họ Vương kia! Đừng có hàm hồ, phách lối!
Xưa nay Không Động tứ tử chúng tôi chưa hề chịu để ai áp bức.
Mai Hoa Thần Kiếm không nói gì cả, rút trường kiếm đâm thẳng vào Không Động tứ tử. Mũi kiếm tung lên, một luồng tinh quang bao trùm cả Không Động tứ tử.
Vừa đánh, Mai Hoa Thần Kiếm vừa hét :
- Lão phu phải sửa trị bốn đứa bay một trận mới được.
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ thấy việc không hay, vội cản Mai Hoa Thần Kiếm lại, nói :
- Vương đại hiệp, hãy khoan! Chuyện còn chưa rõ, xin chớ nóng nảy.
Nhưng đã trễ, lúc này mũi kiếm của Mai Hoa Thần Kiếm đã chém qua Không Động tứ tử.
Không Động tứ tử gồm có bốn cao thủ võ lâm là Thuần Ngũ Tử, An Siêu Tử, Khan Thế Tử, Bán Chân Tử.
Bốn người này thuộc vào bậc thành danh giang hồ, được chân truyền của vị Chưởng môn phái Không Động là Linh Chân Sanh, võ công của bốn người này đâu phải kém ai. Nếu không phải Mai Hoa Thần Kiếm là Chưởng môn nhân của một đại môn phái thì nãy giờ họ đã không nhịn rồi.
Bây giờ, thấy hành động của Mai Hoa Thần Kiếm, ai nấy đều nổi tức lên, không thể nhẫn nhịn được nữa. Họ vội hợp thủ nhau, bốn cây trường kiếm đánh trả rất mãnh liệt.
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ hét to :
- Dừng tay!
Tiếng hét của lão chói lói, làm cho cả hai bên giật mình tự động lùi lại hai bước.
Vạn Niệm Tổ từ từ bước tới, quắc mắt nhìn Không Động tứ tử nói :
- Hừ! Chúng bay có thái độ vô lễ với khách như thế là vị Chưởng môn chúng bay đã dạy phải không? Chúng ta đến đây có một việc! Đứa cháu của chúng ta bị mất tích nơi đây, dầu các ngươi không được biết, các ngươi cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nếu giang hồ biết rằng cười ngươi không thể bảo vệ được một người khách trước sào huyệt của phái Không Động thì các ngươi còn mặt mũi nào nhìn thấy giang hồ nữa?
Không Động tứ tử nghe lời của Vạn Niệm Tổ cũng có lý, nhưng họ không rõ kẻ bị mất tích đó là ai nên ngạc nhiên hỏi :
- Trưởng bối muốn nói ai mất tích vậy?
Vạn Niệm Tổ nói :
- Người đó là Lý Thanh Hùng!
Không Động tứ tử nghe đến ba tiếng “Lý Thanh Hùng” bỗng giật mình.
Cái tên này đã được giang hồ ca tụng là một tài hoa siêu việt, nhưng chính họ chưa được biết mặt.
Bán Chân Tử, một trong Không Động tứ tử cất tiếng hỏi :
- Họ Lý đó có phải là giang hồ thường gọi là Tuyệt Kỹ thư sinh không?
Truy Vân Thần Khất mau mắn đáp :
- Đúng rồi! Chính là hắn đó. Có lẽ các ngươi đã âm mưu làm hại?
Thuần Ngũ Tử lạnh lùng nói :
- Tuyệt Kỹ thư sinh võ công trùm thiên hạ, sao có thể bị người ta bắt đi được?
Có lẽ hắn đã đột xâm vào sào huyệt của Không Động, và quý vị dùng kế Điệu Hổ Ly Sơn để gạt chúng ta mà thôi.
Lời nói của Không Động không phải là giả dối. Chính họ đã nghe danh tlh rồi. Nay nghe Lý Thanh Hùng mất tích, đó là điều họ không thể nào tin được, họ nghĩ ngay rằng có lẽ là Lý Thanh Hùng đã đơn thân đột nhập vào Không Động sơn. Họ đâu có ngờ được Lý Thanh Hùng hiện đang bị thương.
Truy Vân Thần Khất nói :
- Qúy vị nói cũng có lý, song nếu hắn đơn thân đột nhập vào Không Động, tại sao lại phải điểm huyệt cô gái này đến bất tỉnh.
Không Động tứ tử nghe nói thế không còn biết cãi vào đâu được nữa, nghĩ thầm :
“Ồ! Thật là chuyện quái gở. Một người võ công như Tuyệt Kỹ thư sinh mà bị bắt cóc đi thì kẻ hành động đó thuộc vào hạng người nào. Kẻ ấy nhất định phải là người giáng thế võ công, cao hơn Tuyệt Kỹ thư sinh gấp ba lần mới được! Tình hình này thì ngày nay Không Động sơn không phải yên ổn rồi!”
Nghĩ đến đây Thần Ngũ Tử quay sang chào ba vị lão nhân và nói :
- Xin ba vị lão nhân tha thứ! Có lẽ chúng tôi đã phạm và tội thất soát thật rồi! Giờ đây chúng tôi có việc gấp xin phép ba vị lão nhân cho chúng tôi được đi trước một bước.
Dứt lời, hắn dắt tay bước người trong bọn cùng đi.
Mai Hoa Thần Kiếm đâu chịu để chúng đi một cách dễ dàng, đưa mũi kiếm lên cản lại, nói :
- Không được! Sự việc trọng đại như thế này mà các ngươi chỉ qua loa rồi bỏ đi là hết chuyện sao?
Thuần Ngũ Tử quay đầu lại nói :
- Nếu muốn biết nội tình đã xảy ra như thế nào sao không theo chúng tôi đi dò xét. Chúng tôi còn phải có chuyện riêng không thể ở đây hầu quý vị mãi được.
Dứt lời, Không Động tứ tử không đợi Mai Hoa Thần Kiếm bằng lòng hay không, dùng thuật phi hành phóng vào nội sơn.
Cùng Nho Vạn Niệm Tổ suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Có lẽ lời nói của Thuần Ngũ Tử không dôi đâu. Chúng ta đuổi theo họ xem thử, nếu quả Hùng nhi bị phái Không Động bắt thì dẫu phải san bằng Không Động sơn để cứu hắn, chúng ta vẫn phải làm. Nhưng hiện giờ, việc chưa rõ ràng, chúng ta không nên gây hấn!
Mai Hoa Thần Kiếm cũng chỉ thấy còn có cách ấy mà thôi, không còn cách nào lợi hơn, nên quay qua nhìn Lục Ngọc Hoa.
Lục Ngọc Hoa lúc này đã tỉnh lại, nên những lời đối đáp của ba vị trưởng lão lúc nãy với Không Động tứ tử nàng đều nghe hết.
Thấy Mai Hoa Thần Kiếm không nói gì, Lục Ngọc Hoa vội đứng lên hỏi :
- Vương tiền bối! Hùng đệ có gì nguy hiểm không? Hùng đệ bệnh nặng như vậy còn bị bắt đi nữa, nhất định là dữ nhiều lành ít rồi.
Mai Hoa Thần Kiếm thấy lòng nàng quá lo lắng cho Lý Thanh Hùng, bất giác cũng buột miệng than :
- Thật là Họa Vô Đơn Chí! Hùng đệ lần này hết phương che chỡ nữa rồi! Đã vậy bọn hắc đạo trên võ lâm tập trung đến Không Động sơn rất nhiều, không biết việc rủi ro này đến đâu?
Truy Vân Thần Khất và Cùng Nho Vạn Niệm Tổ nói :
- Mai Hoa Thần Kiếm lão huynh! Việc này không thể chậm trễ được nữa. Chúng ta phải nhập vào Không Động sơn rồi sẽ nói chuyện sau.
Mai Hoa Thần Kiếm lúc này đã mất tinh thần. Lý Thanh Hùng, vị ân nhân duy nhất của lão, lão có trách nhiệm bảo vệ mà để xảy ra như vậy thì lão còn biết ăn nói làm sao với Không Không Tồ và Kim Kiếm Sanh.
Điều cần yếu là lão phải vào núi tìm cho ra Lý Thanh Hùng mới được.
Ông ta nói :
- Nếu không tìm ra Hùng đệ, tôi quyết chẳng làm người.
Nói xong ông ta nắm tay Lục Ngọc Hoa, cùng theo gót Truy Vân Thần Khất và Vạn Niệm Tổ.
Không Động sơn là do phái Không Động lập ra, truyền thụ đã mấy đời. Bốn phía đều có đặt cơ quan canh gác.
Nhất là từ khi Linh Chân Sanh, vị Chưởng môn của phái này đoạt được kỳ bảo Ngân Câu Khách thì việc canh phòng nơi đây càng thêm nghiêm nhặt hơn nữa.
Linh Châu Sanh ngày đêm nơm nớp lo sợ các cao thủ võ lâm khắp nơi đến tranh đoạt bảo vật này.
Tuy nhiên, điều lo lắng của lão không thể tránh khỏi.
Các cao thủ võ lâm Hắc Bạch hai đạo đã lần lượt kéo đến, và lão cũng chưa tìm cách nào khả dĩ để ngăn chận làn sóng ấy.
Trong lúc Linh Chân Sanh đang sợ sệt ngồi mãi trong thính điện, bỏ ăn bỏ ngủ thì giờ này bỗng có mấy tên thủ hạ tuần hành chạy vào báo :
- Thưa Chưởng môn, ngoài núi có một lão nhân xưng danh là Bích Việt, đến xin cầu kiến.
Linh Châu Sanh nghe đến hai tiếng “Bích Việt”, mồ hôi lạnh toát ra. Lão kêu hoảng :
- Ồ! Chỉ mình lão ấy hay còn có người nào khác nữa?
Bọn thủ hạ thưa :
- Tất cả có ba người, nhưng lão già họ Bích cầm đầu.
Không Động chưởng môn Linh Châu Sanh thở dài nói :
- Thôi! Hãy mời chúng vào đây!
Bọn thủ hạ lui ra. Linh Châu Sanh buồn bã lẩm bẩm :
- Không Động phái đêm nay coi ra không phải bình yên được. Một mình Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt cũng đủ cho Không Động sơn này nổi sóng gió rồi, huống hồ còn thêm hai kẻ khác nữa. Ôi! Lão già đó đến đây chẳng biết phải vì báu vật này không?
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa thính điện có bóng ba lão già đi vào, đàng su có tên đệ tử Không Động hướng dẫn.
Linh Châu Sanh vội đứng dậy vồn vã tiếp khách :
- Bích lão huynh giá lâm, tại hạ không biết trước để cung nghinh, thật thất lễ.
Nói xon mời khách an tọa.
Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt, một trong ba lão già mới vào, nhinh Linh Châu Sanh cười ha hả nói :
- Ngoài kia các cao thủ khắp nơi giao đấu đến thiên hôn địa ám, tại sao Chưởng môn nhân Không Động lại có thể ngồi yên hưởng lạc như vậy? Không lẽ Ngân Bí Tử mặc cho bọn chúng muốn đột nhập Không Động sơn này cách nào tùy ý?
Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt này cùng vớoi Độc Nhãn Ma Bích Siêu vốn là hai anh em, xưng hiệu là Song Ma Nhị Lão.
Hôm nay lão đến đây có dẫn thêm hai người nữa.
Tất cả đều là tay chọc trời khuấy nước. Mục đích của họ đến đây không ngoài báu vật võ lâm mà phái Không Động đã đoạt được.
Tuy nhiên, bề ngoài họ làm như rất thân mật, quan tâm đến việc tồn vong của phái Không Động vậy.
Linh Châu Sanh, Chưởng môn phái Không Động cũng là tay thạo đời, làm sao không hiểu được mánh khoé này.
Vì vậy, Linh Châu Sanh cười nhạt nói :
- Những kẻ hiện đang đột nhập vào Không Động sơn không có gì đáng phải quan ngại. Tại hạ rất cám ơn chư vị lão huynh đã chiếu cố.
Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt cười hì hì, cất giọng khàn khàn nói :
- Ồ! Tôi quên giới thiệu hai người đồng hành với tôi cho Chưởng môn nhân biết.
Rồi lão vừa chỉ hai lão già cùng đi với lão mà nói :
- Vị này là Tinh Nguyệt thiền sư Khuyến Lộ. Còn vị này là Đường chủ Phi Long bang Huỳnh Tu.
Linh Châu Sanh nghe được tên Tinh Nguyệt thiền sư bất giác giật mình, chấp ta thi lễ :
- Hân hạnh! Hân hạnh!
Rồi lão quay sang Đường chủ Huỳnh Tu tươi cười nói :
- Tại hạ cam thất lễ!
Tuy ngoài miệng vồn vã tiếp khách như vậy, song thâm tâm Linh Châu Sanh không khỏi lo thầm.
Một mình lão Khuyết Nhĩ Ma cũng đủ là mệt cho lão rồi, huống hồ có thêm hai lão già kia nữa, thế nào cũng làm khó dễ Không Động phái không ít.
Nghĩ như thế, Linh Châu Sanh nói với Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt :
- Bích huynh hôm nay đến đây có lẽ vì...
Bích Việt ngắt lời, cười ha hả :
- Đừng nói đến chuyện đó làm gì! Báu vật vào tay ai thì thuộc quyền của người ấy, chúng tôi chỉ tự trách mình không đủ tài năng để bảo vệ nó mà thôi.
Nói đến đấy, Khuyết Nhĩ Ma im bặt.
Linh Châu Sanh cũng an tâm một phần nào. Tuy nhiên ông ta lại nghĩ :
“Dù sao việc này không thể không đề phòng Phi Long bang được! Hai bảo vật này do Phi Long bang đoạt trước, nhưng kđd lại cướp về. Như vậy làm sao Phi Long bang có thể nhịn nổi. Cái tin Phi Long bang cướp được kỳ bảo đã lan ra khắp giang hồ, giờ đây Kỳ bảo lại về tay Không Động, ai cũng bất ngờ trước sự việc ấy.”
Khuyết Nhĩ Ma hiểu thấu tâm trạng bâng khuâng của Linh Châu Sanh nên mỉm cười nói :
- Chúng tôi phụng mệnh đến đây không vì bảo vật ấy đâu! Phi Long bang chúng tôi vì quý mến phái Không Động nên sai chúng tôi triệu thỉnh lão huynh nhập vào Phi Long bang nhận chức Đường chủ, chẳng biết lão huynh có bằng lòng hay không?
Linh Châu Sanh giật mình cười nhạt, nghĩ thầm :
“Hừ! Phi Long bang mưu kế rất hay! Mời ta gia nhập Phi Long bang giữ chức Đường chủ, chả khác nào muốn lấy lại bảo vật.”
Nghĩ như thế, Linh Châu Sanh nhỏ nhẹ đáp :
- Bần đạo là kẻ bất tài, vô danh dám đâu nhận được chức cao. Vả lại Phi Long bang đã có Phi Hồng làm Đường chủ rồi, bần đạo đâu có thể chiếm đoạt địa vị của kẻ khác. Thịnh tình của Hư Long Bang chủ thực bần đạo không dám nhận.
Khuyết Nhĩ Ma lạnh lùng hừ một tiếng, nói :
- Lão huynh chưa nghe việc Hư Hồng bị tử thương ở Kỳ Vân cốc sao? Phi Long bang chúng tôi hiện khuyết một vị Đường chủ mà!
Linh Châu Sanh ngạc nhiên hỏi :
- Hư Hồng đã bị tử thương? Ồ! Ai dám cả gan giết chết vị Đường chủ ấy?
Khuyết Nhĩ Ma biết Linh Châu Sanh đang kiếm chuyện nói lãng, nên đáp ngay :
- Vị Đường chủ ấy chết tại Kỳ Vân cốc, chẳng lẽ lão huynh không rõ Kỳ Vân cốc là sào huyệt của ai hay sao mà hỏi thế?
Linh Châu Sanh cau mày nói :
- Kỳ Vân cốc, nơi cư ngụ của Vũ Nội Nhị Tồ Kim Kiếm Sanh. Ồ! Thế thì Kim Kiếm Sanh đã hạ sát Hư Hồng! Nhưng tại sao Kim Kiếm Sanh lại gây chuyện ác đấu với Phi Long bang?
Khuyết Nhĩ Ma không đáp lời, vì lão ta biết đi sâu vào câu chuyện đó sẽ xa rời mục đích của lão, nên lão nói thẳng :
- Giang hồ ân oán hơi đâu mà kể. Tôi xin hỏi thẳng lão huynh có phải lão huynh muốn từ chối chức vị Đường chủ của Phi Long bang không?
Linh Châu Sanh rướm mồ hôi trán. Cảm thấy trong lời nói của Khuyết Nhĩ Ma có ít nhiều hăm dọa, nên lão nổi tức đáp :
- Giả sử tôi không muốn nhận lãnh chức ấy thì sao?
Tinh Nguyệt thiền sư đứng bên Khuyết Nhĩ Ma nghe lời nói này, vùng cười lên hô hố, nói :
- Hừ! Bang chủ chúng tôi đã trọn trước lão huynh, muốn đưa lão huynh vào một địa vị quan trọng. Tôi tưởng chẳng lẽ lão huynh lại chọn con đường không hay mà đi?
Tinh Nguyệt thiền sư trước đây là một võ lâm cao thủ có hạng. Từ khì chặt đứt ba ngón tay Long Môn sơn, cố công rèn luyện công lực. Nay so với trước kia thì lão ma này tiến bộ rất nhiều.
Tuy vậy, nếu không có Khuyết Nhĩ Ma trước mặt, thì Tinh Nguyệt thiền sư cũng không dám dùng lời khích lệ vị Chưởng môn nhân sư tổ của phái Không Động như vậy.
Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt thấy tình hình như vậy biết không xong, nên cười hì hì nói :
- Ồ! Tinh Nguyệt lão huynh quá nóng tính! Đâu phải mời người như vậy? Tôi chỉ mong rằng Linh Châu Sanh lão huynh vì Phi Long bang mà hợp tác giúp đỡ thế thôi, mong lão huynh nghĩ lại.
Sự thật, Không Động phái từ khi Linh Châu Sanh lên tiếp chức vị Chưởng môn nhân đã làm cho phái Không Động yếu đi không ít. Bọn môn hạ tam đại đệ tử vì ra ngoài luôn luôn tác yêu tác quái, cướp bóc, hãm hiếp dân lành. Còn Linh Châu Sanh thì mãi lo bản thân không có một chánh lệnh nghiêm minh dạy dỗ chúng.
Do đó, thanh danh của Không Động trở nên thấp hèn giang hồ khinh bỉ.
Trước đây, có vị sư đệ của Linh Châu Sanh là Ngũ Châu Sanh vì bất bình thái độ của sư huynh mình, nên từ bỏ phái Không Động, thoát ra ngoài ở riêng một mình tu luyện.
Linh Châu Sanh đã không thèm đếm xỉa gì đến lời cảnh cáo của sư đệ mình, còn cho là vị sư đệ mình phản lại môn phái, bắt đầu chặt cụt cả tay chân rồi nhốt vào một hang đá sau núi.
Hành động của Linh Châu Sanh càng làm cho bọn môn hạ Không Động mỗi ngày một gia tăng sự hư đốn thêm.
Chưa đầy hai năm thì phái Không Động đã bị giang hồ liệt vào tà phái mà Linh Châu Sanh bị coi là một tội nhân duy nhất của phái đó.
Sở dĩ Linh Châu Sanh không muốn tham gia vào Phi Long bang là vì hiện nay lão ta đã đoạt được bảo Ngân Cầu Thất Thức, muốn dùng bảo vật ấy để riêng mình luyện võ công hoành hành trong giang hồ.
Chứ nếu trước kia Phi Long bang cho người đến triệu thỉnh như thế thì Linh Châu Sanh đã xin cúi đầu gia nhập rồi.
Lão cười hì hì, nói với Khuyết Nhĩ Ma :
- Tại hạ cảm ơn ba vị đã có lòng chiếu cố, nhưng tại hạ thân là một Chưởng môn nhân không thể phục vụ được hai trách nhiệm cùng một lúc cho tròn được.
Khuyết Nhĩ Ma cười giòn :
- Thế thì lão huynh vô tình đã làm hại uy tính của lão phu rồi!
- Tại sao?
- Vì trước khi vâng lệnh Phi Long bang đến đây, lão phu có nói với Thái bang chủ rằng hễ lão phu đến là Chưởng môn phái Không Động thế nào cũng vị tình. Giờ đây lời nói của lão phu trở thành khoác lác rồi.
Linh Châu Sanh ngồi im không đáp.
Huỳnh Tu thấy vậy xen vào :
- Đạo trưởng là Chưởng môn của một môn phái, lẽ dĩ nhiên không chịu làm chức này. Nhưng chúng ta nên chân thật tìm ra một giải pháp để có lợi và thỏa mãn cho đôi bên.
Lời nói của Huỳnh Tu quả là một ngọn đuốc đưa đường, Khuyết Nhĩ Ma đắc ý vỗ tay cười lớn :
- Rất hay! Rất hay! Chỉ cần Đạo trưởng cho biết điều kiện lão phu nhất định đề đạt về Phi Long bang, và Thái bang chủ nhất định hài lòng.
Linh Châu Sanh bị hai người ép vào thế bí, từ chối cũng khó mà thỏa thuận cũng không được.
Lão ôn tồn nói - Thái bang chủ và ba vị đã để tâm đến bần đạo, vậy thì xin hẹn lại một thời gian để bần đạo suy tính đã.
Lời nói đó có nghĩa là Linh Châu Sanh đã xiêu lòng. Khuyết Nhĩ Ma vỗ tay reo lên :
- Phải đấy! Phải đấy!
Bốn người vừa nói chuyện đến đây thì phía ngoài có một tên bộ tốt chạy vào thưa :
- Thưa Chưởng môn, phía ngoài cường địch công đến rất đông, mà Không Động tứ tử chẳng biết vì đâu lại vắng bóng?
Linh Châu Sanh nghe việc cường địch nhập Không Động không lấy làm sợ hãi lắm, vì trước mặt lão hiện có ba vị cao thủ của Phi Long bang có thể giúp lão được rồi. Chỉ có điều là Không Động tứ tử chẳng biết vì sao lại bỏ nhiệm vụ tuần sát.
Lão nhìn tên thủ hạ hét lớn :
- Chúng nó đi đâu rồi? Hãy tìm mau!
Dứt lời, lão quay đầu lại nói với ba vị trong Phi Long bang :
- Người võ lâm không thoát khỏi cái túi tham. Lão phu trước đây cũng vì lòng tham mà mang khốn. Đêm nay mặc dù Không Động sơn có nhiều biến cố, song lão phu tưởng không đủ lo, chỉ có điều lão phu bận việc không thể hầu tiếp quý vị được.
Huỳnh Tu vội vã đáp :
- Đạo trưởng nói như vậy thì khách sáo mất rồi! Chúng ta ngày nay xem như người một nhà, đạo trưởng là thân phận một Chưởng môn nhân, cứ ra lệnh cho chúng tôi diệt trừ bọn chúng cũng được! Đạo trưởng hà tất phải dùng sức.
Dứt lời, Huỳnh Tu lại cười một tràng dài như để tăng tình thân mật.
Tiếp theo tiếng cười đó, bên ngoài nổi lên mấy tiếng hú lanh lảnh.
Linh Châu Sanh gật đầu nói :
- Chúng nó đã đến nơi rồi! Thật chúng không xem bần đạo ra chi cả! Thế thì tốt lắm, chúng sẽ nếm vài chiêu của Không Động phái.
Huỳnh Tu thấy Linh Châu Sanh nóng nảy như vậy, tiếp lời nói :
- Xin đạo trưởng cứ an lòng! Chúng tôi xin thay mặt đạo trưởng cho chúng một bài học.
Linh Châu Sanh cười hì hì nói :
- Như vậy lão phu đã làm phiền quý vị rồi! Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài xem thử.
Dứt lời, Linh Châu Sanh sánh vai với Khuyết Ma Nhĩ bước ra khỏi thính điện.
Tinh Nguyệt thiền sư Khuyến Lộ và Phi Long bang Đường chủ Huỳnh Tu cũng rảo bước theo sau.
Bốn người vừa ra khỏi cửa, chưa được bao xa thì thấy bên ngoài có bốn bóng người dàn theo hàng ngang, trang phục quái lạ, mặt mày hung ác.
Linh Châu Sanh trông thấy bốn người này bất giác giật nẩy người hỏi :
- Qúy vị lão nhân bất bử này nghe gió từ đâu mà đến thế? Câu chuyện đêm nay trở nên quan trọng rồi.
Tinh Nguyệt thiền sư nhìn bốn người mới đến cười ha hả nói :
- Ồ! Ta tưởng là bọn nào, té ra là Miêu Cương tứ sát. Lại đây! Lại đây! Chúng ta là người nhà cả mà! Có chuyện gì thí cứ thương lượng cùng nhau, có phải giữ được hòa khí không?
Miêu Cương tứ sát thấy Tinh Nguyệt thiền sư cũng có vẻ nể nang.
Nhưng Âm Dương Nhất Giám là vị lão đại trong Tứ Sát không thể nhịn được lâu, đôi mắt loé hung quang, nhìn thẳng vào mặt Linh Châu Sanh nói :
- Vị này có phải Ngân Bì Tử, Chưởng môn phái Không Động không?
Tinh Nguyệt thiền sư không đợi Linh Châu Sanh đáp, xen lời nói :
- Đúng vậy!
Khuyết Nhĩ Ma từ khi thấy Miêu Cương tứ sát xuất hiện lòng đã không vui, nhưng cũng phải làm ra vẻ tươi cười nói :
- Bốn vị đến đây có việc gì không?
Âm Dương Nhất Giám liếc nhìn Khuyết Nhĩ Ma một mắt, lạnh lùng nói :
- Ta làm việc gì kệ ta! Ta tìm Chưởng môn nhân phái Không Động thì có can hệ gì đến các ngươi sao?
Lời nói này làm cho Linh Châu Sanh thích chí vì lão biết Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt không bao giờ bỏ qua câu nói quá khích như vậy. Hai bên choảng nhau là một lợi lớn cho lão.
Tinh Nguyệt thiền sư cảm thấy được dụng ý Linh Châu Sanh, nên áy náy trong lòng, muốn tìm lời ngăn lại.
Tuy nhiên, Miêu Cương tứ sát đâu rõ được Khuyết Nhĩ Ma Bích Việt là nhân vật thế nào. Lâu nay họ chỉ loanh quanh ở vùng Miêu Cương làm gió làm mưa, ít khi qua đến Trung Nguyên.
Lần này nghe nói phái Không Động ở Hiệp Tây tranh đoạt được võ lâm bảo vật, nên họ mới kéo nhau đến đây.
Khuyết Nhĩ Ma thấy Âm Dương Nhất Giám nói lớn như vậy, bèn ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười nghe rùng rợn làm sao.
Miêu Cương tứ sát bất giác cũng lạnh mình.
Cười một lúc, Khuyết Nhĩ Ma nói lớn :
- Việc đêm nay xin để một mình lão phu cáng đáng cho! Qúy vị hôm nay đến đây chắc có lẽ chỉ vì bảo vật. Nhưng không hề gì, nếu quý vị thắng được lão phu một chiêu hoặc nửa thức, thì lão phu nguyện đem bảo vật dâng lên hai tay, bằng không thì quý vị không thể toàn mạng mà trở về Miêu Cương được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.