Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 14:




Converter: Mây
Editor: Ý Như
Anh từng đọc qua một bài báo, cái được gọi là không gây đau đớn, chính là dùng một loại kìm hút nào đó, hút phôi thai đang sống thành nhiều mảnh nhỏ từ cơ thể mẹ. Không phải không chịu được loại tàn nhẫn đó, nhưng vừa nghĩ đến bào thai đó là con mình, anh không thể chịu nổi, không thể chấp nhận con anh biến thành máu loãng mà chảy mất.
Huyết mạch tương thông, có lẽ thật sự là vậy.
Nán lại nhà ba ngày, anh mới đến Vân Nguyệt. Trước kia mua căn hộ này, nguyên nhân chủ yếu là do môi trường ở đây tương đối tốt. Anh không biết cô thích ăn gì nên tùy ý mua này nọ.
Tây Thuần cũng chẳng ngạc nhiên gì, chỉ nhìn anh.
Trong lúc chờ xem anh lo liệu thế nào, Tây Thuần cũng chẳng bình tĩnh được như mình vẫn nghĩ. Hơn phân nửa là bỏ đứa bé, cô tôn trọng anh là cha đứa trẻ, cô nghĩ trong chuyện này anh có quyền lên tiếng, nhưng không có nghĩa cô sẽ làm theo ý anh.
Cô nghĩ có lẽ anh muốn đứa trẻ này, quan trọng hơn là muốn cô sinh đứa bé xong thì giao cho anh. Dầu sao cũng sẽ có rất nhiều vấn đề xung quanh bọn họ.
Nếu thật sự cô phải mang thai mười tháng sinh con, cớ gì phải cho người khác hưởng lợi chứ?
Cô ngồi trên sofa, dường như có thể chấp nhận hết thảy quyết định của anh.
Trình Nghi Bắc đem cất đồ mới mua, anh ở nhà ba ngày mới đến đây, muốn cho bản thân thời gian cân nhắc xem nên làm thế nào. Mặt khác chân anh cần được nghỉ ngơi, vốn chẳng nghiêm trọng lắm, nhưng Hạ Lập Khoa cứ nhất quyết nói chân anh cần phải tĩnh dưỡng. Anh cũng tùy mẹ, thẳng đến khi chân không còn vấn đề gì nữa mới được phê chuẩn rời khỏi nhà.
Anh nhìn cô: “Tây Thuần, anh nghĩ…”
Cô vẫn nhìn anh, chờ anh quyết định. Cô từng nghĩ qua vô số khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói: “Anh nghĩ chúng ta kết hôn đi”.
Hết sức kinh ngạc, cô cho rằng mình nghe lầm. Ý nghĩ đầu tiên là sao có thể chứ, chuyện này quá vớ vẩn. Cô ở bên Vương Hựu Địch hai năm, anh ta còn chưa cho cô bất kỳ lời hứa gì về hôn nhân, nay vì một đứa trẻ, anh sẵn sàng lấy cô ư?
Cô cười bối rối: “Vì một đứa trẻ mà anh định cưới một người xa lạ mà bản thân còn chưa hiểu rõ sao?”
“Em là mẹ của con anh, anh thấy thế này đâu thể gọi là xa lạ”. Nét mặt anh hết sức nghiêm túc, làm những ý tưởng trêu ghẹo của cô đều bị bóp chết hết.
“Nhưng anh không nghĩ vì một đứa trẻ mà kết hôn là quá kỳ quặc sao? Thậm chí chúng ta còn chưa hiểu hết về nhau, sao có thể bước vào con đường hôn nhân. Này gọi là vô trách nhiệm với bản thân”.
“Anh còn cho rằng thế này mới được coi là trách nhiệm chứ. Chẳng lẽ hai người phải kết giao nhiều năm, hiểu rõ lẫn nhau mới có thể kết hôn? Nhưng ly hôn sau nhiều năm kết hôn cũng không biết bao nhiêu mà đếm, đây không được xem là lý do. Không nhất thiết kết hôn cần phải có tình yêu hay duyên nợ. Đến thời điểm thì kết hôn thôi, cớ gì chúng ta phải phức tạp hóa vấn đề?”
Tây Thuần không biết phản bác thế nào: “Trình Nghi Bắc, anh nghiêm túc à?”
“Em nghĩ anh đang đùa sao?”
Tây Thuần cười rộ lên, không thèm để ý giọng điệu của mình: “Mặc kệ anh không có kinh nghiệm nhưng trình tự cầu hôn không thể thiếu chứ hả? Hoa hồng nhẫn gì đó cái gì cũng không được thiếu, em thích kim cương, phải đặc biệt lớn”. Cô nhìn anh: “Nhưng nếu anh lấy tất cả tài sản tiết kiệm ngân hàng làm tín vật cầu hôn tặng em, có lẽ em sẽ cân nhắc lại”.
Cô chờ anh trở mặt, chờ anh chỉ trích cô tầm thường. Nhưng chỉ chờ được câu: “Thật ra tiền tiết kiệm ngân hàng của anh cũng chẳng có bao nhiêu…”
Tây Thuần mỉm cười, cuộc nói chuyện cũng kết thúc.
Cô nhìn anh rời đi, biết rõ giữa bọn họ không thể có kết quả. Trong lòng anh, có lẽ cô đã có cái nhãn hám tiền. Cũng chẳng buồn lắm, ít nhất anh cũng không mắng chửi cô, vậy đã may mắn lắm rồi.
Cô vuốt ve bụng mình: “Thành thật xin lỗi con, mẹ chỉ có thể cho con sinh mệnh này”. Không thể cho con một gia đình đầy đủ, thật xin lỗi.
Cô chưa bao giờ muốn dùng đứa trẻ này để đạt được mục đích, càng không muốn quấy rầy đến ai. Nếu anh không biết, có lẽ tốt hơn. Nhưng anh cứ một mực muốn biết, cô không biết rồi sẽ thế nào, tóm lại không phải kết quả tốt.
Ba ngày sau Trình Nghi Bắc lại xuất hiện, Tây Thuần nhìn anh đặt cái túi xuống, chẳng thèm quan tâm tới. Cô nghĩ anh đến để ngã bài với cô.
Trình Nghi Bắc nháy mắt: “Không tò mò nó là gì sao?”
Tây Thuần chẳng hứng thú mấy, xoay người ngồi xuống sofa, Trình Nghi Bắc đuổi kịp, lấy chân khều cô: “Mở ra xem đi”.
Tây Thuần nghi ngờ nhìn anh, chẳng biết anh đang tính toán gì. Cô nghi ngờ mở túi ra, cả người lập tức cứng ngắc, tầm mắt ngây ra nhìn thứ trong túi. Vẻ mặt của cô tràn đầy kinh ngạc, cho nên mỗi lần Trình Nghi Bắc nhắc tới nét mặt lúc ấy của cô đều hết sức vui vẻ.
Thật ra thứ đó rất đỗi bình thường, ai mà chẳng dùng, ai mà chẳng có.
Đó là thứ phổ biến nhất trên thế giới này.
Tây Thuần chưa bao giờ nghĩ tới, đời mình có thể thấy nhiều tiền mặt đến vậy, không nhiều không ít, vừa đủ một trăm vạn. Hơi buồn cười, một đêm nọ, có hai người buồn chán ngồi trên giường đếm những hóa đơn hàng trăm triệu. Tiền chật cả giường, như những tờ giấy bình thường thôi… Được một hồi cô mệt lả, bất đắc dĩ nói: “ Khi học cấp hai, phòng em có một nữ sinh, cô ấy rất tiết kiệm, để dành được một ngàn luôn ấy. Sở thích của cô ấy là đếm tiền mỗi ngày trước khi đi ngủ. Còn em là người mà một phân tiền cũng không thể để dành được. Lúc ấy em nghĩ, nếu mỗi ngày có thể đếm tiền trước khi ngủ, chắc chắn sẽ đặc biệt ngủ ngon…”
“Bây giờ không phải sao?” Trình Nghi Bắc cười trêu ghẹo.
Tây Thuần đập mặt vào tiền: “Em mệt chết rồi. Đếm tới đâu rồi nhỉ? Em quên mất rồi”.
“Hay đếm lại lần nữa?”
Cô liếc anh một cái: “Hoa cả mắt rồi này”.
“Không phải em thích lắm sao?”
Cô ngạc nhiên, vốn dĩ cô mong anh thấy cô phiền chán đáng ghét, nào biết anh sẽ làm thế này, cô đẩy đẩy anh: “Anh cầm nhiều tiền thế này, không sợ bắt cóc giết người à?”
Trình Nghi Bắc cười đến càn rỡ: “Đây là toàn bộ tài sản của anh, nếu thật sự gặp kẻ bắt cóc chắc chắc anh sẽ lấy mạng ra giành lại”. Anh nắm tay cô: “Em xem anh không sợ bắt cóc giết người hay nguy hiểm gì mà mang đến cho em, xem mạng mình như vật ngoài thân, không phải em nên biểu hiện gì đi chứ?”
Tây Thuần lấy chăn trùm kín, lừa gạt bản thân: “Tôi không nghe gì cả… Tôi không nghe gì cả”.
Trình Nghi Bắc kéo chăn ra: “Tây Thuần, em nói em sẽ không do dự”.
Trình Nghi Bắc nhét vào tay cô cuốn sổ màu đỏ, cô cả kinh: “Sao em chưa đồng ý mà anh đã…”
“Ai nói em chưa đồng ý, em quên mình từng nói gì à? Chỉ cần anh lấy hết tài sản tiết kiệm ngân hàng làm tín vật tặng em, em sẽ không do dự gả cho anh. Anh cực kỳ tin tưởng lời em nói, làm đúng y chang, giờ chúng ta nên đến cục dân chính làm giấy chứng nhận kết hôn…”
“…”
Nói không cảm động là giả. Chưa bao giờ dám mơ làm cô gái lọ lem, nhưng anh lại làm điều này. Người như anh lại bằng lòng lấy cô, hơn nữa còn dùng hành động chứng minh hết thảy. Có lẽ lúc đó, cô không có lý do gì để từ chối.
Khi mắt cô bắt đầu mông lung chìm vào giấc ngủ, có nghe anh nói: “Anh xin lỗi, trong thời gian ngắn anh không thể cho em một hôn lễ, thậm chí không thể danh chính ngôn thuận cho em một danh phận…”
Cô biết, biết rõ anh cho rằng phần lớn các cô gái đều muốn một hôn lễ lãng mạn, nhưng tiếc thay cô lại thuộc số ít kia.
Sau này có lần cô hỏi lại anh: “Đó là tất cả tiền tiết kiệm ngân hàng của anh sao?”
Anh trả lời rất thành thật: “Là tất cả tiền mừng tuổi từ nhỏ của anh”. Anh thêm vào: “Và phần còn lại”.
Anh không nói, tiền kia còn có bất động sản, là số tiền bà ngoại trước khi mất để lại cho anh. Anh luyến tiếc không muốn dùng, cũng giống như phần ký ức trân quý đó.
Tây Thuần tự nhận mình không phải cô gái tốt, cô cũng từng nghi ngờ Trình Nghi Bắc. Cô còn mang giấy chứng nhận kết hôn đến cục dân chính kiểm tra xem có hiệu lực hay không nữa, cho đến khi nhận được câu trả lời thuyết phục, cô mới thực sự vui vẻ tin tưởng. Hộ khẩu cô vẫn để ở trường, từ sau khi học xong đại học đến giờ vẫn chưa động tới. Cô tin Trình Nghi Bắc dựa vào những mối quan hệ của mình có thể biết được tin này.
Số tiền đó cô vẫn chưa dùng đến, cô gửi hết tiền vào thẻ, mật mã là thời gian đóng dấu trong giấy chứng nhận kết hôn.
Vậy nên cô mới nói với Vương Hựu Địch, Trình Nghi Bắc mãi mãi sẽ không đổi xử với cô như thế. Bởi họ mãi mãi cũng không chia tay, dù cho họ không còn cần nhau chăng nữa, thì đó gọi là ly hôn.
Trình Nghi Bắc không cho cô bất kỳ hứa hẹn nào, anh chỉ cho cô hôn nhân, chỉ e… cuộc hôn nhân này, chỉ có họ hiểu rõ. Họ không có nền tảng, nhưng vẫn cứ vậy mà duy trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.