Thư viện yên tĩnh, sinh viên ai nấy cũng yên lặng tìm kiếm sách mình cần, giảm tiếng bước chân đến mức thấp nhất có thể. Trình Dục Bắc đang tìm sách, lạ
thật, phải ở ngăn này mới đúng chứ, sao không tìm thấy?
“Hey, đang tìm gì thế?”
Giọng quen thuộc, không cần quay đầu lại cũng biết là ai rồi. Mi tâm Trình Dục Bắc nhăn lại, y như câu âm hồn bất tán.
Tây Thuần thấy anh không thèm ngó ngàng tới mình, mặt cười gượng, đáng thương nhìn anh.
Chẳng có động tĩnh gì, Trình Dục Bắc thấy lạ quay lại, mới thấy bản mặt đáng thương của cô, “Ý gì đây?”
Tây Thuần nhìn anh, chẳng ngờ lại ngoan ngoãn lấy cuốn sách mình đã giấu ra trước mặt anh, “Anh đang tìm nó hả?”
Trình Dục Bắc ngạc nhiên nhưng vẫn nhận, lắc đầu, “Sao em biết anh đang cần nó?”
“Vì em luôn
nghĩ về anh, nên em cẩn thận để ý những điều quanh anh, nhất cử nhất
động, từng tiếng nói nụ cười. Biết anh định tới thư viện tìm sách, nên
tới sớm tìm anh. Anh cứ thờ ơ với em mãi, bất kể em làm gì anh cũng chỉ
biết chau mày thôi.” Giọng điệu hờn trách, đôi mắt cũng kém long lanh
hơn mọi khi.
Tiếng cô hơi lớn, Trình Dục Bắc không vui nắm tay cô, “Ra ngoài nói tiếp.”
Tây Thuần vân vê tay anh, “Đừng có đụng vô em, ghét nhất là anh. Em không thèm để ý anh nữa, lòng dạ sắt đá, hứ.”
Trình Dục Bắc đỡ trán, để sách lại vào giá sách, “Gì vậy? Ai chọc giận em?”
“Trừ anh còn ai nỡ chà đạp tình cảm của em chứ?”
Không ngờ Trình Dục Bắc lại nở nụ cười, “Chẳng phải em bảo anh chà đạp đến cùng luôn à?”
Tây Thuần há hốc mồm, không nói được lời nào, trân trối nhìn anh, dậm chân, “Anh lại ức hiếp em.”
Tiếng ồn thu hút kha khá ánh mắt, bạn trai khôi ngô bạn gái xinh đẹp dù đứng đâu
cũng thu hút. Trình Dục Bắc thở dài bó tay, “Em nhìn em đi, giận dỗi
cũng chẳng biết lựa nơi. Giận dỗi vô cớ. Đồ của mình cũng không biết
gấp, bàn bài bừa bộn cũng không biết dọn dẹp. Mới đây còn cúp tiết trốn
về sớm. Chẳng tham gia hoạt động nào, không biết rèn luyện thân thể. Kén ăn kén uống, không thích là chết cũng không đụng. Uống nước thì ham mấy cái loại màu mè, chẳng thèm xem xem nó có hại cho sức khỏe không. Lớn
già đầu, đến cả chăn cũng không gấp được…”
Tây Thuần ngắt lời anh, sắp vỡ òa, “Hóa ra trong mắt anh em tệ hại đến vậy, bết bát như vậy…”
Trình Dục Bắc nghiêm túc gật đầu, “Quả thật rất tệ.”
Tây Thuần cúi đầu, lòng đau đớn, rầu rĩ, chực khóc.
Trình Dục
Bắc nhìn cô vài cái mới thở dài, “Trông em tệ thế, tương lai sẽ gây họa
cho thiên hạ” Anh bắt đắc dĩ ra vẻ thiệt thòi nhìn cô, “Để phòng em đi
gây họa khắp nơi, hại người vô tội, anh quyết định giữ em bên mình.”
Tây Thuần bất ngờ nhìn anh.
Những bạn vây xem lúc này cũng sững sờ không kém, bất thình lình tất cả mọi người vỗ tay ủng hộ họ.
Trình Dục Bắc lắc đầu, nắm tay cô, dựa sát vào cô, “Còn muốn đứng đây để làm trò cười cho thiên hạ à?”
Hình như vẫn chưa có dự định theo anh ra ngoài.
Cô khều tay anh, “Anh vừa nói gì thế?”
“Có nói gì đâu.”
Tây Thuần không chịu, “Rõ ràng anh mới nói anh sẽ giữ em bên mình.”
Gật gù, “Rồi sao nữa?”
“Chẳng phải anh nói anh muốn kết giao với em sao?”
Đỡ trán, “Anh có nói ư?”
Tây Thuần
tươi như gió đong đưa tay anh, “Em mặc kệ, em cho rằng anh muốn vậy.
Không được phản bác, bằng không phạt anh làm thân trâu ngựa hầu hạ em cả đời.”
Lắc đầu, mặt vô cảm, chỉ là thoáng qua có sự thỏa mãn đâu đó nơi khóe mắt.
Sau ngày đó, Tây Thuần danh chính ngôn thuận cùng Trình Dục Bắc đến phòng tự học,
rồi cùng nhau đi ăn. Chuyện này khiến không ít người chướng mắt, Tây
Thuần có gì đẹp lắm đâu, ngoại trừ cái mặt giống quả trứng coi cũng đẹp
thì chẳng có lấy một ưu điểm. Trình Dục Bắc thì lại khác, là nhân tài
được khoa y công nhận, từ chối không ít cô gái người ta vừa có sắc lại
vừa có tài. Ngay cả Lý Quán tương đối thân với Trình Dục Bắc cũng hết
sức ngạc nhiên, anh dùng một câu rất kinh điển để hình dung Tây Thuần,
“Xinh đẹp hơn cô ấy thì da mặt không dày bằng cô ấy, da mặt dày hơn cô
ấy thì không đẹp bằng cô ấy.”
Trình Dục
Bắc dọn qua trường, thời gian ở bên Tây Thuần ngày càng hiếm hoi, anh
bận thi, bận làm thêm, bận làm luận văn. Vì thời gian bên nhau cực kì
ít, Tây Thuần chọn cách thường xuyên theo Trình Dục Bắc lên lớp, chẳng
bao lâu, Trình Dục Bắc phát hiện chuyện này chỉ càng hại anh thêm. Học
kì đó Tây Thuần điên cuồng trốn tiết lén về sớm, đành hỏi bạn bè phần
nào là trọng tâm. Nếu có phần trọng tâm của giáo viên thì khỏe rồi, nghe nói học kì này trường không cho giáo viên cho phần trọng tâm nữa. Trình Dục Bắc đành giúp ôn bài, năm nhất anh nghe giảng cực kì nghiêm túc,
bây giờ đã có đất dụng võ. Tây Thuần vô cùng hài lòng với tình huống
này, chí ít cũng được bên anh nhiều hơn.
Hôm nay Tây
Thuần mới vừa thi xong tích phân với vi phân, Trình Dục Bắc sẽ đến đón
cô, phòng của anh bảo mời khách ăn cơm, nói rõ nhất định phải dẫn người
nhà theo.
Tây Thuần
bọn họ cũng biết, gật đầu xem như chào hỏi. Cả bọn đến từ khắp nơi, trời nam biển bắc, món ăn gọi cũng đủ loại. Lúc Tây Thuần không ngừng kẹp ớt – loại cay kinh người, chung với thức ăn. Vài người đều bất giác nuốt
nước bọt, không chỉ thấy dọa người, mà kiểu người thanh thuần mỏng manh
yếu đuối như Tây Thuần phải nên ăn các món như rau, đậu hủ hoặc các món
thanh đạm mới phải.
Lý Quán cũng hơi giật mình, đảo mắt qua nhìn Trình Dục Bắc, cậu ấy thản nhiên như
không, còn chu đáo đặt một chai nước ép bổ sung vi chất trước mặt Tây
Thuần nữa. Tây Thuần vừa ăn xong miếng cá cay, thuận tay cầm chai nước
uống vài ngụm. Ăn ý thế kia, như thể hai người họ không phải chỉ mới
biết nhau mấy tháng, phảng phất như đã bên nhau từ rất lâu rồi.
Lý Quán chợt nhận ra, từ khi Tây Thuần xuất hiện, nụ cười trên mặt Trình Dục Bắc
cũng sâu hơn, lạnh nhạt trên mặt dần thay bằng nhiều cảm xúc hơn. Trước
giờ bọn họ vẫn cho rằng Trình Dục Bắc bị Tây Thuần đeo bám đến phiền,
giờ mới thấy sự thật chưa chắc là vậy…”
Cả nhóm ăn
no nê, Trình Dục Bắc đưa Tây Thuần về kí túc xá. Tây Thuần khi nãy bị
các bạn nhiệt tình của anh chuốc uống hai ngụm rượu, may mà ánh mắt
nghiêm khắc của anh đã bóp chết ý tưởng đó. Tự Trình Dục Bắc cũng uống
không ít, hơn nữa là uống đỡ Tây Thuần, thế nên khuôn mặt luôn lạnh nhạt được thay bằng khuôn mặt ửng đỏ, trông rất anh tuấn, phóng khoáng.
Tây Thuần đi trước anh nửa thước, xung quanh kí túc xá nữ có rất nhiều bạn nam đưa
bạn gái về, giờ vẫn đang quyến luyến chưa muốn về. Tây Thuần nhìn người
ta có đôi có cặp, nhìn lại mình, so với tình nhân người ra, vừa buồn vừa tủi. Trình Dục Bắc đến cả nắm tay ngọt ngào còn chẳng có nữa là.
Tâm trạng Tây Thuần suy sụp, “Em lên đây.”
“Ừ.”
Tây Thuần chậm lại, SHE hát ‘Anh vẫn chưa hiểu sao, ra đi chỉ vì muốn được giữ lại’, lời ca rất hợp.
Mới đi được vài bước, tiếng người phía sau vang lên, “Tây Thuần.”
Tây Thuần
xoay người, đôi mắt Trình Dục Bắc sáng lấp lánh dưới ánh đèn, giờ phút
này trông anh như thiên thần, tỏa sáng để cô chìm đắm trong đó. Cô chạy
đến bên cạnh anh, hờn giận mới vừa rồi cũng tan thành hư vô, “Gì thế?”
Khóe môi Trình Dục Bắc dương lên nụ cười, ngay khi cô còn chưa kịp biết chuyện, anh cúi đầu dán môi mình vào môi cô.
Ánh sao lấp lánh, tâm hồn nhấp nháy, tất cả hòa làm một, như dòng sông êm đềm trôi.
Giờ phút này, anh là cô, cô là anh, nắm tay trọn đời, bên nhau đến đầu bạc răng long. Tương chấp tử thủ, vĩnh thủ kỳ tâm.
Anh cho cô thấy điều tuyệt nhất đời này, cô cũng không muốn quay lại nữa.